Tâm Khúc Giữa Chúng Ta

Chương 7: Chương 7: Giáng sinh




Ngày 24 cuối cùng đã đến, gió thổi vi vu hơi lạnh lan tỏa làm người ra đường mặc hết mấy lớp áo.

Ngồi trong phòng thi mà ai cũng nghe bản Jingle Bell vang vảng ngoài đường phố bên tai. Tường Chi đầu óc mông lung, lồng ngực hồi hộp nóng như lửa làm nàng cởi phăng áo khoác đi. Vài ánh mắt đổ dồn vào nhìn như người ngoài hành tinh mình đồng da sắt, có cả Triết.

Hôm nay thi môn cuối, lại là môn tiếng Anh nhưng không sao vì Thanh đã kèm cho em cả một đề cương dày cộm. Tuy vậy thỉnh thoảng Tường Chi vẫn thấy đề thi biến thành một đống lyrics Jingle Bell làm con nai nhỏ hết hồn. Thôi chết Chi bị ảo ảnh mất rồi... Chắc do bài hát bật liên tục bên tai, hay là bóng dáng Thanh chiếm tâm trí em quá nhiều?

Tiếng chuông reo cũng vừa lúc làm xong đề, Tường Chi phóng nhanh như tên lửa quên mất cả Triết đang cầu cứu sau lưng.

“Bạn bè kiểu gì vậy trời...?”

Cứ ngỡ không xếp lớp theo tên thì sẽ được bạn thân giúp đỡ... Không sao Triết thi lại cũng quen rồi, hội bạn chung team bóng cũng kéo cậu ta đi chơi noel.

Năm đó không ai cô đơn cả, tràn ngập hạnh phúc lan tỏa mùa lạnh giá.

Vụt ra sân trường quên cả áo lạnh, Tường Chi bồi hồi tìm kiếm chị Bác sĩ trong chiếc xe trắng kia. Vẫn là bàn tay dịu dàng vẫy vẫy đằng xa, khoảnh khắc này vui sướng lạ thường, càng khiến An Thanh cầu nguyện mãi mãi Tường Chi không có xe. Thật ngốc mà, yêu vào ai lại bình thường bao giờ...

Tường Chi chưa cho Thanh biết nhà bao giờ, nàng cũng tế nhị không hỏi nên quyết định chạy thẳng về không gian của mình. Áo quần, khăn quàng cổ đều được An Thanh chuẩn bị sẵn, nàng cuộn tròn Tường Chi như sâu bướm chưa phá kén, vải áo đậm hương thơm của Thanh ấm áp bao quanh em.

“Mặc vào, ai bảo em để quên áo trên lớp học.”

Sân nhà đầy rẫy đèn lấp lánh, năm nay là năm đầu tiên An Thanh đón giáng sinh một mình tại quê nhà sau những lần hội tụ cùng gia đình tại Úc. Giờ phút này mới cảm thấy nơi đây gần gũi, không có tuyết, nhưng có em...

Chi thường nói rất thích đèn sặc sỡ, mắt em bị loạn nặng nên nhìn như một thế giới sắc màu. Thanh nhớ điều đó, điều gì em nói Thanh đều muốn làm, làm xong mới nhận ra là nó đẹp thật, có em khiến đời Thanh ngọt ngào đến kỳ lạ.

Đêm nay trời giông như sắp mưa, nhưng có lẽ chỉ hù chút mà thôi. Xe chạy vi vu lạnh thở ra khói, nhạc giáng sinh vang lên theo gió thoảng từng đoạn đường, giọng An Thanh trầm đục vì lạnh:

“Lạnh không? Cho tay vào túi chị đi”

Cái ôm đơn giản nhưng cảm xúc to lớn, tâm hồn như lửa cháy khi Chi chạm vào lưng của Thanh. Loại tình cảm mơ hồ này cũng chỉ trôi theo tự nhiên khi xuất hiện trên những con người rụt rè. Chị họ và Tường Chi đều là nữ, nhưng An Thanh bị Chi thu hút hoàn toàn. An Thanh nhận ra mình không thích nữ, mình chỉ thích em...

Vé phim, kem, bắp và nước đều là tự An Thanh mua, tự An Thanh đem đến tay nàng dúi vào. Tuy làm vậy Tường Chi rất ngại, nhưng mọi thứ đều không kịp chân Thanh. Chị ấy ngày càng giống bao nuôi một bé con nhỏ tuổi, làm nàng có cảm giác rất mất tự nhiên:

“Chị, em mới có lương, để em mua...”

Người đối diện khóe miệng cong trêu chọc:

“Lương của em là chị trả, thì chị mua thêm có sao đâu.”

Một lời làm Tường Chi á khẩu, thuận lời kéo em vào rạp phim.

*

Mưa ngưng rồi lại rơi, cứ thế thay phiên làm đêm Noel trở nên có điểm nhấn. Đứng chờ mưa tạnh, những cặp đôi nắm tay nhau chạy trốn giọt nước đọng trên vai áo làm An Thanh cười nhỏ. Tự hỏi rằng khi yêu người ta cái gì cũng làm một cách bất chấp vậy sao?

Vai Tường Chi khẽ nép vào nàng, sấm chớp nhẹ làm tăng giá buốt của mùa Đông. Khúc nhạc Last Christmas át cả tiếng mưa, đem tâm trí của cả hai như ngưng đọng lại thời gian.

“Last Christmas, i gave you my heart

But the very next day, you gave it away.”

Chi đang hát sao? Em ấy thuộc bài này, em ấy và nàng đều thích bản tình ca bất hủ này. Nhưng một người không giỏi tiếng Anh, càng không thèm để ý đến lời nhạc như Tường Chi liền khiến Thanh lo lắng mơ hồ...

“Nếu những giáng sinh sau này, em mang trái tim cho ai khác, thì năm đó chị sẽ trao cho ai?

Theo bản năng lo lắng, An Thanh bất ngờ nắm tay Chi kéo vào túi áo mình, không vội để em ngạc nhiên một giây nào:

“Đêm nay... đón giáng sinh với chị nhé?”

Giọng nói điềm đạm nhưng tha thiết, đâu đó còn xem lẫn đôi chút run rẩy, Tường Chi bỗng nhiên xẹt một tia cảm động. Lòng đương nhiên muốn, nhưng việc ở lại nhà ai đó rất khó với tuổi của nàng.

Không ngờ An Thanh gọi thẳng về nhà Chi xin phép ngay lập tức, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thán chị ấy dứt khoác. Nhưng thực ra chỉ là An Thanh thật sự muốn em ở lại mà thôi.

Phòng khách tỏa đèn từ cây thông, trắng sáng một góc đêm muộn. Vừa về đến nhà thì trời đổ mưa to, có lẽ những người cô đơn đã khấn nguyện điều đó. Trong ánh sáng mờ ảo, cả hai ngồi trên quầy pha chế, một cocktail làm xong dành cho Thanh thì Chi lập tức uống bớt một nửa. Vị đắng ngọt làm các cơ mặt nàng biến đổi, An Thanh la nhẹ một tiếng:

“Học sinh đừng uống những thứ này đấy”

Nụ cười đáp cho qua, người muốn thử như Tường Chi đương nhiên không thèm nghe rồi. An Thanh cũng không thích uống cồn, nhưng những dịp vui nàng cũng phải uống ít nhất một ly.

“Phim hay không? Tình cờ cậu đầu trọc nói em từng học đối kháng, nên chị chọn hành động”

Triết đúng là nhiều chuyện mà, Tường Chi nghe xong có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nuốt hơi lạnh xuống cổ họng gạc qua:

“Học cũng để đó, em chỉ toàn giỏi những thứ không cần thiết. Phải chi em đàn giỏi, học tốt, biết bơi, dịu dàng thanh lịch như chị thì đã không có chuyện để nói. Chị nhỉ...”

Không còn nghe ra người hòa đồng nổi loạn đấu tranh cái ác như ngày đầu gặp mặt. Tối nay chỉ còn lại sự trầm buồn lắng đọng mà thôi, có lẽ nửa ly cồn nhẹ làm Tường Chi không gượng được nữa. Qua ánh đèn loe nhỏ, Tường Chi như một người trưởng thành ẩn lớp vỏ học sinh. Tấm kính của em ấy quá dày, ai cũng bị vẻ ngoài lừa gạc.

Bỗng nhiên tim xuất hiện nhoi nhói, An Thanh biết đây không phải là thương hại, mà là đồng cảm. Ai cũng có mặt trong của nó, bên ngoài nàng thật xuất chúng, nhưng để đạt được điều đó thì gia đình tầng lớp cao đã áp đặt nàng thế nào? Đàn đến tê liệt mười ngón tay, bơi đến uống cạn nước, trong nhà phải nói tiếng Anh, đến ngay cả môn bartender cũng chỉ dám lắp sau khi một mình sở hữu căn nhà...

Khẽ xoay người vuốt tóc Tường Chi, lời thì thầm êm đềm đến bên tai:

“Không ai hoàn hảo, cũng không có ai vô dụng cả. Bóng đèn sẽ sáng nếu nó đặt đúng chỗ.”

Nhìn vào đôi mắt buồn bẩm sinh sâu thẳm của người bên cạnh, Tường Chi như bị thức tỉnh. Cả hai nhìn nhau hòa cùng một nhịp thở, cái vuốt tóc sao mềm mại đến thế...?

An Thanh nặng nề thở, nàng sắp không kìm chế được cảm xúc dâng trong lòng. Rõ ràng cocktail còn chưa uống chút nào, nhưng sao lý trí muốn vơi dần đi...

Một nụ hôn nhẹ phớt như gió chạm vào môi Tường Chi... hôn xong lại cảm thấy hối hận vì em ấy không phản ứng gì cả. Người giỏi quan sát như An Thanh thường sẽ biết ngay Chi đang khó hiểu, khó tin. Nhưng khoảnh khắc bối rối này ai lại đủ tỉnh táo cơ chứ?

Có lẽ em từ chối chị rồi....

“Xin lỗi em...”

Ngay lúc sắp hụt hẫng quay đi thì ngón tay mềm mại của Chi chủ động rờ môi nàng. Hành động này làm trái tim Thanh tan chảy, nàng biết em sẽ đồng ý mà, nàng biết em có thích nàng vì ngón tay run run đã nói lên tất cả.

Nhướng người về phía trước, An Thanh chủ động hôn em một lần nữa. Lần này có sự đáp trả, cả hai nhẹ nhàng hòa nhập vào nhau. Đèn thông lấp lánh, sàn nhà buốt lạnh mà lại thấy ấm áp...

Sấm chớp nổi lên cả một đêm không vơi bớt, mưa chỉ tạnh vào lúc bốn giờ sáng, nếu đang ở Úc thì giờ này An Thanh cùng bố dọn tuyết rồi. Nàng biết rõ thời tiết diễn biến thế nào vì cả đêm không ngủ được, chỉ ôm Tường Chi đặt lên giường cuộn tròn như sushi rồi nhìn em ấy ngủ đến sáng.

Phút ngắn ngủi ngầm nói lên mối quan hệ của cả hai là người yêu nhưng An Thanh luôn lo lắng. Nàng tử tế đến mức suy nghĩ rằng Chi có hôn mình vì say hay không?

Không biết vì lạnh hay vì thương mà nàng luôn vuốt ve hai bàn tay của em, rồi lại vô thức nắm chặt trong im lặng. Đến khi vì bị động mà thức giấc, Tường Chi mới mơ ngủ siết luôn tay nàng rồi vùi đầu vào hõm cổ. Lần này An Thanh mới yên tâm đi ngủ, nụ cười hài lòng khe khẽ.

___

Sáng sớm náo nhiệt, mùi mưa thấm vào đất tươi lạnh, đèn giáng sinh ngoài sân đến giờ mới được tắt, rổ bóng bên hồ còn đọng lại vài giọt sương đêm. Evy cùng bạn bè Thanh đến nhà sớm hơn dự kiến, nàng ta xách một con gà tây với vài món súp, kẹo bạc hà cho ngày giáng sinh văn hóa Châu Âu. Tự do nấu nướng, Evy giật mình nhìn An Thanh mới tắm từ phòng bước ra kèm đôi mắt mất ngủ.

“Noel năm nào cậu cũng thức trắng à?”

An Thanh khẽ cười cho qua, tuy nhiên nét hạnh phúc tố cáo gương mặt nàng, người từng trãi như Evy làm sao không biết?

“Nai vàng dậy chưa đấy?”

Tuy là xã giao nhưng lại làm Thanh ngại, dù gì Evy cũng xem như đang chấp nhận, cô thoải mái vô cùng.

Ít phút sau Chi cũng mò xuống nhà bếp, Evy như một người chị gái, nhiệt tình dọn đồ ra bàn ăn. Cô còn nhờ Chi giúp vài món lặt vặt, hoàn toàn không nghĩ em ấy là một người khách. Phá tan sự khách sáo lẫn tầng cấp, An Thanh quan sát mà hạnh phúc vô cùng.

“Oh... nhìn bàn ăn làm tớ nhớ nhà quá.”

Tường Chi lúc này mới nhìn lại không gian mình đang tồn tại, quá hoàng gia so với tưởng tượng mình sẽ gặp khi ngồi cùng bàn với rất nhiều bạn của Thanh. Evy lấy ra nhiều nón giáng sinh đem đến bàn ăn, mỗi người đeo một cái, nón còn lại để bên cạnh, nghĩa là bàn ăn đợi thêm một người. Quả nhiên sau khi bật hòa tấu êm dịu thì An Đào từ ngoài đem bánh kem bước vào. . ngôn tình sủng

Tường Chi không ngờ sẽ có chị gái tự cao kia, bất giác nàng trở nên hồi hộp, vẩn vơ chút lo sợ rồi định đứng dậy xin phép về thì An Thanh đã đoán ra trước, níu chặt tay em giữ lại, ánh mắt như ngàn lời muốn nói rằng: “Em đừng lo lắng.”

Tường Chi nén hơi thở mạnh, sự chủ động của chị ấy làm nàng bình tĩnh, không hiểu sao bản thân tiêu cực với An Đào như vậy.

Còn An Thanh, đơn giản nàng sẽ không để Chi bỏ về thêm một lần nào nữa.

“Merry Christmas!”

“Happy Birthday!”

Evy cười nói chào An Đào, nàng đội mũ cho vị bác sĩ kia rồi lấy lửa đốt nến bánh kem mà An Đào mang đến. Nhìn dòng chữ trên bánh, Tường Chi mới ngớ người vì hôm nay ngoài giáng sinh ra thì còn là sinh nhật của Thanh. Đó là lý do chị ấy muốn nàng ngủ lại.

Tiêu rồi, quà sinh nhật mọi người chuẩn bị đủ, thay phiên chúc mừng Thanh. An Đào nhìn cô bé ngồi bên cạnh bằng đôi mắt xem nhẹ, rồi chuyển khoản cho em mình làm quà. Tiếng “ting” làm mọi người trêu đùa:

“Chị họ Thanh tâm lý quá cơ”

Nhưng tâm lý với một số người thôi, còn với một người nhiều tiền như An Thanh thì quá đổi bình thường. Nàng còn thừa biết An Đào muốn chơi đùa tâm lý của Tường Chi, một học sinh cuối cấp như em chỉ biết cúi mặt cười trừ, năm ngón tay run rẩy nắm chặt Thanh...

“Chị sinh nhật vui vẻ, em...”

“Em tặng quà cho chị rồi.”

An Thanh cắt ngang câu nói ngập ngừng trong cổ em. Tường Chi khó hiểu ngước mặt lên, lúc này đúng thật nàng chính là con nai ngơ ngác thuần chủng. Người bên cạnh không nao núng rót rượu ra ly, rồi nâng lên chúc mừng. Tiếng va chạm nhiều thủy tinh cụng nhau, An Thanh uống vì vui, và vì lấy can đảm công khai cho cả bạn bè mình:

“Cảm ơn, vì tặng em cho chị.”

Một lời đường mật nho nhỏ đủ nghe, đủ thấu hiểu, đủ tan chảy. Tường Chi lúc này mới ngập ngừng nhìn qua những đôi mắt xa lạ trên bàn tiệc, khi họ vỗ tay một cách tinh tế cũng là lúc Chi biết mình được chấp nhận, nụ cười nhẹ nhõm giấu sau nét mặt hạnh phúc của cả hai.

Một mùa đông đáng giá, mất nụ hôn đầu cho người mình yêu lại càng đáng giá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.