Một đêm dài đằng đẳng trôi qua khi Tường Chi ngủ chung lều với bạn bè lớp kịch. Đóng trại ngoài biển phất lửa nghi ngút mà muỗi vẫn vi vo tung hoành. Có lẽ chúng từ trong rừng bay ra, lâu lâu còn kèm theo vài đàn đom đóm. Bỗng nhiên Chi viễn tưởng cười cười một mình, chỉ là cảnh này rất giống trong Uy Bức Ước Thúc nàng từng đọc mà thôi.
Gọi là đi chơi nhưng xung quanh ai cũng dán mắt vào sách đọc. Có người dạo rừng rất lâu tưởng chừng như bị lạc chỉ để kiếm ngẫu hứng cho tác phẩm của mình. Bạn nữ bên cạnh thỉnh thoảng la làng vì không có chỗ cắm sạc cho laptop, chung quy ngoài trí tưởng tượng ra thì lớp nàng chọn có đôi lúc thật nhàm chán.
“Có đứa nào biết phim “Độ Cao Chết Chóc” không? Chưa ra trailer mà mời nữ chính dẹo chảy nước nên ngày nào anti cũng chửi.”
Một người bạn trong nhóm mở lời xua đi không khí toàn những con chữ chi phối. Tường Chi đang nhắn tin cho Thanh, tâm trí dồn hết vào chị nên không để tâm nhiều. Người bạn khác ngồi cạnh Chi tiếp lời câu chuyện, quả nhiên thành công làm cả nhóm bỏ điện thoại xuống:
“Đâu cần vai hợp, miễn diễn viên đó độ hot lớn fan đông. Chú tao có trong đoàn quay nên nói thế.”
Chủ đề bàn tán luôn được ưa chuộng bất kể thập kỷ nào, huống gì là bàn về điện ảnh nên lớp kịch ai cũng góp phần, kể cả Chi. Sắc mặt nàng xanh xao mệt mỏi, Chi tham gia câu chuyện không phải vì hiếu kỳ, mà vì đó là phim nàng được chọn đóng thế. Nghe tên cũng đủ biết nguy hiểm, nhưng đoàn phim lớn chuyên nghiệp vô cùng, không sao đâu, chỉ hồi hộp một chút mà thôi.
Khoảng lâu sau trời khuya hẳn, ai cũng vì mệt mà lã người đi. Tường Chi tháo kính nhìn vào mảng đêm không rõ ràng, thả suy nghĩ trôi vào hư vô. Nhìn Thanh gửi tin nhắn thoại liên tục chỉ vì nhớ Chi ngủ không được, Chi tội nghiệp nghe giọng Thanh rồi tự cười trong vô thức.
“Chị, ngày mai em được chọn đóng thế.”
“A...phim gì vậy? Nai của chị lớn rồi này, lại háo hức quá không ngủ được nên đang uống một ly. Tối mai chị đợi em về ăn mừng nên cứ bình tĩnh hoàn thành tốt”
Đúng, uống một ly, Thanh chỉ uống khi có chuyện vui. Chị thường nói khi buồn sẽ không uống bất cứ đồ gì có cồn, nó chỉ làm chúng ta tiêu cực hơn thôi. Trong không gian bất tiện này, Chi chỉ biết cười lây cái vui của Thanh. Đôi lúc nàng thoáng nghĩ, nếu chuyện không may xảy ra, tài khoản có một dòng tưởng nhớ thì bản thân nợ Thanh nhiều đến bao nhiêu...
Chị nhỉ?
__________
Sáng nay Thanh đi làm tận sớm khi trời còn hừng đông. Thật bất ngờ là An Đào nghỉ phép vài ngày sau chuyện xung đột hôm đó. Nhờ vậy mới biết được chị ta đã có người yêu một khoảng lâu rồi, vậy mà một chân đạp hai thuyền cứ quấn lấy An Thanh. Nhớ lại tối nay đón vợ về, nàng thoải mái vô cùng khi ngồi cafe bao lâu cũng được mà không sợ ai đến quấy rầy.
Thanh thường rất ít lướt mạng xã hội, nàng có lên cũng chỉ để vào xem hoạt động cắm trại mà Chi đăng tối qua.
Yêu thương là một loại mê dược, gương mặt ngắm cả nghìn lần vẫn không thấy chán. Đôi lúc Thanh còn cảm thấy Tường Chi ngày càng giống mình, chẳng bất ngờ đâu vì khi yêu lâu nét mặt sẽ giống nhau. Thứ nàng quan tâm hơn chính là tối qua Chi ngủ chung với rất nhiều bạn nữ, trong người cứ xuất hiện cảm giác kỳ kỳ.
Cuối giờ làm việc, Thanh chưa về ngay mà ở lại nghịch Laptop, nàng tìm kiếm quán lớn nào hợp khẩu vị với Chi vì dạo gần đây em ấy xuất hiện chứng chán ăn. Thanh không gọi vì biết Chi đang bận quay, rất may Chi lại tự động gọi đến lúc trời vừa hoàng hôn:
“Alo Thanh ơi em đói bụng.”
Vừa nghe đã thấy ấm hết cả lồng ngực, An Thanh dở giọng cưng chiều cái gì cũng gật đầu đồng ý. Nàng muốn cùng em ăn một buổi tối thật vui vẻ, dành hết thời gian hiếm có này âu yếm đặt lên em. Có lẽ biết mình được yêu thương nên Chi bắt đầu nhõng nhẽo:
“Hôm nay em không có say xe, vợ em lái Audi rất ngầu, mau đến đón em.”
An Thanh bật cười dù có chút khó hiểu, có lẽ cảnh quay mỹ mãn nên Tường Chi trở nên hưng phấn quá mức. Đường về nhà để đổi xe cũng không ngược nên Thanh cầm chìa khóa đi ngay. Có lẽ đã lâu không thấy Chi vui nên bản thân phấn khích chiều ý em mà không nhận ra sự kỳ lạ này. Tường Chi không phải là kiểu người quá phức tạp như tối nay.
Xe vừa dừng đã thấy Tường Chi đứng bên kia đường tán gẫu cùng bạn bè, có lẽ thấy lâu nên em gọi điện lại cho Thanh. Nhìn tên em gọi đến nàng lâng lâng hạnh phúc khó tả vì trong những cuộc vui mà Chi vẫn không quên sự tồn tại của nàng. Chỉ có điều trời quá tối mà chẳng ai nhận ra đôi môi trắng bệch nhợt nhạt của Tường Chi cả.
Đèn đường đã bật sáng một màu vàng trầm buồn, An Thanh mở kính xe gật đầu chào nhóm bạn em, sau đó dời ánh nhìn qua Chi bằng đôi mắt thâm tình nhưng tuyệt nhiên không nói gì cả. Có lẽ do bạn bè của Chi đều ở đó, nàng không muốn khiến em khó xử.
Tường Chi nén cơn đau bên hông phải, khẽ cúi người bước lên xe rồi cảm nhận bánh lăn đi. Nghiêng người qua hôn vai Thanh đầy nhung nhớ, Chi bỗng cười tươi như hoa, ríu rít giống trẻ thơ:
“Cảnh quay tuyệt vời luôn, chị phải thưởng cho em đó”
An Thanh cười dịu vuốt tay em:
“Được được em muốn gì cũng được. Vợ chị đóng thế cảnh gì vậy? “
Tường Chi gãi gãi đầu không đáp ngay, khá khen cho An Thanh rất am hiểu về mọi lĩnh vực. Nếu đóng thế thì cảnh sẽ bất thường còn gì, Chi chuyển chủ đề khác mà dụi dụi đầu vào vai Thanh:
“Ha...em đói, mình mua đồ về nhà ăn nha. Hôm nay em sẽ đãi chị một bữa thật ngon để bù lại những ngày em ăn trực vợ em”
Đương nhiên Chi biết những lời này sẽ làm Thanh dỗi nên vừa nói xong đã cười cười xin lỗi ngay. Rất may đột nhiên hôm nay Chi luôn gọi nàng là vợ, quả nhiên nàng muốn giận cũng không xong.
Chi đặt thức ăn nhanh đến nhà, Thanh lại muốn ra tiệm nhưng vẫn chiều ý em mà không hỏi. Nàng đâu biết rằng Tường Chi không thể gượng được ngoài đường vào giờ này khi vết thương đọng lại trên hông phải rất nặng.
Bàn đầy ấp đồ ăn lai láng, Thanh là người tâm lý, nàng vẫn để em trả tiền cho bữa ăn vì không muốn em ấy có suy nghĩ bản thân vô dụng. Dù sao trước sau gì cũng trở thành người nhà, tiền của chị sau này cũng là của em thôi!
“Chị lấy giùm em ly nước đá nha”
Tường Chi lần đầu tiên mở miệng nhờ Thanh lấy đồ, Thanh rất thoải mái lại còn chăm sóc kỹ càng nên lấy hẳn giấy ăn đặt bên cạnh. Lúc này mới có chút kỳ lạ nhận ra khóe môi của Chi bị xước một miếng nhỏ, nàng liền đẩy cằm của em sang một bên:
“Chảy máu rồi? Máu khô lại nữa, em đóng thế gì vậy?”
Nổi lo lắng bắt đầu chiếm lấy trí óc Thanh, nàng xót vô cùng. Cho dù một vết thương nhỏ trên người Chi nàng vẫn xót, bản thân luôn ân cần nâng niu em vậy mà? Tưởng chừng không còn hứng ăn nữa thì Chi lại bình thản đem miếng chanh vắt vào chén của Thanh rồi vui vẻ giải thích. Em ấy vẫn luôn nhớ nàng dị ứng nếu đụng tay vào chanh...
“Đóng thế thì có cảnh nóng hoặc hành động. Em lại thế hành động nên có té thật mà không sao đâu, vì em từng học đối kháng nên kỹ thuật nền tảng tốt.”
An Thanh cảm giác có gì đó không đúng, môi của Chi trắng như rút hết máu, không lẽ chỉ chảy máu một chút mà ảnh hưởng vậy sao? Tường Chi nhìn chén Thanh đã nguội, nàng không vui thúc dục chị mau ăn, còn nghịch ngợm hôn vào môi Thanh một tiếng “chóc” .
“Nhìn xem vợ em lo xa chưa kìa.”
Cách điều hòa không khí của Tường Chi rất hay, nhìn thấy sự sôi động làm An Thanh giảm đi nổi lo ngại. Nàng mừng cho người mình yêu, chỉ biết hạnh phúc trong im lặng vì Thanh rất dịu dàng. Người đối diện khéo léo quan sát nét thư giãn của Thanh, trong lòng mới thở dài, thu lại nụ cười mà mình cố tạo ra. Cơn đau nhức truyền đến làm Chi nén tiếng thở nhọc thật nhỏ:
“Thanh...em muốn uống rượu...”
Tường Chi biết Thanh sẽ cho mình uống vì như chị đã nói, chỉ uống rượu khi có chuyện vui. Mà có lẽ Thanh bớt vui hơn rồi, còn Chi uống chỉ vì muốn giảm đau, nàng luôn tin rằng rượu đem lại sự mơ hồ, tựa như thuốc vậy.
“Được...một ly thôi nhé.”
Nhà An Thanh là cả quầy rượu, nhìn người đi mở tủ kính tìm loại nhẹ, Chi nhìn theo dáng Thanh mà tim đau nhói. Vì thương nàng, Chi buộc mình phải trở thành một đám mây cùng tầng với Thanh. Cho dù phải trả giá đến thứ gì!
Tối nay ăn uống rất lâu, đến tận hơn mười giờ mới tàn cuộc. Nhìn Tường Chi có chút choáng váng vì men rượu lại còn náo nhiệt hơn thường ngày, An Thanh cứ cảm thấy không bình thường nhưng tạm thời chưa tìm ra. Nàng nhìn Chi lo lắng đề nghị:
“Chi...trễ rồi tắm chung với chị cho nhanh nha.”
An Thanh giương mắt nhìn Chi dò xét, quả nhiên Chi biến sắc ngay. Rất may học trường điện ảnh nên trong người em không lộ ra sơ hở gì:
“Cả ngày hôm nay em mệt lắm, không còn sữ nữa. Chỉ tắm cho chị thôi đấy nhé.”
Nghe câu đáp làm Thanh lắc đầu rủa em thật ngốc. Ý Thanh không phải như vậy, nàng đâu biến thái đến độ đó. Vòi nước nóng tỏa ra đứng gần đã cảm thấy thoải mái, Chi đưa tay thử độ nóng sau đó vẫy vẫy Thanh đến.
An Thanh một mình dựa lưng vào cửa nhìn hết thảy toàn bộ, nàng nhận ra Tường Chi hai chân run rẩy vào quần áo vẫn mặc trên người:
“Sao em không cởi đồ tắm luôn, để trễ sẽ bị cảm.”
Tường Chi tỏ vẻ mất hứng, chạy đến kéo Thah vào vòi sen, cửa gương làm không gian trở nên rộng hơn, nước đổ thấm ướt vai Thanh trở xuống:
“Ây... chị đừng bệnh nghề nghiệp như vậy chứ, để hôm nay em giúp chị thoải mái...”
Tường Chi nghịch ngợm nháy mắt trêu chọc An Thanh, nàng đưa hai bàn tay mảnh khảnh rà sát trên ngực áo đã đẫm nước đầy quyến rũ của phụ nữ mình yêu. Áo sơ mi trắng dễ dàng nhìn thấu cảnh xuân bên trong, nhưng nút áo mới được cởi hai lần đã bị Thanh chặn lại làm Chi ngơ ngác ngước mặt lên.
Không chừng chừ thêm nữa, tay Thanh quyết định vén áo bên dưới của em lên lộ ra một đường vết thương kéo dài từ eo xuống dưới không biết điểm dừng.
Hay lắm! Là áo màu đen nên cho dù có thấm máu cũng không làm ai thấy được. Lồng ngực Thanh hụt hẫng một nhịp, cổ họng khô cháy rủn rẫy kéo quần Chi xuống, quả nhiên đoạn máu đó đến hẳn bắp đùi. Vậy thì nguyên ngày nay quần dài ma sát vào nó làm sao em ấy chịu nỗi...?
“Cái này...thì đóng thế nguy hiểm mà. Không sao em uống thuốc giảm đau rồi.”
An Thanh với tay tắt nước, nàng khựng lại như ngưng đọng thời gian. Không ai biết nàng nghĩ gì, chỉ biết mở lời khe khẽ như có vật nghẹn nơi cổ họng:
“Chị hỏi lại lần cuối... Em đóng cảnh gì?”
Tường Chi cuối cùng cũng tự thoát khỏi vỏ bọc, nàng biết Thanh không thích nói dối:
“Trên tòa nhà cao...bị kéo một đoạn ma sát tường...”
Giọng tiếp lời lại càng bình thản đến xót lòng của An Thanh:
“Rồi họ quăng cho em một viên thuốc thôi sao?”
Không còn tiếng trả lời nào nữa vì giờ khắc này Tường Chi nhận ra mình thật tủi thân. Nàng đứng mãi một chỗ nhìn người đối diện, buông thả để Thanh bình tĩnh xã nước tắm giúp nàng. Chiếc áo đen trên người cởi bỏ, sau cùng là một lọ thuốc mỡ kháng nhiễm trùng được An Thanh bôi lên vết thương hở.
Cận cảnh nơi đó mới khiến Thanh lúc này không kìm chế cảm xúc được, nước mắt vỡ òa lăn trên làn da trắng. Dù biết đây là đường Chi chọn, lại còn thường xuyên té trong những dịp chơi bóng rổ. Nhưng vào tay nàng chăm sóc em tựa thủy tinh luôn sợ vỡ, sao mà nỡ để em đau...
Từ trên nhìn xuống, Tường Chi lẳng lặng thấy đôi vai gầy rưng rưng khóc vì mình. Băng gạc quấn quanh trắng xóa, thuốc mát làm Chi mới thấy cơn đau ùa về nhân đôi:
“Tuổi trẻ cần chăm chỉ mới nhanh chóng cưới chị về.”
Có lẽ câu nói vừa đùa vừa thật này vẫn không khiến Thanh trả lời. Người Thanh ướt vẫn chưa tắm xong, vậy mà đã dành thời gian đắp vào hết cho Chi. Cùng lắm Thanh chỉ sốt vài ngày, nhưng nếu để em thế này thì nàng sẽ ngủ không ngon mãi như thế.
Mùi thuốc y tế lẫn mùi rượu bắt đầu nồng lên, An Thanh nghe ở bệnh viện dã quen rồi nhưng không muốn nó xuất hiện ở trong nhà mình, trên thân thể người mình yêu sâu sắc nhất. Nước mắt mỹ nhân quả là vũ khí sát thương bao niên kỷ, cứ nhìn Thanh khóc như vậy làm sao em cầm lòng...
“Em biết chị vẫn luôn ủng hộ em.”
Câu nói vừa chấm dứt cũng là lúc An Thanh hoàn thành việc mình làm. Nàng cởi đồ muốn tắm, mặc cho em đưa tay lau mắt mình, nở nụ cười tươi như chưa xảy ra chuyện gì để người an lòng.
“Ngoan tới giường ngủ trước đi, để chị tắm.” . Truyện Dị Năng
Có lẽ Thanh cần không gian riêng để an tĩnh trong làn nước ấm. Nhìn Chi rời đi mà thân thể quấn đầy vải băng từ eo xuống đùi phải, Thanh quay đi mà không nỡ nhìn...
“Ủng hộ em chứ, tán thành vì yêu em. Nhưng lo chứ, lo cũng vì yêu em!”
_____