Tam Sinh Mộng Cảnh

Chương 4: Chương 4: Liễu Y Nhi Và Vấn Đề Nam Sủng




Cho đến khi Tịch Nhan dừng lại, nàng đã đứng trước một tửu lâu. Bởi vì trang phục bề ngoài của nàng khá đặc biệt nên thu hút không biêt bao nhiêu là ánh nhìn. Tịch Nhan vốn định quay người đi nhưng tiểu nhị nhìn thấy nàng trước, vội vàng đon đả mời chào:

“Khách nhân, ngài muốn uống rượu giải sầu sao? Mời vào, mời vào.”

Nàng làm gì có sầu mà giải. Chỉ là trong lòng có chút vướng mắc, không muốn suy nghĩ nhiều mà thôi. Tiểu nhị thấy vẻ do dự của nàng, tiếp tục đon đả miệng lưỡi mời khách: “Khách nhân, ngài vào quán chúng tôi, đảm bảo có đủ loại rượu ngon nhất trong Vân La thành này. Có chuyện gì không vui ngài cũng đừng nghĩ nhiều, uống xong rượu là thông suốt.”

Tịch Nhan hơi chau mày, nàng dứt khoát bước vào trong quán. Đúng, nàng nên làm như vậy, việc gì không muốn nghĩ thì đừng nghĩ nữa. Tịch Nhan cất giọng trầm trầm gọi ba vò Nữ Nhi Hồng rồi ngồi xuống, nốc rượu như nước. Cũng chẳng phải có nỗi buồn gì, nàng đang vô cùng day dứt. Nếu chẳng may lựa chọn của nàng sai, suy nghĩ mù quáng không đi đến sự thật ảnh hưởng đến cả giáo phái thì sao? Nàng không muốn một chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tịch Nhan bật ra một ý. Sẽ thế nào nếu nàng truyền chức giáo chủ cho Nhất – Tả hộ pháp hiện giờ của Thiên Nhật Giáo? Nhất là người có năng lực nhất để vào vị trí này, vốn nó đâu có xứng với nàng? Nhưng như vậy nàng sẽ xử lí ra sao với Hữu hộ pháp Liễu Y Nhi bây giờ? Liễu Y Nhi cũng không phải người dễ chọc, cô ta nổi danh tính cách quái đản thất thường, tên đẹp người đẹp nhưng tính tình lại xấu đến cùng cực. Nàng ta hứng lên thì cứu người, chán xuống lại giết người không nương tay. Liễu Y Nhi là một tay kì tài về độc dược và ám khí, không biết nàng ta có ý muốn làm Giáo chủ Thiên Nhật Giáo không… Tịch Nhan nghĩ mình nên đi hỏi thẳng.

“Tiểu nhị, thanh toán.” Tịch Nhan kêu một tiếng, vươn tay lấy thanh kiếm trên bàn định đứng dậy đi.

Tiểu nhị nhanh chóng chạy lại, tươi cười báo giá tiền, Tịch Nhan vừa trả tiền xong thì cảm thấy có một luồng phong nhận đánh về phía này. Theo bản năng, nàng vung tay cầm kiếm lên đỡ. Luồng phong nhận kia dễ dàng bị cản lại, Tịch Nhan liếc mắt về phía người vừa ra chiêu.

Đó là một nam nhân người đầy tà khí, không biết hắn đã giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc ác rồi. Tóc hắn xõa ra, tán loạn lung tung, vừa vặn che đi khuôn mặt của hắn. Chỉ thấy dưới mái tóc rối bù kia lộ ra một đôi mắt sắc. Hắn bình thản nhìn lại Tịch Nhan, đáp vỏn vẹn hai chữ: “Đánh nhầm.”

Nhầm. Đúng, hắn nhầm đến nỗi đánh thẳng vào tim nàng một lực nhanh như vậy. Nếu không phải phản ứng của Tịch Nhan không tệ, sợ là giờ phút này đã sớm nằm xuống Điện Diêm Vương uống trà rồi! Nàng liếc nhìn nam nhân thêm một lần nữa rồi bước ra ngoài. Dù sao nội thương nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đánh nhau lúc này là thất sách. Nàng về Giáo phái tìm Liễu Y Nhi nói chuyện trước rồi tính sau.



“Liễu Y Nhi đâu?”

Vừa bước vào Tịch Nhan đã hỏi ngay một giáo đồ đi ngang qua. Hắn vội dừng lại, cung kính chào nàng rồi bẩm báo: “Hữu hộ pháp đang ở trong tòa viện phía Tây.”

Phía Tây là nơi ở của Liễu Y Nhi, gọi là nơi ở nhưng nàng ta cũng không lui tới nơi này thường xuyên. Vốn Tịch Nhan chỉ hỏi bừa thôi, không ngờ lại thuận lợi ngoài ý muốn biết được. Nàng cũng không cần biết vì sao nàng ta ở nơi này, đây vốn là một việc tốt với nàng, đỡ tốn công nàng đi tìm.

Tịch Nhan nhàn nhạt gật đầu với người kia rồi rảo bước về viện phía Tây. Đi không lâu thì thấy có người canh giữ ở cửa viện, hai người này rõ ràng ngạc nhiên khi thấy Tịch Nhan đến, vội vàng chào hỏi. Một người nhanh miệng lên tiếng trước: “Giáo chủ cần tìm Hữu hộ pháp ạ? Thuộc hạ sẽ chạy đi thông báo.”

Tịch Nhan gật đầu rồi đứng chờ, lại một chuyện bất thường nữa. Bình thường viện phía Tây có bao giờ cho người canh cửa đâu. Chủ ý này là của Liễu Y Nhi, nàng ta không muốn bất kì ai có mặt trong nơi ở của mình, kể cả nha hoàn. Nay lại…

“Từ khi nào viện này cho người canh cửa?” Tịch Nhan hỏi tên thủ vệ đang cúi đầu đứng đó.

“Bẩm Giáo chủ, từ mười ngày trước. Hữu hộ pháp có việc quan trọng cần làm, yêu cầu chúng thuộc hạ canh cửa, nếu có người đến thì vào báo.”

Không biết Liễu Y Nhi lại đang làm cái gì. Tịch Nhan không phải người quá tò mò, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu nàng rồi thôi. Không cần phải chờ quá lâu, tên thị vệ vào thông báo đã nhanh chóng chạy ra.

“Giáo chủ, mời vào.”

Tịch Nhan bước vào viện, đi thẳng đến phòng chính giữa ngồi đợi Liễu Y Nhi. Nàng tiện tay tháo luôn mạng che mặt. Liễu Y Nhi chẳng biết đang làm gì, một lát sau mới bước ra từ phòng ngủ, quần áo xộc xệch nhưng tinh thần cực kì tốt. Nàng ta vội pha trà mời Tịch Nhan, rồi ngồi đối diện nàng. Bấy giờ mới lên tiếng hỏi:

“Ngươi đến đây tìm ta là có chuyện gì?”

Nàng ta cười, có thể là tinh thần quá tốt, ý cười lan tận đuôi mắt. Tịch Nhan tinh mắt phát hiện ở cổ nàng ta có một dấu hôn đỏ mờ mờ. Nàng ta như vậy mà đã tìm được thú vui cho mình rồi.

Tịch Nhan vào thẳng vấn đề chính, không quanh co vòng vèo: “Ngươi nghĩ sao về chức Giáo chủ? Ta muốn nhượng lại.”

Liễu Y Nhi rõ ràng kinh ngạc, con ngươi trợn to rồi lại thu nhỏ, nàng ta đảo mắt nhìn cả người Tịch Nhan rồi phá lên cười: “Ngươi không đùa chứ?” Nàng ta nghi ngờ cũng có lí, từ trước tới nay Tịch Nhan luôn là một người có trách nhiệm, nay đột nhiên lại nói muốn từ chức. Như nghĩ đến điều gì đó, Liễu Y Nhi che miệng lại, trêu ghẹo: “Ta thấy ngươi vẫn còn trẻ mà lại luôn bày ra bộ dạng cấm dục, hay là lúc này bí bách quá nên hồ đồ? Chỗ ta có một số nam sủng khá được, để ta kêu một tiếng xem họ có thỏa mãn được ngươi không.”

Không để Tịch Nhan nói một câu nào, Liễu Y Nhi cất giọng gọi. Cái chất giọng vô cùng quyến rũ nhưng lại không cho người ta từ chối:

“Đông Thiên, Tuyết Phi, Hạo Vũ, ba người các ngươi mau bước ra đây.”

Tốc độ cũng thật là nhanh. Khi mà Liễu Y Nhi vừa dứt lời, Tịch Nhan đã nghe thấy một giọng nam nhân thanh thanh làm bộ nũng nịu.

“Y Nhi, nàng cũng phải cho chúng ta chuẩn bị chứ!”

Chuyện lạ trên đời Tịch Nhan gặp qua không ít nhưng lúc này không khỏi líu lưỡi. Nàng đâu có nói nàng cần nam sủng! Liếc về phía Liễu Y Nhi ngồi trên ghế, bây giờ nàng mới để ý Liễu Y Nhi chỉ mặc một bộ sa y mỏng, đường cong cơ thể ẩn hiện dưới trang phục, so với khi lõa thể càng khêu gợi gấp bội. Có thể người này đang ân ái cũng nam sủng của mình thì bị nàng gọi ra hỏi chuyện nên mới nổi tính khí này đây. Tịch Nhan có phần hiểu ra, ngồi im chờ người tới.

Ba nam nhân bước vào. Người đi đầu tiên mặc y phục màu xanh nhạt, búi tóc gọn gàng, cả người nhìn qua có phần yếu ớt thư sinh nhưng qua ánh mắt có thể thấy đây là một người thông minh. Hai người tiếp theo một người mang vẻ biếng nhác, vô cùng có tố chất nam sủng, ngay cả cổ áo của hắn cũng nới lỏng, lộ da thịt trắng trẻo bên trong; một người thì lạnh lùng bình tĩnh, hắn liếc qua Tịch Nhan rồi nhanh chóng rời mắt đến Liễu Y Nhi, có thể thấy đây là một người ít nói.

“Người đi đầu là Đông Thiên, hai người tiếp theo lần lượt là Hạo Vũ và Tuyết Phi. Ba người các người chào Tịch tiểu thư một tiếng.” Liễu Y Nhi mở miệng giới thiệu. Nàng ta cũng rất biết ý, thấy Tịch Nhan đã bỏ mạng che mặt ra cũng không tiết lộ thân phận của nàng.

Ba người kia lập tức cất tiếng chào. Thư sinh Đông Thiên rất có phong phạm của tài tử, ngay cả chào cũng lịch hiệp văn nhã. Hạo Vũ lại tỏ ra chút ngượng ngùng, chào xong còn len lén nhìn Tịch Nhan. Riêng Tuyết Phi, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như chào.

Tịch Nha nhíu mày thật chặt, vừa mở miệng đã bị Liễu Y Nhi cướp lời: “Đừng từ chối, ít nhất ngươi phải chọn một trong ba người mới được coi là nể mặt ta.”

“Ngươi…” Tịch Nhan cảm thấy cổ họng mình khô khan, nàng uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Làm sao mà ngươi có được bọn họ?”

“Bằng hữu của ta là một nữ hái hoa tặc, nàng hỏi ta có muốn lấy nam sủng không nàng chọn cho, ta cũng tùy theo thôi.”

Tịch Nhan nghẹn lời. Liễu Y Nhi đúng là Liễu Y Nhi, luôn làm việc khác người. Nhưng hôm nay nàng không phải đến để lấy nam sủng, hơn nữa… nàng cũng không cần mấy kẻ nhìn thuận mắt này. Tịch Nhan nghiêm túc nói:

“Y Nhi, ngươi cho là ta đùa với ngươi?”

Liễu Y Nhi biết nàng nhắc đến vấn đề gì liền thu lại nụ cười trên mặt. Rất nhanh, nàng ta liếc thấy vẻ cau có của Tịch Nhan lại bật cười: “Ngươi chọn một trong ba rồi chúng ta bàn tiếp.”

“Ta có người trong lòng rồi.”

Một câu này làm Liễu Y Nhi ngẩn ra, nàng ta nhìn Tịch Nhan rất có thâm ý rồi liếc về phía ba gã nam sủng kia.

“Các ngươi tạm thời lui xuống, lát nữa ta gọi sau.”

“Y Nhi…” Người này là Hạo Vũ, hắn kéo dài chất giọng định nũng nịu thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Liễu Y Nhi, không nói hai lời hắn cũng hai người kia lui xuống.

Tịch Nhan nhận thấy gã ít nói kia nhìn nàng rất lâu nhưng không hề mở miệng. Nàng cũng không quan tâm lắm, hỏi lại Liễu Y Nhi: “Ngươi nghĩ thế nào?” Không càn nói cũng biết Tịch Nhan đề cập đến vấn đề Giáo chủ Thiên Nhật Giáo.

Điều mà Tịch Nhan không ngờ đến là Liễu Y Nhi khoát tay: “Ta không hứng thú, cho Nhất làm đi.” Nàng ta đứng dậy bước ra cửa, khuôn mặt nghiêm chỉnh đạo mạo: “Ngươi biết rõ ai thích hợp hơn với chức vị Giáo chủ, ta vốn không thể đảm nhận.” Biểu cảm nàng ta thay đổi nhanh chóng, lại cười vô lại: “Làm Giáo chủ rất nhiều cái bị hạn chế, hiện giờ ta chỉ muốn chơi với nam sủng của ta thôi, không tiễn.”

Nàng ta ưỡn ẹo bước ra cửa, cất giọng rất ngọt: “Ta đến đây…”

Tịch Nhan có chút ngẩn ra, nàng nhanh chóng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Liễu Y Nhi mặc dù tính tình quái dị nhưng cũng là kẻ suy nghĩ đến cục diện. Nàng ta bề ngoài như vậy nhưng miễn cưỡng được coi là bằng hữu của Tịch Nhan, đương nhiên nàng ta khá hiểu nàng. Thực ra nàng ta cũng chẳng hứng thú vấn đề ai là Giáo chủ, Tịch Nhan đến hỏi như này tức đã cho nàng ta mặt mũi, nàng ta sẽ không làm khó nàng.

“Ngươi đi mà lo chuyện phía bên Nhất và lão giáo chủ.”

“Hai người đó không có vấn đề gì đâu.” Tịch Nhan đáp lại, đội khăn che mặt rồi bước ra ngoài. Xong chuyện chính rồi, nếu tiếp xúc dây dưa nàng không biết xử lí sao đối với mấy tên nam sủng kia.

Nhưng… Tuyết Phi, tên đó rất có thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.