An Thanh có rất nhiều bạn mở tiệc ngủ thường xuyên ngày còn là sinh viên thực tập.
Mùa đông năm đó giới thiệu Chi với bạn bè, sau cuộc tụ họp tất cả vẫn liên lạc với Thanh, không ai chối bỏ mà cắt đứt cả. Thậm chí vô tình gặp người yêu nàng trong lớp kịch bản, họ còn thầm mừng cho Thanh vì tương lai thế nào cũng nổi tiếng. Không biết lý do gì khẳng định như vậy, nhưng chắc rằng không thể nghi ngờ khả năng chọn bạn bè của Thanh.
Tường Chi luôn hỏi thăm về ba mẹ Thanh, kể cả An Đào luôn thừa cách công kích mình. Vậy thì sao chứ, nàng yêu chị nên yêu cả gia đình chị, chuyện đó là điều hiển nhiên.
Từ ngày có Chi sống cùng nhà, An Thanh muốn làm gì cũng đều hỏi ý em. Ngày đó một mình một cõi, nay bạn bè muốn tiệc bơi và rượu nhẹ nhưng Thanh lại khá lưỡng lự. Nàng xem lại giờ trực và về thẳng nhà báo với Chi, trái với nỗi lo vu vơ của nàng, Chi lại hào hứng với ánh nhìn sáng rực:
“Hình như lâu rồi em không thấy chị thư giãn cùng bạn bè. Mấy giờ mở tiệc để em chuẩn bị cho.”
An Thanh tròn mắt nhìn em, còn gì vui bằng người yêu mình luôn ủng hộ tất cả mọi thứ. Yêu Chi nàng luôn được tự do, tự do trong cả ý muốn của bản thân. Nàng nhận ra rằng, từ lúc yêu em thì thế giới chỉ xoay quanh em mà thôi, hơn nữa bạn bè đều là phụ nữ xinh đẹp, cứ sợ quá thân thiết sẽ làm em ghen.
Cũng có đấy, nhưng Chi lại hiểu chuyện đến mức đau lòng. Tầng lớp quý tộc toàn người xuất thân có quyền chức, họ đều bận rộn làm ra tiền rồi, có thời gian thư giãn thì cũng nhẹ nhàng cao quý dưới bản nhạc violin và đèn vàng.
Bạn của Thanh là thế, lành mạnh như vậy tại sao Chi phải ý kiến chứ? Thậm chí còn muốn Thanh dành thời gian cho bản thân, đừng đặt em ấy lên hàng đầu như vậy, sẽ làm em ngại lẫn khó xử nữa.
Mọi chuyện đến nơi Chi đều vui vẻ tiếp nhận, chỉ có điều khi Thanh hỏi về ba mẹ thì Chi lại lãng tránh. Dạo gần đây Chi dần trở nên bận rộn, An Thanh còn phát hiện rằng em ấy muốn kiếm việc làm thêm chỗ khác, vậy thì quán Limitless để cho ai?
- --
Một buổi tối ngày cuối tuần, An Thanh lựa ngày nghỉ không báo trước để về nhà gây bất ngờ cho Chi thì trong nhà chẳng có em. Bất ngờ thì chính là không gọi nên Thanh tự đi tìm, nếu Chi có đi đâu đều gọi điện báo trước, vậy là chỉ có thể Chi đang ở tiệm nước của nàng mà thôi.
Đến nơi quả nhiên nàng thấy em ở đó, bản thân khá ngạc nhiên vì Chi ít khi đến đây vào buổi tối.
Không gian dễ chịu, Chi đang biểu diễn pha nước đẹp mắt, nàng không nhận ra Thanh đang ngắm nhìn em ngay cửa vào mà chỉ tập trung giao tiếp với khách. Chỉ khi ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, bóng dáng cao gầy thanh thoát mới xâm chiếm tầm nhìn của Tường Chi:
“Thanh, em tưởng hôm nay chị trực đêm.”
“Làm chị một ly.”
An Thanh chỉ khẽ cười dịu, sau đó muốn uống nước em pha.
Thật sự Chi bỏ hết việc ngay chỉ để đến bên Thanh, nàng xem trọng Thanh hơn mọi thứ, ngoắc một nữ nhân viên đến thay mình rồi lui về phía cuối bàn có Thanh ngồi. Đồ uống được đặt lên bàn nhanh chóng mà Thanh lại không uống ngay. Nàng đợi Chi ngồi bên cạnh rồi mới nhẹ nhàng chạm vào bàn tay em sau một ngày nhung nhớ, nhưng em lập tức rút tay lại:
“Đừng, tay em không có sạch.”
Nụ cười trên gương mặt Tường Chi quá đổi thật thà. Chi muốn nói rằng từng ngón tay em dính chanh, còn chị ấy sẽ dị ứng khi chạm trực tiếp vào nó. Vậy mà hành động này khiến Thanh có chút sốc nhẹ, hụt hẫng bao trùm từng tia mắt đến ngớ người ra.
“Tay em có chanh nên chị ngại không khi ôm em một cái?”
Tường Chi nháy mắt nghịch ngợm chọc ghẹo Thanh dưới ánh đèn thấp thoáng, em lau tay thật kỹ sau đó nhẹ nhàng nhướng người kèo thanh vào lòng. Âm điệu tỉ tê mềm mại xoa dịu Thanh:
“Nhớ chị, tưởng hôm nay ở lại bệnh viện rồi, mình em ngủ không được nên đến đây cho vui.”
Người kia lúc này mới lấy lại bình tĩnh, chợt hiểu ra mà xót lòng ngực. Cho dù quăng Chi ở một mình thì em ấy cũng chẳng tụ tập bạn bè đi đây đi đó để gây lo lắng. Nàng có ghen đấy! Cũng chỉ là thầm lặng. Nhưng Chi biết, Chi không bao giờ để gây ra một sự hiểu lầm nào cho Thanh cả.
Cái ôm giữa hai nữ nhân xinh đẹp cũng không quá nổi bật trong không gian riêng tư lãng mạn này. Mỗi người mỗi tâm trí, mỗi thế giới riêng mà đắm chìm trong ly Cocktail cay nhẹ.
Limitless.
Không giới hạn.
Không giới hạn trong trí tưởng tượng bay bổng, không giới hạn thời gian bao nhiêu lễ giáng sinh để chờ đợi em...
- ---
Nơi này không còn thoải mái nữa, thế giới mà An Thanh đang sống không cho phép Tường Chi tồn tại. Ngâm mình trong bồn tắm bốc khói mà ngày đầu mới đến Tường Chi đã nhìn qua cửa gương, có lẽ đến giờ vẫn chưa tin mình đang nằm trong vòng tay Thanh ở đó.
Ánh đèn vàng tạo nên sự ấm áp lẫn không gian ma mị ngại ngùng, Tường Chi tựa đầu vào lồng ngực Thanh, thở một hơi dài đầy tâm sự nhìn bọt xà bông bay lên. An Thanh có nhìn ra sự khác lạ lẫn xa cách mà một tháng nay Tường Chi tạo cho nàng.
Cánh tay ngọc vươn lấy mái tóc ướt của em vuốt nhẹ, dịu dàng hôn lên vai đầy yêu thương. Hai làn da mỏng manh ngồi gần nhau nhưng vẫn không gợi lên hứng thí nào xâm chiếm cả, ngay cả An Thanh cũng thấy vậy?
Thời gian bên nhau chưa quá dài nhưng đã đủ sâu sắc nghĩ đến chuyện váy cưới, nhưng tại sao nỗi lo âu đẩy hai nàng thành ra thế này? An Thanh bất giác nghĩ đến cái nắm tay bị từ chối đêm đó, dù biết lý do chính đáng nhưng lòng vẫn không mấy thoải mái khi nhớ lại. Trong người cứ luôn uất ức thúc đẩy Thanh nắm chặt từng ngón tay Chi dưới làn nước nóng.
“A...đau! Ha...chị sao vậy? Làm như chưa nắm tay em bao giờ ấy.”
Tuy mắng yêu nhưng Chi vẫn chiều theo Thanh đáp trả, hành động nhẹ vô tình xoa dịu lớn đối với sự vu vơ của Thanh, nàng dễ mãn nguyện mà! Nàng không đòi hỏi gì từ em, chỉ cần em yêu nàng thôi.
Hương sữa tắm êm dịu ngọt ngào như làn khói gây nghiện, An Thanh rà soát ngón tay áp út của Tường Chi mới nhận ra mình chưa tặng cho em chiếc nhẫn nào, dù là chiếc nhẫn tình yêu hay cam kết:
“Em thích đeo nhẫn gì? Chị đến nhà ba mẹ nhé?”
Giọng bắc trầm nhưng mềm mại lạ thường, lại còn ẩn ý một lời cầu hôn vì người được nhắc đến là ba mẹ của Chi. Thanh không hỏi “có hay không?” vì quyết rằng sẽ không để em từ chối, chỉ cần nói thích nhẫn gì là được rồi.
Những lời này như tiếng chuông chạm vào Tường Chi một cái lan tỏa biết bao nhiêu sự vui sướng. Nhưng hiện tại không còn đủ yên bình mà tận hưởng nữa, Tường Chi không muốn Thanh tìm đến nhà mình, không thể! Nhưng tại sao?
Khẽ bật cười xua đi không khí nghiêm túc này, Chi quay mặt đối diện Thanh đổi chủ đề:
“Đừng thì thầm như thế, giọng của chị làm em xao xuyến xao xuyến hết cả đôi tai.”
An Thanh vẫn là người phàm, nghe lời khen làm sao không phấn kích được cơ chứ. Hơn nữa người khen mình lại là người yêu, cảm giác rằng bản thân đủ sức hút trong mắt Chi vậy. Nhịn không được sự đáng yêu này, Thanh hôn Chi một cái, quả nhiên quên cả ý định trao nhẫn:
“Xao xuyến thế nào đây?”
Tường Chi nhướng chân mày lộ ra dáng vẻ suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng lại thật thà đến mức đáng ghét:
“Cảm giác cứ gần gũi... A đúng rồi vì bạn thân em cũng người bắc.”
An Thanh đang vui bỗng tụt mood một cách trơn như trượt cầu tuột, trượt thẳng xuống mái nhà:
“Ý em...là Ngân Vũ?”
Câu hỏi cứng như thác đá, bộ dạng ghen xuất hiện mới làm Chi hiểu ra mình nói sai gì đó. Sao An Thanh lại hiền một cách thầm lặng như thế? Đến ngay cả ghen còn giấu vào trong:
“Haha, thật ra là giống vợ em”
Được rồi xem như từ vợ cứu Chi một mạng vậy, nhưng đêm nay vẫn không thoát khỏi đôi môi của Thanh đâu, em nên bị phạt một cách thư giãn dưới sự đối đãi cưng chiều của người bên cạnh em.
***
Một năm mới tiếp theo đầy nắng, Triết xách một bình nước giữ nhiệt nốc cạn đáy sau ngày học mất sức. Thi vào trường thể thao vẫn là lựa chọn đúng đắng trong mắt cậu ta nhưng đâu đó tiếc nuối cứ lởn vởn khi không có Chi học cùng. Đôi lúc còn cảm tưởng như bị bạn bỏ rơi vậy.
Người bạn du học Ngân Vũ sau ba năm vẫn không còn tung tích liên lạc gì, chợt nhận ra càng lớn, chúng ta càng mất quá nhiều thứ xem trọng. Hai mươi mốt tuổi, Triết có ngoại hình không giống sinh viên, lạ còn đam mê nghề nghiệp và xã giao tốt nên quen biết cả một vài diễn viên Cascadeur trong trường điện ảnh Chi đang học.
(Cascadeur: DV đóng thế võ thuật)
Một ngày ngẫu hứng của mùa hè, Triết lái xe Cup mới mượn của bạn học đến nhà An Thanh. Cậu ta là vua mượn đồ, mà đồ mượn được toàn là thứ xịn xò cao cấp, tuy nhiên Chi vẫn chưa thấy cậu ta mượn quá lần thứ sau khi phá hỏng lốp xe đua năm trước.
Đã nửa năm không liên lạc, Triết đứng trước cửa cho tới khi Thanh về đến nhà ngạc nhiên:
“Ủa Triết, Chi về nhà em ấy tuần nay rồi.”
Cậu ta nghiêng đầu khó hiểu đi thẳng vào vấn đề:
“Có nơi tuyển Casting rất hợp lý nhưng em đến nhà nó không thấy. Còn giống như đổi chủ vậy.”
Cuộc trò chuyện này Thanh mới là người khó hiểu, mới vừa rồi Chi còn gọi điện báo rằng đang ăn cơm, vậy thì em ấy đang ở đâu? Niềm tin của tình yêu khiến nàng quá tin tưởng em, sẽ không vì điều gì mà nghĩ sai cho Chi.
Triết nhìn sự im lặng của Thanh mà ngờ ngợ đoán ra mình vô tình gây rắc rối cho cô bạn. Cậu ta vội từ giã cạch cạch phóng xe đi như trốn chạy, không ngờ thái độ này làm Thanh để ý.
Ngồi ăn tối một mình, An Thanh mở phim lẻ lên xem, đều là do thói quen và bị lây sở thích từ Tường Chi. Ngày nào đi làm về cũng thấy Chi ngồi xem phim rạp, ăn thư thả những món snack mặn nhờ nàng về. Chợt Thanh nhận ra mình quá phụ thuộc vào sự tồn tại của em. Nếu sau này chia ly thật, vậy phải trãi qua thế nào đây?
Tính không gọi làm phiền gọi Chi nhưng thông báo lịch sử chuyển tiền làm Thanh thấy kỳ lạ. Chi rút một trăm triệu của Thanh rồi trả lại vào tài khoản Thanh, để làm gì?
Em ấy chưa bao giờ táy máy thứ gì của nàng mặc dù nàng cho phép.
Niềm lo lắng dãy lên trong lòng, nàng vào phòng nằm vật ra giường trong sự mệt mỏi vô hạn của công việc lẫn tình cảm. Ánh đèn đỏ dịu nhẹ như ru Thanh vào giấc ngủ, nàng còn nghe thấy hương của em đọng lại trên mền gối. Mùi hương dễ chịu nhất trên đời.
Hai phía là ảnh của nhau dán trên tường, phía còn lại là trang trí đèn Led. Phía tường cuối cùng là cửa phòng và ở trên có để máy ảnh. An Thanh tình cờ ngắm nhìn thôi nhưng phút giây sau làm nàng nhíu mày lại.
Không thấy máy ảnh đâu cả.
“Chi không bao giờ chụp ảnh phong cảnh, mang theo để làm gì?”
An Thanh lẩm bẩm trong màn đêm, cuối cùng quyết định lái Audi đến nhà Chi vì trời khuya không còn an toàn. Nàng rất ít lái xe con, nhớ lại ngày đó Chi hỏi nàng rất ngây ngô:
“Bạn bè ở trường luôn hỏi em, tại sao chị xuất thân lớn mà không lái xe hơi.”
An Thanh cười cười vuốt dọc chiếc mũi cao của Chi:
“Cứ ai giàu là phải lái sao?”
Thật ra nguyên nhân cao cả hơn chính là Chi bị say xe, nàng muốn em được thoải mái, chiếc Audi bị nàng bỏ rơi.
Mười giây giao tiếp trước cổng quen thuộc, An Thanh vào lại trong xe, hốc mắt đỏ hoe gọi điện cho Tường Chi:
“Em ngủ chưa? Vẫn... ở nhà hả?”
Đầu dây bên kia vui vẻ háo hứng trấn an nàng:
“Đang đắp mền rất ấm luôn, chị nhớ ngủ sớm mai còn trực viện.”
Thất vọng, thất vọng!
Lần đầu tiên Thanh biết em nói dối mình, niềm tin bị đạp đổ sau một câu ừ rồi gác máy. Nàng không muốn ngày mai Chi về nhà với chiếc máy ảnh bị bán với giá một trăm triệu. Tiền là gì cơ chứ? Là gì đâu? Thanh có thể cho em tất cả, nhưng sao em lại nói dối Thanh? Nàng chưa đủ tốt với em ư?