Vương Dao Dao ôm tỷ tỷ khóc cả đêm, cuối cùng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Đến khi tiểu cô nương mơ mơ hồ hồ thức dậy, đưa tay quờ quạng, giật mình phát hiện bên cạnh trống không.
Nàng ngồi bật dậy, chỉ thấy bên gối có một tờ giấy. Nàng vội cầm lên, mở ra đọc, bên trong rõ ràng là bút tích của Vương Diệu Diệu.
“Phụ mẫu thân khải,
Xin thứ cho nữ nhi bất hiếu không từ mà biệt.
Nữ nhi thật sự không thể thành thân cùng biểu ca, ví dầu có miễn cưỡng ở bên cạnh nhau cũng không thể tình đầu ý hợp, chi bằng sớm chấm dứt từ đây.
Mong phụ mẫu hiểu cho lòng con.
Đợi phụ mẫu nguôi giận, nữ nhi nhất định sẽ trở về thỉnh tội.
Nữ nhi bất hiếu cúi đầu bái lạy, nguyện phụ mẫu thân thể an khang.
Diệu Diệu kính bút.”
Vương Dao Dao hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài tìm phụ thân.
Vương đại nhân đọc xong bức thư, giận tái mặt, đập bàn quát:
“Càn quấy! Thật là càn quấy!”
Lưu di nương ôm mặt khóc, lo âu than thở:
“Trời ơi, Diệu Diệu nó có thể đi đâu chứ? Thân gái một mình bên ngoài, biết ăn đâu ở đâu...”
Vương đại nhân xoa xoa trán, nói:
“Nó đã có gan làm ra chuyện như vậy, thì phải lường trước được hậu quả chứ! Bây giờ bà nên lo xem phải ăn nói thế nào với Lý gia, với Nhuận Chi? Kiệu hoa sắp đến nơi rồi đây kìa!”
Vương Dao Dao bảo:
“Còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ lành, để con mang theo gia phó đi tìm tỷ tỷ!”
Vương đại nhân nói:
“Con đi đi, nhớ kín kẽ một chút, đừng huyên náo lên.”
Vương Dao Dao dạ một tiếng, lập tức chạy đi.
Tiểu cô nương chạy đông chạy tây, đi qua tất thảy những chỗ tỷ tỷ có thể đến, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy. Nàng cuống hết cả lên, bởi vì từ xa đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang vọng lại từ Lý phủ, có nghĩa là đoàn nghênh thân đã bắt đầu khởi hành. Hai nhà gần kề nhau, thế nên kiệu hoa sẽ phải đi một vòng quanh thành, nàng cũng chỉ còn từng ấy thời gian để tìm ra tỷ tỷ.
Vương Dao Dao tuy tâm tư đơn giản, nhưng nàng cũng hiểu được rằng, việc này không chỉ can hệ đến danh tiết của tỷ tỷ, mà còn cả danh dự của hai nhà Lý – Vương, danh dự của ca ca, bệnh tình của cô cô...
Tràng hôn sự này, cũng như tên đã lên dây, không thể hủy được.
Hà quản gia chạy lại, bẩm báo:
“Nhị tiểu thư, đã tìm hết những nơi có thể tìm, vẫn chưa thấy tung tích của đại tiểu thư.”
Vương Dao Dao nghe vậy, lại hỏi:
“Có nơi nào chưa tìm qua hay không?”
Hà quản gia đáp:
“Thưa, chỉ còn Lý phủ... Theo lý mà nói, Cầm Vận cư của biểu công tử ở gần phủ của chúng ta nhất, hay là...”
Vương Dao Dao ngẫm nghĩ, nói:
“Không thể nào, Cầm Vận cư hôm nay là tâm điểm của mọi sự chú ý, đại tỷ sẽ không đến đó đâu. Chúng ta về phủ bẩm lại với phụ thân, để người nghĩ cách ứng đối.”
Vương nhị cô nương có nằm mơ cũng không ngờ tới là, người mà nàng tất tả tìm kiếm, bấy giờ quả thực lại đang ở trong Cầm Vận cư.
Vương Diệu Diệu ngồi trong một gian phòng nhỏ, lắng nghe tiếng động huyên náo bên ngoài, nhếch môi cười thầm. Ai mà ngờ được tân nương đào hôn lại đang trốn trong nhà của tân lang, mà còn là dưới sự tương trợ thông đồng của tân lang cơ chứ?
--- ------.--- ------
Đội ngũ nghênh thú đi một vòng quanh thành Cô Tô, cuối cùng cũng dừng trước cổng lớn của Vương phủ. Đám rước rất long trọng, kiệu hoa trang hoàng lộng lẫy, kiệu lớn tám người khiêng, không có chỗ nào không thể hiện sự trân trọng của tân lang dành cho tân nương.
Người ta túm tụm đứng xem, chỉ thấy trên lưng bạch mã là vị tân lang Giải Nguyên Tô Châu kia, toàn thân hỉ bào đỏ thẫm, khuôn mặt đẹp như quan ngọc luôn mang ba phần ý cười ôn hòa tựa gió xuân, từng cử chỉ đều tao nhã thong dong, không lạnh lẽo xa cách, cũng không bồ bã xuề xòa, khiến người ta sinh lòng muốn thân cận, lại tuyệt không dám khinh nhờn.
Quả thật là chi lan ngọc thụ, mạch thượng nhan như ngọc, công tử thế vô song. Chỉ nhìn thôi, đã cảm thấy dễ chịu tựa hồ đang đứng trước Thái Hồ xanh biếc ngút ngàn, hưởng thụ cái mát lạnh mơn man của gió xuân, đắm chìm trong một mảng xanh mướt mắt của Giang Nam.
Đám đông xì xầm bàn luận, trầm trồ khen tân nương thật có phúc.
Tân lang ghìm cương ngựa, bước xuống, khom người trịnh trọng bái Vương đại nhân một bái. Vương đại nhân gật đầu cười, trong nụ cười lại có mấy phần gượng gạo.
Theo tục lệ, tân lang phải trải qua khảo nghiệm của người nhà tân nương, thường gọi là “cản môn”, sau khi tân lang thông qua cửa ải này mới có thể nghênh đón tân nương.
Vương đại nhân dốc sức làm khó, ra toàn nan đề, chỉ mong kéo dài thêm thời gian. Nào ngờ Lý Quân Ngọc vẫn cứ thong dong, hỏi một câu liền đáp một câu, chưa từng nao núng.
Mắt thấy đã ra quá nhiều câu đối, không thể cứ kéo dài mãi được, Vương đại nhân đành thở dài, mời Lý Quân Ngọc vào trong.
Đám đông đứng vây quanh xem cũng nhận ra có gì đó bất thường. Bình thường sau khi tân lang vượt qua khảo nghiệm, tân nương liền bước ra, bái biệt phụ mẫu, lên kiệu hoa về nhà chồng. Tại sao nhà này lại đặc biệt mời tân lang vào trong? Hay là có sự cố gì xảy ra chăng?
Mà ở chính sảnh Vương phủ bấy giờ, Vương đại nhân bỗng dưng khom lưng, hướng về phía Lý Quân Ngọc thật sâu bái một cái.
Lý Quân Ngọc vội vàng khom người càng thấp hơn, nói:
“Nhạc phụ đại nhân hà cớ làm vậy, tiểu tế kinh sợ...”
Vương đại nhân khoát tay, đáp:
“Một bái này, cữu phụ trả lại cho con. Cữu phụ không có cách dạy dỗ con gái, khiến nó gây ra chuyện mất mặt này, cữu phụ tất phải tạ lỗi với Lý gia.”
Một tiếng “cữu phụ” này, ý tứ đã rõ, hôn sự không thể thành.
A, há có thể dễ dàng như vậy?
Khóe môi của Lý Quân Ngọc thoáng cong lên, lại rất nhanh bày ra vẻ kinh ngạc, dịu giọng hỏi:
“Nhạc phụ đại nhân có ý gì, xin thứ tiểu tế ngu dốt vẫn chưa hiểu.”
Giải Nguyên Tô Châu có thể ngu dốt được sao?
Vương đại nhân cắn răng, nói:
“Tiểu nữ ngỗ nghịch, sáng nay... đã để lại thư, trốn đi.”
Sắc mặt Lý Quân Ngọc nhất thời trắng bệch như giấy, nụ cười thường trực bên khóe môi cũng thu lại.
“Nhạc phụ đại nhân, người đang đùa với tiểu tế phải không?”
Vương đại nhân thở dài, nói:
“Không phải đùa, đây là sự thật. Tràng hôn lễ này, không có cách nào tiếp tục được nữa...”
Ông đã nghĩ sẽ nhìn thấy Lý Quân Ngọc tức giận, và phải chi chàng ta nổi giận thật, đùng đùng trách tội nhà họ Vương, rồi sau đó hủy hôn ước, xem như xong.
Thế nhưng, đứa cháu trai này của ông lại vô cùng bình tĩnh.
Chàng ta cúi đầu, rủ mi, chậm rãi nói:
“Gia phụ từng kể với Nhuận Chi, gia phụ cùng với nhạc phụ trước kia là bạn đồng môn thân thiết, tình như thủ túc. Nhớ mùa đông năm đó, nhạc phụ ngã xuống hồ, gia phụ đã nhảy xuống cứu người, cũng vì vậy mà sinh bệnh một hồi lâu, bỏ lỡ thi Hội. Gia phụ vẫn nói, mệnh định là như thế, không thể thay đổi được, xưa nay vẫn không để chuyện đó trong lòng. Hai nhà chúng ta thân thiết đến vậy, Nhuận Chi sao dám trách biểu muội, càng không dám trách nhạc phụ đại nhân.”
Vương đại nhân nghe đến đây, tay nắm chặt lại. Vừa mở miệng đã mang ân tình năm xưa ra, hôm nay nhất định không thể dễ dàng xong chuyện.
Lý Quân Ngọc vẫn ôn tồn nói tiếp:
“... Nếu chuyện này chỉ can hệ đến danh dự của một mình Nhuận Chi, Nhuận Chi sẽ tuyệt không oán thán nửa lời. Chẳng qua chỉ là cho người ta có thêm một đề tài để nói lúc trà dư tửu hậu mà thôi, cũng không có tổn hại gì. Có điều, bệnh tình của gia mẫu... Nhạc phụ cũng hiểu rõ, nhị nương mấy năm nay vẫn nằm trên giường bệnh, gần đây bởi vì hỉ sự này mà mới có chút khởi sắc, người luôn mong chờ uống tách trà con dâu. Nếu nhị nương nghe được tin này...”
Nói đến đây, chàng dừng lại, dường như bi thương đến độ không nói nên lời.
Vương đại nhân thật không biết phải nên nói gì, rõ ràng nhà mình sai trước, nghe người ta nhiếc mắng vài câu cũng không sao, sinh con không dạy là lỗi của cha mà. Thế nhưng, ai đó hãy nói với ông là đứa cháu trai này đang muốn gì đây? Đầu tiên là mang đại ân ra trấn áp, sau đó lại dùng tình cảm đánh động. Nhưng cho dù thế nào thì người cũng chạy trốn rồi, ông đâu còn cách nào khác?
“Nhuận Chi, chuyện đến nước này, đã không thể cứu vãn nữa, thôi thì...”
... Hủy hôn sự này đi.
Nhưng Vương đại nhân chưa kịp nói hết, Lý Quân Ngọc đã khẽ lắc đầu, nói:
“Nhuận Chi cảm thấy vẫn còn có thể cứu vãn.”
Vương đại nhân ngạc nhiên, hỏi:
“Làm sao cứu vãn?”
Lý Quân Ngọc mỉm cười, nói:
“Xin hỏi nhạc phụ đại nhân, trên thiệp mời phát đi của hai nhà viết như thế nào?”
“Lý thị chi tử kết liên lý cùng Vương thị chi nữ, [1] “Vương thị chi nữ” ở đây cũng không có nói rõ là đại cô nương hay nhị cô nương...” Chàng tiếp lời, mỗi câu mỗi chữ như nện vào trong lòng của Vương đại nhân.
Ông vội vàng khoát tay, cự tuyệt:
“Không được! Không thể được! Miên nhi hãy còn nhỏ, huống hồ hôn sự của con bé phải bàn bạc với An Thân vương, ta không thể tự mình làm chủ được!”
Lúc bấy giờ, Lý Quân Ngọc bất thình lình quỳ xuống, nghiêm cẩn nói:
“Về phía An Thân vương, Nhuận Chi khi đến kinh thành sẽ lập tức đến thỉnh tội. Kính xin nhạc phụ đại nhân giúp tiểu tế hoàn thành tâm nguyện của thân mẫu.”
Vương đại nhân thật đau đầu. Người ta đã làm đến mức này, ông không đồng ý đó là vong ân phụ nghĩa, lãnh tâm vô tình. Thế nhưng, bảo ông gật đầu gả Miên nhi, ông lại không nhẫn tâm.
Đúng lúc này, Vương nhị cô nương đứng ở ngoài cửa, vô tình nghe hết những lời biểu ca nói. Nàng sững người, khép mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô cô run run nắm lấy tay mình, nói: “Cô cô cũng hi vọng như vậy. Chỉ mong hôn lễ ngày mai diễn ra thuận lợi suôn sẻ, nếu có gì bất trắc, cô cô sẽ...”
Từ nhỏ đến lớn, Vương Dao Dao xem cô cô như là mẹ ruột của mình, nàng thật không thể trơ mắt nhìn cô cô có chuyện, cũng không nỡ lòng để cô cô thất vọng.
Cô cô chờ mong uống tách trà con dâu lâu như vậy, bây giờ nếu hay tin hôn sự này bị hủy rồi, người có chịu được đả kích không?
Còn phụ thân và biểu ca, sau khi chuyện này xảy ra, chắc chắn sẽ bị người ta đàm tiếu. Phụ thân đã lớn tuổi, biểu ca thì lại chuẩn bị ứng thí, nếu còn phải chịu lời ra tiếng vào, tinh thần sa sút, thì...
Tiểu cô nương mở mắt ra, dường như đã hạ quyết định.
“Phụ thân, Miên nhi đồng ý thay đại tỷ lên kiệu hoa.”
--- -----.--- -----
*Chú thích:
[1] kết liên lý: ý chỉ kết duyên vợ chồng, trích từ hai câu trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị:
“Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu,
Tại địa nguyện vi liên lý chi.”
Tạm dịch:
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh
Dưới đất nguyện như cây liền cành.”