Thế nào là hoa hồng có gai? Những thứ đẹp đẽ thường sẽ độc hại, vậy một nữ nhân hoàn hảo mê người thì có khả năng tạo ra những chuyện gì?
An Đào dùng sắc đẹp của bậc thượng lưu quyến rũ phụ nữ làm thế thân cho hình bóng mình tơ tưởng, điển hình là Mỹ Anh mãi mãi cũng chỉ nằm sau cái tên An Thanh. Cuộc gặp gỡ danh nghĩa này vẫn chưa đến hồi kết đánh thức được sự kiên nhẫn cuối cùng trong Mỹ Anh. Dù sau này tiếp tục hay buông bỏ, khi nhớ về An Đào thì điều xuất hiện trong trí nhớ của nàng ta vẫn là một người độc hại không nỡ quên.
Mỹ Anh có quyền bỏ lỡ, nhưng lại cố chấp bám víu vào niềm tin thay đổi tình cảm của một người. Nhưng yêu thương luôn đi kèm đường trắng lẫn bão giông, An Đào xem tình yêu là bẫy hoặc lợi dụng, chứ không uy bức cũng không ước thúc ai khác như Mẫn Anh.
Mẫn Anh -một nữ nhân cậy quyền lực, một sắc đẹp độc chết con mồi.
Hợp đồng chỉ hai năm, nhưng đến giờ sau chừng ấy thời gian Tường Chi vẫn không thoát khỏi sự điều khiển dưới chướng của người này. Thường nổi tiếng sẽ phải chạm trán với hợp đồng đen, Tường Chi lại không tránh khỏi được điều lệ đó. Trước kia Mẫn Anh tìm hiểu mới biết được bản thân không dễ động chạm đến người phụ nữ của An Thanh, nhưng khi Tường Chi tự ý đẩy người chống lưng đi, chẳng khác gì sa vào lưới của Mẫn Anh cả.
Cái gì khó nắm bắt thì càng khiến Mẫn Anh muốn săn đuổi.
Bao nhiêu chuyện phức tạp này đã vẽ lên được gai nhọn trên thân hoa hay chưa?
Rất tiếc tính phúc hắc là một sự lựa chọn, An Thanh lại lựa chọn bộc phát nó từ khi nào mà Tường Chi chưa từng nghĩ đến, mình phải đối mặt với một An Thanh như bây giờ.
Nghiêng đầu ngẫm lại bản thân đang làm gì, An Thanh nhếch khóe miệng khi dễ chính mình quá phụ thuộc. Mái tóc dài nhạt kèm màu son tươi đỏ, tương lai của nàng không ngờ lại để Tường Chi quyết định.
Em thật lợi hại...
Thanh xuất thân từ gia đình danh giá, mọi người đều xem nhẹ kẻ nổi tiếng trong giới giải trí mà chỉ đặt nặng vào kinh doanh. Nhìn An Thanh buông bỏ áo Blouse rồi ghi tên lên bìa tạp chí, gia đình đều cho rằng chỉ là một trong những sở thích của nàng mà thôi. Đúng vậy, người có tiền lẫn địa vị như Thanh thừa trò để giải trí, muốn lật đổ các nàng chỉ cần một cái chạm tay. Chỉ là khi đứng trước người mình từng sống chết yêu thương, Thanh còn đủ lạnh lẽo hay không?
Năm đó tự sát bất thành, trong nhà không còn lưu trữ viên thuốc ngủ nào nữa. Ông bà Phạm dành thời gian ít ỏi mời chuyên gia tâm lý đến điều trị, cuối cùng mỗi ngày chỉ nhận được vẻ mặt bình thản của An Thanh. Bác sĩ ra về trong cái lắc đầu khó hiểu, con gái độc nhất của viện trưởng đây không gặp vấn đề gì cả.
“Tôi mất ngủ nên uống với số lượng vừa đủ, chỉ là sau đó mới biết bản thân kháng lại thuốc. Tôi cũng không có cơ sở gì để tự sát khi chẳng hứng thú với lưỡi dao hay mạch máu. Từ nay phiền bác sĩ đừng đến nữa, tôi còn yêu đời lắm.”
Nếu những lời này lọt vào tai An Đào chắc hẳn chị ta thích nghe đến toàn thân cũng hả dạ.
An Thanh từ đầu khí chất đã xa cách nhưng bên trong lại điềm đạm tinh tế. Nhận được cú sốc trong đời ngay thời điểm yêu cuồng nhiệt trao hết tất cả mà cái giá nhận lại quá tuyệt tình, nàng không muốn chấp nhận. Bấy giờ tính phúc hắc bao trọn đang thi nhau dụ dỗ Thanh, nên hủy hoại em hay hủy hoại bản thân đây?
Trời lạnh thường làm da Thanh trắng như mất máu, nhìn nàng xinh đẹp yên bình nằm gọn trên sofa, ngang bụng phủ nhẹ chiếc ra mỏng mà toàn cảnh mỹ miều đến thèm khát. Cửa mở toang nhưng Vince bước vào chỉ biết lịch sự quay mặt gõ vài tiếng tượng trưng, tuy nhiên vẫn trộm nhìn bóng phản chiếu đẹp đẽ qua kính gương.
Biết Vince tìm đến mình, Thanh lười nhát gượng dậy tiếp chuyện, chỉnh ngay ngắn lại trang phục không còn tùy tiện thoải mái như những ngày có Chi bên cạnh nàng.
“Không biết em đã trãi qua những chuyện gì, nhưng anh biết được em chịu về Úc không đơn giản chỉ để làm việc. Ca phẫu thuật năm đó của anh là được gia đình em mổ, anh vẫn rất cảm kích và sẵn sàng giúp đỡ nếu em muốn.”
Người đàn ông này chờ đợi An Thanh vì điều đó sao? Không biết được, chỉ biết từ khi thấy nàng ở đây mỗi ngày, anh sẵn sàng mắt nhắm mắt mở để Thanh lợi dụng mình. Một nhà đầu tư sản xuất đã mở lời, tại sao Thanh phải ngần ngại từ chối. Người quen biết rộng là người móc nối được nhiều giám đốc lĩnh vực, đối với Thanh thì Vince cũng chỉ là một đối tác công việc mà thôi. Không có sự lợi dụng nào ở đây cả.
Vậy mà khi bản thân yêu em vô điều kiện, em lại khước từ nó đi...
“Chỉ muốn biết ngày đó gặp nhau trong sân nhà, anh hợp tác đầu tư gì ở Việt Nam vậy?”
Vince nhíu mày nhớ lại năm nào đó bất đắc dĩ lên vốn sản xuất cho một phim điện ảnh Việt chỉ để kiếm cớ tìm Thanh, nguyên do vì anh vô tình nghe ngóng được An Đào nói rằng Thanh có người yêu là diễn viên, thăm hoa có chủ khi bị hỏi cũng biết đường mà trả lời.
“Công ty Chung Văn Chí, lợi nhuận thu được cũng khá tốt nhưng anh không hứng thú với ngành này.”
Không ngờ trái đất quá tròn, vô tình hỏi đến lại nhận lời đáp khiến Thanh hết sức hứng thú, nụ cười trên môi khó lòng đoán được...
__
Máy bay đáp xuống nơi đọng lại kỷ niệm đau thương từng khiến Thanh phải chạy trốn, đối diện lại sau chừng ấy thời gian không ngờ vẫn hồi hộp đến khó quên. Từ lạnh chuyển sang nóng, chênh lệch nhiệt độ đột ngột khiến Thanh hơi không vững với đôi gót cùng chiều cao ấn tượng mình sở hữu. Khoảnh khắc nhìn fan vây quanh chào đón đến bất chấp lôi kéo, Thanh bỗng nhiên dâng lên sự tủi thân...
Có lẽ nào Tường Chi thường xuyên nhận được sự nhiệt liệt quan tâm như vậy nên em mới không cần nàng nữa?
Ống kính liên tục bắt trọn mọi góc đẹp của An Thanh, nhanh chóng lên báo chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Ra xe là An Đào đứng đợi sẵn cùng hình tượng đã trưởng thành, báo lại được dịp nâng cao viết về gia thế lẫn họ hàng quý giá như cố ý đào sâu chuyện cá nhân của An Thanh. Lúc này mới cảm nhận được sự phiền phức mà Tường Chi từng trãi, ngày đó em chỉ cần đi ăn sáng với Thanh thôi cũng bị bao nhiêu người bu vào đến mức va trúng cả lưng Thanh.
Luôn là người hỏi thăm em họ nhưng không ngờ ngồi trong xe An Đào chọn cách câm lặng. Tách được nàng đi lâu như vậy, sao nay còn về đây trở thành một minh tinh mà An Đào từng chán ghét nhất. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, có chắc sau khi gặp tình cũ liệu Tường Chi đủ cứng rắn để giấu đi bí mật này hay không?
Đúng là nếu còn duyên đi một vòng trái đất cũng trở về bên nhau. Nhưng duyên cái gì chứ, An Đào cười khẩy!
Đáp đến tòa chung cư lớn mà An Thanh nhờ chị họ đặt mua cấp tốc, bao nhiêu giấy tờ Vince cung cấp đủ để nàng hứng thú đến tỉnh ngủ. Nhấp ly cà phê lạnh mà Tường Chi hay uống, Thanh bất ngờ khi công ty Chung Văn Chí có một nửa tên tuổi của Mẫn Anh sau khi thành lập.
Tình địch...
Không biết có thể gọi là như vậy hay không, nhưng bao nhiêu bài báo gom lại toàn là tin đồn Tường Chi dựa hơi vào Mẫn Anh để đánh đổi tên tuổi, chứ không phải là Chung Văn Chí, vậy em ấy có thật sự ghê tởm nữ nữ hay không?.
Năm 20xx: Phát hiện Tường Chi xô xát với người nữ lạ giữa cơn bão cùng bàn tay bị gãy. Cảnh phim mới?
Năm 20xy: Diễn viên Tường Chi ở chung nhà cùng giám đốc giải trí cựu diễn viên Mẫn Anh?
Năm nay: Quá nhập tâm vào đề tài Bách hợp trong chương trình thử sức diễn viên, nghi vấn Tường Chi thích người cùng giới.
Đây là toàn bộ bài báo mà Bốn năm qua sau khi chia tay bao nhiêu tin tức của Tường Chi nàng đều nắm gọn. Không có nguy cơ nào chứng tỏ Tường Chi hẹn hò với nam nhân cả, vậy thì lý do chia tay năm đó hoàn toàn là dối lòng. Vậy thì tại sao em nhẫn tâm buông lời tan nát Thanh như vậy? Vì Mẫn Anh? Có khi nào em ấy phải lòng người phụ nữ đó mà ruồng bỏ nàng hay không?
Nhìn An Thanh thoáng chốc đau lòng, An Đào thở dài che giấu tội lỗi trong lòng mình đi.
“Em còn yêu nó?”
Tim đen của nàng sâu đến đâu cũng chỉ đành để cho An Đào lôi ra mà sát muối. Nàng có thể còn yêu Chi, hoặc cũng có thể đọng lại là hận. Nhưng Mẫn Anh từ đầu xuất hiện Thanh cũng dễ dàng nhìn ra ý muốn đụng đến người của nàng. Sau vài năm chọn sự nghiệp em ấy lại mang danh là dựa hơi, nổi khuất mắc này sao Thanh để em nuốt một mình cơ chứ? Có hủy hoại em cũng chỉ một mình nàng hủy hoại.
Như đã nói, không phải ai nàng cũng để cho em bị ăn hiếp...
Câu hỏi của An Đào, Thanh không trả lời.
Hai người ngầm đấu khẩu nhau qua tâm trí và ánh mắt, chỉ tội Vince ngơ ngác không hiểu gì. Anh ta đốt một điếu sì gà thư giản lật hồ sơ, bắt đầu nêu lên sự khó hiểu mà bản thân thu nhập được.
“Vì em muốn hợp tác với Tường Chi nên anh đã liên lạc với công ty của cô ấy. Nghỉ ngơi chút đi rồi chúng ta đến xem kịch bản kỹ lưỡng hơn. Chỉ có điều Tường Chi luôn từ chối phim tình cảm, và người quản cô ấy lại là Mẫn Anh, không phải Chung Văn Chí.”
Lại là Mẫn Anh, An Thanh chán ghét cái tên này. Không hiểu sao trong người mỗi khi nghe tên đều không được thoải mái. Biết rằng bản thân chẳng còn quyền để ghen, ngay cả khi Tường Chi nhận định bản thân không thích nữ.
Vậy thì tại sao nàng lại lo lắng?
Thở một hơi dài lạnh lẽo, An Thanh tuyệt tình quyết định:
“Em muốn mua lại một phần công ty dưới tên Vince, tiện thể phá nát luôn sự nghiệp của Mẫn Anh, và cả Tường Chi nữa.”
Lúc này An Đào mới thực sự hiểu ra lý do Thanh về nước để làm gì, ánh nhìn thích thú hài lòng ngửa ra sau ghế.
Không, An Thanh không hề hoàn hảo, nàng chỉ hoàn hảo lúc đầu khi chưa có Tường Chi trong đời. Nhưng đến khi gặp được rồi, nàng lại không còn hoàn hảo khi đánh mất em nữa.
Thật buồn, làm sao chị hoàn hảo khi không có em...
“Tường Chi, chị không ép buộc tình cảm, chị cũng không muốn thay đổi xu hướng của em. Tốt nhất là em thật sự tham vọng danh tiếng, thật sự coi trọng sự nghiệp của mình, vậy thì chị mới dễ dàng ra tay phá nát tất cả mà em gây dựng. Nhưng nếu để chị biết được những lời em nói là dối lòng, thì chị sẽ không buông tha em mà mãi mãi bám theo em, ôm em, phiền em đến cuối đời.”
Yêu là gì?
Yêu là gặm nhắm nổi đau thầm lặng nghĩ đến điều tốt đẹp cho đối phương như Tường Chi, hay yêu là sự thù hận bất chấp lật đổ để đối phương mãi phụ thuộc vào mình như An Thanh?
***
Tham gia buổi Event trang phục thiết kế mà Tường Chi chỉ buồn bã căng mắt đọc báo viết về Thanh. Tiệc còn chưa hồi kết, vậy mà đề tài mọi người nhắc đến đều là chuyện An Thanh ở sân bay. Bốn năm nay tưởng chừng An Thanh đã yên bề gia thất vì chị ấy vốn là nữ thẳng, không ngờ lựa ngày mát trời nhắm thẳng vào phim có mặt nàng mà tham gia. Tuy vậy Chi vẫn thầm ngưỡng mộ Thanh tài năng bản lĩnh, chị ấy muốn gì đều đạt được, không phải chật vật giống như nàng năm đó.
Thanh chưa lập gia đình...
Chi vô thức cười thật ngây ngô. Mà khoảnh khắc này, Mẫn Anh lại để ý mà quan sát.
Vui vẻ qua đi thì lý trí che lấp lại, không chừng sau khi hợp tác phim đầu đời với Thanh thì mắt trái nàng sẽ mất thị lực hoàn toàn. Bác sĩ vừa ghé nhà sáng nay, nàng không còn phải nhỏ thuốc cho mắt trái nữa...
Về đến nhà khi trời trở khuya, Tường Chi không còn sức lực cởi bỏ lớp trang điểm hay thậm chí là váy ôm trên người nữa. Nhìn lên trần nhà tối tăm chỉ bật một đèn mờ dịu mắt, Chi chợt nhận ra lao tâm suy nghĩ mới là thứ khiến bản thân mình suy kiệt. Hôm sau là buổi gặp mặt bạn diễn để duyệt kịch bản phim mới, Chi làm sao mới phải khi đối diện với tình đầu còn vươn vấn đây?
Hôn Thanh, ôm Thanh, nói những lời ngọt ngào, thân thể nhau đều cũng đã nhìn qua thậm chí là đối đãi yêu thương nồng nhiệt.
Tác hợp bốn năm, xa nhau cũng bốn năm, tổng lại gần một thập kỷ vậy thì muốn Chi bày ra vẻ mặt gì để nhìn Thanh đây?
Chiếc váy ngắn màu đỏ quyến rũ là tâm điểm của buổi tiệc tối nay, bản thân trở nên buông thả nhưng không hề cam kết chỉ vì muốn trả thù định mệnh giáng xuống đôi mắt mình. Thể thao là sở thích, kịch bản là đam mê, yêu Thanh là lựa chọn, vậy thì Tăng Nhãn Áp lấy quyền gì cướp hết mọi thứ khỏi tay Chi như vậy?
Nước mắt bất giác trào ra, sự bất công đè lên thân Chi bé nhỏ, nếu như có Thanh ở đây, chắc chắn nàng sẽ không để em phải chịu ủy khuất.
“Thanh...”
Chi nhỏ giọng kêu lên một tiếng, chỉ có như vậy thì mỗi lần áp bức trong đầu sẽ tưởng tượng Thanh xuất hiện ôm trọn lấy em. Hai mắt nhắm chặt nghiêng người co rút lại một mình để cảm nhận, không ngờ thực sự lại có một thân thể lẻn vào phòng nằm lên Chi.
“Mẫn Anh... sao chị...? Ra khỏi phòng tôi ngay.”
Tường Chi trong ánh sáng mờ hoàn toàn không thể nhìn thấy như người bình thường, thứ giúp nàng nhận ra Mẫn Anh chính là mùi rượu chị ta uống tối nay. Và chỉ có Mẫn Anh mới tùy tiện ra vào nhà nàng thản nhiên mang hợp đồng để uy hiếp.
Có chút men trong người, lần đầu khiến Mẫn Anh mạnh dạng thử lòng Chi. Không ngờ con cáo nhỏ thường hay kiêu ngạo lại phản ứng kịch liệt như vậy, chị ta cũng không cần thiết ép buộc nàng làm gì tại tác giả không cho phép, vờn con mồi cũng đủ rồi.
Từ trên thân Tường Chi đứng dậy, Mẫn Anh bật công tắc đèn nhìn người nằm dưới giường che kín đôi mắt trong đau đớn, bên khóe còn dư âm một dòng nước thủy tinh không biết vì bệnh hay vì khóc. Mẫn Anh là kiểu người như nào cũng đã rõ, thẳng thắng đề cập không vòng vo:
“Về sớm như vậy vì bận tâm người cũ trở thành bạn diễn à? Phim đó tôi không đảm nhận, là Văn Chí sắp xếp...”
Mẫn Anh vì để ý đến tâm tình của người kia mà giải thích nhưng không ngờ nói một nửa đã bị Tường Chi cắt ngang. Nàng xoay chuyển thành một biểu cảm thú vị, cốt ý chọc tức Mẫn Anh:
“Quả thật tôi không nhận phim tình cảm, nhưng khi biết An Thanh muốn hợp tác, tôi lại rất háo hức.”
Bị vẻ mặt đắc ý của Tường Chi đùa giỡn, Mẫn Anh không kiềm được dưới tác động của cồn đỏ mình đã uống. Vốn từ đầu chỉ muốn tình một đêm với Tường Chi, không ngờ mục đích chưa đạt được mà sự ghen tức đã trào đến bóp nghẹn cô. Tại sao lại có người khó đoạt đến như thế?
Mẫn Anh không tin mà lật bài cũ ra áp chế, lại một lần nữa nằm lên người Tường Chi đặt nụ hôn phớt hờ lên khóe môi còn son đỏ. Nói lui nói tới cũng chỉ là hợp đồng đen chán ngắt.
“Chuyện tình cảm của cô tôi không bận tâm, vì vậy cô cũng đừng chọc điên tôi. Vừa rồi có người muốn mua lại cổ phần giải trí, tiếp tôi một đêm đi rồi hợp đồng đó tôi sẽ hủy. Từ đó cô trở thành diễn viên tự do, chẳng phải như ý muốn hay sao?”
Lời rù quến dụ dỗ béo bở đánh thẳng vào mộng mà Tường Chi ao ước, quả nhiên không còn nghe người đáp điều gì nữa. Mẫn Anh cười đắc thắng bản thân tẩy não được Chi nắm trong tay, hơi thở quyến rũ bắt đầu dời nụ hôn xuống xương đòn gầy yếu. Vẫn không bị phản đối đẩy ra, bắt đầu được nước lấn tới đưa tay chạm lên đùi trắng mà tối nay bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Chi.
“A... Thanh, nhẹ thôi...”
Mẫn Anh mới lướt nhẹ trên đùi Chi cảm nhận hứng thú dần bùng phát thì bị tiếng kêu làm giật mình tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn người bên dưới mình đang nhoẽn miệng cười chọc tức. Còn nổi nhục nào qua cảnh này hay không? Tức đến mấy cũng không còn hứng thú nữa, vẫn là Chi không khuất phục nàng.
“Thanh, rất thoải mái.”
“Câm miệng.”
Liếc nhẹ đôi mắt hướng về người mình chán ghét, Tường Chi càng dở giọng êm dịu như tơ, nụ cười chướng mắt bức quá buộc Mẫn Anh cũng phải hậm hực xách túi bỏ về. Trên giường vang ra trận cười thỏa mãn, Tường Chi quyết định ra ngoài khóa cửa, tiện thể khóa luôn phòng ngủ nhốt mình vào bên trong.
Lột sạch đồ đứng xã nước trong nhà tắm, em cẩn thận lau nhẹ từng vết tích mà người khác đã chạm qua. Kiếp này không bên Thanh được thì thủ tiết đến kiếp sau chờ Thanh đến, nhẫn đã đeo rồi thì người coi như không còn độc thân nữa.
Kim cương trắng ánh lên màu sáng giữa đèn vàng, Chi ngồi xuống đeo lên tay hai chiếc nhẫn mặc nước trôi dội xuống thân hình đầy khô khốc, cười vu vơ...
Nàng mãi thuộc về Thanh.
________
Mình theo chủ nghĩa 1x1 và không viết truyện np nhưng khổ cái bối cảnh là phim ảnh, mọi người chịu khó đừng để ý cảnh hôn nhau hic