Bởi vì ta đã đánh mất chạc cây mê cốc, bóng đêm lại
tối đen, có thể nói giờ phút này mà vẫn có thể loanh quanh ở gần Đông Hải như
thế thật không biết đã tích đức từ bao lâu, đương nhiên, ta cũng không mong
rằng có thể trở lại Thanh Khâu trước bình minh.
Đông Hải nước mênh mông bốn phía. Ta chỉ là một con hồ
ly bốn chân bám đất, đương nhiên chỉ sống trên đất bằng, tất nhiên thấy bốn
phía đều giống hệt nhau, chẳng thấy chỗ nào khác chỗ nào cả. Đến lúc trồi lên
khỏi mặt nước, mới phát hiện ra ta bị lầm phương hướng, lấy cái phương Bắc kia
lầm thành phương Đông.
Bây giờ đã vào hạ, trời trong trăng sáng. Ta ngồi trên
dải đá ngầm ở bắc ngạn Đông Hải, trong lòng thầm rầu rĩ.
Trở lại theo đường cũ, bắt đầu từ Đông Hải rồi đi về
dĩ nhiên không khó, nhưng lỡ gặp lại Dạ Hoa quân kia, còn mặt mũi nào mà nhìn
hắn. Tối nay đành chịu khổ ở lại trên bờ bắc này một đêm, sáng mai tính sau.
Tháng tư hoa cỏ mơn mởn thơm ngát, ban ngày trời còn
ấm áp, ban đêm lại cực kỳ lạnh. Xiêm y trên người mỏng manh, từng đám sương mù
mờ mịt lan trên mặt biển khiến ta hắt hơi mấy cái liền. Rốt cục ta đành nhảy
xuống bãi đá ngầm, chui vào trong cánh rừng ở bên cạnh.
Cánh rừng này đương nhiên không bằng cánh rừng của
Chiết Nhan. Mấy cành cây kia tuy cao nhưng mọc lởm chởm, lá cây xếp tầng tầng
lớp lớp, chắn gió cũng không tồi. Chắn gió không tồi, đương nhiên chắn sáng
cũng rất tốt. Trên Cửu Trùng Thiên mặc dù trăng sáng vằng vặc, nhưng trong rừng
giơ tay lên trước mặt mà nhìn không thấy ngón. Ta cẩn thận gỡ dải lụa trắng bịt
mắt xuống, rồi lấy từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu, chiếu lung tung
xung quanh cân nhắc tìm một cái chạc ba để ngủ tạm một đêm.
Cánh rừng này cũng thật rậm rạp, mặc dù cũng là loại
thú chạy, lại có dạ minh châu chiếu sáng, ta cũng chẳng nhìn tốt hơn những đồng
loại bình thường. Bước thấp bước cao được chừng ba thước, ta bất ngờ rơi tọt
vào một cái động lớn.
Tứ ca đi theo Chiết Nhan viết sách, đã từng thu thập
không ít chuyện hoang đường xưa trên tứ hải bát hoang.
Có một truyện trong đó nói, ở Đông hoang xưa có một
tòa núi đơn gọi là Diễm Không, ở chân núi có một cái tấm bia, sau tấm bia có
một tòa động không đáy, ở dưới đó có một yêu nghiệt rất xinh đẹp. Yêu nghiệt
kia tuy xinh đẹp mỹ miều, nhưng cũng là một yêu tinh tốt, trót yêu thương một
tên phàm nhân tu chân, sau đó vì phàm nhân kia chỉ một lòng một dạ muốn phi
thăng, liền chuyển hết tu vi cho hắn, do đó bao nhiêu tu vi tu hành được đều bị
hủy cả, lại mất đi tính mạng. Đó cũng xem như một tấm gương lớn.
Hiện giờ cái động ta đang rơi xuống này tuy sâu, nhưng
cũng không phải cái động Diễm Không không đáy kia. Đương nhiên như vậy, ở dưới
đáy động cũng không phải nơi ở của yêu nghiệt xinh đẹp si tình kia. Nếu quả
thật có thể gặp nàng, ta sẽ làm phép, mang về cho Tứ ca, để nàng giúp Tứ ca
trông nom tên tọa kỵ Tất Phương Điểu kia, coi như lần ra khỏi Thanh Khâu này
cũng làm được một việc thiện duyên.
Nghĩ tới điều này, ta cũng thấy an tâm liền tự trầm
mình để hạ xuống. Lúc đầu quả thật cũng hơi mệt, nhưng rơi được một nửa đã có
thể điều chỉnh được tư thế cho thoải mái nhất, tính toán sao rơi cho tiện.
Nửa nén hương qua đi, cuối cùng hai chân ta cũng
chạm đất.
Trước mắt trở nên sáng sủa. Có kẻ nào đó đã dùng pháp
thuật tạo ra bầu trời, trăng và sao, phía dưới còn có suối chảy, trên mặt nước
còn dựng một tòa thảo đình, so với Hồ Ly động của phụ thân mẫu thân còn rộng
hơn một chút.
Trong thảo đình có một đôi nam nữ đang diễn cảnh uyên
ương
Bản ý của ta là tới tìm yêu nghiệt chưa gây chuyện ác
để độ hóa, lại không ngờ gặp cảnh vui thú chốn khuê phòng của người khác, thật
xấu hổ.
Nam nhân kia đang
quay lưng lại với ta, nhìn không rõ mặt. Nữ tử tuy nửa khuôn mặt đang giấu ở
hõm vai nam tử, nhưng mặt mày cũng ưa nhìn. Có điều thấy ta đột nhiên theo đám
bụi rơi từ trên cửa động xuống, nàng cũng khó tránh khỏi sợ hãi.
Ta vội vàng cười thân thiết với nàng, làm bộ trấn an.
Nàng lại chỉ nhìn chăm chăm vào ta, làm ta không khỏi ngượng ngùng. Vì hai
người bọn họ đang ôm chặt lấy nhau, nam tử kia cũng nhận ra có điều khác lạ,
liền nghiêng người quay đầu lại.
Có một cái hồ ngăn ở giữa, mà cái liếc mắt này, lại
làm cho ta có cảm giác như giữa mùa hè bị một lớp mỡ lợn hun nóng ập tới, vừa
bẩn vừa khiếp.
Một loạt những chuyện cũ năm xưa tưởng đã quên dần,
lại bắt đầu bừng bừng trỗi dậy.
Trên đôi mắt hắn như lướt qua trăm núi vạn sông, bình
tĩnh nhìn ta, lúc lâu sau mới gọi : " A Âm"
Ta nhìn xuống đất, nghiêm nghị nói : " Hóa ra là
Ly Kính quỷ quân, lão thân và quỷ quân sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hai chữ A Âm
tuyệt không dám nhận, thỉnh cầu quỷ quân đừng gọi lão thân một cách bừa bãi như
thế."
Hắn không nói gì, nữ tử trong lòng bỗng nhiên run lập
cập, thật làm ta nhìn quá rõ.
Ta quả thật không kiên nhẫn nổi. Mấy năm gần đây đám
thần tiên trẻ tuổi với quỷ tộc quan hệ không tồi, không thể vin cớ vào ân oán
của riêng ta, mà phương hại đến tình nghĩa đôi bên khó khăn lắm mới thiết lập
được. Cứ băn khoăn chuyện đó như vậy, cuối cùng ta không thể giữ mãi sắc mặt
lạnh lùng.
Hắn thở dài : " A Âm, ngươi tránh né ta bảy vạn
năm rồi, vẫn còn muốn tiếp tục trốn ở đó sao ?" Giọng nói rất thành khẩn,
tựa như không gặp được ta sẽ vô cùng tiếc nuối, làm người ta rất thương cảm.
Ta tò mò than thở, rõ ràng quan hệ giữa hai người bọn
ta như lưới rách cá chết, sao hắn lại có thể thản nhiên thốt ra một câu như vậy
???
Hơn nữa, nói rằng ta trốn hắn, thật là cái án oan tày
trời. Tuy người ta nói, sống lâu quá dễ quên nhiều việc, nhưng dù ta cố gắng
xoa xoa hai huyệt Thái dương, cẩn thận nhớ lại, ta vẫn nhớ rõ ràng, bảy vạn năm
qua ta với hắn không gặp lại nhau, cũng không phải ta cố tình tránh né, mà đó
là do duyên phận.
Bảy vạn năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng
không ngắn lắm. Tính ra Đông Hoang kia cùng lắm cũng trải qua hai mươi lần
thương hải tang điền là cùng.
Một ngày cách đây bảy vạn năm về trước, cố Quỷ quân là
Kình Thương ra ngoài săn bắn, vừa mắt Cửu sư huynh Lệnh Vũ, liền bắt huynh ấy
đi Đại Tửu Minh Cung, muốn lập làm nam hậu. Cũng bởi vì lần đó ta ở cùng chỗ
với Lệnh Vũ, nên cũng bị trói bắt đi cùng.
Lúc năm vạn tuổi ta bái Mặc Uyên làm sư phụ. Mặc Uyên
vốn không thu nữ đệ tử, mẫu thân liền sử dụng phép thuật biến ta thành thân nam
nhi, lại dùng tạm một cái tên giả là Ti Âm.
Hồi đó, ai nấy đều biết đồ đệ thứ mười bảy của Mặc
Uyên tên gọi là Ti Âm, là một vị thần quân sử dụng trù phiến (quạt bếp) làm
pháp khí, là vị đồ đệ nhỏ tuổi được sủng ái nhất của thượng thần Mặc Uyên.
Đương nhiên không ai hoài nghi vị Ti Âm này vốn là một nữ thần.
Ta với Lệnh Vũ mặc dù cùng bị trói lại, nhưng ta chỉ
vốn là kẻ đi theo, đương nhiên cũng không bị trông coi ngặt nghèo cho lắm. Cho
nên ngoài ba bữa cơm, chỉ đi lại chung quanh một chút, không rời khỏi Đại Tử
Minh Cung, thì cũng không có vấn đề gì.
Sau này ta thường xuyên nhớ lại, cái bữa trưa ngày thứ
ba ở Đại Tử Minh Cung, ta không nên ăn cái bát thịt kho đó. Nếu ta không ăn bát
thịt kho kia, thì bát hoang tứ hải ngày hôm nay, tất đã không dẫn tới cái tình
trạng này.
Vốn là ta đã ăn cơm trưa, chén thịt kho này coi như ăn
thêm. Sau khi ăn xong lại muốn đi lại cho tiêu cơm, nên đi nhiều hơn mọi khi
hai bước. Hai bước số phận này, lại làm cho ta gặp phải hoàng tử Ly Kính, đã
sửa đổi lại toàn bộ số phận của ta.
Con đê dài ngàn dặm, đương nhiên cũng có chỗ vỡ, một
cái bánh mỳ cũng có thể dẫn tới huyết án. Thì việc cái chén thịt kho này đã
biến cuộc sống của người ta thành quanh co khúc khuỷu, cũng không phải chuyện
hoang đường. Đến bây giờ, nhìn lại, bản thượng thần ta không khỏi thở dài một
tiếng đầy đau khổ.
2
Ta còn nhớ rõ ngày hôm ấy trời rất đẹp, mặt trời chiếu
sáng rực rỡ ở đằng xa, xuyên qua lớp mây mù chướng khí của Đại Tử Minh Cung,
giống như một cái lòng đỏ trứng ở phía chân trời.
Cung nga phụ trách tiếp khách ngồi nói chuyện phiếm
với ta, rằng trong ngự hoa viên có một gốc hoa sen cực kỳ hiếm có, bây giờ đã
nở rồi, Thần Quân nếu còn cảm thấy tức bụng, có thể đi xem thử. Lại còn chỉ
đường cho ta.
Ta phe phẩy trù phiến đi qua xem thử, oanh chao yến
liệng, hoa cỏ dương liễu xanh ngút ngàn. Có điều ta vốn không giỏi tìm đường,
hồi lâu vẫn không tìm thấy cái loại hoa sen đặc biệt kia. Cũng may ngự hoa viên
này tuy là nước cạn núi giả, nhưng bài trí tinh tế, thưởng ngoạn cũng thấy
tuyệt.
Ta vốn tự an ủi mình, đột nhiên từ đâu xuất hiện một
tên thiếu niên. Vạt áo buông lơi, búi tóc hơi rối, ánh mắt mê man, trên vai còn
rớt vài cánh hoa. Mặc dù vẫn mang bộ dáng vừa tỉnh ngủ, cũng không giấu nổi
phong tư chói lóa rạng ngời.
Ta đoán đây chắc là một vị phu nhân của tên quỷ quân
đoạn tụ* kia, liền gật gật đầu với hắn. Hắn ngây người, ngẩn
ngơ hồi lâu, cũng không đáp lễ, có vẻ như vẫn chưa định thần. Ta tất nhiên
không so đo với kẻ chưa tỉnh ngủ, đã hành đủ lễ, liền tiếp tục dạo chơi trong
ngự hoa viên. Tính coi hắn như gió thoảng qua, ai ngờ hắn lại túm lấy tay áo
của ta, vẻ mặt trịnh trọng bối rối : " Màu sắc xiêm y của ngươi nhìn thật
quái, nhưng cũng khá đẹp, đặt mua ở đâu vậy ?"
Ta không kịp phản ứng, hai mắt chăm chăm nhìn vào hắn,
không nói được câu nào.
Bộ xiêm y này vốn là màu tía bạc, mấy ngày nay đều là
ngày mặc đêm giặt, đương nhiên đã bạc hơn nhiều so với khi mới mặc, nhưng cũng
vẫn chấp nhận được, không tính là quái lạ. Kình Thương bất thình lình bắt cóc
Lệnh Vũ với ta, chuyện xảy ra bất ngờ, ta không kịp tắm rửa chuẩn bị quần áo.
Từ lúc đến Đại Minh Cung, ta vẫn mặc nguyên một bộ xiêm y này. Quần áo của bọn
họ ta mặc không quen, đành chăm chỉ giặt một chút.
Thiếu niên trước mặt kéo ta xoay một vòng, đánh giá
trên dưới một hồi, nói một cách khẩn thiết " Ta chưa thấy qua màu sắc như
vậy, đang lo sắp tới lễ chúc thọ của phụ vương không tìm thấy lễ vật xứng đáng,
kỳ lạ như thế. Tiểu huynh đệ coi như cho ta một cái nhân tình, đem xiêm y này
đổi cho ta nhé." Dứt lời liền giữ chặt lấy ta, màu da trắng như tuyết hơi
đỏ lên, vừa ngượng ngùng vừa nhanh nhẹn cởi quần áo ta.
Ta dù hóa thành thân nam nhi, nhưng chung quy vẫn là
một nữ thần tiên trong trắng ngây thơ. Gặp chuyện bực mình như thế này, y theo
bản tính, dù vô lực cũng phải phản kháng một phen.
Lúc đó, hai kẻ bọn ta đang đứng cạnh ao sen, gió thổi
dìu dịu, hương sen ngát thơm.
Lúc đó, mặc dù ta giãy giụa không thôi chứ chưa thèm
dùng tới phép thuật, chỉ dùng tay không đẩy ra, cũng không nhìn qua xung quanh,
làm cả hai người cùng rơi vào hồ sen. Quỷ tộc vốn thính tai, một tiếng bùm rơi
vào trong nước đã dẫn tới rất nhiều kẻ tới xem náo nhiệt. Việc này thật mất
mặt. Hắn dùng tay ra hiệu cho ta một chút, ta cũng hiểu nó hàm ý đừng đi lên,
liền gật gật đầu, cùng hắn lưng tựa lưng ngồi ở dưới đáy nước một lúc.
Bọn ta buồn bã ngồi hồi lâu ở dưới đáy nước, cho tới
tận lúc bầu trời tối đen. Đoán trên mặt nước không còn ai, mới đánh răng lập
cập mà nổi lên bờ.
Nhân có cái duyên cùng ngồi nửa ngày dưới đáy nước,
hai kẻ bọn ta cùng quên sạch những chuyện lúc trước mà xưng huynh gọi đệ, kết
giao bằng hữu.
Vị thiếu niên mỹ miều kia quả thật có quan hệ với cái
tên Quỷ quân đoạn tụ kia, có điều không phải phu nhân của hắn, mà chính là con
trai thứ hai, tên là Ly Kính.
Sau đó, mấy ngày liền Ly Kính tới lôi kéo ta cùng
thưởng trà, chọi gà uống rượu.
Ta lại không có tinh thần chút nào. Ta mới nhận được
tin, nói Kình Thương cưỡng bức, hôn lễ định tổ chức vào ngày mùng ba tháng hai,
Lệnh Vũ liều chết không chịu, ba lần đập đầu vào cột đều bị cứu tỉnh, nay bắt
đầu tuyệt thực.
Vì chúng ta thực lực đơn bạc, chớ nói tới chuyện cứu
Lệnh Vũ chạy thoát khỏi Đại Tử Minh Cung, mà chỉ một mình ta, muốn chạy trốn
cũng khó. Nhưng vì tin tưởng sư phụ Mặc Uyên sau khi bế quan trở ra tất sẽ cứu
chúng ta ra khỏi chốn nước lửa này, ta ở đây cũng không khó chịu lắm. Vốn nghĩ
rằng Kình Thương lại yêu thương Lệnh Vũ thật sự, tình trạng của Lệnh Vũ kia
cũng không đáng ngại lắm, ai ngờ huynh ấy lại cố tình đày đọa mình như thế,
thật khiến người ta phiền lòng.
Ngày phiền, đêm phiền.
Ly Kính cũng không kiên nhẫn, tính tình nóng nảy, liền
đặt mạnh chén rượu xuống, nói "Cái việc nhỏ như vậy, mà mỗi ngày ngươi thà
ngồi một chỗ ưu phiền cũng không thèm tới tìm ta hỗ trợ, rõ ràng không coi ta
là huynh đệ, lại còn bắt ta phải tới hỏi ngươi. Ngươi không nhận ca ca là ta
đây, nhưng ta lại đã coi ngươi là đệ đệ. Ta đảm bảo trước mùng 3 tháng hai sẽ
giúp ngươi đưa hắn ra khỏi cung. Ngươi cần nói gì với hắn, thì viết ra đi, đêm
nay ta mang lại cho hắn để giúp hắn thoải mái một chút. Nói là hắn phải nghĩ lại
cái việc hôm qua cho kỹ. Quả thật ta cũng chưa bao giờ nghe nói tới, thần tiên
lại yếu ớt như thế, chỉ đập đầu một cái cũng chết được. Cũng chỉ có thể lừa phụ
vương ta, lại cho rằng đó là một chuyện trọng đại"
Ta không còn gì để nói. Không đem việc này ra quấy rầy
hắn, chỉ bởi nghĩ rằng hắn với Kình Thương là cha con, không muốn hắn động tới
phiền toái, cũng không tốt. Hắn cố ý giúp, ta cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn làm
theo.
Nhân thế lại thiếu hắn một cái nhân tình, sau lại bồi
Ly Kính uống rượu, ta đương nhiên càng tận tâm hơn.
Ta sợ nhất vừa uống rượu vừa chơi trò hành nhã. Thuở
còn trẻ, còn nghịch ngợm, ngày ngày ta đều theo mấy sư huynh hồ đồ đi chơi bời
lêu lổng, đi khắp nơi đóng vai kẻ phong lưu, thi văn âm luật chẳng hiểu gì cả,
mỗi lần chơi trò hành nhã đó ta đều bị phạt nhiều nhất. Hành thông lệnh thì ta
lại chơi rất tốt, bất chấp đổ xúc xắc hay rút thăm, hay nắm tay đoán số, ta đều
dễ dàng đứng thứ nhất.
Còn bây giờ muốn lấy lòng Ly Kính, ta lại thực sự
thích chơi hành nhã lệnh, mỗi lần chỉ nói linh tinh rồi lập tức cúi đầu uống
rượu, hành thông lệnh lại giả vờ vò đầu bứt tai. Ly Kính rất là vui vẻ.
Sau khi tính toán kế hoạch rõ ràng, quyết định tới đêm
mùng hai, chúng ta trộm đưa Lệnh Vũ rời khỏi cung.
Cứ thế, quan hệ giữa hai kẻ bọn ta tiến triển cực
nhanh, chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, đã đi tới vạn dặm, đã tới mức độ
tính toán bàn luận tới việc hôn nhân.
Thật ra cũng không phải ta đàm luận hôn nhân. Vấn đề
là ở chỗ, muội muội Yên Chi của hắn, không hiểu sao lại coi trọng ta.
Nàng Yên Chi muội muội của Ly Kính này ta đã thấy qua
một lần, trông cũng không giống hắn, có lẽ là giống mẫu thân, nhưng cũng là một
giai nhân thanh tú.
Hắn rất phấn chấn cao hứng, chỉ nói thân càng thêm
thân, tuy rằng ta với hắn nguyên cũng đã thân lắm rồi. Đúng là ta khổ thật sự.
Nếu như ta đúng là một thân nam nhi, xét kỹ mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Nhưng sự thật là ngay từ khi sinh ra ta đã không phải là một nam hồ ly. Ta liền
nói với Ly Kính, ta chỉ là một kẻ thô hào, thực không xứng với công chúa Yên
Chi. Hắn lại cho rằng ta ngượng ngùng, liền mỉm cười mặc kệ. Ta thật là khổ sở.
Trong tòa Đại Tử Minh Cung, Lệnh Vũ ở Đông Ngung đau
khổ chống đỡ, ta cũng ở Tây Ngung đau khổ chống đỡ, cũng coi như cân bằng.
Có một ngày ta chợt nằm mơ, mơ thấy Lệnh Vũ thật sự
trở thành vương hậu của tên quỷ quân đoạn tụ kia, ta cũng cưới Yên Chi công
chúa. Ly Kính thân thiết kéo tay ta, chỉ vào Lệnh Vũ nói : " Âm đệ, mau
gọi một tiếng mẫu hậu." Lệnh Vũ lại túm tay ta đặt lên bụng huynh ấy, trên
đầu hào quang lấp lánh, dáng vẻ hiền hậu nói với ta "Mấy tháng nữa, mẫu
hậu sẽ sinh cho các ngươi một đứa bé, a Âm, ngươi có vui hay không." Ta
mặt mày cứng đờ cười gượng đáp : "Vui chứ."
Đến khi tỉnh lại, quần áo đều lạnh ngắt mồ hôi. Muốn
xuống giường uống một ngụm nước lạnh cho đỡ sợ, vừa vén màn lên, đã thấy Ly
Kính mặc một bộ quần áo trắng, đứng yên lặng ở đầu giường, ánh mắt nhìn ta sáng
quắc.
Ta lăn ngay từ trên giường xuống.
Bấy giờ đã sang canh ba, ánh trăng ngoài cửa sổ cho dù
không sáng lắm, nhưng cũng đủ để chiếu tỏ gian phòng nhỏ này.
Ta ngã ngồi trên mặt đất thầm nghĩ, không biết có nên
trách hắn hay không, có khả năng là hắn không ngủ được, đếm tìm ta giải buồn.
Quả nhiên đã thấy hắn ngồi xổm xuống, trầm ngâm một
lúc, cuối cùng nói " A Âm, ta muốn kể cho ngươi một bí mật, ngươi có muốn
nghe hay không ?"
Ta nghĩ một hồi, giờ này hắn còn không đi ngủ, lại đặc
biệt muốn tới kể cho ta nghe một bí mật, cho thấy hắn cực kỳ đau khổ. Ta nếu
không nghe, không thể coi là huynh đệ, cho nên đành nuốt hận quay đầu lại.
Hắn thẹn thùng nói : " A Âm, ta rất thích ngươi,
ta muốn ngủ cùng ngươi."
Ta vừa đứng lên, ngay lập tức đã lại ngã nhào xuống.
3
Theo như ta biết, Ly Kính cực kỳ ghét bỏ hành vi đoạn
tụ của cha hắn, mấy cuộc phong nguyệt xưa nay đều thập phần chính trực. Trong
tẩm điện của hắn có rất nhiều mỹ nhân, người nào cũng thắt đáy lưng ong, ngực
nở, chân dài. Lúc đó ta đã biến thành một thân nam nhi, mặc dù bộ mặt không
thay đổi, nhưng ngực đã hóa thành bằng phẳng. Sau khi nghe hắn nói như vậy, ta
thật không thể tin nổi.
Hắn tự cho là đã bộc bạch cõi lòng, coi như đã thương
lượng xong cùng ta, liền cởi xiêm y của ta. Ta liều chết giữ chặt vạt áo trước.
Hắn tức giận nói : " Ngươi đã im lặng đồng ý rồi, lại còn nhăn nhó như vậy
làm chi."
Vốn bản thần quân ta không nói năng gì, tuyệt nhiên
không phải đồng ý, mà chính là bị choáng quá không nói nên lời.
Lúc ban đầu gặp ta là do hắn thích xiêm y của ta, cũng
mới chỉ gặp qua có hơn mười ngày. Tượng đất còn có tôn nghiêm của tượng đất,
huống chi ta lúc đó cũng đã có tiên vị, cũng được phong làm Thần Quân.
Thật không thể nhịn được nữa, ta liền đạp cho hắn một
phát, đá hắn văng xuống đất. Nào ngờ ta không biết cân nhắc lực đạo, trùng hợp
đạp trúng vào cái trụ huyệt, cơ duyên xảo hợp, hắn liền hôn mê, ngã nhào vào
trên bụng ta, trên người nồng nặc mùi rượu.
Nghĩ kỹ ta cho rằng hành động vừa rồi của hắn cũng vì
say rượu, cũng không thèm tính toán. Trên mặt đất lại lạnh, ta liền lấy một cái
chăn, cuốn chặt lấy hắn, đẩy xuống chân giường, rồi lại trèo lên giường ngủ
tiếp.
Sáng sớm hôm sau, ta vừa mở mắt, đã thấy hắn ngơ ngác
nằm trong cái chăn mà ta đã bọc chặt lấy ngày hôm qua, tựa sát vào góc giường,
vừa nhíu mày vừa rụt cổ : " Tại sao ta lại ngủ ở chỗ ngươi ?"
Ta nghĩ một lúc, lại nghĩ tiếp một lúc, cuối cùng chậm
rãi nói : " Đêm qua ngươi say rượu, canh ba chạy đến phòng ta, nói ngươi
rất thích ta, muốn ngủ cùng ta.”
Bàn tay đang vò đầu của hắn sững lại giữa không trung,
sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tóc tai rối bù như tổ chim, giống như một quả trứng
chim đập vào trong một bát canh. Sau một lúc lâu, hắn mới nói : " Ta không
phải kẻ đoạn tụ. Ta, ta nếu thuộc loại đó, tại sao còn muốn đem muội muội ruột
của mình gả cho ngươi ?"
Ta túm chặt vạt áo, vui mừng nói : "Quả thật
ngươi không phải kẻ đoạn tụ."
Cũng không nghĩ tới hành động túm vạt áo của ta này
ảnh hưởng mạnh tới hắn đến thế.
Hắn nhấc tay phải lên run rẩy chỉ thẳng vào người ta :
" Ngươi, ngươi làm như vậy, dáng vẻ rõ ràng là sợ bị ta chiếm tiện
nghi."
Ta ngây người ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng nghiêm nghị
nói : " Quả thật đêm hôm qua sém chút nữa ngươi đã lột quần áo của ta
ra."
Sau đó, mấy ngày liền ta không thấy Ly Kính đâu. Lúc
trước, hầu như ngày nào hắn cũng tới quấy rầy ta, vậy mà nay lại bặt vô âm tín.
Thành thật mà nói, mặc dù Ly Kính này gây ồn ào một
chút, nhưng rượu mang tới uống cũng ngon, mà cùng hắn chọi gà đấu dế cũng rất
khoái trá. Bây giờ, mấy ngày liền không thấy, ta cũng thấy nhớ hắn chút chút.
Yêu Chi công chúa gặp ta ở hậu viên, liền nói chuyện
về vị ca ca này, ta mới biết mấy ngày gần đây Ly Kính bận rộn tìm hoa hỏi liễu
hàng đêm, thật sự là phong lưu.
Yên Chi vừa cẩn thận, lại hơi lo lắng nói : "
Không biết Thần Quân với nhị ca có hiềm khích gì, hai người hồi trước vốn như
hình với bóng cơ mà ?"
Ta vò đầu bứt tai một hồi, lại nhớ tới đêm đó hắn say
rượu đùa giỡn ta chưa thành, ta với hắn vẫn hòa thuận. Vả lại huynh đệ như quần
áo, thê thiếp như tay chân(2). Hắn coi trọng việc sinh ra tiểu hài
tử để có người hương khói, cái quần áo kia cũng thừa thãi. Ôm mỹ nhân cũng là
một việc phong nhã, ở bên cạnh lại có cái nam nhân nhìn chằm chằm mỹ nhân trong
lòng ngươi như hổ rình mồi, được nhiên không hay. May thay ta không phải là nam
tử, nên cũng không mơ ước mỹ nhân trong lòng hắn. Nhưng đương nhiên hắn không
biết, dù sao cũng phải đề phòng một phen. Đã là thân nam tử, lại là nam tử có
nhiều phu nhân, cũng không dễ dàng gì. Nghĩ đến chuyện này, ta lại càng thông
cảm cho hắn.
Yên Chi tò mò muốn hỏi ta tới tận ngọn ngành. Ta suy
nghĩ hồi lâu, thấy nếu nói rõ với nàng cũng không tốt. Xấu hổ hồi lâu, liền tùy
tiện tìm một cái lý do, qua loa tắc trách mà qua truông.
Chẳng mấy chốc, đã tới ngày mùng một tháng hai.
Đại Tử Minh Cung chăng đèn kết hoa, đồ ăn của ta cũng
cải thiện không ít.
Từ lúc nhận được phong thư của ta, được trấn an, Lệnh
Vũ cũng coi như miễn cưỡng sống yên ổn. Mang huynh ấy ra khỏi cung cũng là một
việc cơ mật, ta cũng không đề cập trong thư. Giờ càng gần đến hôn kỳ, huynh ấy
lại bắt đầu sợ hãi. Mới trong một buổi sáng, huynh ấy đã cắn lưỡi một lần, rồi
lại tự uống thuốc độc, chỉ muốn chết.
Ta ở trong sương phòng đi tới đi lui một hồi lâu, cuối
cùng quyết định chạy tới tẩm điện của Ly Kính, tính thương lượng cùng hắn một
phen, xem có thể tiến hành kế hoạch sớm hơn một ngày được không ?
Tới trước cửa tẩm điện của Ly Kính, lại bị hai cung
nga ngăn lại, nói nhị vương tử điện hạ và hai vị phu nhân đã xuất ngoại đi săn,
không ở trong cung. Ta nghĩ quanh quẩn hồi lâu, chỉ đành nhắn lại với cung nga,
đợi khi nào nhị điện hạ hồi cung, phiền hai nàng thông báo một tiếng, nói Ti Âm
Thần Quân có một trò rất hay, muốn chơi cùng hắn.
Ta ngồi ở trong phòng cắn hạt dưa hồi lâu, không đợi
nổi Ly Kính, lại thấy được sư phụ Mặc Uyên của ta.
Mặc Uyên dưới nách cắp một cái bọc, bao kín một bóng
người, nhìn qua, có thể thấy chính là Cửu sư huynh Lệnh Vũ tự sát chưa thành.
Ta bị một cái vỏ hạt dưa mắc ở trong cổ, đến mức mặt
mày tím tái. Người cau mày nhìn ta hồi lâu, lại giúp ta vỗ vỗ lưng.
Ta nhổ được cái vỏ hạt dưa ra, nghĩ tới hôm nay có thể
thoát ra, nếu không phải Lệnh Vũ còn đáng ngại, thì cũng là một việc vui.
Người đưa Lệnh Vũ cho ta ôm lấy, vòng tay ôm chặt lấy
eo lưng của ta một lúc, hồi lâu buông ra, thản nhiên nói : " Không sai,
Lệnh Vũ gầy đi một chút, tiểu Thập Thất ngươi lại béo lên một chút, tính ra
chúng ta cũng không thiệt gì"
Ta cười ngượng ngùng, cầm đĩa hạt dưa đưa đến trước
mặt người : " Sư phụ, người ăn hạt dưa đi.”
Đêm đó, bọn ta trốn đi cũng không được thuận lợi cho
lắm.
Kình Thương bị mất ta với Lệnh Vũ, mặc dù trong lòng
hắn tràn đầy ái mộ đối với Lệnh Vũ, nhưng Lệnh Vũ đâu có đồng ý, đó chỉ là sự
ép buộc đơn phương. Mặc Uyên nghĩ tới mối quan hệ hữu nghị giữa thần tộc và quỷ
tộc, cũng không muốn gây sự ầm ĩ, chỉ lẳng lặng lẻn vào Đại Tử Minh Cung để đem
Lệnh Vũ và ta trở về, coi như đã cấp mặt mũi cho hắn rồi. Đúng là hắn rất không
hiểu chuyện, lại điều binh chặn đánh ở cửa cung, muốn bắt chúng ta. Không thể
trách được Mặc Uyên không nhịn nổi nữa, đại khai sát giới.
Lệnh Vũ vẫn mê man, không thấy được cảnh đó. Còn ta
chỉ thấy máu tươi văng đầy trời, thật là đáng sợ.
Xưa nay Mặc Uyên chưa từng thất bại. Lúc người mang ta
và Lệnh Vũ rời khỏi cửa cung, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kình Thương cầm
thiên phương họa kích, đứng ở giữa đống máu đỏ sẫm, hai mắt như tóe máu.
Ta vẫn không thấy Ly Kính.
Đang đêm hôm đó Mặc Uyên mang ta và Lệnh Vũ từ Đại Tử
Minh Cung trở về Côn Luân, suốt dọc đường không nói năng gì, mà Lệnh Vũ vẫn hôn
mê, đương nhiên cũng không nói được gì.
Cái đêm hôm đó trọn đời ta không thể quên, mà trọn đời
cũng không muốn nhớ lại.
Sau khi trở lại Côn Luân, Mặc Uyên giao Lệnh Vũ cho tứ
sư huynh chăm sóc, rồi vội vàng dẫn ta đi tới phòng luyện đan, điểm huyệt cho
ta hôn mê, nhốt ta ở trong lò luyện đan.
Khi ta mới tỉnh lại, còn tưởng là Mặc Uyên trừng phạt
ta, cho rằng tại ta không chịu chiếu cố tốt Lệnh Vũ, làm huynh ấy bị thương hơn
nửa tháng, gầy đi một phần.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thiên lôi rầm rầm.
Đến lúc ta định thần lại, mới nghĩ, có khả năng đó là
thiên kiếp của ta. Mặc Uyên an trí ta ở chỗ này, chính là muốn ta được tị kiếp.
Mặc dù ta là tiên thai, nhưng muốn có được tiền đồ,
cũng phải tự bước đi trên con đường của mình. Như bình thường, thần tiên phi
thăng thành thượng tiên, rồi thượng tiên phi thăng thành thượng thần, ít thì
bảy vạn năm, nhiều thì mười bốn vạn năm, phải trải qua hai cái thiên kiếp. Nếu
có thể qua, thì thọ cùng trời đất, còn nếu không qua được, thì tuyệt mệnh.
Thời điểm đó, ta đã ở chỗ Mặc Uyên được hai vạn năm.
Theo lý thuyết mà nói, thôi diễm thuật có thể tính toán xem thiên kiếp sẽ rơi
xuống đầu mình lúc nào, hoặc dưới hình thức nào, để có thể có sự chuẩn bị trước
một số phương pháp, đương nhiên không phải nói chơi. Nhưng xưa nay ta vốn ghét
thôi diễn thuật, chỉ cảm thấy ấn già này chán tới cực điểm, mỗi khi Mặc Uyên
giảng bài, ta đều ngủ gà ngủ gật, cho nên học đã lâu, may ra cũng chỉ tính ra
nổi mệnh số của phàm nhân. Dù vậy, mười lần cũng tới năm sáu lần tính sai.
Ta biết rõ mình đạo bạc duyên thiển, lấy tu vi như vậy
mà đòi trải qua thiên kiếp, thì giống như mổ bụng gà lấy trứng, thật không có
khả năng.
May mà trong bảy vạn năm ta đều sống tiêu dao không
chút lý tưởng. Cho nên tới lúc này hồn phi phách tán, cũng tuyệt không nuối
tiếc. Đối với thiên kiếp lần này, ta thực cũng không rõ. Chỉ hiểu sơ sơ là năm
nay, còn những thông tin khác đều thật sự mờ mịt.
Ta ngồi ngơ ngẩn ở trong lò luyện đan, ngây người một
hồi lâu, mới chợt nhớ ra, ta tránh ở trong này, thì ai sẽ là người thay ta ?
Nên biết thiên kiếp vốn là thiên kiếp, đương nhiên không giống với hạn kiếp
bình thường, một khi đã rơi xuống, sẽ phải ứng vào trên người ai đó, không phải
muốn bỏ qua là bỏ qua được.
Tiếng thiên lôi rầm rầm lay tỉnh đầu óc đang trống
rỗng của ta, ta xoay người muốn chui ra khỏi bếp lò, cuối cùng vẫn không thể.
Trong đời ta lần đầu tiên ý thức được, sau khi đi học hai vạn năm, ta lại học
được rằng, muốn sống được cũng phải vô liêm sỉ.
Ngày thứ hai, đại sư huynh đến mở cửa lò, nói những
lời rất thấm thía : " Thập Thất, ngày hôm qua sư phụ đứng ở bên cạnh bếp
lò chịu hộ ngươi ba đạo thiên kiếp, về sau ngươi phải cố gắng học cho được chút
gì. Sau này phi thăng thành thượng thần, nếu
lại bắt sư phụ hứng thiên kiếp giúp ngươi, sẽ không hay lắm."
Mặc Uyên giúp ta độ thiên kiếp, trước khi ta từ trong
bếp lò chui ra, đã bế quan tu dưỡng.
Ta quỳ trước động của người ba ngày, nước mắt giàn
giụa như mưa, chỉ biết tâm niệm một điều " Sư phụ, có phải người bị thương
rất nặng hay không. Thương thế của người còn chưa khỏi, tu dưỡng liệu có khỏi
hay không. Đồ đệ đúng là một kẻ vô liêm sỉ, chỉ biết làm liên lụy tới người.
Người ngàn vạn lần không thể gây ra bệnh căn, nếu xảy ra chuyện gì, đồ đệ chỉ
còn cách bồi táng.
Trên
đời này chỉ có duy nhất một lần, ta khóc lóc thất thố mà thương tâm đến thế.