Tịch Nhan vừa bước ra khỏi rừng đào đã gặp
ngay phục kích. Khoảng hơn mười tên hắc y nhân che mặt, đao kiếm sáng
loáng bao vây chặt lấy nàng. Tịch Nhan nhướn mày lên, để mặc cho bọn hắc y nhân tùy ý đánh giá. Dù sao thì khi đi ra ngoài nàng luôn mang mạng
che mặt, bọn họ nhìn cháy mắt cũng chỉ thấy vải mà thôi.
“Giết!” Một tên có vẻ là đầu lĩnh của đám hắc y nhân hô lên một tiếng, ngay lập tức cả đám xông vào giết Tịch Nhan.
Một nụ cười lạnh lẽo hiện trên khóe môi, Tịch Nhan nghiêng người tránh
một mũi kiếm đang đâm tới. Bọn hắc y nhân này lựa chọn thời gian cũng
thật chính xác, vào đúng lúc nàng bị thương chưa khỏi lại đi một mình mà ra tay. Nàng đây còn chưa có tâm trạng mà tra ra cái lũ làm nàng khốn
đốn hôm ấy vậy mà lại có một đám khác tới nộp mạng. Mà cũng có thể hai
nhóm này là một. Kẻ đứng sau màn che muốn giết nàng.
Chung quy lại, có thể đoán ra Thiên Nhật Giáo có nội gián. Hơn nữa tên nội gián này có chức vụ không hề thấp.
Tịch Nhan vỗ nhẹ vào bao kiếm mang bên mình, thanh Huyết Sát kiếm lừng
danh, thấm đẫm không biết bao nhiêu máu tươi lộ diện. Nàng hôm nay sẽ
đại khai sát giới, giết hết. Nàng vung kiếm lên, không ngừng đánh giết.
Chẳng biết qua bao lâu nữa, Tịch Nhan đổ gục xuống, mà bọn hắc y nhân
cũng không tên nào sống sót. Nàng cúi đầu xuống nơi đầy xác với máu đấy
và nàng cười. Chẳng biết tại sao cười nữa, nàng chỉ biết có cái gì đó
trong ngực, ấm ức day dứt vô cùng. Khóc không được nên nàng cười.
Tịch Nhan cười điên dại được một lúc, cuối cùng nàng im lặng. Chống
thanh kiếm xuống đất, nàng định dựa vào nó mà đi nhưng cuối cùng lại đổ
xuống, ngã vật ra. Tịch Nhan nghiến chặt răng, nàng gắng gượng thử lại
lần nữa, cố lết đến thân cây gần đấy. Lần này nàng đi không thông báo
cho người của Thiên Nhật Giáo, cũng chẳng mang ai theo cùng. Nếu như
giáo phái muốn tìm nàng cũng phải mất kha khá thời gian.
Màn đêm buông xuống, Tịch Nhan cuối cùng cũng cảm thấy thương thế khá
hơn một chút nhưng nàng không vội trở về. Nàng đột nhiên muốn đi đến một nơi nào đó, hoặc náo nhiệt, hoặc yên tĩnh, miễn là nàng không ở một
mình. Toan cất bước, một giọng nói mang ý cười vang lên:
“Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.”
Tịch Nhan đầu tiên là vui mừng, sau đó hàng lông mày nhíu chặt lại, đến
giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo: “Phải chăng ngươi rất vui?”
Tà áo trắng không gió mà bay, vẫn là khuôn mặt mang vẻ bình thản, ung
dung ấy, chàng cười: “Ta đã đi tìm nàng rất lâu, dù sao ơn cứu mạng nàng vẫn chưa trả ta.”
Vậy nên chàng đến đây đòi mạng? Tịch Nhan phát hiện bản thân mình có
chút thất vọng, còn có nỗi bi ai tràn ngập. Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ
bởi vì chàng là một trong những người đối tốt với nàng, mang lại cho
nàng cảm giác ấm áp, yên bình? Cảm giác này quá mức nguy hiểm.
“Ngươi muốn gì?”
“Chẳng phải ta đã nói ngay với nàng từ đầu rồi sao?” Giọng chàng vẫn dịu dàng, mang lại cảm giác thư sinh vô hại. Ai mà biết con người thật ẩn
sâu phía sau bộ mặt này?
Tịch Nhan quay người lại, nhìn kĩ chàng trai đứng trước mặt mình. Nàng
nên làm gì bây giờ? Dù sao mạng nàng cũng là do chàng cứu về, nàng hạ
quyết tâm, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Nhất định muốn ta chết sao?”
Rõ ràng thân tâm nàng đã trả lời câu này rồi nhưng vẫn không nhịn được
muốn nghe đáp án từ miệng chàng. Chính tai mình nghe mới khiến nàng dập
bớt ảo tưởng trong lòng. Tịch Nhan thấy rõ vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Vô Ưu, chắc chàng không ngờ được nàng lại phát hiện ra sớm như thế.
Giọng nói chàng nghe không ra cảm xúc, lúc này thanh nhã như tiếng nhạc: “Nàng hình như hiểu lầm ở đâu rồi, ta chưa bao giờ muốn giết nàng. Thử
nghĩ mà xem, nếu ta muốn giết nàng, ta còn cứu nàng về làm gì?”
Cũng chính lí do này khiến nàng do dự trong lòng đây. Tịch Nhan khẽ
cười, có thể chàng coi nàng như một con rối thì sao? Không ai có thể
biết tâm tư của chàng, chàng muốn nói gì thì nói. Chàng cứu nàng về
chẳng qua muốn chơi đùa hoặc nhất thời hứng thú thì sao? Lí do gì mà
chẳng có. Tịch Nhan sống trong âm mưu dối lừa đã quen, câu nói giải
thích của chàng chẳng chút thuyết phục nào.
”Nàng không tin ta?” Nhận thấy ánh mắt của nàng, Vô Ưu vẫn giữ vẻ mặt
như cũ, chàng nói tiếp: “Cùng lắm thì ta không lấy ân báo đáp của nàng
nữa. Cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp, coi như ta làm việc thiện
vậy.”
Tịch Nhan nghe xong câu này, nội tâm rung động mãnh liệt. Lí trí nói với nàng rằng đây chỉ là lí do biện hộ mà thôi, chàng dùng lời ngon ngọt để đưa nàng vào bẫy, nàng không thể mắc phải. Một phần khác trong con
người nàng lại vô cùng thoải mái, thở phào nhẹ nhõm giống như ghi vấn
của nàng, hiểu lầm của nàng đã được giải quyết. Chàng nào có ý giết nàng đâu, chàng đã cứu nàng về, lại tốn công giải thích cho nàng đến thế
này.
A... hình như nàng đã động tình mất rồi. Thích chàng rồi thì phải.
Kết luận này khiến Tịch Nhan có chút bối rối, nàng lần đầu tiên gặp phải cảm giác này, lần đầu tiên rơi vào trường hợp này nên chẳng biết ứng
biến sao cho hợp lí. Đầu óc xoay vòng, cuối cùng nàng trút ra một hơi
thở dài, tránh ánh mắt của chàng.
”Ta cần yên tĩnh một chút.” Nàng quay người đi, lại nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vang lên sau lưng. Nàng đành nói thêm: “Ta muốn ở một
mình.”
”Ừ. Ta chỉ tiện đường đi cũng nàng thôi.”
Tịch Nhan không nói gì, rẽ sang một con đường khác, kết quả vẫn nghe
thấy tiếng bước chân chàng đi theo mình, nàng bực bội: “Chàng đi trước
đi, ta xem trùng đường được đến đâu.” Tính khí nàng xem như khá trẻ con, kinh nghiệm tiền bối để lại nhiều nhưng trải nghiệm còn ít. Hơn nữa
tuổi nàng còn trẻ, lại vừa nhận ra điều kia nên có chút túng quẫn. Chàng cứ thế này...
”Coi như ta không tồn tại là được. Ta sợ nàng gặp nguy hiểm, tốn công ta cứu lần nữa. Nàng nên nhớ là mình đang bị thương.”
Nàng dừng bước, đứng bất động, lại nghe chàng nói. Có lẽ từ khi quen
chàng thấy chàng ít nói, lần này phá lệ nói nhiều như vậy nên có chút
không quen. Chàng gọi rất thân thiết, rất dịu dàng:
”Tiểu Tịch, nàng đừng giận nữa.” Câu nói phía sau rất khẽ, như gió mây thoảng qua: “Hình như ta thích nàng mất rồi.”
Lần đầu tiên có một người gọi nàng như vậy.
Lần đầu tiên có người thổ lộ với nàng như vậy.
Tiểu Tịch, nàng đừng giận nữa, hình như ta thích nàng mất rồi.
Mặt Tịch Nhan nóng bừng nên. Nàng không kịp suy nghĩ mà vụt chạy. Nàng
nghe được lời thổ lộ như vậy là rất mãn nguyện rồi, nàng sợ nàng ở lâu
thêm một chút. Khi mà lí trí tỉnh táo lại và phân tích những điều đã xảy ra, sợ rằng tổn thương không hề nhỏ. Chẳng phải người ta thường nói thứ nguy hiểm nhất trên thế gian là ái tình sao? Nàng sợ mình chết trong
đống ngọt ngào hư ảo này.
Vô Ưu không đuổi theo. Chàng nhìn theo bóng Tịch Nhan chạy, hàng lông
mày hơi nhíu lại rồi dãn ra. Khuôn mặt chàng vẫn bình thản, không cảm
xúc, chỉ có ánh mắt là hơi tối lại. Chàng nhìn trời rồi lại lẩm bẩm
những lời mình vừa nói.
Thực ra thì, Tiểu Tịch, gọi như này cũng không tệ đâu, ngược lại rất hay là đằng khác.