Bận quá thì đừng yêu...
Hoặc là chị ích kỷ, phải không em..?
Người hoàn hảo thường sẽ không thất hứa, đặt chân đến ngôi nhà duy nhất của mình trong ngày phủ lấp tuyết mà tứ chi tê dại vì tan vỡ. Từ đầu làm gì có ngôi nhà nào thứ hai, là tự Thanh đa tình, là tự Thanh mơ mộng, là tự Thanh khóc rồi làm mình cười điên dại.
Mùa đông năm ấy hẹn đưa em về bên gia đình chị, đặt một cái tên đúng nghĩa sau chừng ấy thanh xuân em hi sinh. Trời buốt giá hay hồn ta đóng băng? Em ơi chị không nuốt lời, nhưng sao đến ngày về chỉ có mỗi mình chị...
Thông giáng sinh không phải màu trắng, người đông mà chẳng ấm như lúc có em. Đợi mãi cũng chỉ là những tiếng cười yêu thương lắp đầy món ăn vào chén chị, nhưng không ai nhớ chị từng dị ứng chanh bao giờ. Thổi nến sinh nhật vào một ngày cuối cùng bất tận, vị bánh không ngon chắc có lẽ làm từ nước mắt. Gọi tên chị đi có được hay không? Nghe em cất tiếng gọi thì đến thuốc ngủ cũng trở nên ngọt ngào.
Bồn tắm xa hoa lộng lẫy rãi đầy hoa trắng, một dòng tộc thượng lưu có truyền thống y học thật là hữu dụng cho An Thanh. Phòng thuốc y tế năm đó thường để xử lý vết thương cho người nàng yêu đến hóa hận, còn bây giờ chính là thiên đường dụ dỗ An Thanh chìm vào giấc ngủ sâu đầy ảo giác.
“Thanh ơi...”
“Thanh ơi em không có đồ thay.”
...
“Thanh ơi, chị làm em xao xuyến xao xuyến hết cả đôi tai.”
...
“Thanh ơi chị đừng ngủ.”
Em có chắc là khi tỉnh táo sẽ thấy được em không? Và khi chọn cách tin lời em nói thì chị sẽ buông bỏ được chứ? Hãy nói là em gạt chị đi, không yêu chị nữa, ghê tởm, thẳng nữ, ảnh hưởng sự nghiệp, hãy nói là em gạt chị đi...
Liệu có tồn tại một người đẹp như hoa?
Làn da bạch tạng buông thả trên từng cánh hồng tinh khiết, tưởng tượng mình chìm vào vòng tay bé nhỏ của Chi. Mỏng manh, trắng xóa một màu tang thương.
“An Thanh, mở cửa.”
Tiếng đập liên hồi không ngớt vì trôi qua một khoảng lâu vẫn không thấy người ra. Vince biết mình bất lịch sự nếu xông vào phòng nữ nhưng trước đó An Đào thấy cửa thuốc trong nhà không khép, người cẩn thận như An Thanh chưa bao giờ xảy ra tình trạng đáng nghi này. Lực đẩy lạnh nhạt lôi Vince đứng sang một bên, An Đào tìm được chìa khóa xông đến run rẩy choàng lấy Thanh.
“Đừng vào cô ấy không mặc đồ, anh mau gọi cấp cứu đi.”
Vốn mừng thầm đã có thể hướng em họ đến cuộc sống mới không bị những kẻ thấp kém lợi dụng, không ngờ Thanh lại chọn cách này để đối đãi cho kết quả tàn nhẫn mình nhận. Tại sao phải khốn khổ như vậy? Nhìn xem khi đứng giữa ranh giới mỏng manh ai là người bên em? Không có người đã ruồng bỏ em đâu, chỉ mỗi tôi thôi.
Bệnh viện có cổ phần gia đình Thanh tại Australia không ngờ đến một ngày phải hồi sức cho chính con gái mình.
Người nhà thở phào sau khi mọi chuyện an lành ổn thỏa, An Đào ngồi nhìn Thanh mãi cho đến khi người mở mắt mới thôi. Thực tế luôn phũ phàng dù biết trước mà vẫn thấy đau, đập vào mắt người cứu mình lại là điệu cười bất cần như chơi xong một game sinh tử.
“Bác sĩ nói em chỉ uống với số lượng gây hôn mê ảo giác chứ không phải để tự sát.”
Phải, người hoàn hảo thường sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, An Thanh không hề có ý định giết mình khỏi thực tại mà chỉ mềm yếu trốn vào một thế giới không có thực mà thôi. An Đào chua chát khi nhận ra người em họ mình biết từ nhỏ giờ đây thoáng đầy hình bóng Tường Chi. So với cảnh trêu đùa thần chết thì có khi nào nàng xuất hiện một chút thương cảm khi hất hủi cô không?
“Ha... nếu không làm em ấy yêu tôi được thì sẽ làm em ấy ân hận vì đã tổn thương tôi. Tôi chỉ ngâm mình thư giãn một chút, chị đừng lo lắng như vậy.”
Mảnh ly trên bàn bị An Đào hất vỡ xuống sàn viện lạnh lẽo, tiếng thở dốc căng thẳng không giấu nỗi sau năm ngón tay cáu chặt của An Đào, vì nàng làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ nhận lại một âm điệu xa cách. Rốt cuộc tình yêu trong Thanh định nghĩa là cái quái gì chứ?
“Em có thấy quá bất công với chị lắm không? Em đừng quên nó đã ruồng bỏ em như thế nào, từ đầu lợi dụng em làm bước đệm, sau khi tỏa sáng rồi thì thấy em hết sức phiền phức. Ngày em đi Úc vẫn là chị có mặt, vậy mà em trêu đùa mạng sống của mình trong ngày sinh thần. Em nói xem, em đã nhận được món quà sinh nhật nào từ nó hay chưa?”
Những lời tận đáy lòng mà lợi hại như dao bén cứa sâu vào nội tạng Thanh từng nhát, từng nhát một.
“Câm miệng, chị đi cho tôi, đi cho tôi.”
An Đào cười trong uất phẫn hả dạ nhìn nàng vật vã trên giường trắng. Tổn thương nói lời tàn độc với Thanh là điều chưa bao giờ cô muốn, nhưng lúc này thật đáng lắm, đáng lắm. Thanh có thể không yêu cô, chỉ cần không dính dáng gì đến người phụ nữ nào khác, thì mới xuất hiện lý do để bản thân chấp nhận buông bỏ Thanh.
“Ra ngoài, làm ơn đi...làm ơn...”
An Thanh nghẹn ngào nhắm chặt mắt, hai tay siết ra giường đến bật máu nơi khóe móng. Giờ này sống mà đau khổ hơn mọi thứ, thà em để Thanh chết trong yêu thương, chứ đừng dày vò tâm can thâm tình đâu đâu cũng thấy em hiện hữu. Cảm giác này Thanh không gượng nỗi, hóa ra đây là yêu sao? Là tình yêu mà em ban cho Thanh đây sao.?
...
***
Mây mù che lấp tầm nhìn.
Sáng sớm mà kỳ lạ không đọng lại tia nắng nào xuyên qua rèm cửa đánh thức Tường Chi. An Thanh vừa trãi qua một đêm nồng ấm khi em nguyện nằm dưới thân đợi nàng đối đãi kịch liệt sau vài tuần bận rộn để bù đắp. Dậy từ sớm nhưng không nỡ rời giường, An Thanh cứ thế trần trụi chân thật nhất áp sát vào sưởi ấm cho em vì thời tiết đã bước sang cuối thu.
Dạo gần đây nàng phát hiện Chi rất hay dụi mắt và nhức đầu, có lẽ chỉ là tăng độ hoặc thiếu ngủ cho đến khi Laptop và điện thoại Chi cũng không đụng đến nữa. Sấp giấy thoại đợi em ấy học thuộc đến căng cả thần kinh rồi, có lẽ do công việc quá sức gấp thúc vì đi khám sức khỏe chẳng nghe ra bệnh gì cả, nàng cũng tạm an tâm.
Thời gian hôm nay Chi dành cho Thanh kéo dài đến tận chiều tối, đó là lý do người nằm trên giường cuộn tròn như mèo mướp lười nhát đưa bàn tay hư hỏng xoa nắn ngực Thanh:
“Ưm...trời chưa sáng sao chị không ngủ thêm chút nữa.”
An Thanh nhíu mày không hiểu lắm vì vừa rồi nàng đã kéo rèm sang một bên mới nằm lại vì tối quá không thấy mặt em. Có lẽ thân hình Chi rất gầy đang được vòng tay nàng che trọn nên nũng nịu kiếm cớ không cho nàng dậy. Ghé sát mắt em hôn cưng chiều một trận liên tiếp, hút trọn mùi hương thân quen ghi vào trí nhớ mình.
“Bình minh lên rồi cơ mà, hay là đang nhõng nhẽo với chị đây?”
Thanh ngọt ngào giữ lấy tay em đang xoa nắn ngực mình, đè xuống đệm ấm. Thật là, mới qua một ngày mới đã muốn em rồi, chẳng phải bản thân ham muốn cao, chỉ là trên người Chi rất có sức hấp dẫn mỗi lần em gần gũi hay yếu đuối dựa vào nàng.
Đến lượt Thanh từ tỉnh táo chuyển sang u mê vùi đầu vào cổ vợ thì lúc này người bên dưới lại bừng tỉnh hơn bao giờ hết.
Sáng rồi?
Tường Chi mới chính là người khó hiểu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không lẽ gần đông trời tối đến vậy sao?
An Thanh đang rơi vào cảm giác hưng phấn thì lại bị Chi phá mộng lôi về. Chị ta mù mịt nhìn em hờn dỗi, trong người cứ thấy lấn cấn rất khó chịu:
“Em bài xích chuyện đánh răng hả? Sao không cho chị hôn?”
Tường Chi bất đắc dĩ nhìn chị mà gãi gãi đầu, từ ngày nàng nổi tiếng có fan đi khắp nơi nhận làm người yêu thì Thanh trở nên suy diễn sợ mình không thương chị nữa. Ngay cả chuyện hôn tình cảm vào buổi sáng mà Thanh cũng nghĩ ra chuyện mình bài xích cho được, chứng tỏ trong người đã mất hết cảm giác an toàn rồi. Bất giác Chi cảm thấy có lỗi, lần mò trong bóng tối ngã nhào đến ôm Thanh.
“Trên người chị chỗ nào em cũng đã liếm qua, sao phải từ chối chị hôn em chứ?”
Còn gì tan chảy bằng sự nghịch ngợm đúng hoàn cảnh này nữa, quả nhiên An Thanh hài lòng hôn một trận cuồng phong với em. Dấu đỏ tiếp tục đọng lại khắp cơ thể đến khi Chi nhớ ra mình có cảnh quay vào buổi chiều Thanh mới chịu buông tha.
Gió cuốn gãy đôi cánh.
Trên phim trường quay MV cho đồng nghiệp cùng công ty mình gia nhập, Tường Chi nhàn nhã cầm cà phê từ trong bước ra khi chờ đến cảnh quay của mình. Nơi này tiết kiệm đèn lắm sao? Nàng càng đi càng thấy tối rồi đụng phải một vật trước mắt đổ hết cà phê vào áo, đầu nhức buốt nhận ra Mẫn Anh đứng trước mặt hầm hầm nhìn mình bằng con mắt dò xét.
Người trong công ty nhanh chóng chạy đến lấy khăn giấy giúp Mẫn Anh lau tay, riêng Tường Chi được quản lý thay hẳn luôn áo khác. Không ngạc nhiên khi chị ta có mặt ở đây vì nàng từng nghe chị Xuyên nói ngoài Chung Văn Chí ra, Mẫn Anh cũng là một phần của công ty đào tạo này, quyền lực nhưng thực chất là độc hại.
“Xin lỗi chị mắt em kém quá.”
Mẫn Anh vẫn như cũ không phản ứng cũng chẳng thèm trả lời khi nghe đồng nghiệp cũ giờ là thực tập dưới chướng mình. Việc Văn Chí vô tình nâng đỡ Chi vào công ty chung làm cô rất thích thú, phụ nữ trong giới giải trí kiểu nào cô cũng đã thử qua, để xem Tường Chi là kiểu người như thế nào khi độ thu hút chỉ tiết ra từ tính cách. Và sự im lặng khi bị Chi đụng trúng chỉ là do nàng nhìn thấy vết cắn trên cổ Chi.
“Ừ? Sao không đi bắn laze?”
Một câu ngắn gọn không mấy bận tâm xuất phát từ Mẫn Anh, chị ta mang đôi gót cao, từ trên nhìn xuống đưa tay kéo cổ áo che lại vết đỏ ẩn hiện ở xương đòn Chi. Một màn này làm nàng hết sức ngại ngùng, thầm rủa Thanh không biết liêm sỉ hại nàng phải kiếm chỗ chui đầu vào rọ.
Lần này công việc không có gì nguy hiểm, chỉ là bối cảnh vui vẻ giữa trường học trong sáng. Như từ đầu Chung Văn Chí không thích phim hành động, nên những dự án đó chỉ khi nào Mẫn Anh đứng ra đảm nhận thôi. Đúng là địa vị làm khác hẳn cuộc sống, khi mạo hiểm thừa sống thiếu chết chẳng ai mấy bận tâm, lúc nổi danh rồi chỉ đổ một ly nước ra áo đã có chục người đến cứu trợ. Giờ Chi đã hiểu được tại sao An Đào khắc khe với mình như vậy, bản thân phải thật cố gắng để xứng đáng với An Thanh.
“Em đứng ở giới giải trí là vì chị, không phải vì em. Em vốn không cần nó nữa, nhưng nếu em chọn là vì em cần chị.”
“Hãy tin em. Thanh, là em vì chị... “
Máy lia đến đoạn có Tường Chi, nàng bỗng dưng quên thoại mà phải ngắt quãng vài lần. Nhìn mãi vào những con chữ im đậm trên giấy trắng mà Chi quay cuồng không đọc được, đến khi xong việc đồng nghiệp đưa cà phê đến giải khuây thì đầu óc Chi tối sầm lại như chứng kiến ngày tận thế, ngất xỉu trên phim trường.
Xe cấp cứu chạy trên tuyến lộ trơn trượt vì mưa rào đầu đông, trời bắt đầu xanh thẩm báo hiệu đêm nay có mưa lạnh. An Đào chuẩn bị tan ca ra về vì Mỹ Anh hẹn nhập tiệc cùng gia đình cô ấy, nhưng khi thấy Tường Chi được đẩy vào phòng hồi sức nàng bỗng nhiên sinh hiếu kỳ không biết mình đoán đúng hay không...
Mở mắt ra vào đúng giờ An Thanh trực ca đêm, Tường Chi thở phào nhìn phòng bệnh trắng xóa trước mắt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với khi mò mẫm trong bóng tối. Ngước sang bên cạnh vẫn là chị quản lý thân thuộc túc trực cùng mọi người thăm hỏi, chợt nhận ra không khí im ắng vô cùng khi ai nấy đều lãng tránh không đối diện với Chi.
“Chị Đào?”
Tường Chi cao giọng khi bất ngờ thấy người không ưa mình cũng có mặt ở đây. Chẳng phải ngất vì kiệt sức thì sẽ gặp bác sĩ khoa ngoại hay sao? Cớ gì bác sĩ khoa mắt lại đi lạc vào đây ban cho nàng cảm giác bất an như vậy?
“Tường Chi, xin hãy giữ bình tĩnh. Không sao chúng ta vẫn còn thời gian dài đi cùng nhau, người viết kịch có năng lực như em chắc chắn không bị thứ gì vùi dập cả.”
Giám đốc giải trí không biết có mặt từ khi nào, anh ta nhìn Mẫn Anh rồi lại nhìn mọi người ngầm hiểu nhau, trả lại không gian yên tĩnh cho nàng cùng bác sĩ trao đổi. Tường Chi dù chưa rõ nhưng đôi môi đã mấp mấy hoang mang gượng dậy, cái gì mà người viết kịch cơ chứ? Tại sao không phải là diễn viên năng lực?
Cửa đóng lại một màu lạnh tanh, lạnh như gương mặt của An Đào hiện giờ vậy. Bảng giấy kết quả còn phất phơ mùi thơm mới in, rồi đọng lại mắt Chi một tầng sương mù dày đặc.
“Tăng nhãn áp!”
Ha... là tăng nhãn áp.
Khóe môi nhếch lên nụ cười khó tin đến ngạt thở, Tường Chi vô thức vò nát tờ giấy vô hại kia nhưng từ lâu đã vô hình giết chết nàng hiện tại rồi. An Đào không đến độ quá tàn nhẫn để hài lòng trên sự đau thương của người khác, nhưng nàng thật vui vì tìm được nguyên nhân đẩy An Thanh rời xa khỏi kẻ không vừa vào mắt mình.
“Tăng nhãn áp không trị hoàn toàn được, có thể ngăn tạm thời bằng thuốc nhỏ mắt và phẫu thuật. Có lẽ cô biết rồi, phẫu thuật thành công cũng chỉ nhìn được tối đa hai mươi năm. Nhưng sau hai mươi năm đó thì... An Thanh...”
Lại bài cuối lật ra dùng lại, nghe thấy cái tên quen thuộc càng làm Chi khốn khổ tận cùng quay mặt đi. An Đào thấy hiệu quả liền đắc ý lượm lại kết quả đã nhàu nát, tàn nhẫn thêm lời đốt cháy ý chí cuối cùng của Tường Chi:
“Bây giờ một bên mắt có bệnh, nhưng theo thời gian sẽ lây đều sang hai mắt. Điều cần thiết bây giờ là cô phẫu thuật mắt trái, nếu thất bại sẽ kéo dài đến bốn năm rồi mất khả năng nhìn hoàn toàn. Buông tha An Thanh đi, tôi không muốn em họ tôi đến cuối đời còn phải chăm sóc cho một người...”
Nói đến đây An Đào nhân từ ngừng lại, theo phép lịch sự nghiêng đầu chào bệnh nhân rồi từ giả. Chỉ có điều khi lướt qua Chi, nàng nhếch một nụ cười đầy chiến thắng:
“Yên tâm tôi sẽ không nói với Thanh, em ấy mù quáng, biết được cũng sẽ bất chấp chôn vùi tương lai mình vào cô thôi. Tùy ý quyết định.”
Đúng như người nói, An Thanh sẽ không bỏ rơi nàng, ngược lại sẽ từ bỏ hết tất cả thậm chí là công việc bao người mơ ước chỉ để kề bước bên Chi. Thần kinh nàng muốn nổ tung khi bên trong chứa đầy kim sắt nhọn. Một mình gặm nhắm trong phòng sáng mà tròng mắt rơi xuống hố đen. Rốt cuộc đến bây giờ mục đích Chi sống là gì? Là vì Thanh. Nhưng khi ngã mình trên giường bệnh lạnh lẽo lại không dám nói vì Thanh nữa...
Tưởng chừng người thâm tình nhất trong câu chuyện này là Thanh nhưng không, đứng trước quyết định trọng đại gắn liền từng dây máu trong người mới biết rằng Chi chính là kẻ không nỡ buông bỏ Thanh. Rời xa vòng tay Thanh là bão tố, em phải làm sao trong những tháng ngày mất đi tiếng trả lời của chị đây?
Trong trí nhớ của em chỉ có mỗi mình chị chở em đi học về, chỉ có mỗi mình chị tặng quà cho em. Cũng chỉ có mỗi mình chị không trả lời được tại sao chị yêu em khi trên người em chỉ có mỗi trái tim trong trắng khắc tên chị.
Em phải làm sao mới phải đây? Ích kỷ giữ chị bên mình mặc kệ tương lai chị sáng suốt thế nào, hay là ích kỷ đẩy chị đi bằng cách dùng lời dối lòng tổn thương mặc kệ chị thấy thế nào?
Dù làm thế nào đi nữa em cũng vẫn ích kỷ, ích kỷ đến mức hèn mọn mà yêu chị.
Người nằm tay truyền nước, người nắm tay truyền nước cho người ta. Cả hai cách nhau vài bước đi bộ, không hiểu sao tâm linh tương thông đột nhiên cùng nhau thấy đau lòng.
Mây mù che lấp tầm nhìn, gió cuốn gãy đôi cánh Chi.
_________
Không biết mọi người hiểu cảnh đan xen nhau hay không. Không cần để ý đến chữ in nghiêng, bây giờ tất cả đều là quá khứ hết chỉ có Chương 1 cảnh Thanh đầu tiên và Chương 24 cảnh Chi đi diễn là hiện tại thôi. Mình sẽ viết nốt đoạn chia tay nữa là trở về với đoạn hiện tại luôn.
Thiệt tình viết ngược riết mình lãnh cảm luôn quá mà vẫn cứ thích viết