“Ngươi có cách nào mua chuộc hết các cung nữ bên cạnh Hoa Phi không?” Khinh Tuyết hỏi.
Linh Phi nghe nàng hỏi thế, gật gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, người của bản cung trong hậu cung này rất nhiều, chỉ là mua chuộc vài
cung nữ, căn bản là không thành vấn đề.”
“Tốt lắm!” Khinh Tuyết cười nói: “Ngươi mau nghĩ cách mua chuộc hết các cung nữ đó.”
“Mua chuộc xong rồi làm gì?” Linh Phi hỏi.
Khinh Tuyết cúi đầu: “Buổi sáng ngày kia, thời điểm Hoàng thượng bãi
triều hồi cung, ngươi nghĩ cách dẫn Hoàng thượng tới Ngọc Hà Hồ, ta sẽ
dùng kế, khiến Hoa Phi đẩy ta xuống hồ, một màn đấy, ngươi nhất định
phải nghĩ cách để Hoàng thượng thấy, tất cả cung nữ của Hoa Phi cũng
phải thống nhất một lời, Hoa Phi muốn hại chết ta.”
“Hoàng thượng sẽ tin sao?” Linh Phi hỏi.
Khinh Tuyết thản nhiên gật đầu: “Ta sẽ khiến cho Hoàng thượng phải tin,
ngươi chỉ cần xử lý vấn đề mua chuộc cung nữ, và dẫn Hoàng thượng đến
Ngọc Hà Hồ, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Được.” Linh Phi gật đầu: “Ta đi an bài.”
Khinh Tuyết nghe xong gật gật đầu, lúc này đây, nàng sẽ khiến Hoa Phi hoàn toàn thất sủng.
Nhưng người có lòng tin mãnh liệt như nàng, lại không hề hay biết, bản thân đã rơi vào lưới của kẻ khác tự lúc nào.
Chu Đãi đeo hòm thuốc muốn đến xem bệnh cho Khinh Tuyết, đã thấy Linh Phi đi ra ngoài.
Mặt hắn hiện chút vẻ khả nghi, rồi sau đó đi vào.
Lại thấy Khinh Tuyết nằm trên giường, sắc mặt bình tĩnh không suy tư,
gương mặt mỹ lệ ngập tràn đau xót, nước mắt lưng tròng, ánh mắt mờ mịt
mà bi thương.
Khiến người nào nhìn cũng thấy phiền muộn.
Chu Đãi chậm rãi đi vào, lúc này đây, hắn chẳng muốn khó dễ nàng, hắn bĩnh tĩnh ngồi xuống, chờ nàng hoàn hồn.
Nàng thế này, khiến hắn chẳng biết nói gì.
Hắn thầm nghĩ lẳng lặng ngồi bên nàng thế này.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu sau, Khinh Tuyết mới quay đầu, nhìn hắn một cái, rồi sau đó
vươn tay ra, quay mặt vào tường, nàng phục tùng, lại khiến hắn cảm thấy
đau lòng.
Chu Đãi thủ nhẹ nhàng chẩn mạch cho nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
Hắn vẫn nghĩ nàng là một nữ tử lắm âm mưu nhiều thủ đoạn, vì mưu cầu
quyền lợi sẽ không từ thủ đoạn nào, thật không ngờ, nàng lại có lúc bi
thương thế này.
Nàng thế này, thoạt nhìn, không giống một nữ tử bị quyền lợi làm mờ mắt.
“Thân thể của ngươi, đã không còn trở ngại, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng thật tốt một thời gian mới khỏe hẳn được.” Chu Đãi nói.
Hắn nói xong, Khinh Tuyết chẳng nói nửa lời, chỉ tự đắm chìm trong nỗi bi thương của riêng nàng.
Hắn làm nghề y đã mười năm, chưa từng khuyên bảo bệnh nhân điều gì, hắn
chỉ làm những việc thuộc vào tránh nhiệm của hắn, nếu bệnh nhân có nghĩ
quẩn trong lòng, cũng không liên quan đến hắn.
Thế nên, hắn mới có thể nổi danh là Thái y lạnh lùng nhất Thái y viện.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với nàng, hắn lại không nhịn được lên tiếng: “Chuyện như vậy, nào ai muốn phát sinh, nhưng chuyện đã xảy ra, không
có cách gì cứu vãn, làm người nên nhìn vào tương lai mà sống, đừng nên
canh cánh chuyện đã qua, đã là quá khứ thì để nó trôi qua đi, hiện tại,
tĩnh dưỡng mới là điều quan trọng nhất đối với ngươi.”
Lòng hắn thầm cười, xem ra, xinh đẹp luôn khiến người ta không thể kháng cự.
Nhưng xem ra, hắn thành vác tù và hàng tổng rồi, Khinh Tuyết trước mắt,
chỉ nhìn đỉnh màn chăm chú, căn bản là hoàn toàn thờ ơ với mấy lời hắn
nói.
“Chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, ta cam đoan, ba tháng sau, ngươi lại có thể có một đứa con khác!” Chu Đãi còn nói thêm.
Khinh Tuyết chậm rãi nghiêng đầu, nhìn nam tử trước mắt.
Thái y này, thật sự là rất kỳ quái, vì sao, hắn lại lắm lời với nàng thế chứ?
Hắn không phải vẫn luôn cảm thấy hành vi của nàng là vô liêm sỉ sao?
Nhưng lúc này, nàng không muốn nghe bất cứ lời nào, nàng thầm muốn yên lặng một chút.
Chu Đãi thấy nàng quay đầu nhìn mình, cho rằng nàng đã thông suốt, vì
thế nói tiếp: “Ngươi yên tâm, có lẽ người khác không có khả năng đó,
nhưng có Chu Đãi ta ở đây, chỉ cần ba tháng, ba tháng sau, cam đoan
ngươi có thể mang thai lần nữa.”
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, thanh âm nặng nề âm u, đứt quãng mà thống
khổ: “Vậy, chẳng lẽ có thể thay thế cho đứa con đã mất của ta sao?”
“Chuyện đó…” Bị nàng hỏi, Chu Đãi có chút không biết trả lời như thế nào cho phải, há mồm mà một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Đích thực là thế, cho dù mang thai lần nữa, cũng không thể thay thế cho đứa bé đã mất.
“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta muốn yên lặng một chút, đừng để ai quấy rầy.” Khinh Tuyết lạnh lùng nói.
Nàng thật sự mệt mỏi quá.
Trên thế gian này, không có nổi một người thân.
Bi thương này, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.
Miệng vết thương đau, nàng cũng chỉ có thể tự mình xoa dịu.
Cảm giác tịch mịch bất lực, đau xót thầm kín, không ai biết được.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ lại đến thăm ngươi sau.” Chu Đãi nói, rồi sau đó nhấc hòm thuốc.
Đi tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thân thể nhu nhược dưới lớp
chăn gấm của nàng, đột nhiên cảm thấy vô cùng tịch mịch mà bất lực, nữ
nhân này, khiến người ta đau lòng.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, nhân sinh còn rất nhiều việc cần hoàn thành.”Hắn chốt lại một câu.
Khinh Tuyết nhìn hắn, khẽ nói: “Cám ơn…”
Ít nhất, lời an ủi của Chu Thái y này, không phải hư tình giả ý.