Nghe tiếng bước chân nặng nề kia càng lúc càng đi xa, Khinh Tuyết mở mắt.
Mắt nàng đã sưng đỏ, nhãn thần tràn ngập những tia tàn nhẫn sắc bén.
Trữ Như Hoa, ngươi có thể hại ta, nhưng tại sao ngươi có thể hại đứa con của ta.
Người thân của ta.
Đây là điều mà Khinh Tuyết tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Giờ khắc này, nàng không còn do dự.
Nàng lạnh lùng lên tiếng: “Ngọc cô cô!”
Ngọc cô cô nghe thấy nàng hô lớn, nhanh chóng tiến vào: “Tuyết Phi nương nương, người có yêu cầu gì?”
“Ngươi giúp ta đi thỉnh Linh Phi lại đây, nói là ta có việc tìm cô ta.” Khinh Tuyết trầm giọng nói.
Ngọc cô cô gật đầu: “Nô tỳ đi ngay.” Dứt lời liền vội vàng đi về phía Linh Liên Cung.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Ngọc cô cô dẫn Linh Phi mặc bộ váy dài màu trắng thướt tha đi đến.
Khinh Tuyết nhìn cô ta một cái, rồi sau đó nói với Ngọc cô cô: “Ngọc cô
cô, ngươi ra ngoài cửa canh chừng, đừng cho bất kỳ ai tiến vào. Nếu có
ai đến, phải thông báo ngay lập tức.”
“Nô tỳ tuân mệnh!” Ngọc cô cô gật đầu lui xuống.
Lúc này, Linh Phi đã đến: “Tuyết Phi, thân thể ngươi ổn chưa, ta nghe
nói ngươi bị thương, vẫn lo lắng suốt mấy ngày nay, cũng muốn đến thăm
ngươi, nhưng Hoàng Thượng ra lệnh, nói là bất kỳ ai cũng không được tấn
kiến.”
“Thân thể ta đã tốt hơn nhiều, là do tim bị thương quá nặng, nhất thời
không có thuốc nào chữa được.” Khinh Tuyết lạnh lùng nói, trong thanh âm lộ ý âm hiểm.
Người không phụ ta, ta không phụ người, nếu người phụ ta, ta sẽ hoàn trả gấp mười.
Linh Phi nghe nàng nói xong thì trầm tư, rồi sau đó nói: “Chuyện này,
nghe qua, cũng không giống như là chuyện ngoài ý muốn, thật quá trùng
hợp, nếu xâu chuỗi lại, rất giống như cố ý.”
“Vốn là có người cố ý.” Lòng Khinh Tuyết nhói đau.
“Nghe khẩu khí của ngươi, ngươi có biết là người phương nào gây nên?”
Linh Phi cố ý hỏi, vài phần ngạc nhiên, nhưng ánh mắt có chút kỳ quái,
chỉ tiếc Khinh Tuyết lúc này đang lâm vào nỗi bi phẫn không nhận ra sự
kỳ quái kia.
“Chuyện này, trừ bỏ Trữ Như Hoa, không còn ai làm được!” Khinh Tuyết
nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ sợ bản thân đã quá từ bi, mới có thể hại đến đứa con.
Nàng nắm chặt lấy chăn, như thể không thể gỡ ra, dường như chỉ có thế, mới có thể giảm bớt một ít đau xót.
“Hoa Phi!” Linh Phi nghiền ngẫm một câu, rồi sau đó lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, lại ngẩng đầu lên: “Cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là
cũng chỉ có cô ta mới phải làm như vậy, nữ nhân này, từ trước tới giờ
luôn thâm tàng bất lộ, bình thường cũng không đối phó công khai với
ngươi, chắc là bởi vì ngươi tạo thành nguy hiểm cho địa vị của cô ta,
thế nên cô ta mới ra tay.”
“Cô ta quá nóng nảy, vốn dĩ ta cũng không muốn đối phó với cô ta, kỳ
thật cô ta tính sai rồi, ta không hề muốn tranh giành ân sủng hay danh
lợi gì đó, tất cả những thứ đó đối ta mà nói, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân!” Khinh Tuyết cắn răng nói, ngữ khí có mấy phần bi thương: “Vốn
dĩ, nếu cô ta kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, có lẽ ta còn có thể để
cho cô ta vô tội, nhưng không thể ngờ, cô ta nóng vội như vậy, hơn nữa
còn xuống tay quá độc ác, mà ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ ai
làm tổn thương đến người thân của ta.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập hận ý.
Linh Phi nghe nàng bầy tỏ với ngữ khí bi thương, bỗng nhiên có chút xúc
động, nhưng đối với việc “kiên nhẫn thêm một thời gian”, cô ta cực kỳ
hoài nghi.
Nếu nàng không vì danh lợi địa vị, vậy là vì cái gì chứ?
Chẳng lẽ nàng thật sự là gian tế của Tề Dương Quốc?
Khinh Tuyết ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc mà khó hiểu
của Linh Phi, lạnh lùng cười: “Ngươi không cần lo lắng, ta đến Nhật Liệt Quốc, đích thật là có mục đích, nhưng không phải là gian tế của Tề
Dương Quốc, mặc kệ ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng lời
này của ta là sự thật.”
Nàng chậm rãi nói.
Nàng cũng không định nói chuyện gian tế ra, có giải thích chưa chắc Linh Phi đã tin tưởng hoàn toàn.
Không bằng không nói.
Về phần Linh Phi, cô ta nhìn nàng, không biết vì sao, biết rõ không nên
tin tưởng, nhưng cô ta lại cảm thấy lời của nàng rất đáng tin, đơn giản
là vì khi nàng nói, thái độ của nàng tràn ngập bi thương.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Ngươi có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, vốn không phải là chuyện ta có thể quản, ta chỉ là một phi tần mà thôi, ta chỉ muốn bảo trụ địa vị của chính mình và sự sủng ái của Hoàng
Thượng là đủ rồi.”
Khinh Tuyết cười: “Nói rất đúng.”
“Ngươi chuẩn bị đối phó Hoa Phi như thế nào?” Linh Phi hỏi.
Khinh Tuyết cười: “Ăn miếng trả miếng, nợ máu phải trả bằng máu, cô ta muốn mạng của ta, ta sẽ lấy mạng cô ta bù lại!”
“Ngươi định làm thế nào?” Linh Phi hỏi.
“Vào lúc này, động thủ giết cô ta, sẽ chỉ khiến kẻ khác sinh nghi, không khó để đoán, người khác sẽ chĩa mọi nghi ngờ vào ta, kế hoạch tốt nhất, chính là khiến cô ta phạm sai lầm, khiến Hoàng Thượng giết cô ta!”
Khinh Tuyết nói, nhãn thần hiện vẻ cơ trí.
Về phần Linh Phi, nghe thấy nàng nói lời này, lòng thầm chấn động.
Làm sao có thể tài tình như vậy chứ?
Nhãn thần cô ta hiện vẻ bất khả tư nghị (khó có thể tin nổi).
Khinh Tuyết nhìn dáng vẻ không tin được của Linh Phi, lòng thầm nghi
hoặc, biểu tình Linh Phi lúc này, vô cùng kỳ quái, nhưng nàng lại không
thể chỉ ra, rốt cục là kỳ quái ở chỗ nào.
Nàng trầm giọng: “Linh Phi cảm thấy kế hoạch này không khả thi?”
Nàng nhìn cô ta chằm chằm bằng nhãn thần lạnh lẽo.
Chỉ thấy Linh Phi lắc đầu mãnh liệt: “Không… Không… Kế sách này thật phi thường, ta chỉ là thầm than vì sao lương kế như thế, bản thân lại chưa
từng nghĩ ra.”
Khinh Tuyết chỉ cười không nói, mặc dù cảm thấy Linh Phi kỳ quái, nhưng
lúc này lòng đang rối bời, không có tâm trạng cân nhắc tỉ mỉ.