Tẩm Quân

Chương 5: Chương 5: Thầm hạ quyết tâm




Có một số người, một khi đã hạ quyết tâm, thì không khó khăn gì có thể cản đường, hơn nữa càng bị áp chế thì càng hăng hái.

Mà Khinh Tuyết chính là người như thế.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi không son vẫn đỏ khẽ cong, tạo thành một nụ cười quyến rũ khuynh đảo chúng sinh.

Không hổ là mỹ nhân.

Đôi mắt long lanh trong veo như suối, mũi nhỏ nhắn cao thẳng, môi đỏ không nhờ son, căng mọng mượt mà, như trái cây chín đỏ khiến người khác muốn cắn, cằm xinh xắn khiến người khác chỉ muốn nâng lên, rồi sau đó thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

Da thịt như băng ngọc, trong suốt như tuyết, lại mượt mà như ngọc, khiến người khác không thể không băn khoăn, vuốt ve làn da đấy sẽ có cảm giác gì.

Nàng là người dù không trang điểm, cũng quá đủ để quyến rũ đàn ông.

Vốn dĩ Hách Liên Bá Thiên không chú ý đến mấy cống nữ, trong lòng hắn nghĩ, người của Tề Dương Quốc đưa tới, sẽ không có mỹ nhân, hơn nữa từ xưa đến nay, hắn không thích nhất chính là tiểu thư nhà quan, nếu không cố tình nũng nịu, thì là thật sự yếu đuối, nếu không nữa là bị giáo huấn từ nhỏ, vì quyền lực địa vị mà tìm đến hắn.

Thứ nữ nhân mà hắn muốn, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không cần có mưu đồ, không cần hắn phải tốn công dạy dỗ lại!

Nhưng không ngờ, trong số cống nữ lại có người đẹp đến thế.

Đẹp đến mức người khác phải ngừng thở.

Không, nàng hấp dẫn được hắn, không chỉ vì dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, còn có sự kiên định phấn đấu quên mình trong ánh mắt nàng.

Hắn không khỏi tò mò!

Đương nhiên là nàng không nguyện ý, vậy còn bước tới làm gì?

Hắn nhìn ra được, nàng không sợ hãi vì mấy câu nói uy hiếp lúc nãy của hắn.

Hắn nhìn ra được, nàng có mục đích.

Vì thế hắn nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn nàng đi tới.

Khinh Tuyết đương nhiên biết là mình xinh đẹp, càng tự tin mỹ mạo bản thân mê hoặc đến mức nào, nàng được thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của mẫu thân, hơn nữa còn đẹp hơn vài phần.

Trong quyến rũ có thuần khiết, vừa khiêu gợi vừa ngây thơ, khiến người khác muốn ngừng mà không được.

Nàng tự tin tươi cười, nhẹ nhàng đi về phía hắn, dưới chân là lớp thảm mềm, nàng không đi tất, có chút ngứa, nhưng nàng không để tâm.

Đi được nửa đường, tay nhẹ nhàng chạm đến nút buộc trên tấm áo khoác mỏng màu tím, kéo nút thắt ra, lớp lụa mỏng manh vốn không thể che những đường cong quyến rũ mở ra, lộ ra làn da trơn bóng như một tảng bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ.

Lớp lụa mỏng phất phơ lay động theo từng bước đi, khi Khinh Tuyết bước đến trước giường, tấm áo kia đã trượt xuống tấm thảm trắng như tuyết.

Chỉ còn lại yếm thêu hoa hợp hoan, phô bày dáng người lung linh của nàng.

Nàng không dám ngẩng đầu.

Tuy rằng trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn không tránh khỏi sự khẩn trương, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, dù thế nào nàng vẫn là một cô gái, là hoàng hoa khuê nữ.

Nàng sợ chỉ cần ngẩng đầu nhìn một cái, sẽ bỏ chạy ngay lập tức, những hành động nàng vừa làm, khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng!

Vẫn cúi đầu, Khinh Tuyết đưa bàn tay trắng nõn, mềm nhẵn như tơ, nhẹ nhàng xoa lên lồng ngực cường tráng của Bá Thiên, hơi thở nam tính nóng bỏng, khiến nàng có chút sợ hãi.

Nhưng nàng chỉ có thể bắt buộc chính mình, nhẹ nhàng tới gần hắn, từng chút một, từng chút một tiến vào lòng hắn.

Hách Liên Bá Thiên đột nhiên cảm thấy một luồng khí nóng chạy khắp cơ thể, cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn khống chế dục vọng của chính mình, nếu hắn không muốn, không người nào có thể gợi lên.

Nhưng hôm nay, nữ tử này, chỉ cần vài động tác đơn giản, lại khiến dục vọng của hắn dấy lên một cách mãnh liệt.

Trong ngượng ngùng có sự liều lĩnh cứng cỏi, vào giờ phút này, hắn mất khống chế hoàn tòan!

Môi Khinh Tuyết nhẹ nhàng hạ xuống mặt hắn, có chút liều lĩnh không biết làm sao, kỳ thật nàng không hiểu nam nữ hoan ái là làm gì, chỉ nghe nhóm người hầu thỉnh thoảng nói qua loa vài câu.

Nụ hôn nhẹ như lông vũ sượt qua, lại khiến thân thể Hách Liên Bá Thiên nổi lên phản ứng.

Mắt hắn liền bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, dục vọng đậm đặc cũng bại lộ hoàn toàn, thân thể như sụp đổ hoàn toàn.

Khinh Tuyết không hề hay biết điều đó, nàng có chút bất lực, chỉ biết dùng tay ôm hắn, cũng không ngừng hôn nhẹ nhàng lên mặt hắn, có chút sợ hãi, có chút ngoan cố.

Vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, càng khiến Bá Thiên phải mê muội!

Giường rất lớn, rốt cục nàng cũng lên hẳn.

Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhoài người lôi kéo, kéo nàng vào lòng, đôi môi đang nở nụ cười tà ác, càn rỡ hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn đang khao khát không thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.