Gió thu nhè nhẹ, tại vùng thôn quê hoang vắng, trước một ngôi mộ xơ xác
tiêu điều có một người thiếu niên chừng mười tuổi đang ngồi khoanh chân, trên người mặc trường bào màu trắng, trên tay mang theo một bầu rượu,
thỉnh thoảng ngửa đầu uống một mình, vẻ mặt trầm lặng muôn phần đau khổ.
Cho tới lúc hoàng hôn ngả xuống, từ phía xa xa có một người đi tới, một
thân quần áo màu xanh nho nhã, trên tay cũng mang theo hồ lô rượu, khi
đi tới trước ngôi mộ liền lặng lẽ cúi đầu, sau đó liền ngồi xuống bên
cạnh thiếu niên áo trắng, thở dài một tiếng.
"Phụng Hiếu, chuyện cũ đã qua, chú ý giữ gìn sức khỏe."
Thiếu niên mười tuổi nọ lại lạnh nhạt cười một tiếng, tiếp tục ngửa cổ
uống một ngụm rượu trắng, đưa tay lau giọt rượu còn đọng trên khóe môi,
lắc lắc đầu không nói.
Không ai biết được rằng giờ phút này, trong lòng hắn ngoại trừ đau khổ
vì mẹ mất đi ra còn có rất nhiều bí mật không muốn một ai biết, mà bí
mật này làm cho hắn đau đầu vạn phần, trong thâm tâm đấu tranh không
thôi.
Làm một người xuyên không chính là một may mắn, nhưng cũng là một xui xẻo.
Xui xẻo chính là hắn xuyên không đến cuối thời đông Hán, còn may mắn
chính là hắn xuyên không tới vùng đất Dĩnh Xuyên được mệnh danh thánh
địa của anh hùng hào kiệt, trở thành kẻ được người người ca tụng, kỳ tài trời sinh Quách Quỷ Tài Quách Gia. Nhưng xui xẻo cái là hiện tại Quách
Gia chỉ mới mười tuổi đã trở thành kẻ mồ côi, mà trong lịch sử thì hắn
chỉ sống tới bốn mươi tuổi là ra đi rồi.
Sau khi mẹ mất, Quách Gia thủ hiếu ba ngày trước một, cả ngày chỉ ngồi
uống rướu, một thân thiếu niên oai hùng bị rượu tàn phá thê thảm, nhìn
qua chỉ giống như lưu dân đầu đường xó chợ vậy, không chút cầu tiến nào
cả.
Sau một hồi im lặng, Quách Gia với gương mặt thờ ơ quay sang nhìn người
thanh niên lớn tuổi bên cạnh, nói: "Chí Tài, cha ta mất sớm, mẹ ta ngậm
đắt nuốt cay nuôi ta mười năm, mẹ quá con côi sống dựa vào nhau, ruộng
đất trong nhà chỉ có trăm mẫu, nhà cũng chỉ có vài gian phòng, vàng bạc
lụa là châu báu đã sớm dùng hết. Gia cảnh bần cùng đến mức này mà vẫn
còn có đám tặc đồ ngấp nghé, không chỉ bức tử mẹ ta mà còn muốn đuổi ta
ra khỏi vùng Dĩnh Xuyên này. Chí Tài, ngươi nói xem ta có nên tắm rửa
sạch sẻ ngửa cổ ra mặc cho bọn chúng muốn chém muốn giết ?"
Hi Chí Tài bùi ngùi thở ra một hơi, lộ vẻ xúc động nói: "Phụng Hiếu,
việc này xét cho cùng là chuyện nhà của mi, ta không nên chõ mõm vào.
Nhưng mi đã nói cùng ta, ta cũng thoái mải mà nói. Cha mi ở trong Quách
gia chỉ là con dòng thứ, lại sống tại vùng Dĩnh Xuyên này, xa cách gia
tộc, ở trong nhà cũng chẳng có quyền thế gì cả. Cho nện hiện giờ gặp
phải tai họa này, mặc dù trong miệng mi nói Quách gia âm mưu cướp đoạt
tài sản của mi, bức mẹ mi phải chết uất ức nhưng trong mắt người ngoài
thì đây là chuyện mà nhà họ Quách nên làm. Nói cho cùng thì trên người
của mi chảy xuôi dòng màu họ Quách, hay nói cách khác cha ngươi lưu lại
gia sản thì gia chủ Quách gia đều có quyền xử lý nó. Nhưng mi yên tâm,
việc này ta đã báo cho Văn Nhược, chỉ cần Văn Nhược ra tay trợ giúp thì
từ nay về sau không cần lo lắng chi nữa.
Quách Gia ngửa mặt lên trời cười ha ha không ngớt, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
" Văn Nhược giúp ta ? Tuân gia một nhà anh hùng hào kiệt, là danh môn
Dĩnh Xuyên là đại tộc danh sĩ, làm sao giúp ta một cách miễn phí được.
Tuân gia nếu như giúp đỡ ta chỉ là muốn Quách gia lang sói kia dừng tay
tại đây mà thôi. Chờ tới một ngày nào đó ta không còn người nào bao che
thì chẳng phải Quách gia lại trỗi dậy dã tâm hiểm độc sao ? Quách Phụng
Hiếu ta không lẽ cả đời đều nhờ vả người khác giúp mình ? Chí Tài, ngươi biết ta muốn nói gì không ?"
Gương mặt Hi Chí Tài nghiêm túc, trầm giọng hỏi: " Muốn gì?"
Quách Gia cầm bầu rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, khàn
giọng mà rít gào : " Thế gia giàu sang quyền thế đều cá mè một lứa, tội
ác chất chồng chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết tội, đám này chưa diệt trừ thiên hạ không thể thái bình!"
Nói to những lời này xong, Quách Gia liền thoát lực nằm ngửa ra mặt cỏ
trước mộ, vẻ mặt đột nhiên trầm tĩnh lạ thường, nhưng trong ánh mắt hiện lên tia bi ai đau xót.
Xuyên không đến cuối thời Đông hán, ý nghĩ trong đầu của hắn cực kỳ đờn
giản. Nguyên bản trong lịch sử Quách Gia là một kỳ tài trời sinh, kỳ mưu đầy rẫy liệu sự như thần, mà bản thân hắn có lẽ sẽ không thể nào trở
thành cái tên Quách Gia kia được, nhưng may mắn bằng vào việc nắm rõ
diễn biến thiên hạ trong trăm năm sau rõ như lòng bàn tay nên ít nhất có thể làm một mưu sĩ mưu lược thượng thừa, chờ đợi đến lúc thiên hạ đại
loạn liền đầu nhập vào minh chủ, từ nay về sau vinh hoa phú quý, gia tài bạc vạn.
" Chí Tài, thiên hạ hôm nay thiên tai không ngừng, trong triều bọn hoạn
quan lộng quyền gây ra tai họa, dân chúng chết đói đầy đất, lưu dân lưu
lạc tùy ý có thể thấy được. Nhưng những danh môn vọng tộc bọn họ đang
làm cái gì ? Không phải là đầu cơ tích trữ hàng hóa để giành món lợi
kếch sù sao. Những đám người thế gia học đủ thi từ ca phú thì làm được
gì ? Trên không giúp vua an bang, dưới không giúp dân an bình, tạo phúc
cho bá tánh, chỉ biết dùng trăm phương ngàn kế vào triều làm quan, tóm
lại cũng vì gia tộc bản thân mình mà thôi. Hôm nay thiên tử đã công khai buôn bán quan tước, chính là mối họa mất nước hiện ra rõ ràng rồi còn
gì!"
Lông mày Hi Chí Tài nhíu chặt lại, trầm giọng quát: "Phụng Hiếu cẩn thận lời nói!" Sau đó hắn quay sang hai phía nhìn ngó một phen, may mắn nơi
này là vùng đất hoang du hiếm thấy người qua đường xuất hiện nếu không
những lời vừa nãy của Quách Gia mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ rước
họa vào thân !
" Ha ha, Hi Chí Tài còn sợ Quách Phụng Hiếu ta ăn ngay nói thật sao? Hi
Chí Tài còn sợ một thiếu niên mười tuổi nói ra những lời trong lòng mọi
người sao? Thiên tử ngu đần, triều thần vô dụng, thái bình thiên hạ
chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nhưng đáng thương thay cho vạn dân,
cuộc sống tạm bợ qua ngày, sống ngắc ngoải miếng cơm chẳng đủ no, sao
không bằng nổi loạn một phen để sau đó thiên hạ lại thái bình."
Trong lòng Quách Gia buồn khổ, tình cảm bị đè nén rất lâu không tự chủ
liền bộc lộ ra ngoài như nước vỡ đê, hắn đợi không được rồi, hắn không
thể nào chờ được cuộc khởi nghĩa Hoàng Cân vào bốn năm sau, hắn không
chờ được loạn Đổng Trác chín năm nữa, cũng chờ không được mười năm sau
liên minh Quan Đông phạt Đổng tặc, cuối cùng khổng thể nào chờ đến khi
gặp mặt loạn thế gian hùng Tào Mạnh Đức quật khởi Trần Lưu. Nếu như thật sự chờ tới khi gặp mặt minh chủ thì phải ẩn nhẫn mười năm.
Nhưng mà mười năm nay hắn đã ẩn nhẫn đủ rồi, nào là bị đám thế gia đệ tử khinh thường làm nhục, đám quyền quý nhà giàu áp bức bóc lột, và cho
tới hiện tại mẹ hắn cũng vì buồn khổ mà sinh bệnh chết đi. Trước khi lâm chung, bà nắm chặt hai tay của mình, khóc không thành tiếng nhưng suối
lệ vẫn trào tuôn, chết không nhắm mắt.
Quách Gia biết mẹ mình không thể nào bỏ mặt chính mình, tương lai mai
sau mình phải sống làm sao, đó là điều lo lắng mà mẹ hắn không thể nào
buông bỏ được.
" Phụng Hiếu, ta biết ý của ngươi, cũng biết thói đời lắm thị phi. Nếu
nói Đại Hán lưu truyền bốn trăm năm cho tới hiện nay mà vận số đã hết
thì ta cũng không tin, chỉ cần minh quân lên ngôi, lấy thế sét đánh
không kịp bưng tai chỉnh đốn triều chính, quét sạch nịnh thần, Đại Hán
cũng sẽ tự cứu lấy mình. Nhưng thiên tử hiện tại đang lúc tráng niên,
dưới gối chỉ có hai người con nên phương án này chỉ sợ là ta suy nghĩ
viễn vông mà thôi." Hi Chí Tài lắc đầu, nốc một ngụm rượu trắng vào
miệng, trên mặt buồn rầu không vui.
Thiên tử đang lúc tráng niên nhưng làm người không hiểu lý lẽ, cả ngày
chìm trong chè chén gái gú, lại ham mê vàng bạc châu báu, quanh năm suốt tháng đều như thế nên thân thể suy nhược, không cần mười năm chắc chắn
ngỏm củ tỏi nằm dưới ba tấc đất rồi.
Đây cũng chính là mối lo trong lòng Quách Gia, không thể nói ra bên
ngoài, dù sao thiên tử hành động bên trong hoàn cung, tình trạng thân
thể bản thân y đều không đến lượt tới phiên bình dân như hắn được phép
bàn luận.
" Chí Tài huynh có đại tài, nếu như cả đời làm kẻ tầm thường thì chỉ sợ
huynh không cam chịu đâu." Quách Gia nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh
những vì sao, ánh sáng trắng bạc dịu dàng như đang chiếu sáng khắp Trung Hoa.
Hi Chí Tài cười khổ lắc đầu, trần thuật mà nói: "Chúng ta hai người xuất thân bần hàn, mặc dù Phụng Hiếu ngươi còn trẻ nhưng đã thắng ta mấy
lần, chính là bằng hữu bình sinh ta kính nể cùng tự hào nhất. Người hiểu ta ngoại trừ Phụng Hiếu ra đều không có ai. Mặc dù ta không cam lòng
mai danh ẩn tích, tài hoa bị mai một nhưng thân nghèo túng, không tiền
không bạc thì làm sao sắm được một chức quan đây ?! Cho dù ra làm quan
thì cũng không đủ lục tạo phúc cho dân chúng nữa."
Có lẽ đối với lịch sử mà nói, mười năm sau chính là lúc thiên hạ đại
loạn nhưng giờ khắc này đối với Quách Gia mà nói, thời gian mười năm vẫn là một cái mốc rất xa. Nghĩ tới đó, Quách Gia túm lấy hồ lô rượu trong
tay Hi Chí Tài, nốc cạn một hơi rồi nói: "Thiên hạ hôm nay mất nước là
điều không tránh khỏi, hai người chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ là có
đất dụng võ rồi."
Hi Chí Tài dở khóc dở cười, chỉ vào Quách Gia khuyên giải: "Phụng Hiếu,
rượu chính là thuốc độc, ngươi còn trẻ thế này đã ham mê, tốt nhất ngàn
vạn lần phải giữ gìn sức khỏe của chính mình."
Quách Gia lau khô khóe miệng, cười như không cười mà nhìn Hi Chí Tài
nói: " Hi Chí Tài rượu bất ly thân chẳng lẽ cũng biết rượu chính là thứ
độc hai à ?! Không lẽ ngươi sợ ta uống sạch đống rượu này của ngươi nên
mới nói ra lời ấy sao ? Ha ha ha, nếu như Văn Nhược nghe được lời này
xong chỉ sợ sẽ không tin ngươi nói đâu."
Cùng Quách Gia tranh cãi làm Hi Chí Tài không biết cách nào mà phản bác
được, sau khi ngẫm nghĩ một chút liền đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Hôm kia ta thăm hỏi Văn Nhược thì đúng lúc có danh sĩ Nam Dương Hà
Ngung đến làm khách Tuân gia, mi đoán xem Hà Ngung khi nhìn thấy Văn
Nhược liền nói cái gì ?"
Quách Gia tiếp lời nói: " Vương tá chi tài!"
Vẻ mặt Hi Chí Tài lúng ta lúng túng, hỏi: "Mi nghe người khác nói qua chuyện này sao?"
Quách Gia lắc đầu nói: "Ba ngày nay ta canh giữ trước mộ mẫu thân, nửa
bước không rời. Chúng ta hai người trong mắt thế nhân đều những người
cao ngạo nên ngày thường hiếm khi có bằng hữu lui tới thăm hỏi. Lúc này
tới gặp ta chỉ có Hi Chí Tài huynh cùng Tuân Văn Nhược mà thôi. Nghe
ngươi nói Tuân gia có khách, Văn Nhược chắc chắn không thể ra khỏi nhà,
ai có thể tới mật báo chuyện gì với ta được chứ?"
Tâm tư linh động chỉ trong chớp mắt, Hi Chí Tài biết những lời Quách Gia nói đều không sai, trong lòng càng kinh nghi càng sâu, hỏi: "Vậy ngươi
làm sao biết Hà Ngung nói như thế?"
Quách Gia không đáp hỏi lại: " Tài năng của Văn Nhược không xứng để gọi là Vương tá chi tài sao?"
Hi Chí Tài á khẩu không trả lời được, trầm mặc một lúc lâu sau liền thở
dài: "Văn Nhược thật có tài phò tá đế vương, Hà Ngung có con mắt nhìn
người lời ấy không phải là giả. Nhớ khi xưa năm đó ngươi chỉ mới là một
đứa nhỏ sáu tuổi đã cùng ta một ngày đàm tiếu, thoải mái nói chuyện kim
cổ, lời nói kinh người khiến người ta tỉnh ngộ ra. Văn Nhược có lời nói
cử chỉ quý phái, kiến thức bất pháp, vương tá chi tài là điều đương
nhiên, chỉ tiếc ... haizz...."
" Chỉ tiếc là anh hùng không có đất dụng võ, dù có tài phò tá đế vương
nhưng không gặp được minh chủ, dù tài năng bao trùm thiên hạ thì làm
được cái gì đây?" Quách Gia cười nhẹ nói, trong chốc lát hắn đã điều
chỉnh tâm trạng của mình, nửa cười nửa đùa nhưng đây đều là lời nói thật lòng.
Hi Chí Tài im lặng không nói gì, sự thật là đúng như thế. Tài năng của
Tuân Úc rất cao, người trong Dĩnh Xuyên có thể sánh ngang với hắn cũng
chỉ có hảo hữu chí giao Quách Gia ra mà thôi. Nhưng Tuân Văn Nhược xuất
thân là sĩ tộc danh môn Tuân gia cũng không có cửa ra sức giúp nước thì
đám đệ tử bần hàn như Quách Phụng Hiếu làm sao có cơ hội đây ? Trời xanh bất công, vì sao cho bọn hắn một thân tài hoa rồi lại để cho hắn sinh
ra không gặp thời ?
Trong lòng Hi Chí Tài cũng than ngắn thở dài, lúc này Quách Gia đã đứng
lên thư giãn gân cốt, bước ra ngoài một bước liền lảo đão suýt té, may
mắn Hi Chí Tài nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, cười khổ nói: "Phụng Hiếu này,
sau này tốt nhất không nên uống rượu nữa."
Quách Gia đẩy tay Hi Chí Tài ra cười ha ha, ba bước tiêu dao, năm bước về nhà, vừa đi vừa cao giọng nói: "
Nhĩ căn đắc thính cầm sơ sướng,
Tâm địa vong ky tửu bán hàm.
Nhược sử khải kỳ kiêm giải túy,
Ứng ngôn tứ nhạc bất ngôn tam.