Đông Hải Thần Quân dẫn đường ở phía trước, cục bột nhỏ
một mình tung tăng đi ở giữa, Dạ Hoa nắm tay ta đi cuối cùng.
Ta bất quá nói dối một chút, mà phân nửa lý do là cũng
vì muốn tốt cho cục bột nhỏ nhà hắn, lẽ ra hắn chỉ cần đứng đó nhắm một mắt, mở
một mắt, thế mà lại cố tình đối nghịch với ta. Thật làm cho người ta bực mình
mà.
Ta cũng chẳng thèm giữ phong phạm thượng thần, liền
dùng pháp thuật, muốn đẩy hắn ra. Hắn chỉ cười nhẹ nhàng, cũng dùng pháp thuật
chắn lại.
Ta với hắn vừa đi vừa đấu pháp, hắn chẳng sợ gì cả,
còn ta lúc nào cũng phải chú ý tới động tĩnh của Đông Hải Thủy Quân đang đi
phía trước, cứ phải phân tâm, đấu đến cuối cùng thất bại thảm hại.
Mới đây Tứ ca có nói chuyện với ta, thiên hạ hiện giờ,
thật ra kém thời viễn cổ thần rất nhiều, chúng thần tiên suốt ngày chỉ thích
tiêu dao tự tại, không chịu chăm chỉ luyện tiên thuật, đạo phong suy đồi, thực
khiến cho người ta phải buồn rầu. Không nghĩ tới pháp đạo của Dạ Hoa quân tinh
thâm tới mức này, thiên thuật không tinh, đạo phong suy bại là cái quái gì chứ.
Đông Hải Thủy Quân liền quay đầu lại, trưng ra một
khuôn mặt tươi cười, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào vào hai cánh tay đang dính
chặt vào nhau của hai người bọn ta : " Quân thượng, tiên sứ, phía trước là
đại điện rồi"
Cục bột nhỏ hoan hô một tiếng, ngoan ngoãn chạy lại
nắm tay kia của ta, nhanh chóng mang dáng vẻ nghiêm nghị trang trọng của một
tiểu thiên tôn của Thiên Quân.
Ngẫm lại vị trí hiện nay của ta, vốn là vị trí của vị
thứ phi của Dạ Hoa ở trên Thiên Cung kia, ra vẻ phô trương đến bậc này, thật
cũng hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách.
Hôm nay, lúc bái biệt Chiết Nhan, ta có xin lão xủ cho
ta một quẻ. Lão nói ngày hôm nay không tốt, khắc với ngày sinh tháng đẻ của ta.
Cửa điện điêu vàng khắc ngọc đã gần ngay trước mắt,
bản thượng thần ta cũng thấy đau đầu một chút.
Trong đại điện, mấy vị thần tiên đều lộ rõ vẻ trông
chờ tới giây phút khai yến, Dạ Hoa vừa lộ diện, nhất thời tất cả cùng quỳ xuống
ở hai bên, tạo thành một lối đi, dẫn tới thẳng vị trí chủ tọa. Đợi ba người
chúng ta ngồi xuống xong, cho phép bình thân, mới nhất nhất ngồi vào vị trí.
Yến tiệc bắt đầu.
Vị thần tiên ngồi gần nhất liền tiến lại gần mời rượu.
Mời Dạ Hoa xong lại đến mời ta, nói " Lại được gặp cả Tố Cẩm nương nương,
tiểu thần thật vinh hạnh, thật vinh hạnh."
Dạ Hoa ngồi bên bưng chén rượu, chỉ giữ nguyên dáng vẻ
như đang xem kịch vui. Ta bị gọi như thế, cũng thật xấu hổ.
Đông Hải Thủy Quân sắc mặt trắng bệch, cố gắng nháy
mắt với vị thần tiên đang tự cho mình là vinh hạnh kia.
Ta nhịn không nổi, cuối cùng cười với hắn lặng lẽ nói
" Tiểu tiên vốn là muội muội đã thất lạc nhiều năm của Dạ Hoa quân, hiện
giờ là người hầu ở chỗ thượng thần Chiết Nhan.”
Dạ Hoa vẫn tiếp tục uống rượu, trong chén rượu chỉ còn
một hai giọt.
Đông Hải Thủy Nhân nhìn ta đầy nghi ngờ khó hiểu.
Vị thần tiên đến mời rượu kia như nuốt phải ruồi bọ
chết, tay vẫn bưng nguyên chén rượu đầy, tiến thoái lưỡng nan. Hắn lúng túng
một hồi lâu, cuối cùng mới nói : " Tiểu thần mắt kém, tự phạt một ly, tự
phạt một ly."
Ta mỉm cười, cũng không sao cả, cùng hắn uống một ly.
Món ăn lần lượt được đưa ra, hồ ly vốn thính tai, mới
bỏ chén rượu xuống, đã nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh.
Có kẻ nói : " Hôm nay chưa được gặp cô cô, cũng
thật đáng tiếc, bất quá gặp qua vị tiên sứ này của thượng thần Chiết Nhan, thật
cũng nhiều lý do để bàn tán. Các ngươi nghĩ xem, vì sao hôm nay cô cô không
đến, có phải vì biết Dạ Hoa quân với Bắc Hải Thủy Quân cũng đến dự tiệc, cho
nên ...."
Lại có kẻ nói : "Lời của vị tiên hữu ấy không
phải giả, như bản quân thấy, lần này cô cô thất ước, thượng thần Chiết Nhan lại
phái tiên sứ đến dự tiệc, trong này đại khái có vấn đề. Các vị có hiểu không,
đối với tính tình kỳ quặc của Chiết Nhan thượng thần, chắc là trách Đông Hải
Thủy Quân vô ý, không gửi thiếp mời đến chỗ ngài."
Có kẻ lại nói : " Có lý có lý, lại có điều, vị
tiên sứ của thượng thần Chiết Nhan này, lại là muội muội của Dạ Hoa quân."
Lại có kẻ phản bác : " Tiểu lão nhân ta hơi nghi
ngờ, không biết vị tiên sứ này có đúng là muội muội của Dạ Hoa quân hay không.
Tiểu lão nhân ta nhận chức ở Thiên Cung đã nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói Dạ
Hoa quân có muội muội bao giờ cả"
Có kẻ liền đáp ngay : "Vừa rồi tiên hữu không
nhìn thấy, Dạ Hoa quân nắm chặt tay của tiên sứ sao ? Xem ra cái chuyện huynh
muội này, cũng tin được vài phần."
Ta vốn tính toán, giây phút Đông Hải Thủy Quân tuyên
bố khai tiệc, nhân lúc chúng tiên đang xem ca múa nhạc, thì sẽ lặng lẽ tìm chỗ,
nhẹ nhàng thưởng thức một phen. Thế mà bây giờ phải khổ sở ngồi phía trên này,
chỉ nghe lọt tai một hai câu, đã không thể nhịn nổi, trong lòng thấy bực bội.
Ta thở dài hai cái, lại tự uống thêm một ly. Không ngờ
là Dạ Hoa lại nhíu mày : " Nàng uống rượu có tốt không, đừng uống nhiều
quá, rồi lại say rượu"
Ta thập phần khinh thường, rượu của Đông Hải Thủy Quân
này, mặc dù cũng được cho là quỳnh tương ngọc dịch, nhưng nếu so với rượu hạng
nhất do Chiết Nhan nấu ra, chỉ giống như nước lã. Nhưng cũng mặc kệ hắn, mặt
mũi đã mất hết cả rồi, chỉ đành oán bản thượng thần số phận không tốt, cái hôn
ước kia với hắn ta đã sớm bỏ qua một bên.
Yến tiệc được một nửa, ta đã không thấy vui vẻ gì,
thầm nghĩ nhanh chóng ăn xong bữa cơm này, sớm về Hồ Ly động đi ngủ.
Trong lúc đó, Đông Hải Thủy Quân lại vỗ tay mấy tiếng.
Ta miễn cưỡng chú tâm, liền thấy đám ca nữ đang từ
trong điện lướt ra, trên tay cầm quạt, ăn mặc mát mẻ. Ta không khỏi tò mò, đây
cũng không phải tiệc chúc thọ Đông Hải Thủy Quân, mà chỉ là một cái tiệc đầy
tháng của đứa trẻ con, vẫn còn cần ca múa trợ hứng sao ?
Tiếng sáo dìu dặt vang vào tai. Ta chỉ thò tay ra chỗ
bầu rượu gần nhất.
Năm đó ta từng bị quỷ quân Kình Thương bắt đi đến Đại
Tử Minh Cung chỗ hắn mấy ngày. Đám vũ cơ ở Đại Tử Minh cung, kẻ thanh lệ cũng
có, người thanh nhã cũng có, mà xinh đẹp tuyệt vời cũng đủ cả. Đã ở cùng với
các nàng tới năm ba ngày, vũ cơ trong thiên hạ làm sao còn vừa mắt ta được nữa.
Liếc qua Dạ Hoa ở bên, thấy hắn cũng thấy nhàm chán
muốn chết.
Cục bột nhỏ đột nhiêm thở dài : " Hóa ra là vị tỷ
tỷ này"
Ta nhìn theo ánh mắt của nó hướng vào trong điện, chỉ
thấy đám vũ cơ váy trắng kia sắp thành hình cánh sen, mà chính giữa là một nữ
tử vận váy vàng. Nàng kia cũng không có gì là kỳ lạ, chỉ có điều tướng mạo có
vài phần tương tự với Đông Hải Thủy Quân.
Ta không khỏi quay đầu nhìn lại Đông Hải Thủy Quân vài
lần
Hắn ho khan một tiếng, xấu hổ cười nói : "Đúng là
xá muội". Rồi lại tiến một bước lên chỗ cục bột nhỏ, hỏi " Tiểu thiên
tôn biết xá muội sao ?"
Cục bột nhỏ liếc ta một cái, mấy tiếng ha ha phát ra
từ trong cổ họng " hình như là có biết", rồi lại lập tức xua tay lia
lịa " Bất quá bản thiên tôn không quen nàng", nói xong lại nhìn trộm
phụ thân nó một cái.
Ánh mắt trông mong của vị xá muội của Đông Hải Thủy
Quân hiện giờ đang gắn chặt vào vị Dạ Hoa quân bên cạnh ta, ánh mắt nóng bỏng
mà yên lặng, vừa đau khổ lại vừa vui mừng.
Dạ Hoa vẫn tiếp tục uống rượu không chút quan tâm,
trong nháy mắt đã biến trở lại thành một vị Thần quân lạnh lùng như ta mới gặp
lúc đầu.
Tình cảnh này khá giống như những lời đang hát ra. Hoa
rơi cố ý, nước chảy vô tình. Thiếp dạt dào tình cảm lại gặp phải lang quân lạnh
lùng, thiếp có lòng muốn làm dây leo quấn quýt bên cây, mà sao lòng chàng cứng
rắn như sắt, thiếp nào có tội gì ?
Ta hài lòng gật đầu, cũng là một trò hay. Tự rót một
chén rượu, đã thấy vui vẻ trở lại. Chính là lúc bắt đầu hứng thú, lại thấy
tiếng sáo trúc ngừng lại, vị xá muội của Đông Hải Thủy Quân kia đã hướng về
phía Dạ Hoa cúi đầu chào, cùng chúng vũ cơ vây quanh nhẹ nhàng lướt đi.
Dạ Hoa quay mặt nhìn ta, thoáng cười : " Vì sao
trông tiên sứ có vẻ thất vọng thế ?"
Ta đưa tay lên sờ mặt, cười ha hả đánh trống lảng
" Có sao ?"
Đợi thêm mấy canh giờ, tiệc mới xong, thần tiên các lộ
bắt đầu ra về. Dạ Hoa lại đẩy cục bột nhỏ vào trong lòng ta, nói : " Nàng
trông a Ly một lát, ta đi rồi về ngay "
Các lộ thần tiên khắp nơi đều chắp tay chào từ biệt,
ta vừa giật mình một cái, đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Vài canh giờ bị dồn nén rốt cuộc cũng thanh tĩnh, mấy
lời hứa trước đó đột nhiên hiện trở lại trong đầu, mồ hôi bắt đầu chảy ròng
ròng sau gáy, không phải hắn muốn căn cứ vào mấy lời nói nhảm ta lôi ra dụ cục
bột nhỏ kia, thực mang ta đi Thiên cung chứ ?
Nghĩ đến chuyện này, cục bột nhỏ mềm mại trong lòng
bỗng nhiên biến thành một củ khoai lang bỏng giãy.
Ta vội vàng chạy ra đại điện. Phải tranh thủ lúc này,
tìm cho được cha của cục bột nhỏ, trả lại hắn là tốt nhất.
Hỏi mấy tên tôi tớ, lại chẳng có kẻ nào gặp qua Dạ Hoa
quân. Ta liền đi đường vòng một chút, hỏi xá muội của Đông Hải Thủy Quân hiện
đang ở đâu.
Mới vừa rồi dáng vẻ Dạ Hoa vội vội vàng vàng, trong đó
ẩn chứa tình cảm thân thiết, chắc chắn đã có hẹn ước từ trước, thần thái như
thế, căn cứ vào những chuyện phong nguyệt mà bản thân ta đã chứng kiến trong thiên
hạ hơn mười vạn năm, chắc chắn là đi gặp giai nhân rồi.
Đám tôi tớ liền chỉ về phía con đường dẫn tới hậu hoa
viên của Đông Hải Thủy Tinh Cung
2
Ta nắm tay cục bột nhỏ đứng ở cửa vườn, hết sức buồn
bã.
Dù bản thượng thần niên kỷ có lớn thật, nhưng đã có
chút kinh nghiệm gì về tình cảm như thế này đâu, không có vốn dắt lưng, lại
không nắm chắc làm vậy có tốt hay không, hay là bỏ trốn nhỉ ?
Cục bột nhỏ đương nhiên không đồng ý, nắm tay nhỏ bé
nắm chặt lại tỏ vẻ hung hăng nói : "Mẫu thân không đi vào phá đôi uyên
ương này, phụ quân sẽ bị công chúa Mâu Thanh đoạt đi mất", rồi lại ra vẻ
than thở rằng " Từ trước đến nay hậu hoa viên vẫn là nơi thị phi, ở nơi
này có biết bao tài tử đã bị giai nhân mê hoặc mà đánh mất cả tiền đồ, chịu khổ
cả đời."
Ta choáng váng một lúc, dở cười dở khóc hỏi nó "
Này này này, cái này là ai dạy ngươi hả ?"
Cục bột nhỏ ngây người, ngẩn ngơ đáp : " Hai trăm
năm về trước, có một ngày trên Thiên Cung có một tiểu tiên phi thăng lên tới,
tên gọi là Thành Ngọc, tổ gia gia Thiên Quân phong cho hắn cái danh hão Nguyên
Quân, chính hắn nói cho con biết"
Nó dừng lại một chút, tự đưa tay vò đầu không
hiểu : "Chẳng lẽ không phải như thế sao ?"
Ta thầm nghĩ một lát, cảm thấy những lời vị Thành Ngọc
Nguyên Quân này cũng không sai, người giỏi giang như thế, sau này nhất định
phải kết giao.
Cục bột nhỏ túm chặt lấy tay áo ta, muốn kéo ta vào
trong vườn.
Một đứa trẻ như nó, ta cũng không tiện phản kháng lại,
chỉ đành khuyên nhẹ : " Phụ quân của ngươi đang tuổi thanh xuân, cái Mâu
Thanh kia, ừ gọi là Mâu Thanh đi, công chúa Mâu Thanh kia cũng là thiếu nữ
đương thì, nam nữ trẻ tuổi lưu luyến nhau cũng là chuyện bình thường, hai người
bọn họ muốn kết uyên ương, ta và ngươi lại đi phá hỏng đôi uyên ương này, làm
hỏng nhân duyên của người khác, thật là nghiệp chướng. Ngươi và Mâu Thanh công
chúa kia cũng không có thâm cừu đại hận, cực kỳ không nên phá hủy nhân duyên
của nàng.”
Có vẻ như câu nói của ta khá nặng nề, cục bột nhỏ đã
hơi mếu máo, ta vội vàng trấn an nó, vừa ôm vừa vuốt ve, nó mới trấn định trở lại,
yếu ớt nói : " Nàng mặc dù từng cứu con một lần, nhưng con đã cảm tạ nàng
rất nhiều, ai ngờ từ đó trở về sau nàng đối với phụ quân không bình thường, mỗi
khi phụ quân dẫn con tới Tuấn Tật Sơn nơi mẫu thân từng ở đó, nàng cứ si mê
quấn quýt bám theo, thật là bực mình "
Ta không nhịn được đành giáo dục nó một hai câu :
" Ân cứu mạng sâu như biển, sao có thể nói tạ ơn một câu là xong."
Nếu nói rằng cảm ơn xong một câu thì có thể không cần
quan tâm nữa, hiện giờ ta đã tiêu dao biết bao nhiêu, chỉ cần nhớ rằng ta và
người ấy khi còn làm thầy trò rất vui vẻ hòa hợp, sẽ không có nhiều áy náy tiếc
nuối thế này.
Cục bột nhỏ mũm mĩm định thần lại, rồi lập tức dậm
chân nói : " Chính nàng ta không tuân thủ bổn phận, nàng ta biết rõ phụ
quân đã có vợ có con, lại còn dây dưa phụ quân. Nàng ta ở phòng ngủ của mẫu
thân, dùng đồ dùng trong nhà bếp của mẫu thân, lại còn nhìn phụ quân của mẫu
thân nữa chứ."
Ta ngẩn ra một chút, thoáng nhớ lại lúc Dạ Hoa quân
kia xuất hiện với bộ dáng y hệt như Mặc Uyên, không khỏi cảm khái.
Cái nàng Mâu Thanh kia cũng thật lạ, bản thượng thần
ta nhìn qua thấy mấy vạn tuổi, với tài năng như thế chắc hẳn phải chiếm ưu thế.
Nữ tử tầm thường, trong hoàn cảnh đó mà muốn mặt dầy trụ lại, thực có chút khó
khăn. Mà Tuấn Tật Sơn ở Đông hoang, từ khi nào đã biến thành tài sản của Tố
Cẩm, ta cũng thấy nghi ngờ. Hỏi han qua loa, cục bột nhỏ kia liền nói thẳng ra.
Nó nói lung tung lộn xộn một hồi, đại khái ta cũng có
thể hiểu được chân tướng
Hóa ra mẹ ruột của cục bột nhỏ này cũng không phải thứ
phi Tố Cẩm của Dạ Hoa quân, mà chỉ là một phàm nhân dưới hạ giới. Tẩm điện mà
cục bột nhỏ hiện đang sống, vẫn còn lưu lại một bức hình của phàm nhân kia, vận
áo xanh, trên mắt có một dải lụa trắng che ngang, giống hệt dáng vẻ hiện giờ
của ta. Ba trăm năm trước, không biết vì duyên cớ gì, phàm nhân kia sau khi
sinh hạ cục bột nhỏ, liền nhảy xuống Tru Tiên Đài. Tru Tiên Đài này ta đã từng
nghe qua, thần tiên nảy xuống tu vi phế bỏ, phàm nhân nhảy xuống thất phách
tiêu hồn không thể nào hồi sinh.
Cục bột nhỏ đương nhiên cũng không biết đến chuyện
này.
Trước khi phàm nhân kia được đưa lên Thiên Cung, đúng
là sinh trưởng ở Tuấn Tật Sơn thuộc Đông hoang. Dạ Hoa quân nhớ lại chuyện cũ,
liền đem phong ấn phòng ở trên núi của nàng, hàng năm đều dẫn cục bột nhỏ đến ở
đó chừng mười ngày nửa tháng.
Ta cũng thật khâm phục sự can đảm của Dạ Hoa quân,
những chuyện ân oán tình thù trong cung đình thời xưa, lại không gạt cục bột
nhỏ kia một chút nào, thật không sợ tạo thành bóng ma tâm lý đối với nó.
Trăm năm trước có một ngày, cục bột nhỏ ở trên núi một
mình đuổi chơi theo một con thỏ, linh khí của nó đã hấp dẫn tới một con xà yêu.
Xà yêu chẳng cần biết đạo đồng nhà ai, thấy quanh thân nó đầy tiên khí rất bổ
dưỡng, liền muốn ăn thịt nó. May mà ngự giá Mâu Thanh công chúa của Đông Hải
vừa đến Tuấn Tật Sơn, cứu được nó, lại dựa theo chỉ dẫn của nó, mang về căn
phòng nhỏ trên núi. Căn phòng nhỏ vốn có phong ấn, ngoại nhân căn bản không thể
nhìn thấy được, nhưng cục bột nhỏ kính công chúa Mâu Thanh là ân nhân cứu mạng,
liền tỏ rõ thân phận, mời nàng vào phòng dùng trà. Trà xong, Mâu Thanh công
chúa đang muốn cáo từ, lại gặp Dạ Hoa quân đột nhiên trở về. Tức thì bị sét
đánh ngay lập tức, công chúa Mậu Thanh đối với Dạ Hoa quân nhất kiến chung
tình. Dạ Hoa quân không muốn thiếu nợ nhân tình đối với Đông Hải công chúa,
liền hứa cho công chúa một tâm nguyện. Trong suốt trăm năm qua, Mâu Thanh công
chúa tựa hồ canh giữ luôn ở Tuấn Tật Sơn, lúc nào cha con Dạ Hoa ở đó thì giúp
họ nấu ăn giặt giũ quần áo. Một công chúa mà lại làm những việc của tôi tớ như
vậy, Dạ Hoa cảm thấy không ổn, nhưng công chúa kia chỉ cúi đầu yên lặng thẹn
thùng : " Đây là tâm nguyện của thiếp, cầu quân thượng thành toàn."
Dạ Hoa cũng không còn cách nào khác, đành phải tùy nàng.
Thành thật mà nói cục bột nhỏ kia cũng hơi phiến diện.
Xét tình trạng đó, Dạ Hoa quân cũng thuộc loại đa tình, khó có thể nói là chưa
từng phát sinh chút tình ý nào đối với nàng Đông Hải công chúa vừa tốt bụng vừa
biết đón ý như thế.
Ta cũng không khỏi ngây người, Dạ Hoa sống cho tới bây
giờ, bất quá năm vạn tuổi, đã gặp nhiều tình trái như thế, cũng thật là một
nhân tài.
Bản thượng thần lúc năm vạn tuổi, đã làm được cái gì ?
Cục bột nhỏ thần sắc phức tạp, nhìn ta muốn nói lại
thôi.
Ta liền nghiêm nghị nói : "Thân là nam tử hán tối
kỵ nhất là lúc nào cũng ấp a ấp úng, không cần giữ cái bộ dáng hèn mọn cẩn thận
như thế, muốn nói gì thì nói, phóng khoáng một chút."
Hắn bắt đầu òa khóc, chỉ vào ta : " Theo dáng vẻ
này của mẫu thân, có phải trong lòng đang suy nghĩ, rằng không cần a Ly với phụ
quân nữa phải không ?"
Ta dở khóc dở cười. Dạ Hoa với ta tuy có hôn ước,
nhưng cũng chưa vượt quá mối quan hệ sơ sơ, thực khó có thể nói cần hay không
cần.
Cục bột nhỏ lùi lại hai bước, vẻ mặt vô cùng đau khổ :
" Phụ thân muốn kết hôn với kế mẫu, mẫu thân lại gả đi nơi khác, a Ly quả
nhiên ứng với cái tên này, thành một kẻ không một ai ở bên, cô đơn một mình,
các người không thích a Ly, a Ly chỉ có một mình thôi "
Ta hết hồn khi nghe thấy nó rống lên như vậy.
Năm đó mẹ ruột nó bỏ lại nó rồi nhảy khỏi Tru Tiên
Đài, lúc đó nó còn thơ ấu nên không khỏi vương vấn nhiều khúc mắc, lại tích tụ
trong phế phủ tới giờ, sợ là không tốt.
Ta vội vàng vừa cười vừa ôm nó " Ta là mẫu thân
của ngươi, đương nhiên không bao giờ không cần ngươi."
Nó vẫn tiếp tục lên án : " Nhưng người vẫn không
cần phụ quân. Người không cần phụ quân, phụ quân sẽ cưới Mâu Thanh kia, phụ
quân cưới Mâu Thanh rồi sẽ sinh thêm em bé, sẽ không còn cần tới a Ly
nữa." nói xong lại muốn khóc tiếp.
Ta bắt đầu đau đầu, không thể để nó thất vọng, đành
phải làm ra vẻ ngọt ngào, nghiến răng nói : " Phụ quân của ngươi là tâm là
can của ta, là bảo bối điềm mật mật của ta, sao ta lại không cần hắn chứ."
Nói xong mấy chữ đó, không khỏi cảm thấy ruột gan nhộn
nhạo muốn ói.
Lúc bấy giờ, cục bột nhỏ mới thấy hài lòng, tiếp tục ôm
chân kéo ta cùng hướng về phía hoa viên.
Ta không thể làm gì khác chỉ đành đi theo nó. Ta thật
mong muốn lần này Dạ Hoa không ở trong vườn, giúp ta đỡ phải diễn ra vở tuồng
đánh ghen.
Nếu như bất hạnh, bản thượng thần ta chỉ hiểu sơ sơ,
quả thật nếu đúng là hắn gặp gỡ giai nhân, thì Dạ Hoa quân kia, hôm nay ta đến
phá hoại nhân duyên của ngươi, cũng chỉ nhằm giữ cho đứa con trai bảo bối của
ngươi được vui vẻ, không được trách ta.
Đi quá cổng vòm, chỉ thấy một tòa đình thiết kế tinh
xảo nằm cách đó không xa, nam nhân đang đứng khoanh tay, thân vận huyền sắc
trường bào chính là Dạ Hoa. Và hoàng y thiếu nữ đang ngồi cạnh ở bên cũng chính
là Mâu Thanh công chúa.
Bản thượng thần ta đoán không sai, quả nhiên là hắn
tới gặp giai nhân.
Cục bột nhỏ lắc lắc tay áo ta " Mẫu thân, tới
lượt người lên sân khấu."
Trông nó có vẻ rất khoái chí. Ta bắt đầu thấy nhức
đầu, cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào ?
Trong những người ta biết, chỉ có đại ca Bạch Huyền là
đào hoa nhất.
Mỗi lần đại tẩu xử tội đào hoa của đại ca, thường dùng
thủ đoạn gì nhỉ ?
Ta thoáng nhớ lại một chút.
Đầu tiên là ánh mắt, ánh mắt nhất định phải thật lạnh
lùng, nhìn cái tên đào hoa kia từ đầu đến chân, xem mỹ nhân như một củ cải
trắng.
Sau đó là cách nói chuyện, cách nói chuyện phải thật
lập lờ, gặp chuyện như thế dứt khoát phải chủ động nói một câu : " Ta thấy
như vậy cũng tốt, nếu phu quân thích, thì cứ giữ nàng lại, ta cũng thêm một
muội muội."
Đấy là lấy lui để tiến.
Mặc dù đại ca hễ có dịp thì đều ra ngoài lăng nhăng,
nhưng vẫn luôn một lòng một dạ với đại tẩu, không cần ai khác, chiêu này mới
đắc dụng. Nếu đem so với ta, tình cảnh của ta với đại tẩu có phần khác.
Ta do dự hồi lâu, cục bột nhỏ đã bước nhanh vài bước,
đến quỳ trước mặt phụ quân nó, nói : " Hài nhi thỉnh an phụ quân"
Dạ Hoa đầu mày nhíu lại, ánh mắt lướt qua cục bột nhỏ
chiếu thẳng vào ta.
Ta chỉ bướng bỉnh quay đầu đi, hành sơ sơ một cái lễ,
rồi kéo tay cục bột nhỏ đang quỳ trên mặt đất, phủi phủi đám bụi ở chân nó, sau
đó ôm lấy nó ngồi xuống ghế mỹ nhân.
Ánh mắt sắc bén của Dạ Hoa nóng bỏng phía sau lưng,
mấy động tác này ta thực hiện thật khó khăn.
Công chúa Mâu Thanh kia liền chủ động nói : "Tỷ
tỷ là ??"
Ta cố gắng giả bộ một dáng vẻ tuy cười nhưng ánh mắt
lạnh như băng, xoa nhẹ lên mặt cục bột nhỏ :" Đứa nhỏ này gọi ta một tiếng
mẫu thân."
Nàng như bị sét đánh ngang tai.
Trong lòng ta thực cũng có chút áy náy. Công chúa Mâu
Thanh này bề ngoài cũng không xấu, mặc dù khí chất không bằng công chúa Lục Tụ
của Nam Hải, nhưng cũng có thể tạm coi là một mỹ nhân. Nàng đối với ta không
thù không oán, ta lại làm thế này, thật là không để phúc cho con cháu.
Dù trong lòng đau khổ, bề ngoài ta vẫn phải cố diễn
cho trọn vai, tiếp tục trưng ra bộ mặt cười mà ánh mắt lạnh như băng nói :
" Cái khung cảnh này, mây đen kín đầu, gió thổi hiu hiu, thật không khỏi
làm cho con người ta nảy ra thi hứng một chút. Muội muội nói có phải thế không
?”
Dạ Hoa rõ ràng tỏ vẻ rảnh rang đứng dựa vào cây cột
cạnh đình ung dung xem ta bày trò.
Cục bột nhỏ không hiểu, nên ngơ ngác quay đầu lại nhìn
ta. Ta liền xỉa nhẹ ngón tay lên trán nó, cười nói " Trời âm u, đất mịt
mù, một đóa hồng hạnh muốn ra tường", lại quay sang công chúa Mâu Thanh
kia, hỏi tiếp " Muội muội nói, thế có không thích hợp không cơ chứ."
Nàng đã choáng váng. Trong khoảng khắc, hai hàng lệ
nóng bỏng từ nơi khóe mắt nàng lã chã thánh thót. Xoạt một tiếng, nàng lập tức
quỳ xuống trước mặt ta : "Nương nương bớt giận, Mâu Thanh, Mâu Thanh không
biết là nương nương phượng giá, Mâu Thanh ngàn vạn lần không dám làm muội muội
của nương nương. Mâu Thanh chỉ yêu thương quân thượng đơn phương, chứ tuyệt
nhiên không mong cầu quân thượng ban cho Mâu Thanh cái gì. Lần này huynh trưởng
muốn gả Mâu Thanh đi Tây Hải, nhị công tử ở Tây Hải kia cũng là một kẻ quyền
quý. Sắp đến hôn lễ, Mâu Thanh vẫn không thể, biết quân thượng dẫn tiểu thiên
tôn đến Đông Hải dự tiệc, mới dùng hạ sách ra múa để cầu được gặp. Mâu Thanh
chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp được đi theo quân thượng, làm tỳ nữ hầu hạ quân
thượng, tuyệt nhiên không nghĩ gì cao xa hơn, xin nương nương thành toàn."
Hóa ra là như vậy. Mối tình nồng nhiệt này thật động
lòng người. Ta mấy lần thổn thức rơi lệ. Thiên cung kia lớn như vậy, biết an
bài nàng ăn ở như thế nào đây. Nghĩ một chút, đây chung quy cũng là việc nhà
của Dạ Hoa quân. Nếu không phải nàng ôm mối chân tình cảm động cả trời đất, ta
có cầm gậy đánh tiếp cũng quyết không ngại. Nhưng hiện giờ thật không làm nổi.
Tình cảm là một chuyện, những việc vô đạo đức quyết không thể bàn tới, cục bột
còn nhỏ, ngày sau từ từ dạy nó vậy. Ta tuyệt nhiên không thể trợ Trụ làm ác.
Nghĩ kỹ một hồi, không nhịn nổi thở dài một tiếng, định ôm cục bột nhỏ rời đi.
Cục bột nhỏ lộ vẻ đáng thương dựa vào lưng ghế mỹ nhân
: " Mới vừa rồi mẫu thân còn nói phụ quân là tâm là can của người, là bảo
bối điềm mật tiễn của người. Người khác vừa tới nhìn phụ quân, người lại để mặc
cho họ cướp đi, người nói mà không giữ lời."
Ta nhất thời choáng váng.
Dạ Hoa hơi cười cười tiến mấy bước lên cản ngay đường
đi của ta, vuốt nhẹ lên tóc ta, chậm rãi mở miệng nói : " Ta là tâm can
của nàng sao ?"
Ta cười gượng mấy tiếng, lui về sau một bước.
Hắn lại bước gần lại một bước " là bảo bối của
nàng nhỉ ?"
Ta cười đến cứng miệng, lại lui từng bước.
Hắn liền dồn ta vào một góc đình " là mứt quả
ngọt ngào của nàng nhỉ? "
Lần này ta không gượng cười nổi nữa, miệng khô nóng,
bản thượng thần ta đây đã gây ra cái tội nghiệp gì thế này.
Ta mắt không nhìn tâm không động : “Đồ ngốc kia, không
phải chàng đã sớm biết rồi sao, còn muốn người ta nói ra, thật xấu chết đi
được."
Cục bột nhỏ trong lòng ta choáng váng, mà Dạ Hoa đang
đứng ở trước mặt cũng choáng váng.
Thừa dịp cửa lộ ra một khoảng, ta lập tức bỏ mặc cục
bột nhỏ nằm dựa vào ghế mỹ nhân, vứt sạch khôi giáp, bỏ trốn mất dạng.
Bản thượng thần lần này, cũng thật khổ sở.