Kể từ ngày đó, phu thê hai người lại trở về tháng ngày ân ái hạnh phúc. Vương Dao Dao chỉ sợ biểu ca lại bỏ đi, lòng đầy bất an, bèn bám dính chàng như sam, lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, ra sức lấy lòng chàng, chẳng dám làm chàng phật ý mảy may.
Mỗi ngày, khi biểu ca trở về phủ, nàng đều tíu tít quay quanh chàng, pha trà rót trước, ấn huyệt đấm bóp, cực kỳ ân cần chu đáo. Vì lấy lòng chàng, nàng thậm chí còn xuống bếp học nấu ăn. Nàng không có thiên phú trù nghệ, học trước quên sau, vất vả lắm mới học nấu được món canh sâm. Ngày ngày nàng đều nấu canh sâm cho biểu ca uống. Ngày ngày biểu ca đều uống cạn canh sâm không còn một giọt. Nàng nghĩ, hóa ra nàng nấu canh ngon đến vậy, liền hí ha hí hửng trong lòng.
Có hôm, nàng nhìn biểu ca uống canh rất ngon, trong lòng chợt tò mò, muốn uống thử một ngụm, lại bị biểu ca ngăn lại.
Chàng nói:
“Đồ đã tặng đi, không thể lấy lại. Miên nhi đã nấu canh này cho vi phu, sao có thể đòi lại uống?”
Vương Dao Dao cảm thấy cũng có lý, liền càng thêm tin chắc canh mà nàng nấu rất rất ngon, là mỹ vị hiếm có, nếu không sao biểu ca lại luyến tiếc như vậy, ngay cả nhường nàng một ngụm cũng không chịu. Phải biết, biểu ca nhà nàng nổi tiếng rộng lượng hiền lành mà!
Vì vậy, nàng vẫn ngày ngày nấu canh cho biểu ca. Biểu ca xót ruột, không nỡ để nàng cực khổ trong phòng bếp, nhưng nàng khó khăn lắm mới tìm được điểm hữu dụng của mình, tất nhiên không chịu dừng nấu canh. Bởi thế, biểu ca ngày ngày uống canh sâm, bổ càng thêm bổ, tinh lực dồi dào, cuối cùng khổ nhất vẫn là nàng, quả thực là tự lấy đá đập chân mình. Có điều, bấy giờ, Vương Dao Dao vẫn chưa biết điều đó.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt năm Thành Hóa mười hai đã đến. Vương Dao Dao đặt toàn bộ tâm trí lên người biểu ca, cũng không cảm nhận được thời gian đang vùn vụt trôi qua. Một năm này, nàng cố gắng không nhớ đến Dương Húc Minh, không bước chân ra khỏi phủ, càng không gặp mặt hắn. Không phải nàng không muốn, mà là vì biểu ca không thích. Con người vốn dĩ tham lam, nàng cũng vậy, nàng luyến tiếc những thời khắc vui vẻ bên Dương Húc Minh, nhưng lại tham luyến sự ấm áp của biểu ca. Nàng tất nhiên muốn có cả hai, nhưng vì biểu ca không muốn, nàng lại không thể không có chàng, cho nên chỉ đành quên đi Dương Húc Minh. Đến cuối cùng, biểu ca vẫn quan trọng nhất với nàng, không ai có thể sánh bằng.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, biểu ca rất hài lòng, phu thê ân ân ái ái, triền miên quấn quýt, cứ ngỡ cứ thế yên bình trọn kiếp, nào ngờ biến cố ập đến.
Tháng sáu năm đó, Dương Tử dâng lũ, đê điều vừa mới trùng tu lại vỡ ra, nước sông tràn vào cuốn trôi nhà cửa, người chết vô số, hoa màu ngập úng, dân chúng màn trời chiếu đất. Lúc này, ngân khố đã cạn, chỉ đủ trùng tu đê điều, không thể giải quyết nạn đói. Thiên tử đại nộ, giáng tội tất thảy quan viên có liên quan đến việc trùng tu lần trước.
Thế tử Dương Húc Minh từng tuần du Tô Châu, dâng sớ tấu rằng phát hiện vật liệu xây đê có dấu hiệu bị bòn rút, dẫn đến đê vừa trùng tu mà vẫn không chống nổi một trận lũ. Công bộ thượng thư vì chuyện này mà bị giáng chức, các quan giám sát thi công lập tức bị xử trảm, tất cả những người liên quan đến đều bị giáng tội liên đới.
Biểu ca là Tuần phủ Ứng Thiên, theo lý, không phải chịu trách nhiệm trực tiếp cho việc này. Nhưng Thế tử gia tấu rằng, năm Thành Hóa thứ mười một, Tuần phủ Lý Quân Ngọc từng đến thị sát đê điều, lại hoàn toàn không phát hiện ra sai sót, khó tránh khỏi nghi vấn tham ô che giấu cho hạ cấp.
Chưa đợi Hình bộ bắt tay tra xét, Lý Quân Ngọc đột ngột treo ấn từ quan, tự nhận lơ là tắc trách, không giám sát được thuộc cấp, gây ra lỗi lớn, trong lòng áy náy, tình nguyện dâng hết thảy gia sản để bù đắp quốc khố, cứu trợ nạn dân.
Điều này quả thực giải mối lo cho hoàng đế. Hoàng đế lập tức ưng chuẩn, lệnh cho bên dưới không cần tiếp tục điều tra nữa.
Vụ án cáo chung.
Ngày hôm đó, biểu ca trở về phủ, trên đầu đã bỏ xuống ô sa, trên mình đã cởi xuống quan phục. Ngay cả lúc này, chàng vẫn thong dong bình thản, mỉm cười phát tiền lương cho gia đinh. Mọi người đều luyến tiếc lão gia nhân từ, khóc lóc rời đi.
Vương Dao Dao mới hay tin dữ, chạy ào ra ngoài. Nàng lập tức nhào vào lòng biểu ca. Thường ngày, nàng rất hay khóc. Nhưng lúc này, lại chẳng rơi một giọt lệ. Nàng chỉ lẳng lặng ôm lấy chàng. Nàng ở cạnh chàng từ nhỏ, biết rằng biểu ca phải nỗ lực bao nhiêu, gian khổ nhường nào, mới đi tới ngày hôm nay. Vậy mà, thoáng chốc tất cả tan thành mây khói. Trong lòng chàng nhất định không dễ chịu. Nàng không muốn khóc lóc, khiến chàng thêm phiền não.
Biểu ca nhè nhẹ xoa đầu nàng, khẽ nói:
“Xin lỗi Miên nhi, vi phu từng hứa cho nàng cả đời vinh hoa phú quý, bây giờ có lẽ phải nuốt lời rồi.”
Nàng nép vào lòng chàng, thì thầm:
“Không, biểu ca không có lỗi. Chàng chỉ là quá tốt, quá lương thiện, mới bị bọn họ hãm hại.”
Biểu ca khẽ cười, nói:
“Không, Thế tử gia nói đúng, chuyện này vi phu phải chịu phần lớn trách nhiệm, là do ta tắc trách, mới gây ra tai kiếp cho dân chúng.”
Thế tử gia?
Vương Dao Dao đã hiểu. Thì ra, chính là hắn buông lời vu oan cho biểu ca. Nếu không phải hắn khơi gợi ra chuyện này, biểu ca cũng không bị người ta nghi ngờ, cũng không cần phải từ quan chứng minh mình trong sạch.
Bấy giờ, trong lòng nàng chỉ ngập tràn thương xót biểu ca, càng thêm oán Dương Húc Minh. Đối với nàng, biểu ca chính là trời, lời chàng nói chính là chân lý, chàng không bao giờ sai, nàng cứ một mực tin chàng, không cần suy xét lý lẽ.
Đang khi nàng muốn nói gì đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vỗ tay. Dương Húc Minh bước vào, vừa vỗ tay vừa cười lớn, nói:
“Lý đại nhân quả thực là cao thủ diễn kịch, tất cả mọi chuyện qua miệng ngài đều đảo lộn trắng đen, biến ngài trở thành nạn nhân thanh cao đáng thương, người khác đều là kẻ xấu xa rắp tâm hãm hại ngài. Có điều, đại nhân đã quên kể, tại sao ngài lại vội vàng treo ấn từ quan, tẩu tán gia sản như thế? Phải chăng, có điều mờ ám gì không thể cho ai biết, sợ rằng Hình bộ tiếp tục điều tra sẽ để lộ ra chuyện xấu của ngài? Phải không, Lý đại nhân?”
Dứt lời, hắn lại tỏ vẻ sực nhớ ra gì đó, chậc chậc lưỡi, nói:
“Ấy, bản thế tử quên mất, ngươi bây giờ đâu còn là Lý đại nhân. Phải gọi là gì đây? Lý tiểu nhân? Cũng hay lắm.”
Lý Quân Ngọc nghe hắn mỉa mai, sắc mặt vẫn bình thản, chẳng hề giận dữ. Trái lại, tiểu thê tử của chàng không thể chịu nổi người khác sỉ nhục biểu ca, tức giận chỉ vào mũi hắn mà mắng:
“Đủ rồi, Dương Húc Minh! Phu quân ta là chính nhân quân tử, chuyện gì cũng nhận trách nhiệm về mình, không phải như ngươi, thừa nước đục thả câu, hắt nước bẩn vào người khác, ngươi còn có mặt mũi đến đây sao? Phụ thân ta nói không sai, Trấn Bắc vương phủ các ngươi không có ai tốt lành, chính là ta có mắt như mù mới cứu ngươi, để hôm nay ngươi hãm hại phu quân ta!”
Dương Húc Minh giận run người, nói:
“Chính vì nàng có mắt như mù mới tin tưởng loại tiểu nhân ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa này! Nàng còn chưa tỉnh ngộ ra sao, hắn ta không tốt đẹp như nàng nghĩ, nếu hắn ta không có một chân trong vụ tham ô này, tại sao phải có tật giật mình treo ấn từ quan trước khi Hình bộ bắt đầu điều tra? Nàng còn ở bên cạnh kẻ lòng lang dạ sói này, nhất định sẽ bị hắn hại chết!”
Vương Dao Dao hoàn toàn không nghe vào một câu, cười lạnh nói:
“Bất kể thế nào, ta cũng tin tưởng biểu ca. Cho dù có chết, cũng là chuyện của phu thê ta, không liên quan đến Thế tử gia ngài!”
Dương Húc Minh run run nắm chặt tay thành đấm, cuối cùng chỉ nói:
“Được, được, xem như gia nhiều chuyện. Kể từ bây giờ, nàng sống hay chết, không liên quan đến gia!”
Nói đoạn, hắn phất tay áo bỏ đi.
Vương Dao Dao vội choàng tay ôm biểu ca, nói:
“Chàng đừng để ý lời hắn nói. Miên nhi chỉ tin chàng, tuyệt đối không nghe người ngoài nói xằng nói bậy...”
Biểu ca nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ thì thầm:
“Thế tử gia nói đúng, bây giờ vi phu không còn gì nữa, không thể cho nàng lụa là gấm vóc, trân châu phỉ thúy, không thể cho nàng an nhàn hưởng phúc. Miên nhi ngoan, quay về An Thân vương phủ đi, làm quận chúa của nàng, đừng khờ dại theo ta chịu khổ.”
Vương Dao Dao vội ôm chặt lấy chàng, cuống quýt nói:
“Không, không, Miên nhi không đi đâu hết! Biểu ca từng nói vĩnh viễn không bỏ rơi Miên nhi nữa, chàng không được nuốt lời... Miên nhi không cần làm quận chúa, Miên nhi có thể chịu khổ, Miên nhi không cần ăn ngon mặc đẹp, cùng lắm thì ta ăn ít lại một chút, biểu ca cho Miên nhi đi theo chàng, có được không? Chàng đừng đuổi ta đi...”
Nàng sợ chàng không cho mình theo, trong lòng hoảng loạn, mắt đã ngân ngấn nước. Đến lúc này, nàng mới khóc. Không phải khóc vì sợ khổ, chỉ khóc vì sợ chàng không cho mình cùng chịu khổ.
Lý Quân Ngọc dịu dàng lau nước mắt cho nàng, khẽ than một tiếng:
“Nương tử ngốc.”
Xưa nay cùng hưởng vinh hoa dễ, cùng chung hoạn nạn mới khó. Không cần làm quận chúa, cam nguyện cùng chàng chịu khổ, nương tử ngốc như vậy, nếu để mất rồi, chàng biết đi đâu tìm lại đây?
Lý Quân Ngọc từ tay trắng mà nỗ lực từng chút một trèo lên đỉnh cao quyền lực. Chàng không phải công tử thế gia sinh ra trong nhung lụa, tất nhiên không sợ một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.
Chàng không sợ mất hết tất cả, duy độc chỉ sợ mất đi nàng.
Ngoài trời vừa đổ mưa, lòng người lại bình yên lạ thường. Chàng ôm thê tử trong lòng, cùng nhau băng qua trận mưa lớn.
- -- ------
@Tác giả: Biến cố chương này thật ra chỉ là để tìm một cái cớ cho biểu ca sau này hại nam phụ mà không bị chửi ác, dù rằng anh vẫn ác thật sự.:v