Đèn đường mở sớm, khu nhà an ninh, chiều xế tà cả hai mới rời hồ vào nhà thay đồ. Thanh đưa em vào phòng tắm ngay trong phòng ngủ của mình, chẳng phải ai cũng muốn người khác vào nơi riêng tư này đâu. Điện thoại trên giường reo inh ỏi, An Thanh muốn bắt cuộc gọi nên nhường Chi tắm trước. Nàng còn quan tâm nhắc nhở em có vòi sen nóng bên cạnh, sau đó rời đi ngay.
Tường Chi rất ngại, đến giờ mà vẫn chưa quen sự đối đãi thân thiết của An Thanh dành cho em. Nàng tắm thật nhanh nhất có thể, mắt còn mông lung nhìn sang bồn tắm màu kem qua lớp gương trong suốt.
Ngoài này cuộc trò chuyện làm An Thanh thấy mệt mỏi. Hôm nay mẹ có nhắc tới Vince, anh ta vẫn có mặt vào dịp giáng sinh như mọi năm. Nhưng chuyện rất bình thường nếu như nàng không nghe giọng nói bồi thêm thúc dục:
“Cháu có thể bay sang gặp Thanh không?”
An Thanh trầm mặt nhìn xuống đất, nghe được giọng Vince làm nàng im bặt. Tuy ngoài mặt không có gì khác lạ, nhưng năm đầu ngón tay liên tục chà xát nhau lộ ra vẻ lo lắng chờ đợi. Rất may mẹ nàng hiểu chuyện, tiếp tục hỏi thăm con gái và không để lộ địa chỉ nhà cho Vince:
“Vince chuẩn bị quà cho con rồi”
An Thanh thở dài nhẹ nhõm, nhưng nổi khó chịu bắt đầu nhen nhóm. Vince đã đi quá xa để đòi hỏi về nàng rồi, một năm chỉ gặp một dịp giáng sinh, anh ta lấy đâu ra kiên nhẫn và tự tin để chờ đợi như thế? Hơn nữa nàng là con một, cha mẹ dù thích hay không cũng chẳng dám bắt ép. Cùng lắm quý con rễ ảo quá thì chỉ tỉ tê nàng đôi lúc mà thôi.
“Năm nay thực tập cuối nên con không về được. Vince sẽ chăm sóc bố mẹ.”
Cuộc đối đáp ngắn gọn qua lại rồi cuối cùng tắt hẳn. An Thanh dựa vào tường vì đồ còn ướt, tinh thần mệt mỏi lan tỏa cả toàn thân. Nàng mông lung nghĩ về cuối năm đón mùa đông tiệc ngủ với những người bạn, có vẻ vui nhưng đó không phải là hướng nàng muốn. Bỗng nhớ ra Tường Chi, An Thanh mới tò mò tại sao em ấy tắm lâu như vậy?
Vào phòng thấy rèm cửa đã kéo, An Thanh tế nhị thấp giọng dò hỏi:
“Lạnh không em?”
Không cần chờ đợi, vừa nghe nàng hỏi thì Chi đã kéo rèm để hở tầm nhìn ngay, gương mặt hào hứng như đã chờ từ lâu:
“Thanh... em không có đồ thay...”
Nước rơi từ mái tóc Chi từng giọt thấm ướt chiếc mũi cao đẹp, An Thanh sững sờ một lúc rồi bật cười liên tục, thoải mái như chưa từng thấy. Phải rồi, sao lại vô ý thế kia! Nếu không vào hỏi thì có lẽ Tường Chi đứng mãi trong đó cả đêm. Em ấy hoang mang đến mức gọi cả tên Thanh mà quên chèn từ ngữ xưng hô. Nghe có chút lạ tai nhưng lại rất khác biệt. Đến cả những năm sau này, em vẫn gọi Thanh như thế...
Thấy mình bị cười, cảm tưởng bản thân bị chọc quê, Tường Chi bất lực chết đi được. Rất may An Thanh chịu rời đi đâu một lúc, rồi quay lại cùng bộ đồ mới còn nguyên nhãn mác, tất nhiên có cả đồ lót nữa...
“Phòng thay đồ trên lầu nên chị đi hơi lâu, chị chưa sài đâu.”
Không biết vô tình hay hữu ý, quần lót lại xếp lên trên làm Tường Chi nhận lấy mà ngại muốn làm rơi luôn cho rồi. Thật ra chỉ là vô tình vì An Thanh không phải kiểu người thích đùa. Nàng có chút chu đáo dặn em để đồ ướt vào máy giặc rồi để đó chị giặc, không cần lo lắng. Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi này, Tường Chi lướt vội ra phòng khách né tránh hình bóng đang chuẩn bị tắm của Thanh.
Vừa ra đã thấy máy sấy đặt sẵn trên bàn gương, chứng tỏ bao nhiêu chu đáo tinh tế đều nằm trên con người Thanh. Tường Chi ngoan ngoãn ngồi một chỗ tự sấy tóc, dặn mình không tò mò nhưng rồi lại hiện hồn đến chiếc Piano trắng góc nhà.
Ngón tay dạo lướt một vài nốt, âm phím làm Tường Chi đắm chìm, dễ chịu làm sao.
Tiếng máy sấy lại kêu lên, An Thanh đã tắm xong từ lúc nào, tiện tay sấy tóc em cho khổ hẳn. Bệnh nghề nghiệp là thế, để tối còn ướt rất sợ Chi cảm lạnh. Hương sữa tắm thoang thoảng làm Chi ngại ngùng, đúng hơn là bị Thanh thấy mình đụng đến đồ chị ấy.
“Em thích...piano, nhưng mãi vẫn chưa muốn mua.”
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng. Ý của Chi là nói về tiền bạc, nàng muốn một thứ tạo ra âm thanh chất lượng chứ không phải tạm bợ. Điều này cả hai rất giống nhau, những thứ Thanh muốn, đã không mua thì thôi, nhưng nếu mua sẽ chọn cái tốt nhất.
Chi để tóc dài, lại lễ phép giải thích làm An Thanh cảm giác rất dịu dàng, không như những lúc chơi thể thao đầy hiếu thắng.
“Em ấy có sự dịu dàng không phải ai cũng thấy...”
Đúng, và nàng thấy được rồi...
Trời đổ mưa, không khí lạnh tăng đột ngột nhất là sau khi mới tắm, giờ này mới cảm nhận được mùa Đông thật sự đang tràn về.
“Mưa rồi, em thích bài gì nói về mưa không?”
An Thanh ngồi xuống bên cạnh, đặt mười ngón tay vào phím đàn chờ đợi. Ngược lại Tường Chi sấy tóc cho Thanh, thư giãn trả lời:
“Rhythm Of The Rain. Đừng cười em, em thích nhạc thập niên.”
Người xinh đẹp ngồi đó khóe miệng cong nhẹ không nói gì, bình thản chơi một bài yêu thích của Chi. Phím đàn mê hoặc, bản nhạc vui mà buồn, không gian rơi vào cổ điển mê ảo.
“The only girl I care about has gone away.
Looking for a brand new start...”
-
“Người con gái duy nhất tôi yêu đã rời xa tôi.
Để tìm kiếm sự khởi đầu mới...”
Chỉ là những đoạn nhạc không lời, nhưng chữ lại hiện lên trong đầu người thích nghe... Ôi người con gái duy nhất tôi yêu, sao em luôn thích những bản nhạc chia ly? Tôi ước mình không giỏi tiếng Anh, để không phải ngẫm nghĩ rồi đau đớn suốt bốn năm giáng sinh lẫn mưa giông gió lấp. Biết không em...?
Kỹ thuật đánh đàn kinh nghiệm đi đôi với đam mê hòa vào bản nhạc, hết sức có hồn. Người hoàn hảo như vậy, chả trách An Đào không muốn Chi giao du với Thanh. Chìm trong mớ hỗn độn, An Thanh kéo nàng về thực tại với giọng nói ấm áp:
“Nghe xong thấy lạnh quá, noel này em có hẹn với ai không? Chị mời em xem phim...”
“Dạ không...”
Tường Chi vì bất ngờ mà đáp ngay, mắt thấy người kia im lặng hụt hẫng, nàng mới nhận ra mình thể hiện sai ý:
“Ý em là không bận. Mình xem phim gì?”
An Thanh lúc này mới hài lòng nở nụ cười hiếm thấy. Phim gì cũng được, miễn nàng không gặp Vince, miễn nàng không cô đơn giữa ngôi nhà lãnh lẽo và cô độc giữa những buổi tiệc đông người...
*
Phim gì đây?
Triết cả ngày nghe Chi lẩm bẩm trong miệng như đọc thần chú. Vì âm thanh không quá lớn mới khiến cậu ta đau đầu ê ẩm:
“Năm nay toàn phim hài thôi, mà mày có bao giờ thích vào rạp đâu? Nào là ngạt thở, tốn thời gian...”
Đúng, Triết nói không sai. Tường Chi bị viêm xoang nên vào những nơi quá bí và đông người chính là một cực hình. Nhưng mặc dù vậy không có nghĩa là nàng ghét xem phim, trong nhà vẫn còn những bản thảo tình huống Chi viết vì yêu thích. Hơn nữa hôm đó là giáng sinh, ai lại bỏ lỡ một thiên sứ như An Thanh cơ chứ?
Khắp nơi đã lên đèn, những bản tình ca bất hủ mùa Đông tràn ngập các con phố. Hang đá lung linh ấm cúng đốt cháy trái tim hạnh phúc của hai nàng - những kẻ yêu giáng sinh!
Năm đó An Thanh chọn cây thông trắng, kiểu trang trí được trao cho Tường Chi bỏ sức thẩm mĩ theo ý mình. Tuy nhiên treo được một nửa thì Evy đến chơi, An Thanh mừng rỡ thúc giục Chi về ôn thi, không cho em ở lại nữa. Chưa bao giờ Thanh đuổi em về, nhưng nay lại mờ ám thì đủ hiểu chị ta muốn bí mật chuyện tặng quà.
Quả nhiên là như vậy, Evy chê màu trông trắng đơn điệu nên đem rất nhiều đồ trang trí màu sắc. An Thanh không quan tâm, nàng kéo tay bạn thân đến bên sofa kem, gương mặt bồi hồi bối rối:
“Evy, tớ nên tặng gì cho một người đơn giản thực tế đây? “
Phải, Tường Chi lại còn tâm lý và khiêm tốn. Em ấy không bao giờ để lộ ngày sinh cho Thanh biết vì biết thế nào nàng cũng sẽ đem quà vác đến thôi. Cô bạn lai Tây đủ thông minh để biết đang nói ai, nhún vai không cần suy nghĩ:
“Tớ thích thực tế nên nghĩ cậu tặng phương tiện đi lại đi.”
Nghe lời tư vấn An Thanh gạc bỏ ngay, nếu Tường Chi có xe thì em ấy sẽ không cần nàng chờ trước cổng trường nữa...
“Không được, không được. Ý kiến khác đi”
Evy có chút ngạc nhiên nhẹ nhìn Thanh, cô biết An Thanh không thiếu tiền, càng không tiếc tiền, nếu gạc bỏ tức là mình tư vấn không phù hợp.
“Vậy...một chiếc Laptop cho công việc và Đại học thì sao?”
Thật là..., Evy đúng là thực tế đến mức thực dụng và cứng nhắc. Những thứ đó An Thanh đều có thể dâng hết lúc nào cũng được chứ không phải đợi Noel. Hơn nữa hai nàng chưa đến tiến độ quá thân thiết, tặng vật chất theo thân phận gì đây? Rất kỳ cục!
Cái Thanh cần là món quà lưu niệm theo thời gian, vừa tình cảm vừa hữu dụng. Rất đúng với tiêu chí thực tế và tâm lý của Tường Chi.
Một tia lóe sáng trong đầu An Thanh, nàng biết phải tặng gì rồi nên không cần hỏi Evy nữa. Evy nằm trên sofa chằm chằm quan sát Thanh, chỉ là quà thôi mà? Cùng lắm chuyển khoản là xong để người nhận muốn mua gì thì mua. Bỏ thời gian chỉ để suy nghĩ những thứ viễn vông, chẳng khác gì An Thanh đang yêu cả...
Đang yêu...?
Evy khẽ giật mình với suy nghĩ của mình, cô không thoải mái về vấn đề bách hợp bao giờ. Nếu An Thanh yêu nữ thật sự thì rất khó tin, càng khó để Evy đối mặt và chấp nhận. Thanh là gái thẳng hoàn toàn, đôi lúc vẫn thấy nàng hẹn hò với một vài người bạn trai nhưng không ai kéo dài quá lâu. Thật sự trên đời này nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu là có thật sao?
Tuy không ủng hộ cũng không phản đối, Evy vẫn muốn cho mình thời gian để chấp nhận. Làm gì có ai dễ dàng rời bỏ người bạn của mình với lý do nhảm nhí cơ chứ?
“Tớ ngủ một giấc ở đây, đừng gọi nhá.”
Thôi thì để cây thông cho Chi trang trí vậy, vì Thanh muốn thế.
__________________
Mình sẽ gọi Chi bằng em nếu Chi ở cùng Thanh nhé. Viết như vậy tạo cảm giác xa tuổi hơn vì em ấy thua Thanh 5 tuổi.