“Một chải, chải đến đuôi
Hai chải, cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi
Ba chải, cô nương con cháu đầy nhà
Bốn chải, chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân
Năm chải, con cái thi đỗ về đón mẹ, phú quý giàu sang không thiếu loại nào
Sáu chải, thân bằng tới chúc phúc
Bảy chải, Thất tiên nữ xuống trần gả Đổng Vĩnh, bắt cầu Hỉ thước đến gặp nhau
Tám chải, Bát tiên tới mừng thọ, cả đời phúc lộc an khang
Chín chải, cửu tử liên hoàn loại nào cũng có
Mười chải, phu thê bên nhau tới bạc đầu.”
Vương Dao Dao ngồi yên để hỉ nương thay mình chải tóc, vừa chải vừa hát bài “Thập Sơ ca” chúc phúc lành.
Trong lòng nàng, vô vàn cảm xúc chồng chéo lên nhau. Nàng không rõ mình đã đưa ra quyết định này như thế nào, cũng không biết nó có đúng hay không, nàng chỉ làm theo cảm tính nhất thời của mình, trong đầu chỉ nghĩ rằng, nàng không muốn cô cô có chuyện, không muốn phụ thân và biểu ca bị người ta chê cười.
Tiểu cô nương mân mê vạt áo cưới đỏ thẫm, tự nhủ, không sao đâu, không sao đâu, rồi mọi người sẽ tìm ra được tỷ tỷ, sau đó sẽ đổi cho nàng trở về nhà mà. Đừng lo lắng, đừng lo lắng!
Hỉ nương chải tóc xong, liền quấn mái tóc đen nhánh của nàng lại, tạo thành một búi tóc lớn ở trên đầu. Búi tóc này thể hiện, từ đây tân nương đã là vợ người, bước vào giai đoạn trưởng thành.
Hỉ nương lại cột một nhánh trắc bách diệp và một sợi dây buột tóc đỏ lên tóc nàng.
Cuối cùng thì, nghi thức vấn tóc đã xong.
Vương Dao Dao chầm chậm bước ra đại sảnh. Vương đại nhân đã nhiều lần tưởng tượng cảnh gả Miên nhi đi, nhưng hôm nay nhìn thấy nữ nhi trong hỉ phục tân nương, ông lại chẳng vui vẻ gì. Hai mắt cũng hoe đỏ, bước tới cầm lấy bàn tay của con bé, ông thở dài, hỏi:
“Miên nhi, con thực sự nguyện ý thay tỷ tỷ lên kiệu hoa sao? Ngoan, thành thật nói cho phụ thân nghe, nếu con có nửa điểm không bằng lòng, thì hôm nay dù phụ thân có mất hết danh dự, phải mang tiếng vong ân phụ nghĩa, ta cũng sẽ không gả con vào Lý gia!”
Vương Dao Dao nghe phụ thân nói vậy, mũi cay cay, nghèn nghẹn nói:
“Phụ thân, Miên nhi thật lòng nguyện ý, không có ai bắt ép con cả... Phụ thân đừng buồn, Miên nhi chẳng qua... chẳng qua chỉ là sang Cầm Vận cư của biểu ca ở một lúc, cách một bức tường thôi, cũng không phải là đi biệt không về... Phụ thân đừng buồn, người khóc làm con cũng muốn khóc...”
Chưa nói hết câu, tiểu cô nương đã gục đầu lên vai của phụ thân khóc nức nở.
Lý Quân Ngọc thoáng nhíu mày, bước tới gần, không dấu vết tách tân nương ra khỏi phụ thân nàng, cung kính cúi người, chắp tay nói:
“Nhạc phụ xin yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chăm lo cho Miên nhi thật tốt. Giờ lành sắp qua, đành xin bái biệt người tại đây.”
Nếu những hạ nhân trong phủ Thừa tướng kiếp trước có ở đây, chắc hẳn có thể nhìn ra được. Tướng gia của bọn họ mặt nào cũng tốt, tính tình cũng hiền hòa dễ gần, duy có một tì vết, đó là ưa ăn dấm chua đến mức gần như trở thành một bệnh thái tâm lý. Ngay cả khi phu nhân gần gũi với người thân của nàng, chàng ta cũng cảm thấy không thoải mái.
Vương đại nhân thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt nữ nhi, lại thay nàng đội lên khăn hỉ.
Có người nói rằng, quy định che khăn hỉ xuất phát từ tục “cướp vợ” thời cổ, tân nương trùm khăn lên liền vĩnh viễn tìm không thấy đường trở về nữa.
Sinh ra con gái, vất vả nuôi dạy mười mấy năm ròng, cuối cùng cũng trở thành con nhà người khác.
Vương đại nhân cố nén không cho lệ trào ra khóe mắt, nhìn theo bóng con gái được hỉ nương che ô cõng trên lưng, dần dần đi ra cổng.
Ở cổng lớn Vương phủ, đám đông hiếu kỳ chờ đợi thật lâu, cứ ngỡ đã có biến cố, cuối cùng cũng thấy hỉ nương cõng tân nương ra, mọi người nhất thời ồ lên một tiếng, chẳng biết là vui mừng hay thất vọng.
Vương Dao Dao được hỉ nương cõng lên kiệu hoa, quay người nhìn phụ thân qua lớp khăn hỉ, đoạn cúi đầu bái biệt.
Vương đại nhân rốt cuộc không kiềm được nước mắt.
Hỉ nương hô lớn:
“Khởi kiệu!”
Cùng lúc đó, tiếng pháo trúc nổ vang trời.
Lưu di nương lặng lẽ nhận lấy một lọ nước từ tay hỉ nương, tát nước ra ngoài. Ý nghĩa chính là, con gái gả cho người cũng như nước đổ đi, không thể thu hồi.
Vương đại nhân cứ đứng nhìn theo bóng đoàn nghênh thân, mãi cho đến khi chiếc kiệu hoa chỉ còn là một chấm nhỏ nơi cuối đường. Sau đó, mất hút.
“Lão gia, chúng ta vào nhà thôi.” Lưu di nương khẽ gọi.
Vương đại nhân khoát tay, nói:
“Bà vào trước đi, ta muốn ở đây nhìn Miên nhi thêm một lúc nữa.”
Lưu di nương đưa mắt trông về phía cuối đường sớm đã không còn bóng dáng của đoàn người nghênh thân, chỉ đành thở dài bước vào nhà.
Từ xưa đến nay, ngày tân hôn luôn là như thế, một nhà buồn, một nhà vui.
Ở bên này, chỉ cách một vách tường, Lý phủ lại đang tưng bừng náo nhiệt.
Vương Diệu Diệu bấy giờ mới cảm thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng tân nương đã đào hôn, hôn lễ này cũng nên bị hủy rồi chứ? Tại sao tiếng động huyên náo bên ngoài vẫn vọng lại, mọi thứ có vẻ chẳng có gì khác thường cả?
Nàng đứng dậy, đi mở cửa ra, định bụng sẽ ra ngoài thám thính một chút tin tức, nào ngờ cửa không mở ra được, dường như đã bị khóa bên ngoài.
Vương Diệu Diệu hô lớn:
“Người đâu! Mở cửa cho ta!”
Có tiếng tiểu nha hoàn bên ngoài đáp lời:
“Tiểu thư, xin cô yên tâm nghỉ ngơi trong đó, công tử đã căn dặn, đợi sau đêm động phòng hoa chúc của công tử với phu nhân, lúc ấy tiểu thư có thể đi rồi.”
“Cái gì? Phu nhân? Ai là phu nhân?” Vương Diệu Diệu kinh ngạc hỏi. Nàng đã đào hôn, vậy thì phu nhân ở đâu ra?
Tiểu nha hoàn đáp:
“Tất nhiên là biểu tiểu thư của Vương gia rồi ạ.”
Vương Diệu Diệu vội vàng hỏi lại:
“Tiểu thư nào?”
“Nghe công tử nói, tân phu nhân là nhị cô nương.”
Vương Diệu Diệu sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng.
Nàng đã bị Lý Quân Ngọc lừa.
Chàng ta chỉ nói sẽ giúp nàng đào hôn, không có nói rằng sẽ đem tiểu muội của nàng thay thế vào.
Rốt cuộc, chính tay nàng đã dâng tiểu muội của mình vào miệng sói.
--- -------- -----
Bên này, kiệu hoa đưa Vương Diệu Diệu dừng trước cửa Lý phủ.
Cửa kiệu bị đá nhẹ một cái, sau đó một bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt nàng. Vương Dao Dao nắm lấy bàn tay ấy, cảm giác vô cùng ấm áp, vô cùng yên tâm.
“Đừng sợ, có biểu ca ở đây.” Biểu ca khe khẽ nói.
Nàng gật gật đầu, nắm lấy một đầu dải lụa đỏ, cùng chàng bước vào hỉ đường.
Trên hàng ghế cao đường, Lý lão gia cùng Vương thị đã ngồi sẵn. Vương thị tuy sắc mặt vẫn còn hơi tái, nhưng thần sắc tươi vui hẳn ra, nhìn nhi tử cùng cháu gái yêu của mình bái đường, có bệnh cũng thành khỏe. Mà Lý lão phu nhân sau khi nghe tin tân nương đổi người, liền than cảm thấy không khỏe, sau đó trở về Diên Phúc viện nghỉ ngơi. Vương thị nhếch môi cười, nghĩ thầm, tốn bao nhiêu công sức để may áo cưới sẵn cho người ta, làm sao mà khỏe cho được!
Giờ lành đã đến.
Người chủ trì hôn lễ lần lượt xướng lên:
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
Hai lần bái đầu tiên, Lý Quân Ngọc vẫn rất thong dong. Đến lần thứ ba, Vương Dao Dao đột nhiên cảm thấy biểu ca dường như trở nên căng thẳng. Chàng nắm dải lụa đỏ rất chặt, chặt đến nỗi nàng sợ nó sẽ đứt.
“Phu thê giao bái.”
Hai người xoay mặt lại đối diện với nhau, cùng cúi người bái một cái.
Cuối cùng, nghi thức cũng đã xong.
Người chủ trì lại hô to:
“Đưa vào động phòng.”
Đến lúc này, Lý Quân Ngọc mới có thể thả lỏng. Nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. Vẫn là hỉ đường này, tân nương vẫn đang đứng bên cạnh chàng, không bỏ chạy đi để lại một mình chàng với vô số ánh mắt miệt khinh của đám đông.
Thật tốt, những chuyện tiền kiếp, chỉ như giấc mộng hoàng lương.
Đời này, không còn ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì trong tay chàng nữa.
Miên nhi, rốt cuộc, đã thuộc về chàng.
--- -------- ----
@Tác giả lảm nhảm: Cuối cùng cũng bái đường rồi. *chấm chấm nước mắt*. Chương sau động phòng đi.=)