“Đế chế nào cũng được xây dựng dựa trên những lý tưởng cao đẹp lúc ban đầu, chỉ khi chúng được hiện thực hóa, lễ nghi, và sự tàn bạo mới dần thay thế cho mục đích thuở còn sơ khởi ấy.”
Dù mưu đồ đang toan tính, có mục đích tàn bạo đến mấy, thì suy nghĩ của Johan, kẻ quyền lực nhất phố Vine, vẫn quanh đi quẩn lại một niềm thương xót u uẩn. Cho những người vốn cùng một dòng tộc, một đất nước đã từng tồn tại trước đó. Nhưng hắn thận trọng giấu kín, cái suy nghĩ ấy, và phủ đầy tâm trí mình một niềm tin, rằng hắn đang là nạn nhân hơn là một kẻ tấn công. Điều đó làm cho lương tâm hắn cảm thấy được an ủi.
Từ trên tầng thượng của toà tháp đôi chọc trời, hướng nhìn về phía khu rừng đang rực cháy, hắn thở dài cúi mặt tưởng niệm một thoáng, rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ uy quyền. Hắn ngự trên một cái ghế lớn bành ki, được bao bọc cẩn thận bởi những lớp da thú bóng mượt. Phì phèo châm điếu xì gà, tận hưởng thanh bình, sau những tháng ngày thấp thỏm vì lực lượng kháng chiến, cứ liên tục nổi dậy đe dọa đến địa vị, và sự tín nhiệm của Đế Chế Novia dành cho hắn.
“Piz, thưa ngài Johan,” Một màn hình phản chiếu hình ảnh ba chiều, trong căn phòng hắn hiện lên. Đầu bên kia, là hình ảnh một Viên Chỉ Huy trẻ tuổi, tóc ngắn đen nhung, gọn gàng, với chân mày rậm, cùng một vẻ mặt lo lắng. “Đám cận vệ của Theodor, trình báo hắn đã tử trận.”
“Chúc mừng Bron,” Johan thản nhiên đáp. “Cậu vừa được thăng chức,” gương mặt hắn thờ ơ, từ tốn xoay ghế nhìn vào màn hình. “Vậy, Thống Soái Bron, được đãi ngộ lớn như thế, hẳn là cậu không muốn thông báo cho ta thêm một tin tức xấu phải không?”
“Thưa ngài,” Bron đáp. “Chúng tôi đã quét sạch Đội Tuần Đêm, và toàn bộ hang ổ của bọn nổi dậy. Nhưng tên Lucas, và lão già Alchemist vẫn chưa rõ tung tích, thưa ngài.”
“Một lũ ăn hại,” hắn gắt lên, chỉ tay quát lớn, “Đêm nay, nếu không thể tìm ra hai kẻ đó, thì cậu tốt nhất là đừng nên trở về.”
“Vâng thưa ngài,” tên Bron đáp, rồi chần chừ một chập, hắn bần thần trình báo, “Có chuyện này, thưa ngài…” hắn ấp úng.
“Nói,” Johan bực dọc, cố dành thêm sự kiên nhẫn, dù những gì cần biết thì có lẽ hắn đã nghe đủ.
“Đám cận vệ của Theodor, kể lại” Bron nói. “Theodor, hắn ta, bị một cô gái lạ mặt, kết liễu chỉ bằng tay không, trong một cái nháy mắt. Bọn chúng, tên nào cũng mặt mày tái nhợt, luyên thuyên rằng súng đạn, không thể chạm đến người cô ta. Tôi đã sử bắn vài tên, vì nghĩ rằng chúng đang bao biện cho sự hèn nhát của mình. Nhưng thật kì lạ, thưa ngài, kể cả có phải trả giá bằng mạng sống, chúng vẫn khăn khăn khẳng định rằng đó là sự thật.”
“Kitaro, có ở đó không, ta muốn gặp hắn.” Johan đáp.
“Hắn rời đi, trước khi sự việc diễn ra, hiện tại không rõ hắn đang ở đâu thưa ngài.” Bron nói.
Lời vừa nghe xong, Johan nhếch mép, ấn tay vào cái nút xanh trên bàn, hắn ngắn gọn nói:
“Đưa con bé lên đây,”
Rồi quay sang, nhìn vào màn hình phản chiếu, nghiêm nghị:
“Bron, cậu mang theo một đội quân tinh nhuệ, bắt cho bằng được lão già, và điều tra về chuyện cô gái kì lạ kia. Lần này, đừng làm ta thất vọng.”
“Tuân lệnh, thưa ngài,” Tên Bron đáp, trước khi ngắt kết nối.
Trở lại yên ắng, với căn phòng rộng lớn, lạnh tanh, hắn nhịp tay trên bàn suy tính những lời giải thích hợp lý, cho đợt càn quét vừa rồi với hội đồng. Sự kiên này, hiển nhiên là một chiến công, và hắn rõ ràng là không muốn những tiểu tiết làm ảnh hưởng đến thành quả lớn như vậy.
Nhưng với hắn, sự băn khoăn về cuộc họp ngày mai ở thành phố trên mây SilverMoon(nơi từng là Thượng hải một thành phố lớn thuộc Trung Quốc, của hai trăm năm trước). Thật chẳng đáng lo ngại bằng mối nguy hại sắp diễn ra trước mắt, tên Kitaro, không phải là một người đơn giản để dễ dàng bị kẻ khác uy hiếp. Và nếu hắn không đoán nhầm, thì có lẽ giờ đây, gã kia đang trên đường tìm hắn, không phải để thỏa hiệp mà là để trả đủa cho hành động giam giữ con gái hắn trước đó.
Sở dĩ Johan có thể từ một vị trí thấp, leo lên đến vị trí cấp cao trong hội đồng của Đế Chế, và điều hành cả một thành phố lớn. Bởi lẽ, hắn là một kẻ ngoài những âm mưu đen tối, và thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một người có năng lực đọc vị kẻ đối diện, để thấu hiểu mọi suy nghĩ của họ một cách chi tiết. Mọi hành động, toan tính của hắn, đều luôn đi trước kẻ khác một bước chân, điều đó giữ cho hắn an toàn trước những mối nguy, cũng như dễ dàng từng bước trèo lên đỉnh cao của quyền lực.
Nhưng hắn cũng tự nhận biết, một cách rõ ràng về bản thân rằng, kẻ có thể làm người khác khiếp sợ, lại chính là người có rất nhiều mối lo sợ.
Vượt qua những bãi đất trống, ngỗn ngang phế liệu, bằng chiếc mô tô bay đen kịt, được nâng khỏi mặt đất bằng động cơ duy nhất ở phần thân, vùn vụt lao thẳng hướng thành phố Vine, với tốc độ nhanh choáng ngợp, để lại phía sau cả một vệt dài bụi đất.
Đã năm năm trôi qua, kể từ cái ngày định mệnh, ngày mà hắn quyết định khoát lên mình tấm áo choàng của Kẻ Lang Thang, rèn luyện kiếm thuật cổ xưa của quê hương mình. Đất nước mặt trời mọc, nước Nhật, một quốc gia trung lập, đã bị lôi vào cuộc chiến tàn khốc, và rồi mọi thứ chỉ chóng vánh mà tan biến, chỉ còn lại cảnh thống khổ triền miền.
Thoáng chốc hắn nhớ lại gia đình mình, một gia đình nông dân bình thường, no đủ và ấm cúng. Chiến tranh lan rộng, đã tước đoạt của hắn tất cả mọi thứ, người vợ hắn hết mực yêu thương, đứa con trai tuổi thành niên tuấn tú, và làm cho con gái của hắn phần đời còn lại phải tật nguyền mang theo.
Có lẽ cô bé, là lý do duy nhất để hắn cảm nhận được ý nghĩa về sự tồn tại của chính mình. Để cứu rỗi linh hồn đầy tội lỗi của hắn, khỏi sự dày vò bởi những sinh mệnh vô tội, mà hắn đã tướt đoạt. Nhưng để tồn tại trong cái thế giới khốc liệt, tàn nhẫn này, và để cho con gái hắn được sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Hắn, hiễu rõ, bản thân không được quyền lựa chọn.