Một mùi hương thoang thoảng từ từ tràn ngập khoang miệng, hương vị của
nàng, quả nhiên ngọt ngào hấp dẫn y như những gì hắn suy nghĩ.
Hách Liên Bá Thiên có chút say mê, vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, còn
có chút xúc động, muốn khảm thân thể nhỏ xinh của nàng vào người mình.
“Hoàng thượng, thiếp thân cũng muốn…” lúc này, một thị thiếp xinh đẹp
bên cạnh lên tiếng, giọng nói quyến rũ tận xương đó đột nhiên lại khiến
Hách Liên Bá Thiên có chút chán ghét.
Đột nhiên, hắn nghĩ không muốn chia sẻ sự tốt đẹp này với kẻ khác, dù có là nữ nhân hắn cũng không muốn chia sẻ.
Hách Liên Bá Thiên không khỏi buồn cười, không thể tưởng được nữ tử này
lại có mị lực to lớn như thế, có thể khiến hắn nảy sinh suy nghĩ đó,
nhưng hắn không bài xích suy nghĩ đó!
Cho dù nàng có là Tề Dương Quốc phái tới mê hoặc hắn, hắn cũng không
ngại, nhàn rỗi quá cũng không vui, nếu nàng thật sự do Tề Dương Quốc cố ý phái tới cũng tốt, ít nhất có thể tăng thêm chút lạc thú cho những ngày sau này của hắn!
Đôi môi mỏng khẽ cong lên tựa tiếu phi tiếu!
Thị thiếp kia cho là Hoàng thượng đồng ý, vì thế duỗi tay ra, định gỡ
Khinh Tuyết ra, chiếm vị trí của nàng, ai ngờ mới chạm vào Khinh Tuyết
định đẩy ra, đã bị Hách Liên Bá Thiên ném xuống giường: “Ta nói rồi, ở
trước mặt ta, phải ngoan ngoãn, không được tự quyết định, càng không
được ghen tuông dằn mặt!”
“Hoàng thượng!” Thị thiếp xinh đẹp bị Hách Liên Bá Thiên ném xuống
giường, không mảnh vải che thân, đau đến trào nước mắt, dù hoảng sợ vẫn
không dám chậm trễ chút nào, nén đau quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng, tha
thứ cho thiếp thân, thiếp thân không dám nữa!”
Sự độc đoán và tàn nhẫn của Hoàng thượng, các nàng biết rất rõ.
Quân vương hỉ nộ vô thường, Hách Liên Bá Thiên càng như thế, hơn nữa,
hắn không thích nhất chính là chuyện nữ nhân ghen tuông dằn mặt nhau
trước mắt hắn, hành vi vừa rồi của cô ta rõ ràng là họa sát thân.
Thị thiếp run rẩy không ngừng, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Đi xuống đi!” Hách Liên Bá Thiên nói, dường như ánh mắt có chút lơ đãng.
Một câu đấy, khiến thị thiếp đang quỳ như được nhận thiên ân, hưng phấn
lau nước mắt dập đầu nói: “Tạ Hoàng thượng khai ân, tạ Hoàng thượng khai ân, thiếp thân cáo lui!”
Tình huống vừa xảy ra, khiến tất cả cống nữ, bao gồm cả Khinh Tuyết cực
kỳ kinh ngạc, nhưng ai thông mình cũng đều nhìn ra, những thị thiếp này
rất sợ Hoàng thượng.
Có lẽ, hắn thật sự tàn bạo như lời thiên hạ đồn!
Hách Liên Bá Thiên nhìn hai thị thiếp còn lại trên giường: “Các ngươi cũng lui ra hết đi!”
Hai thị thiếp đó dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng không dám nói gì, cũng không dám thể hiện lên mặt dù chỉ nửa phần.
“Các cống nữ khác, cũng lui ra hết, cẩn thận suy nghĩ xem phải làm thế
nào, sắc mặt các ngươi khiến trẫm thấy phiền!” Nói xong xoay người lại,
ôm gọn Khinh Tuyết vào lòng.
Nụ hôn càng thêm cuồng liệt mà mê tình, hoàn toàn đoạt lấy Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy hắn cướp đọat hết không khí để thở, mặt đỏ
bừng, hoàn toàn không thở nổi, nụ hôn của hắn quá mức cuồng liệt, căn
bản là nàng không thể thừa nhận, chỉ có thể run rẩy, muốn đẩy hắn ra.
Hách Liên Bá Thiên bị nàng dùng bàn tay trắng nõn đẩy một chút, mới nhận ra bản thân đã cuồng liệt quá mức, vì thế thả lỏng nụ hôn, cho nàng kẽ
hở để hô hấp, nhưng vẫn không chịu buông tha nàng như trước, đôi môi cực nóng lướt qua chóp mũi nàng, hôn dọc lên hàng mi, rồi sau đó nhẹ nhàng
tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất ở vành tai nàng.
Bàn tay hắn không hề rảnh rỗi, chỉ hai ba động tác, đã cởi hết trói buộc trên người nàng, rồi sau tìm kiếm tuyệt vời trên người nàng.
Khinh Tuyết mới cảm thấy có thể hô hấp, đã lại cảm thấy lạnh, thì ra tấm vải che trên bụng đã bị rút đi từ lúc nào, lưu lạc đến cạnh hắn.
Tay hắn đang sờ loạn một cách càn rỡ trên người nàng.
Lúc này Khinh Tuyết mới bắt đầu thấy sợ.
Không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo?
Nàng không hiểu, nàng thật sự không hiểu.
Trái tim cũng bắt đầu đập loạn, mắt bắt đầu sưng đỏ lên, thân thể nàng
dần dâng lên cảm giác mà chính nàng cũng không hiểu nổi, cảm giác hư
không mà khát vọng rồi lại sợ hãi, khiến nàng thấy hoảng loạn.
Nàng vô thố, bối rối mở to mắt, muốn đẩy nam nhân trên người ra, nhưng
khí lực của nàng làm sao bằng được hai cánh tay như sắt thép của hắn!
Mới định mở miệng khước từ, lại phát hiện ra nàng không thể nói thành
câu, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mà nàng vừa nghe đã xấu hổ, có chút khóc nức nở…
Hách Liên Bá Thiên giống như cảm cảm nhận được sự sợ hãi bối rối của
nàng, nhẹ nhàng hôn nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, trẫm sẽ yêu thương
nàng thật nhiều! Ngoan nào, thả lỏng chính mình, chỉ cần cảm nhận là
được rồi…”
Giọng nói quyến rũ nam tính như có ma lực, Khinh Tuyết thật sự cảm thấy
bản thân thả lỏng hơn rất nhiều, không còn quá sợ hãi, như thể giọng nói kia là chỗ dựa của nàng, thân thể, dần dần buông xuôi xuống.
Thứ cảm giác tuyệt vời, dần dần dâng trào…
Đêm rất đẹp, gió thổi qua tầng tầng lớp lớp màn che, như nhảy múa ăn mừng cho một việc vô cùng trọng đại…
Tràn ngập giường lớn, là tiếng rên rỉ yêu kiều và tiếng thở dốc của đàn ông…