Cơn gió mới thổi trôi sự tự nhiên của Tường Chi, càng biến thành bão lốc chèn ép cổ họng khi nhận ra An Đào ném cho mình một cái nhìn khi thường. Bộ áo bóng rổ nhân đôi sự khó chịu trong mắt vị bác sĩ kia, hôm nay nhà em họ xuất hiện oắc con nào thế này?
Không chào không hỏi đến Chi đang đứng kế, An Đào xem như không khí lướt qua mặt đem những thứ cho người bệnh đến bên bàn:
“Nghe em sốt nên chị đến”
Câu chào hỏi rất ngắn gọn súc tích, ngữ điệu có chút không hài lòng sau khi nhìn thấy trong nhà Thanh có người đến trước mình.
Bao thuốc tốt từ bệnh viện ngập ngừng không đặt xuống vì kế bên đã có thuốc của Tường Chi mang đến, cảnh này chính An Thanh lại là người khó xử.
An Đào nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu, người mình yêu trang nhã cao quý như vậy lại đi hứng thú làm bạn với một nhóc ranh còn tuổi học này ư? Hơn nữa ngoài sân hôm nay phát hiện có rổ bóng mới lắp cạnh hồ bơi, thật đáng thất vọng vì Đào biết Thanh không hề chơi chúng.
“Evy nói em dầm mưa nên sốt, sao vậy?”
Tường Chi xuất hiện cảm giác không thoải mái, nàng nhìn chị gái lạ lẫm kia đang thản nhiên bóc sẵn thuốc và thức ăn cho Thanh, hành động này như biến nàng thành kẻ dư thừa. Hơn nữa Thanh bệnh là do cùng mình dầm mưa, An Đào hỏi chả khác gì đang cảnh cáo ngầm Chi vậy.
An Thanh bình thản nhìn sang sự rụt rè của Tường Chi, người tâm lý như Thanh bỗng thấy thương cho sự hiền lành của em. Nhưng nàng biết làm sao hơn đây? Lòng tốt đến thăm không thể phủi đi:
“Không sao, chị ngồi ăn sáng luôn đi, chắc trực đêm chưa ăn gì”
Lâu lắm mới nghe được câu tình cảm tử tế của An Thanh, nhưng nếu còn con bé kia ở lại, An Đào thật vui không nỗi. Không biết nên khóc hay cười khi cả ba đều có EQ cao, kẻ tự động rút lui trước lại chính là Tường Chi:
“Em có buổi tập xin phép về trước, chị nghỉ ngơi...”
Cuối cùng người mình không muốn về lại chọn rời đi, An Thanh thở dài bất đắc dĩ. Chi còn cúi đầu chào người lạ đối diện nhưng dường như không có lời gì đáp trả lại. Cách cư xử của An Đào làm Thanh rất mất mặt kèm theo cảm giác có lỗi với em. Nàng không nói gì nhưng hàng mi nhíu lại, đôi mắt buồn sâu thẳm nói lên tất cả buộc Tường Chi phải cười gượng trấn an:
“Chiều em tới thăm chị, sau đó mới đi làm”
Người bệnh luôn là lúc yếu đuối nhất, quả nhiên lời hứa làm Thanh nhẹ lòng, tội lỗi nhìn bóng lưng khuất sau cửa sân. Có lẽ nai nhỏ đã nhìn thấy rổ bóng nàng lắp cho em rồi...
Thực sự Thanh không muốn tiếp chuyện riêng với An Đào chút nào, chị ta từ đầu tới cuối đều không buông lời với Tường Chi một câu. Đây là loại người mà Thanh xem thường nhất, không ngờ An Đào lại cố ý biến bản thân trở nên đáng ghét như vậy. Nàng vốn tính hài hòa không chấp nhất, nhưng An Đào không yên phận mà chạm đến tầng tôn trọng cuối cùng của An Thanh:
“Ranh con đấy mà em cũng dám đem về nhà?”
Ly nước được đặt xuống bàn là lúc bao thuốc của Tường Chi bị cổ không khí nặng nề kia ném thẳng vào sọt rác. An Thanh chứng kiến hành động này mà thần kinh sốc không tả được. Một chút thiện cảm cho chị họ đã không có, nay tự chị ta đạp đổ bức tường kiên nhẫn của nàng chỉ để chọc tức:
“Đào, đừng quá đáng như thế”
Bức quá An Thanh cũng chỉ là người điềm đạm, sự nổi nóng cũng chỉ dừng lại ở mức bỏ đi. Nàng mang theo thuốc từ sọt rác về phòng, lạnh lẽo buông một câu:
“Chị về đi”
“Em thích nó à?”
Giọng điệu cợt nhã đắng chát trong cổ họng buộc An Đào phải thốt ra, cuối cùng chỉ nhận lại tiếng hừ lạnh như cứa một nhát sâu. Tuy vậy trước khi đi Thanh vẫn uống thuốc mà Đào để sẵn, chứng tỏ nàng đã quá tử tế rồi. Chỉ là một câu thăm dò, không ngờ nhận lại sự phản ứng mạnh như vậy. Người từng trãi như An Đào làm sao không hiểu được Thanh thích gì, chỉ là Thanh không thừa nhận mà thôi.
Nhìn chị họ lấy chìa khóa rời đi qua camera, cuối cùng cũng thở dài ngửa đầu ra sau giường, mệt mỏi cảm nhận một buổi sáng đầy nuối tiếc. Có lẽ em ấy bị tổn thương không ít thì nhiều, nhưng đa tạ An Đào không nói những lời khó nghe trước mặt Tường Chi. Bản thân bức xúc giùm cho em, làm người tốt khó đến thế ư?
Khẽ chỉnh camera lùi một tiếng trước, quả nhiên An Thanh thấy Chi đứng như tượng nhìn rổ bóng một lúc lâu, sau đó ném thử vài trái rồi mới mang cháo vào nhà. Nàng cười nhẹ vu vơ, cảm động cũng có đấy, nhưng em đặt quả bóng cao hơn thuốc của chị rồi...
Ngủ lại cũng không ngủ được đành bật video bóng rổ hôm đó lên xem, nó đã được Triết tình cờ gửi qua lâu rồi. Một ngày dài đằng đẳng, hết đàn piano thì lại pha nước, còn sốt không bơi được thì lại gặp bạn bè đến thăm. Cuối cùng hoàng hôn buông rồi trời sập tối mà Tường Chi vẫn không đến như đã hứa.
Có lẽ Chi đến chỗ làm luôn rồi...
*
Thời gian trôi qua, trời bắt đầu chuyển đông. Khí hậu của Việt Nam không đến độ quá lạnh nhưng dự báo cuối năm sẽ có kỷ lục thở ra khói. An Thanh cũng như bao người khác đều bận rộn giống nhau, nhưng bản thân nàng lại rất cân bằng giữa công việc và các mối quan hệ. Nàng luôn bay đến Úc thăm gia đình vào những dịp giáng sinh nhưng có lẽ năm nay sẽ thay đổi kế hoạch.
Sau một ngày mệt mỏi thì bóng dáng nai vàng lại xuất hiện đầu tiên trong trí óc Thanh, bây giờ mới nhận ra dạo này ít gặp được em ấy. Chi vẫn bận học và ôn thi, nhưng sẽ không kỳ lạ nếu như Chi chuyển ca làm tối thành ca làm sáng. Hoàn toàn tránh mặt An Thanh!
Dạo gần đây Triết không còn thấy Tường Chi đeo kính nữa, sau khi bạn mình trò chuyện quen biết với chị Bác sĩ đẹp kia thì từ đó ảm đạm hẳn. Triết không hỏi nhiều, thân thiết thế nào đi nữa thì cậu vẫn là con trai, cậu hiểu rõ có những thứ Tường Chi không thể tiện tâm sự.
“Mày không đeo kính sao trận hôm nay ném hay thế?”
Tường Chi bất giác nở nụ cười mãn nguyện:
“Tao đeo kính áp tròng.”
“Chị mày tặng hả?”
Câu hỏi của Triết đánh gãy sự thoải mái của Tường Chi.
Có một người chị như An Thanh, nghĩ đến cũng không dám nghĩ. Tường Chi cười khẩy chính mình, từ đầu cũng chỉ là quan hệ sếp với nhân viên, ánh mắt An Đào như muốn thức tỉnh nàng khỏi sự mơ mộng này vậy. An Thanh hoàn hảo tốt đẹp. Càng tiếp xúc lại thấy mình giống như kỳ đà cản mũi, rối tung cuộc sống êm đềm của Thanh.
An Đào... bóng hình tự cao đó vùi lấp tự tôn của Tường Chi.
Nhưng... tại sao Chi phải để mất một bông hoa tỏa sáng từng cùng mình dưới mưa, tặng món quà soi rõ lối đi cho mình?
“Triết, mày nói đúng, tại sao tao phải bỏ lỡ một buổi tiệc chỉ vì phù thủy bắt tao lựa đậu?”
Triết ngớ ngẩn đứng giữa trời nắng không hiểu gì:
“Hả? Tao có nói gì đâu?”
Tường Chi nhớ lại những cuộc gọi của Thanh mà mình từ chối, lý trí giờ này thông suốt. Luật hấp dẫn và tâm linh của cả hai như thu hút nhau, Chi luôn muốn tìm Thanh chia sẻ và Thanh vẫn chọn nàng là nơi dựa dẫm tinh thần. Balo nhỏ xốc lên vai gầy, Tường Chi đi thẳng xuống cuối trường:
“Nay cúp học hả?”
Triết gọi lớn, mồ hôi rơi trên trán nhìn ánh mắt tinh anh lộ ra vẻ nghịch ngợm đậm chất của Tường Chi:
“Thanh xuân vườn trường, không chui lỗ chó cũng uổng.”
Triết bật cười thoải mái, lại thêm một hôm viện lý do cho cô chủ nhiệm nữa rồi.
Ba giờ rưỡi chiều, Tường Chi kiên nhẫn đợi trước nhà chị sếp. Từ trường đi bộ tới đây cũng không gần, xem như bản thân thích thể thao đi, lưng áo ướt đẫm mồ hôi minh chứng sự chân thật cho An Thanh. Quả nhiên sự chờ đợi xứng đáng, bóng dáng đã lâu không gặp tưởng chừng xa lạ của Thanh nhanh chóng tấp đến trước mặt em:
“Em...sao không gọi cho chị?”
Đi cùng nàng là một chị gái lạ có nét tây, Tường Chi vì ám ảnh An Đào nên chỉ dám cúi gầm mặt chào Evy, không như suy nghĩ tiêu cực của em, Evy lại thoải mái cười cười trêu ghẹo bạn mình:
“Này, con nai cậu nói đây à?”
An Thanh nhất thời không biết đáp làm sao, có lẽ vì ngượng.
Evy rất thông minh, chị ta khi nói về người khác thường hay dùng tiếng Anh. Nhưng khi quan sát nét mặt Tường Chi dường như em ấy không hiểu gì thật, cuối kỳ thi rồi mà câu đơn giản em ấy cũng không rõ thì rất đáng lo ngại. Vô tình khiến bệnh hoàn hảo của An thanh bùng phát, tự nhủ phải kèm tiếng Anh cho em ngay.
Evy vòng xe ra về, nàng ta định vào ăn chút bánh ngọt nhưng lại thôi. Nhìn có vẻ lễ phép đấy, nhưng nhỏ tuổi quá nên sự hiện diện của mình sẽ làm nai con ngại. Lần đầu tiên có người đợi mình đi làm về, An Thanh vừa thấy mới lại vừa thích. Trước đây đều là bản thân chờ Tường Chi trước cổng trường mà thôi.
“Lần sau cứ gọi chị, đừng đi bộ đến. Hơn nữa sân chị không khóa để em vào tập đấy. Em muốn bơi không?”
An Thanh khẽ đẩy cửa chạy xe vào, quả nhiên không khóa thật. Một tầng xúc động vô hình dâng lên trong lòng Chi, đừng tốt quá vì em sẽ rất khó để nhận.
Mặt hồ trong veo, bên cạnh là sân bóng rổ đơn giản, với những người có đam mê thì đây chính là thiên đường. Trời không nóng nhưng có nắng, bơi giờ chiều mát rất tốt cho da và sức khỏe. Vận động với quả bóng, Tường Chi không xuống bơi vì đúng hơn là không biết bơi. Nàng nhìn An Thanh ngụp lặn như tiên cá hiện đại, lại khai sáng thêm một tài lẻ mới.
Lấy hết sự bất mãn của bản thân, Tường Chi liều mạng nhảy luôn xuống dưới. Mực nước chỉ ngang cổ nhưng nàng lại sợ khiếp vía, hóa ra An Thanh cao hơn mình cả đầu. Vùng vẫy vài giây đã thấy chị ấy vòng tay nâng mình kéo lên. Khoảnh khắc gần gũi ngắn ngủi này vô tình tạo ra sợi dây kết nối vô hình. Khung kính lạ lẫm bị xóa bỏ, sự tin tưởng khiến Tường Chi cáu chặt vai An Thanh thở hồng hộc.
An Thanh có chút đau gồng mình nhìn em ấy vuốt nước trên mặt, thấm ướt cơ thể cả hai bỗng truyền đến cảm giác rất khó hiểu.
Thật sự An Thanh không hề nghĩ đến thứ gì ở phụ nữ, nàng không hứng thú cũng không có nhu cầu gì. Nhưng đây là Tường Chi, nàng không ngờ lại muốn thấy Tường Chi, sự mới mẻ này làm An Thanh hoảng sợ chính mình. Bất ngờ buông tay vô tình làm người đối diện sặc nước thêm một lần nữa.
Tường Chi mắt mũi đỏ hoe vì nước, An Thanh đơ người lại kéo nàng lên bám vào bờ. Cuối cùng bản thân trốn tránh cảm xúc đi vào nhà đem ra hai ly nước, ngại ngùng né tránh ánh mắt ngưỡng mộ của Chi:
“Chị bơi giỏi vậy còn cái gì chị không biết hay không?”
Lúc này An Thanh chuyển sang uống cạn nửa ly, lấy lại bình tĩnh nhìn về hướng khác:
“Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo đâu em.”
Cô bé kia lắc lắc đầu không phục, cứ nghĩ là nàng khiêm tốn. Nụ cười ngại khẽ bên môi An Thanh, đương nhiên được khen ai lại không thích, huống gì người mình mến có ấn tượng tốt với mình thì rất hay rồi. Nhưng một điều nàng không biết rằng, nàng sẽ mất người mình yêu chỉ vì sự hoàn hảo mơ hồ mà mình đang có...
----------------------
Vì nữ phụ quá xuất chúng nên mình cho có huyết thống với nữ chính luôn. Sợ có người ship thì tội Chi lắm