Một năm kia Thành Ngọc rời thành Bình An, đội xúc cúc Nhật tiến thập đấu kim của Khai Nguyên phường cảm thấy mất đi lãnh đạo tinh thần, đá cuộc so tài nào cũng thấy uể oải. Tinh thần cứ uể oải dần đến mức không thể nào cùng các đội khác trong kinh thành so tài.
Nhật tiến đấu kim của An Lạc phường vạn năm vị trí thứ hai đột nhiên vươn lên đầu, tung hoành ngang dọc trong giới xúc cúc ở kinh thành một năm, trăm trận trăm thắng, độc bá kinh thành. Xưng bá nửa năm, liền quên luôn mình từng là bại tướng dưới tay Nhật tiến thập đấu kim, đem tên đội đổi thành Độc cô cầu bại. Kết quả mới đổi xong ngày thứ hai, khắc tinh của bọn họ Ngọc tiểu công tử trở về kinh thành.
Hai tuần sau đó nữa, khắc tinh Ngọc tiểu công tử liền thỏa mãn nguyện vọng của Độc cô cầu bại bọn họ, dẫn Nhật tiến thập đấu kim đem bọn họ đánh trở về.
Dưới mặt trời chói chang, các vị anh hùng hảo hán của Nhật tiến đấu kim, hai mắt ngấn lệ quanh tròng, từ tỷ số 15: 3 trên bảng hiệu, qua Thành Ngọc đang thờ ơ ngoẹo đầu vén áo lau mồ hôi, cùng động tác vén áo của hắn, các đại cô nương, tiểu tức phụ trên khán đài ánh mắt trở nên nóng rực đến mức có thể nung chảy sắt thép, nhìn từ đầu đến cuối..
Thần tượng của các đại cô nương, tiểu tức phụ Bình An thành, tiểu bá vương xúc cúc Thành Ngọc Ngọc tiểu công tử đang đứng trong tiệm thuốc của bạn tốt Lý Mục Chu đếm từng tờ ngân phiếu thắng cuộc, cảm khái hình ảnh Lý Mục Chu đứng đối diện nàng cũng đang đếm ngân phiếu, nàng nói: “Đều là tiền mồ hôi nước mắt a.”
Lý Mục Chu gật đầu nói: “Không ai tin tưởng đội ngươi có thể thắng Nhật tiến đấu kim bọn họ mười cầu, thua thiệt ta gan lớn, đi theo ngươi một cái, một phiếu thắng này cũng đủ tiền xem bệnh miễn phí ba tháng a.”
Thành Ngọc cúi đầu từ đống ngân phiếu vừa đếm xong rút ra ba tờ, phần còn lại đưa hết cho Lý Mục Chu: “Cầm lấy, đủ tiền một năm xem bệnh miễn phí.”
Lý Mục Chu buồn bực: “Không phải ngươi thiếu tiền sao?”
Thành Ngọc đem ba tờ ngân phiếu gấp nhỏ cho vào hà bao vỗ một cái, lau mồ hôi sau gáy: “Không sao, ta lại kiếm về thôi, ba tờ là đủ rồi.”
Nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới, Thành Ngọc ùm một tiếng xiêu vẹo trên mặt đất, môi vì sợ mà trắng bệch, hướng Lý Mục Chu làm khẩu hình: “Sao Chu Cẩn lại tới? Hắn biết ta để cho ngươi thay ta đánh cược à?” Nàng có chút không đứng dậy nổi, bò từ từ vào buồng trong trốn: “Xong rồi ta nhất định bị đánh chết.”
Lý Mục Chu sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng trấn định: “Ta sẽ không khai ngươi ra, ngươi yên tâm đi.” Một bên nhanh chóng đem ngân phiếu nhét vào ngực, một bên đem Thành Ngọc lăn lăn chui xuống gầm giường bệnh nhân nằm, còn đạp một cước, tự mình ngồi mép giường, thuận tiện cầm một quyển sách lên.
Nhân An đường có kết cấu cửa tiệm phía trước, hậu viện phía sau, nối với nhau bằng một hành lang nhỏ, nối thẳng sân nhà, lối vào hành lang tách ra một gian nhỏ để người bệnh nghỉ dưỡng, vì vậy chỉ che bằng một tấm vải tối màu.
Chu Cẩn đứng bên cạnh màn vải gõ vào cạnh một cái rồi mới vén rèm đi vào, Lý Mục Chu làm bộ đang chăm chú nghiên cứu cuốn sách trên tay.
Trong phòng rõ ràng có hai băng ghế gỗ, nhưng Chu Cẩn lại cố tình ngồi vào mép giường. Thành Ngọc nằm dưới gầm giường, nhìn thấy ngang lỗ mũi nàng chính là đôi giày của Chu Cẩn, khẩn trương đến phát run.
Chu Cẩn giọng ôn tồn hướng Lý Mục Chu: “Ta tới thăm người xem thương thế như nào.”
Thành Ngọc nhớ tới, lần trước nàng đi đêm vô tình rơi xuống sông, lúc được cứu lên gần như chỉ còn nửa cái mạng, giọng điệu Chu Cẩn lúc đó cũng không có một nửa phần quan tâm như lúc này. Nàng không khỏi tò mò ngẩng lên, tiểu Lý rốt cuộc bị thương đến mức độ nào?
Đang suy nghĩ lung tung, lại nghe Lý Mục Chu nghi ngờ hỏi: “Thương? Cái gì thương?”
Sau đó một trận tiếng va chạm, Chu Cẩn tựa hồ cầm ống tay áo của Lý Mục Chu: “Hôm qua lúc cắt dược liệu, không phải chỗ này bị thương sao?”
Đầu ngón trỏ tay trái của Lý Mục Chu, có một vết thương. Nhưng nơi đó nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn ra có vết rách.
Thành Ngọc toàn thân đều trầm mặc.
Chu Cẩn ân cần hỏi Lý Mục Chu: “Có thể lưu lại sẹo không?”
Thành Ngọc trong lòng lãnh khốc giúp Lý Mục Chu trả lời: “Hẳn là khó đi.”
Lý Mục Chu tựa hồ cũng không có để ý qua vấn đề này, nhẹ nhàng nói: “Không có vấn đề đi.”
Liền nghe Chu Cẩn trầm giọng: “Vô luận thế nào, mấy ngày nay cũng không được làm việc nặng, thuốc mỡ phải dùng,“ lại nói: “Những dược liệu ngươi chuẩn bị cắt, ta đã thay ngươi làm rồi, vì vậy đừng ở trong sân thu thập tới lui nữa.”
Đại khái nghe được không cần làm việc, Lý Mục Chu cao hứng ồ một tiếng.
Hai người trò chuyện một chút việc Lý Mục Chu trồng hoa hoa thảo thảo trong vườn thuốc, cho đến khi Thành Ngọc ở dưới gầm giường toàn thân bắt đầu tê dại thì Chu Cẩn mới rời đi.
Lý Mục Chu vội vàng đem nàng kéo ra: “Ta cảm thấy Chu Cẩn không phải là đến tìm ngươi.” Hắn tổng kết.
Thành Ngọc chậm rãi nhìn hắn một cái, chậm rãi phủi bụi trên đầu gối, tâm tình phức tạp nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Lý Mục Chu có chút không hiểu: “Nếu không phải đến tìm ngươi, hắn gần đây rất rảnh sao? Còn hay tới chỗ này của ta đi tới đi lui, còn giúp ta làm việc?”
Thành Ngọc ngồi ở mép giường cố gắng suy nghĩ một lúc: “Theo lời ngươi, hắn quan tâm ngươi như vậy, đúng là làm người ta khó hiểu.” Nàng đưa ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ: “Tiểu Lý...Ngươi có phải hay không bị bệnh hiểm nghèo?”
Liền bị tiểu Lý đánh ra khỏi Nhân An đường.
Thành Ngọc mặt mũi chán nản từ Nhân An đường chạy tới, nhìn thời gian không còn sớm, vội vàng hướng Tước Lai lầu chạy như điên. Nhưng nàng thích náo nhiệt, đụng phải chỗ người ta tụ tập đông liền không khống chế được dừng lại ngó nghiêng một chút, lại cộng thêm hay mềm lòng, thấy ai đáng thương liền móc hà bao cho tiền. Trên đường đi tới đi lui dừng một chút cho một chút, đến khi tới Tước Lai Lầu, đem hà bao hướng lên trời, nàng giật mình phát hiện bên trong chỉ còn dư một tờ ngân phiếu mười lượng.
Bình An thành có ba nơi tiêu tiền nhiều nhất, Tước Lai lầu, Mộng Tiên lầu cùng Lâm Lang Các. Ai mà nói không tiền chớ vào Tước Lai, chính là nói Tước Lai lầu. Đi Mộng Tiên lầu cùng Lâm Lang Các ngủ với các cô nương bất quá cũng chỉ có bảy, tám ngân lượng, còn vào Tước Lai lầu ngay cả hai đĩa rau củ cũng không đủ. Vì vậy khi Thành Ngọc được tiểu nhị dẫn lên nhã gian lầu hai, tại cửa nhìn thấy bên trong một bàn đồ ăn quý hiếm, mà Liên Tống đang ngồi bên cạnh bàn nhìn than bạc đang cháy trong lò than, nàng cảm thấy thật vận mệnh thật tàn khốc, không ai có thể cứu giúp.
Nhưng tục lệ Đại Hi Triều là vậy, ai mời người đó trả, không mang đủ tiền mà dám mang rượu lên lầu bày yến mời khách, đây chính là sỉ nhục người khác, sẽ bị đánh. Nàng dù có cho Liên Tam leo cây, cũng không bằng mời hắn ăn cơm mà lại để cho hắn trả tiền. Chuyện này thật có lỗi với Liên Tam.
Thành Ngọc xoa trán, núp tại cửa suy nghĩ tình cảnh trước mắt, Tước Lai lầu là nơi không thể bán chịu, Nhân An đường của tiểu Lý so với Thập Hoa Lầu cách nơi này gần hơn, nếu có chạy về tìm tiểu Lý mượn tiền rồi chạy lại cũng mất ít nhất nửa giờ, cái này cùng với việc cho Liên Tam leo cây cũng không khác biệt.
Nàng tính toán trì hoãn thời gian. Từ khe cửa thấy bên cạnh Liên Tam có hai người đang đứng cung kính, một người nhìn cách ăn mặc giống tỳ nữ, một người là đầu bếp Tước Lai lầu Văn Tứ tỷ.
Văn Tứ đang cúi đầu cùng Liên Tam nói chuyện, nàng nghe một câu: “Cá vết cắt rất gọn, đao pháp của Tam công tử rất tốt, thái mỏng lưu loát, chặt cũng rất dứt khoát, thời gian hầm vừa đủ, thịt cá trắng như ngọc nhưng không nát, như vậy coi như là thành công.”
Thị nữ tuyệt sắc kia thở dài: “Làm sao có thể khiến thịt cá trắng như ngọc nhưng không nát, ta cùng công tử chỗ này đều có chút...Ai, lần trước cũng thua ở bước này!”
Thành Ngọc nghe rõ, đầy là Liên Tam đang cùng Văn Tứ tỷ học hầm canh.
Nàng nhất thời có chút mờ mịt, bởi vì cảm thấy Liên Tam cùng việc hầm canh rất không liên quan. Nàng mặc dù suy nghĩ vì Liên Tam và Hoa Phi Vụ làm mối, nhưng một tá nàng cũng thấy rõ Liên Tam hình dạng thế nào, liền một lòng cảm thấy chỉ có mai thê hạc tử ẩn cư thế ngoại mới có thể cùng hắn xứng đôi. Dưới trăng sáng đánh đàn một chút,vẽ tranh một chút, đây mới là chuyện mà tướng mạo hắn nên làm. Nhưng lúc này nàng hoảng hốt suy nghĩ lại một chút, nàng lần đầu gặp khi hắn đi dạo tại bến đò nhỏ, gặp lại lúc hắn dạo thanh lâu, sáng nay thấy hắn lại đi dạo phố, mà lúc này, nàng bất đắc dĩ nghĩ, hắn lại cùng nữ đầu bếp học hầm canh.
Hành lang đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, mấy tên trai tráng đang mang một cái rương lớn lên lầu, lúc đi qua Thành Ngọc còn lễ phép nói công tử xin nhường một chút.
Thành Ngọc tò mò nhìn mấy tên này mang cái giương vào trong nhã thất của Liên Tam, cái rương bị mở ra, đợi đến khi thấy rõ cái thứ cao bảy thước là đồ chơi gì, Thành Ngọc liền bưng trán. Trời ơi, không thể nào, nàng trong lòng tự nhủ.
Thị nữ xinh đẹp trong phòng nhìn đồ kia liên cao hứng: “Công tử tính toán anh minh, lần này nhất định sẽ thành công.” Lại ôn nhu hướng Văn Tứ tỉ nói: “Lần trước, ta nhớ sau khi cho thịt cá vào, Tứ tỷ ngươi không nhiều không ít vừa vặn nấu nửa khắc, đúng không?”
Văn Tứ không xác định: “Ước chừng...là nửa khắc đi, nhưng là một phần không nhiều một phần không thiếu, cái này nô tỳ lại không có tính qua, nô tỳ luôn luôn chỉ nhìn chất lượng thịt cá, cảm thấy không sai biệt lắm liền đem nó ra.”
Lúc thị nữ cùng Văn Tứ nói chuyện, Liên Tống tự mình điều chỉnh thanh gỗ dài; sau khi chỉnh xong, hắn cầm xẻng gẩy gẩy than trong lò; khi ngọn lửa vàng cháy lên, hắn đứng dậy khởi động thiết bị kia; nhìn bánh xe gỗ chậm rãi chuyển động, hắn mới lần nữa trở về bàn.
Âm thanh bánh xe chuyển động chậm rãi vang lên trong phòng, dần dần âm thanh liền có chút du dương lại cổ xưa. Thị nữ kia sớm ngưng nói chuyện với Văn Tứ, lúc này kịp thời đưa qua một chiếc khăn ướt. Làm xong hết thảy Liên Tam nhận lấy khăn từ từ lau tay, đem hai tay một tấc một tấc lau sạch sẽ, xong hắn mới liếc mắt, hướng cửa: “Ngươi định lằng nhằng ở đó bao lâu? Muốn nghĩ xong mới đi vào sao?”
Thiên Bộ nghe nói hôm nay Tam điện hạ hẹn bạn ở nơi này dùng ngọ thiện, bởi vì luôn thấy, có thể cùng Tam điện hạ hẹn mấy lần, cả quốc triều chỉ có quốc sư, cho nên nàng vẫn còn cho là bọn họ đang chờ quốc sư. Nhưng lúc này Tam điện hạ nói chuyện lại không giống như đang nói với quốc sư, nàng không khỏi tò mò, ngẩng đầu nhìn phía cửa.
Đầu tiên là thấy một cái tay bám vào khung cửa, bàn tay rất chi là thanh tú, hình dáng cũng đẹp mắt, có chút nhỏ, giống như là tiểu thiếu niên hoặc tiểu thiếu nữ.
Lát sau, một hài tử mảnh khảnh từ khung cửa từng chút từng chút bước ra. Nói hắn là thiếu niên, bởi vì hắn một đầu tóc đen đều buộc lên, trên người còn mặc bộ đồ nam nhân kiểu chơi xúc cúc, đây là cách ăn mặc của thiếu niên thanh xuân.
Nhưng đến khi Thiên Bộ nhìn rõ gương mặt đó, nàng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Là gương mặt quá mức xuất sắc. Nàng nhớ năm đó ở bên người Tam điện hạ là Hòa Huệ thần nữ đã là mỹ nhân nổi danh khắp tứ hải bát hoang, nhưng mặt mũi thiếu niên này so với nàng còn hơn mấy bậc. Chẳng qua là tuổi hắn còn nhỏ, tựa như một đóa hoa đợi nở, vẻ đẹp còn chút kín đáo. Nhưng có thể tưởng tượng khi đóa hoa này hoàn toàn nở rộ, nhan sắc lúc đó chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ nhan sắc tuyệt đỉnh.
Thiên Bộ sửng sốt.
Ở cửa nhã phòng, Thành Ngọc nhắm mắt ép mình từ mép cửa hành lang đi ra.
Liên Tam lau tay xong, đem khăn đưa cho Thiên Bộ bên cạnh, hỏi nàng: “Không muốn vào?”
Thành Ngọc đẩy đẩy cánh cửa: “...Ừ.”
Liên Tam nhìn nàng: “Tại sao?”
Ánh mắt nàng đặt sau lưng Liên Tam, ngừng một lúc: “Cái đó là Thất luân sa chung sao?” Nàng đẩy khung cửa, gập tay phải, cổ tay giật giật, chỉ thiết bị bằng gỗ đem nửa nhã các chiếm một nửa.
Lúc vừa rồi lúc mấy tên nam nhân kia đem cái rương tháo xuống, Thành Ngọc liền biết bọn họ mang vào là Thất luân sa chung. Thất luân sa chung chính là thiên hạ đệ nhất chính xác đồng hồ, nguyên lý lấy cát chảy để khởi động bánh xe đẩy cây kim trên khay tính giờ, chính quốc sư Túc Cập cùng khâm thiên giám phát minh, khắp thiên hạ chỉ có mấy cái. Nàng từng thấy một cái trong tẩm cung Hoàng thái hậu.
Thành Ngọc thở dài: “Các ngươi không cảm thấy nó đang khóc rất thương tâm sao?”
Thiên Bộ ở một bên đang một mực quan sát Thành Ngọc liền cảm thấy nghi ngờ mình có nghe lầm hay không, trong phòng chốc lát yên lặng, cho đến khi Tam điện hạ cũng hỏi một câu “Ngươi nói gì”, Thiên Bộ mới khẳng định mình không có nghe lầm.
“Các ngươi không nghe thấy Thất luân sa chung, nó đang khóc rất thương tâm sao?” Thành Ngọc lập lại một lần nữa.
“Có thể nó cảm thấy mình bị sử dụng không đúng chỗ, nên mới khóc thành ra như vậy.” Nàng nói thật nghiêm túc: “Các ngươi có biết, nó là vua đồng hồ mà, cũng có sĩ diện biết nhục nhã chứ.” Nàng ngừng một lát: “Ta nghe nó khóc nức nở như vậy, trong lòng cũng khó chịu,“ nói tới chỗ này nàng rốt cuộc liên kết lại toàn bộ, có thể trả lời Liên Tam tại sao nàng đứng ở cửa không chịu vào: “Cho nên ta nghĩ ta sẽ không tiến vào,“ nàng ho một tiếng: “Ta sợ nhất nghe người ta khóc.” Đánh giá sắc mặt Liên Tam, lại nói: “Ta ngồi ở cửa cũng như nhau thôi, Liên Tam ca ca ngươi còn chưa ăn cơm, vậy người cứ dùng đi,“ nàng mím môi nói: “Ta sẽ ngồi ở đây bồi ngươi a.”
Nàng suy tính như vậy. Một bàn thức ăn này, nếu chỉ một mình Liên Tam dùng, nhất định hắn sẽ không để nàng tính tiền, nàng cứ như vậy kiếm tẩu thiên phong(*) mà diễn vậy.
(*) ý là không theo quy tắc thường, dùng những biện pháp mới lạ để giải quyết vấn đề
Thật ra nếu nàng đối mặt với hai phàm nhân, nàng sẽ thao thao bất tuyệt nói không chừng có thể lừa bịp được họ. Nhưng đây lại là hai vị thần tiên a.
Làm một thần tiên, quái lực loạn thần Thiên Bộ quá hiểu, Thất luân sa chung trước mắt này căn bản không có một chút dấu hiện thành tinh, vì vậy Thiên Bộ căn bản không biết thiếu niên tuyệt sắc trước mặt này đang nói cái gì.
“Nó thật đang khóc?” Nhưng nàng lại nghe được điện hạ nhà nàng đáp lại như vậy.
Tiếp theo, nàng lại thấy điện hạ hỏi lại: “Có phải còn khóc rất thương tâm không?”
Thiên Bộ cảm thấy thế giới thật kỳ diệu.
“Ừ khóc nấc lên nấc xuống a.” Mà thiếu niên cũng trả lời chắc nịch như vậy, vừa nói vừa lui về sau cửa.
Vừa lui về sau cửa, Thành Ngọc liền cảm thấy nàng đã qua được cửa ải này, đang muốn thở phào, lại nghe Liên Tam mở miệng: “Ta đồng ý cho ngươi đợi ở ngoài đó sao? Đi vào.”
Thành Ngọc mặt mông lung: “Không phải ta mới nói...”
“Ngươi vừa mới nói,“ Liên Tam cắt đứt lời nàng: “kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, bởi vì ta cần nó để căn giờ nấu canh cá, Thất luân sa chung ở chỗ này khóc nấc lên nấc xuống, người không đành lòng nghe nói khóc, nên cũng không chịu tiến vào.” tất nhiên “nấc lên nấc xuống” cái từ này đối với Tam điện hạ mà nói là một từ mới, Thiên Bộ nghe được lúc hắn nói tới chỗ này, hơi dừng lại một chút khó phát hiện ra.
Liên Tam vẻn vẹn một câu đem câu chuyện tự thuật lại rõ ràng, cũng đặt câu tổng kết của nàng rất đúng chỗ, Thành Ngọc nháy con mắt: “Vậy ngươi còn thế nào...”
Ánh mắt Tam điện hạ như có như không liếc qua Thất luân sa chung, giọng nói bình tĩnh: “Vì nấu canh cho ngươi mới đưa nó tới, ta cảm thấy, nó đúng là khóc nấc lên nấc xuống, hẳn ngươi cũng nên vào đây ngồi, một bên uống canh, một bên nghe nó khóc.”
Thành Ngọc kẹt. Hồi lâu, nàng che trán giả bộ nhức đầu, dụi dụi mắt một cái,đem ánh mắt xoa đến đỏ bừng, giả bộ yếu ớt nói: “ Hình như đứng gần nó khiến ta có cảm giác đau đầu, nếu vào trong ngồi, ta sẽ không chịu được mất.” Nàng vừa nói, vừa trộm liếc thần sắc Liên Tam.
Chỉ thấy Liên Tam cười một chút, vẫn bình tĩnh nói: “Vậy cũng chỉ có thể để cho ngươi vào ngồi, một bên chịu đựng đau nhức, một bên uống canh, vừa nghe nó khóc.”
Thành Ngọc lại kẹt.
Làn này nàng kẹt thật sự, thật lâu cũng không nghĩ ra cớ nào khác, trầm mặc một lúc, nàng nói: “Liên Tam ca ca, ngươi quá tàn nhẫn.”
Liên Tam gật đầu: “Có chút tàn nhẫn thôi.”
“...” Thành Ngọc từ nhỏ đến lớn, trên cơ bản đều là người khác vì nàng không có biện pháp, bình sinh lần đầu tiên cảm nhận được nỗi thống khổ của những người kia, đối với bạn bè từng bị mình ức hiếp qua trong quá khứ, nàng có chút sám hối. Nàng ngơ ngác đứng dựa vào khung cửa nghiêm túc rầu rĩ, suy nghĩ một vòng, cố gắng diễn lâu như vậy, cuối cùng nàng vẫn phải trả tiền sao, nhưng nàng không mang bạc a! Bây giờ nàng nói cho Liên Tam nàng không đủ bạc, Liên Tam sẽ tha thứ cho nàng chứ? Tình bằng hữu hai người liệu có tiếp tục được không?
Nàng giương mắt nhìn Liên Tam, thấy hắn cũng đang nhìn nàng. Nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này nhìn mặt Liên Tam, nàng rốt cuộc cũng phát hiện ra cái gì không đúng.
Nàng trầm mặc trong chốc lát: “Liên Tam ca ca, thật ra thì ta cũng có chút thông minh.”
“Nga? Nguyện ý nghe rõ.”
“Ngươi căn bản không phải vì nấu canh cho ta mới đem Thất luân sa chung tới.” Nàng chắc chắn nói: “Hôm nay bởi vì ta nói phải dẫn ngươi đi dạo tửu lâu, khiến cho ngươi chờ ở Tước Lai lầu, ngươi cảm thấy nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền muốn thử một lần nấu canh cá, ngươi vừa rồi căn bản là đang gạt ta.” Nàng càng nói càng cảm thấy đúng là như vậy: “Nhưng là ngươi trước giờ nấu ăn không tốt, bởi vì ngươi luôn không nhận thức được hầm canh bao lâu thì đủ, cho nên mới mang Thất luân sa chung tới. là chính ngươi muốn nấu canh cá thành công một lần, căn bản cùng ta không liên quan a!.”
“Nga,“ Liên Tống nói: “Ý ngươi là ngươi không uống chén canh không phải đặc biệt vì ngươi mà nấu, đúng không?” Hắn vân đạm phong khinh tổng kết: “Chuyện này có gì khó, ta lại một lần nữa đặc biệt vì ngươi nấu một nồi là được rồi.”
Thành Ngọc gật đầu một cái: “Vì vậy a...” rồi lập tức lắc đầu: “Không đúng,“ trán nàng không cẩn thận đụng phải khung cửa, “A!” Nàng khẽ kêu một tiếng, ngược lại không đau, nhưng bị đập, đầu óc có chút lơ mơ: “Ta có ý này sao?” Nàng nghi nghờ hỏi Liên Tam.
Liên Tam cúi đầu, nàng không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe thấy âm thanh hắn, nàng nghe thấy hắn thấp giọng tịch mịch nói: “Đúng vậy, ngươi ngại nồi canh này không phải nấu vì ngươi.”
Thiên Bộ đứng một bên trơ mắt chứng kiến tất cả, cảm thấy nhất định là gặp quỷ.
Thành Ngọc lầm bầm: “Không đúng nha,“ lần này nàng cuối cùng cùng đem bản thân mình không bị Liên Tống xoay mòng mòng nữa, tay phải che cái trán bị đụng: “Ta cảm thấy ý ta hẳn là, bởi vì Liên Tam ca ca cũng không phải vì ta nấu canh cá, cho nên ta không uống cũng không có vấn đề gì, Liên Tam ca ca một mình uống đi, ta ở chỗ này bồi ngươi là được rồi.” Lúc nói xong, sa chung vừa vặn qua nửa khắc, phía trên cây kim trên mặt đồng hồ đột nhiên bật ra một con chim gỗ bằng ngón cái hót líu lo.
Liên Tam nhìn nàng một cái, không nói nữa, chỉ đưa tay mở nắp nồi hầm, canh hầm vừa vặn, lập tức mùi thơm xông vào mũi.
Văn Tứ tỷ lặng lẽ cùng Thiên Bộ: “Thịt cá chất lượng, chính là màu trắng như ngọc mà không nát, Tam công tử lần này hầm canh rất đúng thời gian.” Thiên Bộ ừ một tiếng, thấy Liên Tống đưa tay phải ra, theo bản năng theo hầu bao năm nàng liền chuẩn xác bưng tới một chén sứ mạ vàng đưa qua.
Thành Ngọc hôm nay dậy sớm, cơm chưa được hai miếng đã bị thiếu niên trong đội xúc cúc tới kéo đi, cả sáng giằng co, bụng sớm đã sôi ục ục, lúc này ngửi thấy mùi thơm của canh, bụng lại kêu một tiếng, âm thanh như tiếng trống. Nàng lớn như vậy nhưng chưa bào giờ bị đói bụng thành ra như vậy, không khỏi cúi đầu nhìn bụng mình có chút sững sờ.
Liên Tam đã múc xong chén canh, ánh mắt cũng dừng lại ở bụng nàng: “Thất luân sa chung không khóc nữa, còn chưa muốn đi vào?”
Thành Ngọc ôm bụng nhìn xung quanh, lắp bắp nói: “Sao ta vẫn còn nghe thấy, hay là nó...”
Liên Tam nói: “Bữa cơm này không cần ngươi mời, ta đã ghi nợ, có đi vào không?”
Thành Ngọc nhất thời sửng sốt: “Ta, ta không phải, chính là ta...” Cảm thấy cả khuôn mặt đang muốn đỏ bừng, nàng ấp úng nói: “Liên Tam ca ca ngươi làm sao biết, biết chính là ta...”
Liên Tam nhếch mi: “Biết ngươi không mang theo bạc nên một mực kiếm cớ?”
Thành Ngọc lập tức nói: “Ta không phải cố ý không mang đủ tiền, không có ý xem thường ngươi, trêu cợt ngươi...” nàng nhanh nhẩy ngẩng đầu nhìn Liên Tam một cái rồi lại cúi gằm: “Ngươi không tức giận chứ?”
Liên Tam nói: “Không tức giận.”
Thành Ngọc cảm thấy giật mình: “Không có giận sao? Lần trước ta thả ngươi chim bồ câu, đã rất thất lễ, lần này lại như vậy, quả thực rất có lỗi, ngươi thật sự không giận?”
Liên Tam nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng biết ngươi có lỗi với ta.”
Thành Ngọc xấu hổ cúi đầu, lại nhịn khong được tò mò: “Vậy ngươi, ngươi vì sao không có tức giận chứ?”
Liên Tam trả lời nàng: “Có thể là bởi vì ngươi đần đi.”
Thành Ngọc trợn mắt, hiển nhiên rất giật mình: “Ta đần chỗ nào?”
“Mỗi lần nói điêu đều bị ta phơi bày, còn dám nói mình không đần?”
Thành Ngọc nghe vậy tức xì hơi, buồn bực không vui: “Kia chỉ là do ta không giỏi những thứ ý thôi. “Trong miệng vừa nói, bụng lại kêu lên, mặt nàng đỏ rực, lấy khung cửa che bụng mình lại, dáng vẻ không biết phải làm thế nào.
Tam điện hạ khóe miệng cong cong, đem chén canh vừa múc dời đến phía bàn gần cửa, khép quạt xếp, hướng nàng: “Vô luận thế nào, cứ ăn trước đã.”
Nàng kỳ kèo một lúc, mới đỏ mặt kéo thân mình nhích tới từng bước một, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí Liên Tam chuẩn bị sẵn, lau tay, bưng chén, uống một chén còn cảm thấy nghi ngờ thì thầm: “Ta vẫn cảm thấy mình thông minh mà.” Gương mặt vẫn còn hơi đỏ ửng.