Những ngày thu, Thái hồ xanh ngắt một màu. Màu xanh của trời hòa vào màu xanh của nước, điểm xuyết bởi màu xanh của những lá sen bềnh bồng trên mặt hồ, dường như cả đất trời đều nối liền thành một dải xanh vô hạn. Trời vừa tạnh mưa, không khí mát mẻ, mặt hồ lãng đãng khói sóng, thuyền gia khua mái chèo ì oạp, cất tiếng hát một khúc dân ca đất Ngô, cảnh sắc đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Vương Dao Dao ngồi trong lòng biểu ca, đưa mắt nhìn bốn bề là Thái hồ mênh mông, khẽ hỏi:
“Biểu ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Biểu ca kề tai nàng, cười khẽ, nói:
“Chốc nữa Miên nhi sẽ biết.”
Nàng nghe vậy, ra vẻ phụng phịu, đôi má phồng phồng như sóc con. Lý Quân Ngọc sinh lòng âu yếm, thoáng cúi xuống, hôn nhẹ lên bên má hồng hồng kia.
Mắt chàng liếc xuống dưới, nhìn thấy ngực áo căng phồng, mấy lớp xiêm y cũng không che được đôi ngọn tiên sơn cao ngất tròn đầy như muốn phá áo chui ra. Đáy mắt chàng tối lại, vờ như khép mắt dưỡng thần, bàn tay lại âm thầm bao lấy một bên mềm mại của nàng, nhè nhẹ chơi đùa. Vương Dao Dao thiếu mất sợi thần kinh phong nguyệt, không hiểu ánh mắt nhuốm đầy sắc tình của chàng, vẫn cứ vô tư nói cười, điệu bộ ngây thơ khả ái khiến chàng vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ.
Nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy một nam nhân thanh nhã như trúc đang ôm thê tử ngồi bên mạn thuyền thưởng cảnh, nào ngờ, chỉ có nàng là mê say nhìn ngắm xung quanh, còn chàng, lại đang thưởng thức “cảnh đẹp” khác. May rằng bên ngoài còn có lão thuyền gia, nếu không e là Lý Quân Ngọc sớm đã đè tiểu thê tử xuống triền miên một hồi, đâu chỉ dừng lại ở xoa xoa nắn nắn như vậy.
Cứ thế ngồi thuyền độ một canh giờ, rốt cuộc đã tới nơi.
Lý Quân Ngọc cẩn thận ôm thê tử xuống thuyền.
Bấy giờ, Vương Dao Dao liền ngẩn ngơ.
Chỉ thấy nơi này là một hòn đảo khá rộng, bốn bề là hồ nước mênh mông không thấy bờ. Trên đảo có một tòa phủ đệ lớn, trước cổng đề hai chữ “Vương phủ“. Rõ ràng là lần đầu Vương Dao Dao đến đây, nhưng lại bỗng dưng sinh ra một cảm giác quen thuộc.
Lúc này, ở cổng chính, đã có một hàng dài, ước chừng phải có hơn hai mươi nha hoàn, gia đình đang đứng sẵn chờ đợi. Vừa thấy phu thê hai người, bọn họ nhất tề khom lưng, hô lớn:
“Tham kiến lão gia, phu nhân!”
Thanh Thư bước tới, cung kính nói:
“Bẩm lão gia, bên trong đã chuẩn bị xong xuôi.”
Lý Quân Ngọc gật gật đầu, quay sang nhìn thê tử, cười hỏi:
“Miên nhi đi đường mệt nhọc, vi phu ôm nàng vào trong nghỉ ngơi, được không?”
Vương Dao Dao vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao, ngơ ngẩn hỏi:
“Biểu ca, đây là...”
Biểu ca khẽ bảo:
“Chúng ta vào trong rồi nói.”
Dứt lời, chàng ôm nàng bước vào bên trong. Chỉ thấy cảnh vật bên trong thâm u nhã trí, hành lang chín khúc, tiểu kiều lưu thủy, tuy có phần quạnh quẽ, nhưng lại như thế ngoại đào viên, cách xa trần thế huyên náo.
Chàng ôm nàng đến chính viện, bên ngoài đề ba chữ “Thính Tuyết viện“. Đi vào trong, bước lên lầu cao, chính là phòng ngủ của hai người. Lý Quân Ngọc đặt nàng xuống, đi pha một ấm trà, đốt lên trầm hương, mới ngồi xuống cạnh nàng, cười hỏi:
“Miên nhi có thích nơi này không?”
Vương Dao Dao gật gật đầu, lại hỏi:
“Đây là đâu? Không phải tất cả gia sản của chàng đều mang đi cứu tế nạn dân rồi sao?”
Biểu ca khẽ cười, đáp:
“Không sai, vì vậy nơi này không phải là của ta, mà là của Miên nhi.”
“Của Miên nhi?” Nàng kinh ngạc hỏi lại.
Chàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Phải, đây là Vương phủ, toàn bộ khế ước nhà đất đều do nàng đứng tên. Lúc vi phu mới nhậm chức Tri phủ, đã âm thầm tích góp ngân lượng, chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định mua lại Yến Tử ổ này. Nghe nói nơi đây mấy trăm năm trước có một đôi phu thê họ Ôn sinh sống, sau này họ qua đời, con cháu cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại một tòa phủ đệ hoang tàn. Vi phu sai người quét dọn trùng tu lại.”
Dứt lời, chàng đứng dậy, đi đến bên kệ sách, xoay nhẹ lọ hoa hai cái, sau kệ sách bỗng ầm ầm mở ra, để lộ một ngăn mật thất. Chàng lấy ra một cái rương nhỏ, đặt xuống trước mặt nàng, từ từ mở ra. Chỉ thấy bên trong có một xâu chìa khóa cùng rất nhiều ngân phiếu và giấy tờ.
Chàng cầm lên từng vật một, chậm rãi giảng giải cho nàng:
“Ở đây có một vạn lượng ngân phiếu, cùng với khế ước hai trăm mẫu đất ngoại thành, còn có hơn một trăm sản nghiệp lớn nhỏ trải dài khắp đại giang nam bắc, tất cả đều dùng danh nghĩa của nàng mà lập ra. Còn đây là xâu chìa khóa của Vương phủ này, vi phu giao tất cả cho nàng giữ.”
Nói tới đây, chàng kéo nàng vào lòng, tủm tỉm cười, nói:
“Bây giờ toàn bộ nơi này đều là của nàng, vi phu cũng chỉ là phận ăn nhờ ở đậu, sau này chỉ mong phu nhân không chê Nhuận Chi nghèo hèn mà có mới nới cũ.”
Chàng thừa biết quan trường hiểm ác, gần vua như gần cọp, từ sớm đã chuẩn bị cho mình một con đường lùi. Tất nhiên, bổng lộc thật sự của chàng không thể mua được nhiều như vậy. Bề ngoài, chàng ra vẻ thanh liêm chính trực, ăn mặc vô cùng giản dị, dùng bổng lộc mua vài sản nghiệp tượng trưng. Còn tất cả tiền của mờ ám, chàng lại chia ra mua các sản nghiệp khác. Trên đời này, chàng chỉ tin tưởng thê tử, cho nên tất cả gia sản đều để dưới danh nghĩa của nàng, phòng khi chàng có điều bất trắc, nàng cũng không cần lo cơm ăn áo mặc. Lần này, chàng bày kế dâng hết gia sản đi cứu trợ, thực tế đó chỉ là phần của cải ngoài sáng. Còn tất cả những thứ này, trên danh nghĩa là của Vương Dao Dao, nếu có người nghi ngờ, cũng có thể nói là phụ thân nàng để lại cho nàng, không ai bắt bẻ được.
Vương Dao Dao hiểu ra, giận dỗi nói:
“Vậy lúc nãy chàng còn đòi đuổi ta đi về phủ của ngoại công, làm ta lo lắng như vậy?”
Chàng thở dài, đáp:
“Nơi đó tai mắt rất nhiều, nếu vi phu không nói như vậy, khó tránh có kẻ nghi ngờ.”
Nàng phụng phịu, bảo:
“Chàng xấu như vậy, sau này coi chừng bản phu nhân mua thêm mấy nam sủng về, bỏ mặc chàng luôn!”
Biểu ca nheo mắt lại, đáy mắt chợt sâu thăm thẳm. Chàng khẽ cắn vào vành tai trắng nõn của nàng một cái, khàn khàn thì thầm:
“Thì ra Nhuận Chi vẫn chưa đủ nỗ lực, khiến phu nhân không hài lòng. Vậy hôm nay Nhuận Chi mặc cho phu nhân tùy ý trừng phạt, phu nhân có nguyện ý chăng?”
Vừa nói, bàn tay chàng lại luồn vào mép áo giao lĩnh, cách áo yếm nhè nhẹ xoa nắn bầu ngực căng tròn. Vương Dao Dao bị chàng trêu đùa đến động tình, cả người mềm nhũn tựa vào lòng chàng, mặc chàng vần vò. Chỉ nghe tiếng chàng khẽ cười bên tai, nàng đã bị ôm lên, đặt xuống giường. Chàng lập tức nằm đè lên trên, hôn lên cánh môi mềm, răng lưỡi quấn quýt, bàn tay lại lần cởi ra xiêm y của nàng. Vạt áo hé mở, để lộ chiếc yếm hồng thêu bạch mai, nhị hoa vừa khéo nằm đúng ngay chỗ hai viên hồng đậu nhô lên.
Biểu ca khẽ cười, hé miệng ngậm một đóa hoa mai, đầu lưỡi cách lớp vải nhẹ day day đỉnh hồng đậu. Nàng không nén được, bật ra một tiếng nức nở.
Biểu ca dùng môi giở ra áo yếm. Chỉ thấy một tòa thiên nhiên hiện ra, khiến thần hồn chàng điên đảo, sắc dục huân tâm. Hai bàn tay trắng như dương chi bạch ngọc của chàng nhẹ bao lấy đôi tuyết lê, mười ngón tay thon dài cũng không bao trọn được mỗi bên. Hai viên thịt mềm như bông, chàng càng giày vò lại càng yêu thích, cuối cùng lại một lần nữa ngậm vào miệng. Có cảm giác, đôi tuyết lê này sắp tan ra trong miệng chàng.
Vương Dao Dao ngửa cổ ra sau, cắn răng chịu đựng răng lưỡi của chàng vần vò đôi thỏ ngọc của mình đủ kiểu. Đến chỗ kích tình, chỉ thấy chàng ngậm lấy một bên, chầm chậm mút vào, như đứa trẻ con bú sữa.
“Đừng... biểu ca... đau...” Nàng rên lên cầu xin.
Chàng vẫn lòng dạ sắt đá, khẽ thì thầm:
“Mới như vậy đã chịu không nổi, còn dám mơ đến nam sủng sao? Ngoan... Cho vi phu hút thêm một chút, vi phu muốn uống sữa của Miên nhi...”
Đáng tiếc, dù nàng có ăn cỏ cũng không đào đâu ra sữa.
Biểu ca chơi đùa bầu ngực thỏa thuê, lại tiến dần xuống dưới, xuống dưới nữa.
Vật to lớn tiến vào, Vương Dao Dao hét lên một tiếng, trân mình đón nhận từng cơn sóng tình ập đến. Tới chỗ động tình, biểu ca hoàn toàn quên đi hình tượng quân tử như ngọc của mình, cắn nhẹ vào đỉnh hồng mai kia, khẽ mắng yêu:
“Tiểu yêu tinh... Vi phu “yêu” nàng suốt ba năm nay, tại sao vẫn chặt như vậy...”
Sóng tình lớp lớp cuộn đến, tình ý cuồn cuộn dâng trào, cuối cùng, biểu ca mới ôm chặt nàng, gieo mầm móng của sự sống vào sâu trong nàng.
Đang lúc Vương Dao Dao nghĩ rằng mình đã được buông tha, lại thấy chàng mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Nắp hộp mở ra, chỉ thấy bên trong có năm, sáu cây gậy ngọc, với đủ kích thước.
Chàng tủm tỉm cười, giọng còn nhuốm dục tình, khàn khàn nói:
“Lẽ ra vi phu còn chưa nỡ dùng đến thứ này. Nhưng Miên nhi đã nghĩ tới nam sủng, không cho ba cái miệng nhỏ của nàng cùng ăn no cho quen dần, sau này nàng làm sao chịu nổi, hửm?”
Vương Dao Dao vốn không biết đó là vật gì, trong lòng vẫn dửng dưng như không. Đến khi biết được, thì hối hận cũng đã muộn, khóc không ra nước mắt.
Từ đó về sau, nàng không còn dám mở miệng nhắc tới hai chữ “nam sủng” nữa.
...........
Trừ chuyện đó ra, ngày tháng trên Yến Tử ổ trôi qua rất yên bình. Biểu ca không còn bận rộn công vụ, ngày ngày đều ở cạnh nàng, gảy đàn thưởng trà, đọc sách vẽ tranh, nhìn hoa nở hoa tàn, tháng ngày nhàn nhã lặng lẽ trôi.
Thấm thoắt đã tới mùa hồng lăng chín, biểu ca chèo thuyền đưa nàng đi hái về nấu ăn. Chiều hôm ấy, tà dương nhuộm mặt hồ vàng óng, hai người neo thuyền gần bờ, nàng ngả đầu vào vai biểu ca, miệng nhai hồng lăng, tai nghe chàng đàn một khúc “Hậu đình hoa”, cảm thấy cuộc sống này còn nhàn nhã thi vị hơn lúc làm Tuần phủ phu nhân.
Biểu ca xoa đầu nàng, khẽ hỏi:
“Miên nhi thích cuộc sống như bây giờ sao?”
Nàng gật gật đầu, ôm cánh tay chàng, cười toe toét nói:
“Nếu cả đời đều như thế này thì tốt biết mấy, cách xa huyên náo bên ngoài kia, không cần quan tâm tục sự thế gian, chỉ có chúng ta giữa trời nước mênh mông, thật là an nhàn như thần tiên.”
Biểu ca giấu đi ánh mắt sâu thẳm, cười nói:
“Nếu Miên nhi thích, đợi sau khi vi phu làm xong những chuyện cần làm, chúng ta sẽ mãi mãi ở nơi này, không màng đến chuyện bên ngoài nữa.”
Vương Dao Dao ngẩng đầu, hỏi:
“Chàng còn việc gì cần làm sao?”
Biểu ca cắn nhẹ vào tai nàng, thì thầm:
“Miên nhi đoán xem?”
Vừa nói, tay chàng đã bắt đầu luồn đi khắp nơi.
Nàng hốt hoảng, nói:
“Chàng làm gì vậy? Đây là ở trên thuyền đó...”
Biểu ca đã cởi xong thắt lưng của nàng, thản nhiên nói:
“Chúng ta vào bên trong khoang thuyền, kéo rèm xuống là được.”
Sau đó...
Không có sau đó, vì Vương Dao Dao đã mất đi ý thức, thần trí mơ hồ.
Sau khi gió tạnh mưa ngừng, biểu ca nhẹ ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng, thì thầm:
“Sinh cho vi phu một đứa con, được không?”
Chàng vô cùng mong mỏi có một đứa con.
Chỉ như vậy, chàng mới có thể yên tâm, cho dù nàng biết được chuyện gì, cũng sẽ không thể rời bỏ chàng.
Lúc này, nào ai ngờ, Vương Dao Dao mềm yếu nhu nhược như một viên bột tùy chàng nhào nặn, lại có thể quyết tuyệt nhường ấy.
..........
Thu đi đông đến, đông qua xuân về, thoáng chốc đã qua một năm. Ngày tháng đẹp đẽ ngắn chẳng tày gang.
Năm Thành Hóa thứ mười ba, vụ án trùng tu đê năm trước bất ngờ tìm ra manh mối mới. Thì ra, đê vỡ không phải do vật liệu có vấn đề, mà là có kẻ được lệnh phá hoại đê để vu oan cho Tuần phủ đại nhân. Kẻ kia đã khai nhận, chưa kịp nói ra người chủ mưu thì đã bị ám sát trong ngục. Hoàng đế áy náy, nhưng chức Tuần phủ Ứng Thiên nay đã có người đảm nhận, ngài bèn cho vời Lý Quân Ngọc về kinh thành. Lý Quân Ngọc quay trở về, trải qua đại nạn, chẳng những không chịu khổ sở gì, mà còn thăng lên một phẩm, trở thành chính nhị phẩm Hình bộ Thượng thư.
Vài người lăn lộn trong triều nhiều năm, trong bụng đã thầm suy đoán, gió sắp đổi chiều rồi.
Cũng trong năm đó, Lý phu nhân có hỉ mạch. Thượng thư đại nhân song hỉ lâm môn, quả thực là vô cùng viên mãn.
Không ai ngờ rằng, sự viên mãn này, lại là khởi đầu của sóng gió.
............
@Tác giả: Post chương H mừng năm mới.:v Biểu ca chẳng qua chỉ tìm dịp nghỉ ở nhà sinh con với vợ rồi quay lại công tác tiếp thôi mà.:v Bạn nào không chịu nổi ngược thì hãy xem đây là chương cuối, HE. =)))