Tâm Khúc Giữa Chúng Ta

Chương 13: Chương 13: Em yên tâm




Trời không đẹp nhưng trong lành an tĩnh, sau trận lớn tiếng đêm đó dường như cả hai không còn tồn tại khoảng cách tâm lý với nhau nữa.

An Thanh không đề cập nhiều đến những chuyện nhạy cảm, ngược lại Chi cái gì cũng đem kể hết cho nàng. Quan điểm của Thanh là không muốn xuất hiện tình trạng nói dối, vì vậy mỗi lần Chi chia sẻ điều gì nàng liền bỏ hết công việc để lắng nghe.

Yêu là thế, nét đẹp không nằm trên đôi má hồng của thiếu nữ, mà nằm trong đôi mắt của những kẻ si tình. Đôi lúc Thanh đắm đuối nhìn em, rồi quên mất mình đang nghe em nói gì. Làm sao không nhận ra được rằng Thanh nghiện Chi như một ly rượu cay vơi lý trí, vì có khi Chi đắp túi trà lên mặt do thức khuya mà Thanh vẫn thấy đáng yêu vô cùng.

“Lại đây em đút chị ăn.”

Tường Chi vừa gội đầu vui vẻ bước ra, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm cầm theo hộp sữa chua đút một miếng cho Thanh. An Thanh như được rót mật vào người, ngoan ngoãn ăn một muỗng mới nhận ra được em đút ngon hơn hẳn tự mình ăn.

“Chị ăn thêm thứ khác được không?”

Nhìn làn da mịn màng trước mắt, Thanh bỗng nhiên muốn nghịch ngợm đôi chút. Nàng vờ uể oải nhướng người tới dụi đầu vào bụng Tường Chi, bàn tay không rảnh rỗi xoa xoa lưng em rồi nhích dần lên trên ngực.

“Ha... người ta già rồi, đau lưng lắm nè.”

Nhìn người bên dưới nhõng nhẽo hết cả liêm sỉ, Chi có chút không tin được vị bác sĩ ngày thường nghiêm túc thế kia lại biết cách mè nheo không nỡ chối từ. Được rồi nếu tay hư thì cứ để hư nốt đi, xem lưng có hết đau không nào.

“Đau lưng thì tối nay chị ngủ sớm, dù sao em cũng bận viết cho xong tập giấy đem gửi trường.”

Quả nhiên nghe xong An Thanh xụ mặt xuống, đã lâu không cùng em thức tới sáng rồi, vừa hết mùa dâu thì lại bận văn án, sao cứ phiền phức vậy chứ? Cứ ở nhà để nàng nuôi cho rồi. Tuy nghĩ vậy chứ không dám nói, để khi nào danh chính ngôn thuận cưới Chi xong, nàng sẽ cầm chục thẻ đen quăng vào mặt bắt em sài. Tiền vợ vợ đều giống nhau, để xem em còn dám bắt bẻ không?

“Không sài hết tiền đừng có về nhà”

Người bên dưới lẩm nhẩm một mình rất nhỏ nhưng đủ lọt vào tai Chi. Chi nghiêng đầu có chút không hiểu, tay chị ấy vẫn còn xoa bên ngực nàng mà tâm trí lơ đễnh ở đâu không rõ. Một muỗng sữa chua thứ hai đút vào miệng Thanh, kỳ diệu kéo chị ta chú ý lại mình.

“À đúng rồi, Thanh rút ra hai tỷ làm gì vậy?”

An Thanh nghe câu hỏi cũng có chút ngạc nhiên nhưng không mấy để tâm, chỉ là chưa bao giờ thấy Chi hỏi nàng dùng tiền vào việc gì cả thôi.

“Chị đầu tư. Sao nay vợ chị có nhã hứng quan tâm hỏi han chị vậy nè?”

Tường Chi cười nhẹ tập trung vào chỗ khác né tránh ánh nhìn của nàng:

“Chị Đào hỏi em đấy.”

Câu đáp khiến Thanh tắt nụ cười, nàng nhìn chằm chằm vào Chi như đang tìm kiếm thêm gì đó thì quả nhiên Chi đã quay đi. Đến khi nàng vô lực rút tay lại thì Chi thở dài giữ lấy siết chặt:

“Có gì mà hoang mang, vì chị bận quá nên chị Đào mới đến gặp em hỏi thăm thôi.”

Làm sao không biết Chi đang nói đỡ cho An Đào cơ chứ? Thì ra thời gian vừa rồi chị họ nàng luôn tìm cách công kích Chi một cách khéo léo sau lưng mà nàng đâu nào biết. Không có lửa làm sao có khói, nếu như Tường Chi không vỡ òa đêm đó thì mãi mãi bí mật này sẽ được Chi giấu luôn trong lòng.

Thanh tức đến muốn xuất huyết nội tạng, tiền của Thanh làm ra, muốn làm gì tùy ý Thanh. Giờ mới rõ sao gia đình không bao giờ hỏi mà tháng nay lại gọi điện dặn dò nàng biết chọn bạn mà chơi. An Đào càng bày trò thì An Thanh càng thương Chi mà thôi, một trăm triệu mà em ấy nhất quyết chỉ mượn rồi trả sau cơ mà?

“Chi à sao em biết điều đến như vậy, em làm chị xót lắm...”

Nhường nhịn thì thiệt thòi, thế thôi. Ánh mắt Thanh dần lạnh lùng nhìn vào khoảng không mờ nhạt, tay siết chặt Chi trong vô thức. Không còn trò chuyện gì nữa, Chi mà nói thêm câu nào cũng chỉ làm nàng khóc mà thôi. Vì vậy em cứ để nàng ngủ trong lòng là được rồi...

***

Trường thể thao đầy rẫy sự năng động và nhiệt huyết, ở đây mới thực sự thể hiện hết đam mê bất chấp nguy hiểm. Vừa rồi nghe Triết muốn bàn về chuyện casting, Chi rảnh rỗi đến trường cậu ta để hỏi thêm thì nhìn thấy thanh niên này chống nạng ngồi trong lớp tập.

Triết mới trật cổ chân, đi cà nhắc bất tiện, Tường Chi ghé thăm với gương mặt trêu ghẹo đầy hào hứng:

“Kiểu này nghỉ dưỡng cả tuần rồi, để xem vua mượn đồ kiếm đâu ra cái xe lăn đây.”

Thanh niên đầu trọc đối diện xua tay gạc đi. Nói về tóc của cậu cũng không quá đặc biệt, từ nhỏ đã mắc chứng bệnh dị ứng da đầu, đi chữa bao nhiêu cũng không hề để được tóc. Mỗi tuần đều cắn răng bật tông đơ cạo sạch trong sự mếu máo bất công. Tuy vậy mặt mũi Triết lại gần gũi lạ kỳ, suy ra trời không lấy đi tất cả của ai bao giờ.

“Ba cái đồ này tao mượn cho hai đứa mình ngồi luôn còn được. Máy ảnh gần hai trăm triệu tao còn mượn được cơ mà.”

Mới gặp mặt vui vẻ mà Triết lại nhắc đến chủ đề nhạy cảm này làm vơi hẳn nụ cười đã lâu mới thấy lại của Chi. Triết nhận ra từ ngày yêu Thanh thì Chi rụt rè hẳn, có lẽ tiếp xúc với người trưởng thành làm nàng thu mình lại. Không sao, có lẽ ai cũng trãi qua một thời gian tâm lý như thế, yêu một người thành công đương nhiên có áp lực rồi.

“Hôm đó mà không mượn thì đến giờ tao vẫn chưa biết giá...”

Tường Chi đùa giỡn đá đu đưa vào chân Triết, câu nói vui vẻ nhưng người ngốc nghe cũng biết là trầm buồn bất lực. Chuyện gia đình thì Triết cũng biết rồi, nhìn bao nhiêu áp lực không đáng để đè lên đôi vai nhỏ của cô bạn, Triết đành buộc miệng nói thẳng:

“Biết không Chi, nếu được một đại tiểu thư giàu có như chị Thanh yêu thì tao không nghĩ nhiều về người khác đâu. Vì tao yêu bản thân tao, yêu cả họ nữa.”

Nhìn xem một thanh niên chưa có nỗi mối tình vắt vai nào lại thốt ra được những lời sáng suốt hơn cả Chi thế kia. Tường Chi chỉ biết nhìn rồi lại nhìn, sau cùng là một nụ cười á khẩu quay mặt đi. Triết thở dài nhìn đồng hồ, cuối cùng cắn răng đấu tranh tư tưởng, rồi quyết định thốt ra một đề nghị:

“Mày muốn đổi nguy hiểm để lấy tiền không?”

...

Trưa nóng đến mức mồ hôi tứa ra bên trán một vài người, Triết đưa Chi đến bên phim trường cần người đóng thế. Vừa nhìn qua đã biết đây là dự án hành động mà diễn viên nữ nổi tiếng luôn tuyên truyền những ngày qua. Triết không quen ai ở đây cả, chỉ là vô tình nghe qua.

“Đóng thế nguy hiểm, chỉ tuyển nữ nên nhà sản xuất có đến trường tao thăm dò vì ít ai chịu thế. Tùy ý mày nha nhưng cát-xê cao.”

Không gian tuy nhỏ nhưng đủ để Chi chừng chừ mãi không vào, Triết không thúc dục cũng chẳng ngăn cản. Trong thâm tâm cậu ta thấy thật không đáng, ngay cả khi Chi có Thanh chăm sóc rồi lại càng không đáng. Nhưng một người có năng lực và không dựa dẫm như nàng thì hãy để bản thân trãi nghiệm đi.

Tường Chi nghe xong vẫn chỉ đứng đó, không ai biết nàng nghĩ gì và muốn gì. Sinh nghề tử nghiệp, nếu không may vấn vào người thì Triết không trả nỗi cho Chi đâu, không trả nổi cho cả Thanh nữa.

Ngay lúc Triết cho rằng mình đưa Chi đến là sai thì bóng người bên cạnh đi thẳng vào không một chút do dự. Không rõ được nàng vào vì tiền hay vì tiếng, có khi là vì đối diện với tâm lý tự hạ thấp mình cả thanh xuân mà thôi.

Nhìn Tường Chi đi vào cánh cửa tối, xung quanh Triết chỉ còn một bầu trời đầy sự suy đoán. Đường đi này cuối cùng sẽ đưa Chi đến một tương lai thế nào?...

_____________

Trưa bệnh viện...

“Ừm chị biết rồi, ừm tối về. Em cứ đi chuyến họp lớp này cho thoải mái. Đừng lo cho chị.”

Thanh tắt máy với tông điệu trầm ấm cưng chiều, tuy đâu đó vẫn có chút mất mát. Nàng biết Chi còn đang căng thẳng nhẹ, đã lâu còn chưa tụ họp bạn bè. Có lẽ bản thân Thanh quấn quít bên em quá lại thành ra ngộp thở cho em, ngày đó Chi bẩm sinh thích hoạt động ngoài trời còn gì.

Trưa nay không thấy Tường Chi đem cơm nhà đến, Evy thở dài là làng bóng gió:

“Ây... cố tình ghé qua phòng bác sĩ Thanh để ăn cơm mà không ngờ nai vàng đã cho Thanh ăn cơm quán.”

Người kia đứng dậy bật cười lắc đầu, tiện thể kéo Evy xuống căn-tin ăn trưa:

“Xuống ăn đồ hộp đỡ vậy.”

Evy không nuốt nỗi vì không hợp khẩu vị, nàng ta gọi một ly cà phê tráng miệng rồi nhìn Thanh tội nghiệp mới ăn được nửa phần:

“Khổ cậu chưa, ăn cơm vợ nấu quen rồi vậy mà.”

An Thanh cười đáp:

“Đành vậy thôi, không nên bỏ phí đâu.”

Chiếc ghế bên cạnh Evy được kéo ra, An Đào ngồi đối diện Thanh không nói gì. Giờ đây mặt An Thanh lạnh đến mức có thể vỡ ra tựa băng tuyết, cả hai đối khẩu nhau qua ánh nhìn chỉ có Evy là ngây thơ không biết gì:

“Chị Đào, uống cà phê không em gọi”

An Đào bẩm sinh thần khí khó gần, xem thường người khác lại làm Thanh chán ghét hơn. Nàng tính kiếm lý do để rời đi thì người kia cao tay mở lời trước:

“Đối diện như một người trưởng thành, cứ tránh mãi như vậy sao? Em ngồi xuống đi.”

Được, Thanh cũng không còn muốn tránh nữa, muốn rõ ràng thì nàng sẽ rõ ràng. Nàng bắt đầu muốn biết An Đào tính nói thêm về cái gì. Người kia không thấy chút bất tiện khi bên cạnh có người ngoài, Evy ở đây cũng tốt, sẽ hiểu rõ người An Thanh yêu là thế nào.

“Mẹ em đã nhờ chị, khuyên em nên tránh xa những kẻ lợi dụng tiền bạc lẫn công việc của em.”

An Thanh vốn là người điềm đạm, nhưng đến mấy đi nữa cũng không còn kiềm chế trước kẻ xúc phạm người thương mà nàng chọn. Gương mặt lạnh, nhưng máu đỏ nóng bừng ở hai tai khiến Thanh không thể giấu được sự phẫn uất:

“Đạo đức xã hội cũng nên khuyên chị, không nên có tình yêu cấm kỵ, càng không nên bày trò chia rẽ”

Ngắn gọn đấy, nhưng tàn nhẫn đối với An Đào. So với sự thẳng thắng này thì thà để Thanh tránh mặt còn hơn. Cổ họng Đào nghẹn đến rỉ máu nhưng có là gì so với cơn gặm nhắm mà ba năm qua Tường Chi nhận hay không? Hốc mắt Thanh đỏ hoe nhưng không phải vì khóc, chỉ là vài sợi tơ máu chứng tỏ quá sức chịu đựng mà thôi. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, giờ đây An Đào có thể nhìn thấy tâm hồn Thanh tràn đầy mệt mỏi.

“Em ấy không lợi dụng tôi, em ấy không thấp kém, em ấy càng không đụng vào tôi một cách lỗ mãn như chị. Nếu không cưới được em ấy, tôi cũng không cưới người phụ nữ nào hết.”

Từng lời bình tĩnh mà sắt bén như dao lam, chấm dứt vẻ ngoài lạnh lẽo của An Đào khi một giọt nước mắt duy nhất của chị ta lăn xuống. Thì sao? Thanh vẫn không thương cảm được. Hành động nương tay duy nhất mà nàng ban cho Đào là nói bằng tiếng Anh để giảm bớt sát thương. Ai hiểu thì hiểu, không thì xem như giữ lại thể diện cho Đào vậy.

Evy nghe xong câu chuyện mà á khẩu hoang mang, thì ra đó là lý do hai chị em họ Thanh không thân thiết với nhau bao giờ. Bữa cơm không nuốt nỗi nữa, chỉ còn Evy ngồi lặng lẽ cùng An Đào. Có lẽ cơn phẫn uất giùm cho Chi cũng đủ làm Thanh no rồi. Nàng rời ghế, gật đầu đi trước, ngang qua mặt mà An Đào vẫn không tha:

“Nó bỏ bùa em rồi à?”

Vậy là hết, bất lực đưa An Thanh bỏ ngoài tai những gì mình nghe. An Đào cố chấp đến mức làm Thanh ghẻ lạnh. Diện mạo xuất chúng như vậy đâu thiếu phụ nữ khác để theo đuổi, tại sao cứ phải là nàng? Nếu tình yêu không phân biệt đúng sai, thì An Đào yêu Thanh đã là sai rồi. Xương rồng càng ôm sẽ càng đau, dây gai càng níu sẽ càng rướm máu.

_____________

Như ngay từ đầu là truyện giới giải trí, nên sắp đến bối cảnh đó rồi. Yên tâm nó vẫn không làm xao lãng đi đâu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.