Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Tiếp tế dân chạy nạn




Quách Gia về đến trong căn nhà sơ sài của mình liền cùng Hi Chí Tài uống say cả đêm, rồi cùng ngả nghiêng mà ngủ cho tới trưa ngày hôm sau mới từ từ tỉnh lại.

Rượu cổ đại có độ tinh khiết không cao cho lắm nên di chứng sau khi say rượu cũng không nhiều. Quách Gia sau khi đứng dậy rửa mặt, chải chuốt đầu tóc chỉnh trang quần áo liền bước ra khỏi nhà. Vừa ra tới đường lớn liền bắt gặp cảnh tượng dân chạy nạn rần rần tấp nập như đi biểu tình vậy, gương mặt ai cũng xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rách nát tựa như bang chúng cái bang, cảnh tượng cực kỳ thê thảm không bút nào tả xiết.

Trong lúc Quách Gia đang ngẩn người thì một người thanh niên trong trang phục cẩm bào, gương mặt anh tuấn, thần quan nội liễm đang đi tới trước mặt Quách Gia, y nói: "Phụng Hiếu đang suy nghĩ gì vậy?"

Quách Gia bất chợt bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại liền thởi dài: "Văn Nhược, hôm nay tới thêm bao nhiêu dân chạy nạn đây?"

Thanh niên trong bộ cẩm bào, gương mặt phong trần nhưng tuấn lãng chính là Tuân Úc, sắc mặt của y ngưng trọng nói: "Chỉ sợ không dưới một vạn, mấy năm nay trung nguyên bị thiên tai không ngừng. Năm nay lại bị lũ lụt với hạn hán, chỉ sợ mùa thu tiếp theo thu hoạch không đủ năm thành sản lượng lúa gạo. Có rất nhiều nơi dân chúng bụng ăn không no, quần áo không đủ mặc, tỉnh cảnh hết sức gian khổ."

Quách Gia cười lạnh nói: "Không biết kho thóc của đám giàu sang quyền thế kia đêm qua có mấy chục vạn đấu gạo đây."

Tuân Úc giữ im lặng không phản bác được, hắn biết Quách Gia có thành kiến với đám thế gia đại tộc, không, không thể nói là thành kiến mà phải nói đúng hơn là cái nhìn chuẩn xác trúng tim đen của Quách Gia đối với đám thế gia này. Nói theo cách nói của dân gian chính là lòng căm thù.

Hai ngươi rảo bước về phía nhà của họ Quách, đúng lúc Hi Chí Tài cũng đã tỉnh lại đang ngồi đánh đàn trong phòng. Quách Gia Tuân Úc cả hai cũng không quấy rầy y, ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh nhắm mắt lắng nghe.

Tiếng đàn của y lúc cao vút, lúc thì biến ảo như sóng biển mênh manh mà mãnh liệt, làm cho người nghe kích động dâng trào, ý chí chiến đấu sục sôi không ngừng. Trong thâm tâm Tuân Úc lại càng khen, thường nghe Chí Tài tấu lên khúc nhạc đã biết ý chí của y to lớn, chí khí cao vời, nếu dùng hợp lý tựu tiến xa không giới hạn!

Sau khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, thật lâu trong không gian yên tĩnh Quách Gia và Tuân Úc đồng thời thở ra một hơi, khôi phục lại trạng thái tâm lý, Hi Chí Tài cũng cầm tấm vải bố lau hai bàn tay của mình.

Ba người kết bạn không phân biệt tuổi tác, cũng không phân biệt giàu nghèo mà chỉ dựa trên giao tình. Bởi thế không có lời ong tiếng ve, không có lễ nghi rườm rà phiền phức, tóm lại tình nghĩa của ba người không ai có thể biết được.

Rót ra ba chén trà xanh đãi khách, Quách Gia hướng Tuân Úc hỏi: "Văn Nhược tới đây là làm chi?"

Tuân Úc thẹn trong lòng, sắc mặt có chút xấu hổ nói: "Sau khi bá mẫu qua đời, trong nhà của ta có khách tới thăm nên không tiện ra ngoài, lúc này Úc tới đây xin được trị tội..."

Lời còn chưa hết, Quách Gia liền cười cắt ngang: " Văn Nhược không cần như thế, ta biết tâm ý của huynh là được rồi."

Tuân Úc cười khổ một tiếng, nói: "Thứ hai chính là phụ thân của ta ra mặt giúp ngươi đối phó với người Quách gia rồi, từ nay về sau Quách gia sẽ không bao giờ sinh sự gì nữa, ngoài ra bọn họ còn tặng cho ngươi ngàn mẫu ruộng tốt nhằm an ủi nỗi đau xót mẫu thân qua đời của đệ."

Quách Gia nghe xong, cười ha ha nói: "Ngàn mẫu ruộng tốt sao? Người họ Quách thật là khinh người quá đáng, trong nhà của ta bần cùng thế này, làm gì có người nào làm công. Đem ngàn mẫu ruộng cho ta, vậy ai sẽ trông chừng đây?"

Hi Chí Tài cùng Tuân Úc cười khổ không thôi, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ lúc này rất hưng phấn mới đúng. Dầu gì cũng là ngàn mẫu ruộng tốt cơ mà. Nhưng trước mặt bọn họ chính là thiên tài trời sinh Quách Gia, trong nháy mắt liền hiểu rõ ảo diệu bên trong.

"Vậy theo ý của Phụng Hiếu nên làm thế nào?" Tuân Úc không nóng không lạnh hỏi han, hắn đã biết Quách Gia có đối sách, thậm chí còn nghĩ rằng nếu bản thân mình đặt trong trường hợp của QQuach1Gia thì nên làm thế nào. Nếu như đem ruộng đi bán, thì bán cho ai mới được đây.

Quách Gia còn chưa trả lời thì Hi Chí Tài ở cạnh bên đã bực tức nói: "Người nhà Quách gia thực đáng giận cực kỳ, lại dám làm nhục Phụng Hiếu! Hừ, đáng hận mà!"

Tuân Úc cùng Quách Gia liếc nhau, trong mắt ý cười nồng đầm. Trong tâm của Quách Gia minh bạch, nhưng vẫn hỏi: "Lời ấy của Chí Tài là sao?"

Hi Chí Tài liếc nhìn Quách Gia một cái, cười mắng: "Trong lòng Quách Phụng Hiếu ngươi so với ai khác đều hiểu được, Quách gia làm như thế đơn giản là thông qua tay của ngươi đem vườn tược nhà đất bán lại cho họ đổi lấy tiền bạc. Tuấn kiệt Dĩnh Xuyên đều nói Quách Phụng Hiếu ngươi thanh cao kiêu ngạo, nếu như bây giờ ngươi bán đất lấy tiền thì sẽ bị người đời nhạo báng. Nếu ngươi bán cho Quách gia kia thì sẽ bị chê là đại sỉ nhục! Còn nếu bán cho người khác thì cũng bị người ta mượn cớ đồn dãi, bị người người nhục nhã. Còn như không bán thì ruộng tốt sẽ bị hoang phế, lại càng là cái cớ cho đám sĩ tộc cười nhạo nữa. Tóm lại kết cuộc Quách Phụng Hiếu ngươi chỉ là tiểu nhân tham tài, dù ăn nói khéo léo nhưng ngàn mẫu ruộng tốt cũng không làm được thì có thể trị quốc an dân được sao?

" Ha ha ha ha ..." Quách Gia cùng Tuân Úc cất tiếng cười to, việc này trong lòng ba người đều nghĩ ra được, lợi và hại đã sớm tính toán kỹ càng cả rồi. Âm mưu từ ngàn mẫu ruộng tốt này nhìn thấy được, nhưng khó khăn là giải quyết nó như thế nào?

"Trong lòng Phụng Hiếu đã có đối sách cớ sao không nói ra? Việc này ta càng nghĩ càng khó có thể tìm ra một sách lược vẹn toàn." Tuân Úc nhìn thẳng Quách Gia, xem xem hắn có thượng sách thần diệu gì.

Hi Chí Tài cũng hết sức tò mò lẫn hiếu kỳ, Quách Phụng Hiếu kỳ mưu chồng chất làm thế nào hóa giải cửa ải khó khăn này đây.

Quách Gia khí định thần nhàn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó liền mở miệng nói: "Văn Nhược à, mặc dù tuổi của đệ nhỏ hơn nhưng huynh hiểu rõ lòng ta. Lúc này ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Văn Nhược huynh sẽ giúp ta một lần."

Tuân Úc nghe thấy liền tò mò, thầm nghĩ: Không lẽ Phụng Hiếu đem ngàn mẫu ruộng tốt bán cho mình? Không, nếu như thế hắn sẽ bị người khác chỉ trích ngay ? Nếu như hắn đem tặng cho mình thì sao? Cũng là một biện pháp nhưng cũng khó để cho người khác không mắng hắn rằng Quách Phụng Hiếu dựa thế làm liều.

" Phụng Hiếu có việc gì khó xử cứ nói thẳng, trong khả năng làm được thì huynh đây không chối từ." Tuân Úc thiệt tình nói.

Sau khi Quách Gia suy nghĩ một chút liền nói: "Thỉnh Văn Nhược cho ta mượn lương thực đủ dùng trong một năm của ba trăm hộ."

Tuân Úc cùng Hi Chí Tài cả hai đều mê hoặc không thôi, hai người chưa dự liệu được Quách Gia sẽ phun ra một câu kỳ lạ như thế.

" Cái này sao, cũng không đáng ngại gì. Việc này huynh làm chủ được nhưng mà Phụng Hiếu có thể đem ý nghĩ trong lòng đệ nói rõ ra cho chúng ta nghe được không. Trong lòng huynh hết sức tò mò suy nghĩ của đệ."

Tuân Úc một lời liền đáp ứng, nhưng hắn cũng giống như Hi Chí Tài lộ vẻ suy tư, trong bụng không kiềm nói sự hiếu kỳ.

Quách Gia cười nói: "Quách gia chỉ nghĩ rằng ta không có người chăm sóc ruộng nương mà thôi, chỉ cần giải quyết chuyện này là mọi thế khó khăn đều không đáng lo nữa, còn gì phải ưu sầu nữa đây?"

Lời này vừa nói ra, hai người Hi Chí Tài cùng Tuân Úc ngầm hiểu rõ, trong đầu liền nhớ tới những người dân chạy nạn khắp phương.

Cả ba không hề mở miệng, nhìn nhau sau một lúc lâu liền cười to, Hi Chí Tài vừa cười vừa vỗ tay khen: "Phụng Hiếu làm việc này chính là đại thiện, nhất có thể làm cho âm mưu Quách gia thất bại, hai là có thể tích đức cứu dân, thật là công đức vô lượng."

Nhưng toan tính trong lòng Quách Gia cũng không chỉ như lời Hi Chí Tài nói ít như vậy, càng nhiều hơn cứu dân thì ngày sau sẽ gặp nhiều thuận lợi may mắn.

Mặc dù Quách Gia cùng Tuân Úc là hão hữu chí giao nhưng mượn lương là chuyện vô cùng trịnh trọng, cần phải lập nhiều chứng từ, có người làm chứng, ước định trong ba năm sẽ đem lương thực trả lại.

Sau một tháng, ngàn mẫu ruộng tốt trên danh nghĩa của Quách Gia cùng với hơn trăm mẫu gia sản nhà y đều có nông dân cày cầy. Trên cánh đồng phía đó không xa, có một gian nhà hơi sơ xài được dựng lên không lâu, trong một gian nhà gỗ truyền ra tiếng đọc sách của đám trẻ.

Tuân Úc đứng ở bên ngoài vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng khó có thể kiềm chế kích động không thôi.

Quách Phụng Hiếu, chính là quỷ tài chân chính!

Bản thân y chỉ mới mười tuổi lại dám đứng ra làm việc trồng người trong gian nhà gỗ sơ xài này. Cũng không biết trong tương lai, trăm đứa bé nghèo khổ có có báo đáp được khổ tâm của Phụng Hiếu hay không!

Quách Gia vừa giảng bài xong liền mở cửa gỗ đi ra, vừa đúng lúc gặp mặt Tuân Úc cùng Hi Chí Tài. Hi Chí Tài là do Quách Gia mời đến làm thầy giáo giảng bài, dù sao hắn cũng sống lẻ loi một mình, không vướn bận chuyện nhà nên công việc dạy dỗ này hắn liền đồng ý cái rụp, vui vẻ tiếp nhận ngay.

Nhưng bản thân Tuân Úc xuất thân từ sĩ tộc, không có khả năng bỏ xuống danh dự gia tộc để làm cái việc bị hào môn đại tốc chế nhạo này, đúng là có thân phận càng quý giá thì càng bị bó buộc bởi lễ nghi gia giáo.

" Tiểu thái công, thao thao bất tuyệt giảng bài cho tới tận trưa chỉ sợ miệng đắng lưỡi khô rồi chứ, thỉnh tiểu thái công uống nước!" Tuân Úc trêu ghẹo đưa lên một chén nước, trong một lộ ra vẻ cười cợt.

Quách Gia liếc mắt nhìn hắn một cái, oàn thầm không thôi: Đều là do lão đạo chết bầm kia cả!

Mấy năm trước có một lão đạo sĩ cùng Quách Gia có duyên gặp mặt một lần, xưng Quách Gia chính là Khương thái công chuyển kiếp đầu thai nên liền gọi là tiểu thái công. Vốn rằng thời gian qua lâu sớm không có ai nhớ rõ nhưng gần đây tiếp tế dân chạy nạn, trong dân chúng không biết ai đã lan truyền cái ngoại hiệu này ra ngoài. Có vài người hiểu chuyện liền tìm hiểu chuyện xưa tích cũ của Quách Gia, xem xem lúc xưa hắn ra sao. Vì vậy, danh hiệu tiểu thái công này cũng bị mọi người mò ra, hiện tại mà nói ba trăm hộ dân chạy nạn được Quách Gia giúp đỡ đều gọi hắn là tiểu thái công.

" Phụng Hiếu, những chuyện này đều là đệ nghĩ ra cả à? Tuân Úc ta mấy năm gần đây coi như có kiến thức rộng rãi rồi, những người trí tuệ trong kinh đô Lạc Dương cũng gặp mặt vài lần nhưng có thể nghĩ ra chuyện này chỉ sợ không ai ngoài Quách Phụng Hiếu đệ cả đâu."

Tuân Úc ý đang nói tới phương pháp dành cho nhi đồng tám bảy tuổi, dùng để ghép chữ ghép vần, cùng với các công thức tính toán số học này nọ. Những thứ này làm cho Tuân Úc cùng Hi Chí Tài đều lấy làm lạ lẫm, gật gù không thôi. Ngay cả bọn nhỏ chỉ cần chăm chỉ học một tháng là có thể thuộc lòng ngàn chữ, lại có thể học một biết người, trình học học thức đúng là ngày đi ngàn dặm vượt xa cả thần đồng lúc bấy giờ.

Quách Gia cười khổ nói: "Văn Nhược huynh đừng nói những lời mát lòng này được chứ, dạy học trồng người là gánh nặng đường xa. Tuy rằng Chí Tài thường nói ta có thể đường tắt ngõ hẹp đem mấy nhóc dạy thành bậc kỳ tài lẫy lừng nhưng phải biết biển học không bờ bến, cho dù huynh cùng ta kể cả Chí Tài ba người hợp sức lại cũng không dám vỗ ngực tự xưng học hết sách vở sở học trong thiên hạ. Hiện nay những đứa nhỏ này trong lòng mang niềm cảm kích nên siêng năng tự học, đệ chỉ hy vọng trong tương lai bọn chúng có được cơm no áo ấm, đừng sinh ra tâm tính lười biến bại hoại là được."

Tuân Úc hiểu ý gật đầu, đang muốn nói thêm vài lời thì thấy phía xa xa, một lão già đạo sĩ dáng người đạo cốt tiên phong, một tay vuốt ve chòm râu bạc trắng như tuyết, ánh mắt ngắm nhìn đồng ruộng bát ngát xung quanh, cùng với nhà cửa được dựng lên ở phía bìa rừng cạnh đó.

Quách Gia cũng lơ đãng nhìn theo phương hướng tầm mắt của Tuân Úc, kết quả liền chấn động, nhanh chóng chạy tới lão già đạo sĩ nói.

Tuân Úc vươn tay định cản Quách Gia lại hỏi nhưng chậm một bước, tiếp tục nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm ra.

Chỉ thấy Quách Gia trực tiếp chạy tới trước mặt lão già nọ, vươn tay nắm gọn chòm rầu của lão, hung tợn nói: "Lão đạo chết bầm, ta nhớ ngươi muốn chết!"

Lão đạo nọ bị giật râu tới mức đau chảy nước mắt, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ai đau, đau, ta nói tiểu hữu ngươi nhè nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút. Nếu tiểu hữu nhớ lão phu vì sao làm khó dễ ta?"

Quách Gia không buông bỏ nắm râu, giọng nói tức giận quát to: "Ngươi giả danh lừa bịp xong cũng được đi, vì sao năm đó nói ta chính là Khương thái công chuyển thế chứ? Hiện tại mọi người ai ai gặp ta đều gọi một tiếng tiểu thái công, ngươi có biết thái công ý là gì không ?"

Thái công chính là nói cụ ông, lão gia gia. Mà Quách Gia bị người khác kêu như thế tự nhiên không thể nào nhẫn nhịn được nữa, huống hồ sau này hắn tìm vợ liền nảy sinh vấn đề đi mà! Bằng không khi sang bên nhà gái gặp mặt, cha vợ liền gọi một tiến: Tiểu thái công thì thử hỏi hắn còn tán gái được gì ráo nữa? Dù hắn có tán gái đại pháp đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi.

Mà mọi chuyện bắt đầu do chính lão đạo trước mặt mình bây giờ !

Chỉ nghe lão đạo nọ tiếp tục cầu xin tha thứ: "Tiểu hữu à, ngươi buông tay đi, chòm râu này của lão bị ngươi nhổ sạch thì còn làm ăn cái rắm a! Lão đạo Tả Từ trước tiên liền xin lỗi ngươi, việc xưa đúng là ta không phải. Chúng ta có lời gì, nên trước buông tay rồi nói có được không?"

Tả Từ ?! Quách Gia nghe xong liền sửng sốt, vì thế bàn tay nơi lỏng ra vài phần. Lão đạo Tả Từ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, một tay vuốt râu, biến hoa ra bộ dáng tiên phong đạo cốt thường thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.