Bốn năm trôi qua em cũng đã quen với sự vắng mặt của Thanh. Bao gồm cả việc nhìn mọi thứ bằng một cửa sổ tâm hồn...
“Cô Tường Chi, mắt trái của cô không còn sáng được bao lâu nữa. Điều cần làm bây giờ là tiếp tục kiên trì bằng thuốc nhỏ mắt. Xin cô hãy lạc quan vì chúng chưa lây sang mắt phải.”
Bác sĩ riêng tại nhà nghiêm túc trấn an Tường Chi vì biết rằng nàng không thể thường xuyên ra vào ở phòng khám được. Cái giá phải trả cho sự nổi tiếng là Chi đi đâu cũng bị Paparazzi săn ảnh, gặp gỡ ai cũng bị đồn đang hẹn hò. Hơn nữa vừa rồi chương trình ứng xử diễn viên mà nàng tham gia giật tích quá lố, kết quả bản thân bị nghi thích nữ, thường xuyên nghe anti chửi mỗi ngày.
Hai mươi sáu tuổi, Tường Chi bắt đầu toát ra vẻ thành công của An Thanh năm đó. Chỉ có điều không sở hữu được khí chất riêng biệt thường thấy trên cách ứng xử của Thanh, mà nụ cười nhìn đời của Tường Chi, là nụ cười khinh rẻ.
Mở cánh cổng trắng dang rộng tựa hồ đang ôm mình vào lòng, Tường Chi thảnh thơi từng bước xem như là nơi nghỉ dưỡng tinh thần mỗi khi có chuyện không vui. Để tránh cho người khác biết bản thân mua căn nhà này, nàng thường trùm kín rồi đi bộ hòa mình vào dòng người đông đúc không một tia nổi bật.
Lướt ngang màu xanh tươi mát, Chi đưa tay vọc nước thử độ lạnh rồi nhảy xuống bơi đến nơi có quả bóng đang lơ lửng trên mặt hồ. Tháng nay lịch trình bận rộn để vận động, vậy mà tay nghề không vơi đi chút nào nhìn màu cam xuyên lưới một cú rất đẹp mắt. Có lẽ chúng ta ai cũng biết được sự thật này, mỗi người đều có tài năng riêng, không ai vô dụng cả!
Đem toàn thân ướt đẫm bước vào nhà tắm, Chi như người tâm thần nhắm mắt cảm nhận từng vật qua lòng bàn tay. Chạm đến bồn tắm khô khốc đã lâu không ngâm mình, nàng không biết rằng ở đâu đó đã từng xuất hiện một cảnh tang thương vì thuốc ngủ. Không biết, nàng không biết. Nàng cũng không muốn vùi mình vào nó.
Chạm đến vòi sen quyết định điều chỉnh độ nóng, Tường Chi thoải mái gội đầu rồi dùng sữa tắm mang hương thơm mê muội như cổ máy thời gian gửi nàng về năm xưa. Khói bốc lên như sương mù, ảo diệu hơn cả những giấc mơ nàng thường thấy. Chỉ có điều khi hòa mình vào cảm giác mơ hồ bốn phía đều là gương thì bên tai bỗng xuất hiện một ảo thanh xâm nhập.
“Thanh... em không có đồ thay...”
Đôi mắt giật mình mở toang bị kéo về thực tại, Tường Chi hô hấp khó khăn tắt vòi sen ngồi xổm xuống sàn nhìn nước trôi trong lắng động. Một lúc sau trên môi nhếch tiếng cười bất đắc dĩ, nàng trách mình quá ngốc để ý những chuyện không có thật.
“Lại phải đi đổi thuốc nữa rồi.”
Bước ra nhà rộng thênh thang nhìn chung vẫn là kính, Tường Chi đến kiểm tra rượu đặt ở tủ gương liền phát hiện vài chai Vang đỏ đã bị hỏng. Có lẽ bảo quản sơ sài trong vài năm làm giảm chất lượng đáng kể, lâu ngày ghé thăm cũng không trách được bụi bám từng lớp vì chẳng có người uống.
“Thôi không sao để dịp khác về em mua chai mới cho Thanh.”
Cuộc đối thoại vô hình diễn ra rất tự nhiên, nghe qua cũng biết được đây là lần thứ nhiều Chi lên tiếng một mình. Nhà này mua trả góp đã lâu, vẫn bận rộn nhận phim nếu thù lao cao ngất ngưỡng hỗ trợ nàng giải quyết nhiều việc sau khi mất đi ánh sáng. Hôm nay lại đến vì gặp phải vài chuyện khó chịu, Chi muốn ẩn mình để xã nổi bất khuất trong lòng vì thường ngày nơi nàng sống là một chung cư cao cấp khác.
“Em không có thời gian nên sắp tới sẽ thuê người dọn dẹp. Thật không muốn ai đến nhưng nhà quá nhiều bụi rồi.”
Đồ ăn nhanh được bày ra tùy tiện nuốt xuống cổ họng, Tường Chi tự pha cho mình loại đồ uống có tác dụng bổ máu do gần đây cơ thể nhìn khá xanh xao ốm yếu. Đọc tin tức bằng biểu cảm cười cợt, nàng nhận ra thành công cũng là một loại đánh đổi.
“Thanh nói đúng, Mẫn Anh có ý đồ với em. Nếu đồng ý qua lại chị ta mới chịu hủy hợp đồng.”
Tường Chi từ lâu đã không còn người chống lưng nữa, vậy mà vẫn giữ khoảng cách quyết không khuất phục sa ngã dưới bàn tay săn tình một đêm làm thú vui của Mẫn Anh. Nhìn thái độ cương quyết của nàng, chị ta nhếch chân mày kiên nhẫn cho rằng trên đời này làm gì có người xem thường lợi nhuận.
Đúng là như vậy, cờ đến tay ai người đấy phất. Mẫn Anh tự mình đi lên nhờ năng lực cộng may mắn, nhưng lại muốn nâng đỡ người khác bằng điều kiện độc hại trêu đùa vì sở thích riêng.
Mặt tối trong giới giải trí chính là vậy, làm gì có ai tốt đẹp toàn diện như Tường Chi nhìn thấy đâu chứ? Nếu An Thanh hoàn hảo có chăng cũng chỉ hoàn hảo với một mình em. Sau này cũng là vì hận nên bản thân buộc phải lợi dụng Vince để hủy hoại sự nghiệp làm em không còn gì trong tay cả. Lúc đó chỉ còn Thanh mà thôi, nàng có thể yên tâm đợi em nói cần mình.
Thương An Thanh yêu trong cuồng ảo, sự thật hiếm xảy ra kết thúc có hậu. Đợi cũng chỉ trong vô vọng khi mục tiêu của Tường Chi từ giờ trở đi không còn muốn gắn bó với ai nữa từ lúc đôi mắt hóa thành một rào cản.
Chi sẽ tự do tự tại phóng khoáng như hồ ly khiêu khích trôi qua ngày, biến mình thành hình tượng trăm người thèm muốn đến tận kiếp cũng không chạm đến được. Trời đúng thật có mắt, người thích trêu đùa kẻ khác như Mẫn Anh lại rơi trúng vào con rối xoay chuyển nằm trọn trong tay Tường Chi. Chỉ là lửa gần rơm, chị ta vô tình bén mà không biết.
Trời về chiều đọng lại vô số cuộc gọi nhỡ từ quản lý, chị Xuyên lo lắng tìm cách nói đỡ giùm Tường Chi rồi chịu trận nghe đối tác nói xấu sau lưng nàng. Với năng lực trời ban, Tường Chi thừa sức kéo phòng vé dễ dàng trong tay nhưng sức khỏe lại hạn chế đáng kể. Mười ngón tay từng bị gãy giờ để lại di chứng yếu ớt mỗi khi cầm nắm, hơn nữa đôi mắt ngày một xa xăm không còn tình cảm như trước kia, biến nàng trở nên khó gần và lầm tưởng nàng mắc bệnh ngôi sao.
Lúc này người yêu thích càng nhiều, tất nhiên kẻ anti cũng không ít.
Gian phòng trống rỗng, không còn ảnh cũng chẳng còn đèn ngủ. Sót lại là chiếc giường dư âm vết tích cũ nhưng được thay mới bởi chăn đệm trắng tinh. Điều hòa hạ nhiệt độ, Tường Chi nhìn lên chiếc máy ảnh đã lâu không sử dụng, gương mặt không buồn cũng không ẩn hiện lên loại biểu cảm nào. An Thanh rời đi cái gì cũng bỏ lại, ngay cả kỷ vật theo thời gian dần bạc màu nằm mãi nơi đó. Nhìn trời còn chưa tối, Chi quyết định mở máy chiếu xem vài đoạn ru ngủ.
...
“Chuyện riêng của hai người không tiện hỏi, đến đây chỉ muốn nói rằng An Thanh ở sân bay chưa chịu đi.”
Evy vì thương bạn mà nói tiếng Anh chen vào đám đông bị vệ sĩ đẩy ra ngoài. Nhìn Tường Chi bất động đứng đó giữa tiếng ồn ào vây quanh, cô ngỡ rằng em ấy đã xoay chuyển. Tưởng chừng sự xung đột chia tay chỉ là giận dỗi trong chốc lác, không ngờ cách cư xử của Tường Chi quá xa lạ, nếu không gặp mặt từ lâu có lẽ Evy nghĩ mình nhận lầm người.
“Giờ tôi rất bận, không đến được đâu. Cảm ơn sự nhiệt tình của chị.”
Bóng dáng cười nhạt nhẽo rời đi trong vòng tay người hâm mộ, bộ dạng của Tường Chi lúc này không khác gì kẻ xem thường mọi thứ. Evy bị làm tức đến xuất huyết mũi, phải để An Đào dìu lại vào xe khởi động quay ngược lại sân bay. Chỉ có điều khi nhìn phản ứng của Tường Chi, An Đào khéo léo che giấu một nụ cười mãn nguyện, cảm giác này thật biết làm người ta thích thú.
Ngày cuối đông, cửa khóa kín nhìn vào chỉ có nhân viên môi giới nhà đất. Chạm qua từng khung sắt trên bàn tay bó bột, Tường Chi thở hắt quay người lên xe vụt đi...
Mở mắt khi không gian trở nên tối tăm mù mịt, cảnh phim trên máy chiếu đã đến đoạn cuối cùng. Tường Chi nhất thời sợ hãi lần mò tìm điện thoại trong vùng ánh sáng có cũng như không, tim run lên từng đợt vì phản xạ sợ bóng tối. Vốn định xem một chút rồi đi ngay, không ngờ lại ngủ quên chìm vào ảnh ảnh quá khứ như đem bản thân nhúng vào biển sâu vô hạn. Rất may điện thoại reo lên cuộc gọi cứu giúp, Tường Chi theo nó để tìm đến công tắc đèn.
“Chị Xuyên, em đang về đây...”
“Lần sau có giỏi thì em cài định vị đi rồi hẳn chơi trò mất tích.” -Quản lý không nhịn được lớn tiếng một trận nên thân.
Bây giờ trời quá tối, nàng lại quên nhỏ thuốc vào mắt đành phải gọi taxi trùm kín mặt chạy thẳng đến nơi làm việc theo lịch trình, nơi có chị Xuyên đang khổ sở nghe mắng thay từng giờ từng phút chờ gặp nàng chỉ để tóm cổ đòi công bằng.
Bước vào phòng Studio chụp tạp chí, Tường Chi cố tỏ ra trạng thái bình tĩnh mà cúi chào đối tác của mình một tiếng xin lỗi. Một số nhân viên phụ trách nhìn Chi rất quan ngại vì ảnh hưởng giờ giấc, số còn lại nhiệt tình dư năng lượng khi được làm việc chung với sao nữ đang hot vào thời điểm này.
“Được rồi không sao đâu. Mọi người makeup trang phục cho Tường Chi giùm anh.”
Dạo gần đầy chủ đề tạp chí rất hot, diễn viên Việt ở nước ngoài nổi lên như diều gặp gió. Thậm chí mẫu ảnh Thái Lan cũng nhận được vô số dự án quay MV cho ca sĩ Việt, cơ hội béo bở này lại biến thành cơn ác mộng kèm điểm yếu ứng vào người Tường Chi. Chụp toàn cảnh tất cả đều hoàn hảo, nhưng đèn nháy liên tục làm đau mắt người bệnh, kéo dài một khoảng lâu khiến mắt Chi trở nên đỏ đến dọa người.
“Khoan đã.”
Chị Xuyên lên tiếng ngưng buổi chụp sau khi nhìn thấy vai Chi run bần bật vì dụi mắt. Với số ảnh chân dung cận cảnh này không thể đăng được, chỉ có photoshop hoặc lấy chủ đề ma mị may ra còn cứu vãn buổi cộng tác hôm nay.
Từ ấn tượng không tốt biến thành thông cảm, mọi người có hỏi cũng không biết được Chi đang gặp những vấn đề gì.
Đóng sầm cửa lại xong một ngày vô nghĩa, chị Xuyên không nỡ về mà nhìn Tường Chi nằm vật ra sofa nhắm nghiền mắt lại cảm nhận thuốc lạnh đổ lên tròng trắng. Khuấy ly trà nóng cho cả hai cùng uống, Chi ngồi dậy mở lời bằng chất giọng khàn đục.
“Sao phải chụp tạp chí khi em là diễn viên, thật sự không cần thiết”
Người quản lý thở dài thầm chê Chi mất tham vọng, nàng bây giờ là cái tên ai cũng biết, huống gì vô tình nổi ở Thái thì cứ mặc sức mà tung hoành. Mở một đoạn báo chí trên điện thoại, chị Xuyên thừa biết Chi rất mù công nghệ không chịu theo dõi tin tức bên ngoài. Bao nhiêu công việc dựa dẫm để quản lý nhắc nhở thành thói quen. Ngày nghỉ nàng thường mất tích ở đâu không rõ, trở thành top diễn viên lập dị ai cũng biết.
“Fan của em ở Thái đông lắm, đợi tạp chí ra rồi thì sẽ thấy tầm quan trọng của nó. Đây là bạn diễn trong phim mới của em, xem đi.”
Tường Chi rụt rè nhìn vào màn hình điện tử mà bản thân rất hạn chế sử dụng tránh đau mắt. Mẫu ảnh trên điện thoại làm Chi nhíu chân mày, chẳng phải đây là nhân vật đi đâu cũng nghe giới giải trí bàn tán sao?
“À bạn diễn sắp tới anh Chí cho em biết rồi nhưng chưa nghe tên. Vì phim tình cảm có cảnh hôn nên em xin vai thứ, may mắn là được đồng ý.”
Tường Chi cười thoải mái với chiến lợi bảo vệ được nguyên tắc riêng của mình, đó là không đóng phim tình cảm. Đã lâu rồi chị Xuyên chưa thấy Chi vui như vậy, nhưng khi Chi cười lại là cười những lý do thật ngớ ngẩn. Đối với Xuyên thì nàng như em gái chưa lớn, dự án phim cũng tùy nghe theo cô sắp xếp, hoặc đơn giản là vì nàng tin tưởng cô.
“An Thanh.”
Quản lý thốt ra một câu trong khi cùng hưởng ứng không khí vui vẻ với Chi. Người đối diện lập tức đóng băng lại nụ cười, nhất thời hô hấp khó khăn cứng nhắc không hiểu sao chị Xuyên lại nhìn mình nói về cái tên đó:
“Chị nói gì vậy?”
“Thì bạn diễn của em tên An Thanh, em vừa hỏi tên còn gì nào”
Nhận ra có gì đó không đúng trên cách phản ứng của Chi, chị Xuyên lay nhẹ lo lắng vì tưởng rằng tác dụng phụ của thuốc lại tìm đến hành hạ Chi do căn phòng Studio tối nay. Ấy vậy mà chưa kịp hỏi, cô đã thấy Chi tươi tắn trở lại thổi một ngụm trà nóng, biểu cảm trở về trạng thái như ban đầu.
Tường Chi thỉnh thoảng rất hay thơ thẩn như đồng hồ hết pin, trùng tên thôi có gì đâu mà hoài niệm. An Thanh là bác sĩ tâm huyết, hơn nữa gương mặt đó trang điểm rất đậm. An Thanh trong ký ức của nàng là một người yêu thích tự nhiên, vừa ngủ dậy cũng đã thấy đẹp, hoàn mỹ như tranh bước ra từ tiểu thuyết.
“Khi nào phim bấm máy vậy chị?”
Xuyên nhìn đồng hồ đã quá khuya, nốc cạn ly trà nóng để giữ ấm trên đường chuẩn bị về nhà.
“Chưa có, bạn diễn em còn đang ở Úc, khi nào về mới có thông tin chính xác.”
Lần này mới thật sự là một chấn động đánh rơi cốc trà của Tường Chi vỡ nát. Nước nóng văng đến chân nàng, đỏ một mảng kinh hoàng. Xuyên vừa khoác áo đã vội cởi ra, chạy đến làm một thau nước lạnh đưa chân Chi ngâm vào. Thật sự đối diện với tính cách khó hiểu của nàng có ngày Xuyên đây bị dọa chết. Lần trước điện thoại bị hất tung vào tường không biết lý do, nay là ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể, vậy mà Tường Chi vẫn không cảm thấy đau.
“Trời ơi Chi ơi tim chị yếu lắm em ơi, ổn không đấy cần chị ngủ lại không?”
Nhiệt tình lo lắng dọn dẹp những mảnh ly đã vỡ, vậy mà vẫn bị Tường Chi bất ngờ đưa tay giữ lại dọa chị quản lý sợ khiếp đảm lần hai.
“Để đó cho em, chị về đi trễ rồi.”
Xuyên lưng chừng không biết tính thế nào thì may quá Tường Chi đã tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu vậy thì tốt còn gì bằng, ở đây thêm giây phút nào nữa thì Xuyên ngất luôn cho nàng vừa lòng.
Còn lại cô độc trong căn nhà lắp đầy ánh sáng tự tay mình mua được, Chi nhận ra tiện nghi đến cách mấy cũng chỉ là vật chất không mang hơi ấm con người. Lạnh lắm, uống trà nóng mà vẫn thấy lạnh, nước sôi vô tình đổ mà lại không có cảm giác. Bản thân thừa nhận mỗi ngày đều tơ tưởng đến Thanh, nhưng là Thanh trong trí tưởng tượng.
An Thanh trong trí tưởng tượng sẽ không bị em làm khó mỗi khi bản thân chẳng nhìn thấy gì. Thanh trong trí tưởng tượng sẽ luôn bên em mà không bị tác động nào chia cách cả. Nhưng khi mọi chuyện dần trở nên ổn định thì tại sao Thanh lại tìm đến em ngay trước mắt?
Chi ghét nàng, Chi ghét sự xuất hiện của Thanh, Chi ghét bản thân sẽ thất bại vì mỗi lần đối mặt với Thanh toàn thân em đều mềm yếu.
*
“Nếu là giáng sinh, Vince biết em sẽ hủy.”
Ngước nhìn tuyết tan trong sân vườn, đã một tuần trôi qua kể từ khi An Thanh chôn mình vào những nguyên tắc riêng mùa giáng sinh. Vé máy bay cũng đã đặt sẵn, Vince trở thành quản lý riêng đồng ý theo Thanh đến Việt Nam hoạt động.
Nhìn thấy hợp đồng nhận vai, An Thanh xúc động đến mức đứng không vững. Kể từ giây phút này nàng bắt đầu phá hoại sự nghiệp của Tường Chi đến mức để em không còn lại gì nữa. Không ai hiểu cách yêu của Thanh, chỉ biết rằng nàng yêu đến hóa hận, hận đến mức nghi ngờ.
Từng cái chạm môi nồng ấm, từng khoảnh khắc khuất phục nằm gọn dưới thân Thanh, tất cả làm sao có thể là giả dối?
Phải chăng có hiểu lầm, hay là một tâm khúc nào đó bị Chi giấu đi. Nếu không phải, cớ sao sau khi chia tay nàng rồi mười ngón tay em lại từ mình làm gãy?
Không vui vì vai diễn, vui vì đường đường chính chính gặp được em.
________
Sương sương vậy thôi chứ ở xa nhau không có gì nổi bật hết