Thiên Bộ tiêu hóa một lúc lâu, mới tiếp nhận được sự thật là điện hạ nhà mình hạ phàm có nhận một nghĩa đệ.
Tam điện hạ có thể cùng phàm nhân nói hơn hai câu đã là giỏi lắm rồi, hôm nay lại còn cùng tiểu thiếu niên này nói rất nhiều, mà quá nửa lại là những lời vô nghĩa, điều này khiến Thiên Bộ vô cùng khiếp sợ.
Nàng nghĩ, có phải do tiểu thiếu niên này dáng dấp đẹp mắt không? Nhưng trong ấn tượng của Thiên Bộ, Tam điện hạ cũng không phải là cái người nông cạn như vậy. Vị ca ca Bạch Chân của Thần tộc đệ nhất mỹ nhân Bạch Thiển trong thuyền thuyết kia, theo lý thuyết còn so với thiếu niên này đẹp mắt hơn một chút, nhưng cũng không thấy Tam điện hạ cùng Bạch Chân có giao tình gì.
Thiên Bộ hiếm khi thất thần.
Trong lúc nàng thất thần, hai người kia đã dùng cơm được một lúc, trước đó bọn họ cũng thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, Thiên Bộ không nghe rõ, lúc này đột nhiên nghe được điện hạ nhà nàng nhàn nhạt nói: “Ngày hôm nay ta đều rất rảnh rỗi.” Thiên Bộ nheo mắt, ở trong lòng phủ định: “Điện hạ, hôm nay người không hề rảnh rỗi, trong thư phòng vẫn còn một đống văn thư cần ngươi xử lý, quốc sư đưa thiệp nói giờ ngọ muốn tới bái kiến, Yên Lan công chúa cũng nói có mấy bức họa buổi chiều muốn đưa ngươi xem qua một chút...” Mặc dù nàng không rõ trước đó hai người đã nói gì, nhưng nàng cảm thấy rõ ràng lời này của Tam điện hạ có dụng ý.
Thành Ngọc cũng hiểu dụng ý của Tam điện hạ, nàng nháy mắt một cái, ý Liên Tam hắn là, hôm nay rảnh rỗi cả ngày, vì vậy nàng cần phải bồi hắn một ngày thì mới tính là hết nợ. Cái này cũng không phải không thể, dẫu sao bữa cơm này là Liên Tam mời, nàng còn ăn rất sung sướng nữa, làm người cần phải tri ân báo đáp. Nhưng vấn đề duy nhất là trên người nàng chỉ còn mười lượng bạc, mười lượng bạc thì có thể tiêu vào nơi nào được?
Nàng “Vậy...” một hồi, rồi đề nghị: “Vậy chúng ta lát nữa sẽ đi nghe thuyết thư?”
Liên Tam chậm rãi uống canh, không có phát biểu ý kiến.
“Xem hí kịch?”
Liên Tam vẫn không phát biểu ý kiến.
“Đá cầu?”
“Bắn tên?”
Nàng thậm chí còn nghĩ: “Chơi xích đu?”
Liên Tam buông chén canh xuống, nhìn nàng như nhìn người thiếu não.
Thành Ngọc gãi đầu, không cẩn thận làm rơi hộ ngạch xuống, tay chân luống cuống cột lại, vừa buộc vừa nói: “Nếu những thứ này ngươi đều coi thường, “ nàng suy nghĩ một chút: “Vậy ta mang ngươi tới một địa phương mới lạ.” Nàng vừa nhớ lại vừa híp mắt cười: “Mặc dù Liên Tam ca ca ngươi rất hay bắt bẻ, nhưng chỗ đó, đảm bảo ngươi sẽ không bắt bẻ được điều gì, nhất định sẽ rất thích!”
Dùng xong bữa trưa tại Tước Lai lầu, Thiên Bộ bị điện hạ nhà mình đuổi về phủ, còn điện hạ nhà nàng thì bị Thành Ngọc đuổi vào trong xe ngựa Liên phủ ngồi trước.
Thành Ngọc nhìn màn che xe ngựa buông xuống, lập tức rụt rè bước vào tiệm thuốc chếch đối diện Tước Lai lầu, vội vã mua nửa cân bột hùng hoàng, mấy củ tỏi cùng mấy khối vải thưa, trực tiếp ngồi xổm tại nơi đó đập đập giã giã một hồi, dùng vải thưa gói thành từng viên tròn to bằng nắm đấm.
Lúc biến cố nảy sinh, Thành Ngọc đang đem mấy viên vải thưa bỏ vào túi giấy dầu thật dày, ôm lấy đi ra cửa, mắt thấy đám người trên đường đang chạy tán loạn, nàng còn chưa biết phát sinh cái gì, tiếp đến liền nhìn thấy một gian hàng bán phấn son và gian hàng bán đồ trang sức lần lượt bị xô đổ. Nga, nàng biết phát sinh cái gì rồi.
Trị an kinh thành tương đối tốt, dưới chân thiên tử quần là áo lụa nhiều vô kể, mười ngày nửa tháng mọi người lại muốn chơi trò chọc gà trêu chó như đi cướp cô nương. Tiếng đao kiếm va chạm truyền vào trong tai Thành Ngọc, nàng nghĩ, oa oa, hôm nay bọn họ chơi lớn thật, còn dùng cả đao.
Kết quả là khi đám người tản ra chạy trốn lộ ra trận đánh bên trong, nàng mới biết nó không phải chuyện đùa: Giữa đường phố cách nàng mấy chục bước, một nhóm người bịt mặt đang cầm đao công kích một thanh nhiên áo đen, thanh nhiên kia còn mang theo một nữ tử bạch y không có võ công.
Bảy tám người bịt mặt, từng chiêu ra tay rất tàn nhẫn, mỗi chiêu như muốn lấy mạng người. May mà thanh niên áo đen thân thủ cao siêu, một bên che chở nữ tử che mặt bên người, một bên chống lại bảy tám người, cơ hồ còn đang chiếm thượng phong. Thân hình thanh nhiên cùng chiêu thức rất nhanh, Thành Ngọc nhìn thấy dáng người thanh niên cũng không lớn, nhưng nàng cũng không có tâm tư nhìn trận náo nhiệt này.
Cưỡi ngựa bắn tên đá xúc cúc, Ngọc tiểu công tử không gì không chơi, nhưng Ngọc tiểu công tử nàng không biết võ. Nàng tự biết phân lượng bản thân, liền minh bạch đây là một trận ám sát, lập tức quay đầu chui vào tiệm thuốc, tìm một vị trí đàng hoàng kế bên người tiểu hỏa núp vào.
Đoàn người trên đường rất nhanh tản đi một nửa, một nửa khác không chạy nhanh vẫn đang kêu la om sòm chạy trốn. Trong đám người đang chạy loạn, có một bà lão bị đẩy ngã ngay cạnh tiệm thuốc. Trên đường chạy loạn, có hai thanh niên lực tráng vô tình dẫm lên bàn chân, khiến cái mạng già của bà lão như muốn đi luôn.
Đối với cảnh đao kiếm chém giết này, Thành Ngọc cũng có chút sợ, nhưng nhìn bà lão lại không đành lòng, liền hô một tiếng đặt túi giấy xuống đất, khom lưng chạy ra ngoài. Kết quả vừa mới đem bà lão đỡ dậy định kéo vào tiệm thuốc, liền thấy một chuôi đại đao từ đối diện chém tới.
Thành Ngọc ngây người.
Ánh mắt lướt qua Thành Ngọc trong nháy mắt, Quý Minh Phong ngẩn ra, lại nhìn hướng cây đao kia, hai chữ “tránh ra” vừa xuất khỏi miệng thì lưỡi kiếm trong tay cũng rời ra, người cũng theo kiếm đuổi sát.
Vốn là bảy người áo đen đã bị Quý Minh Phong chỉnh gần hết, ba người chết bốn người bị thương nặng, người cuối cùng dùng hết khí lực liều chết đánh tới, cầm binh khí chém tới Tần Tố Mi bên cạnh hắn. Lúc hắn xoay người đem cây đao kia đá văng, cũng không nghĩ tới nó lại bay về phía Thành Ngọc.
Quý Minh Phong biết rõ Thành Ngọc cơ trí. Nàng trong tâm trí hắn là một cô nương thông minh nhất, nhưng trong tình cảm nguy hiểm, nàng nhìn đường đao bay tới lại đứng yên không nhúc nhích. Kiếm phi tới có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp đường đao phía trước, Quý Minh Phong cả người phát lạnh.
Mắt thấy ngọn đao kia chỉ còn cách Thành Ngọc chỉ hai ba thước, đột nhiên từ hướng khác có một chiếc quạt xếp phi tới.
Quạt xếp kia toàn thân đen nhánh, chỉ có chỗ cánh quạt rủ xuống có một chút sắc hồng, cũng không biết là gì. Lúc mũi đao chỉ còn cách Thành Ngọc chừng hai thước, cây quạt liền chính xác đánh vào thân đao, phát ra một tiếng đinh, có thể thấy phiến cốt là lấy kim loại làm thành. Cả cây trường đao liền lệch sang hướng khác. Theo lý mà nói cho dù cây quạt có từ sắt thép tạo thành, cũng khó có thể ngăn được trường đao. Nhưng chỉ một vật nhỏ bé như vậy, lại có thể nhẹ nhàng đúng lúc đem một trường đao nặng tới hai ba chục cân bay ra ngoài.
Thành Ngọc vừa mới núp vào sau cánh cửa tiệm thuốc có khắc câu đối “Tiên sơn vô kỳ dược, thị trung hữu diệu phương.” Trường đao dọa người kia bị chiếc quạt xếp đụng lệch hướng, mũi dao quét qua không khí cắm vào chữ “Kỳ”, đâm sâu chừng ba tấc, thể hiện người phi quạt công lực cao thâm.
Lực đạo lớn như vậy, theo lý thuyết thì khi quạt xếp đụng trường đao sẽ sinh ra phản lực, nhưng phản lực cũng thể đủ để đẩy ngược nó dọc theo đường cũ trở về, nhưng không biết tại sao, sau khi hắc phiến cùng trường đao đụng một cái, lại dọc theo đường phi tới bay ngược trở lại, mục tiêu tựa hồ là chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng trên đường.
Khi cây quạt bay tới gần, từ trong xe ngựa một bàn tay vươn ra. Ngón tay trắng nõn thon dài, lộ ra trong tay áo màu trắng, hiện rõ dưới ánh nắng, có một loại ưu nhã khó tả. Đó là một cái tay nam tử. Hắc phiến nằm gọn trong tay nam tử, cái tay kia còn khẽ vuốt ve cán quạt, sau đó thu về.
Dưới trời nóng bức chói chang, lúc trường đao bay tới, một khắc đó Trường Ngọc cảm thấy mình không nghĩ được gì cả.
Nàng cái gì cũng không nghĩ, những hình ảnh vụn vặt trong cổ mộ ở Nam Nhiễm Quốc lại đột nhiên như ma quỷ thoáng qua trong đầu nàng, một giọng nói ôn hòa trầm thấp vang lên bên tai nàng: “Không phải sợ, Quận chúa, không phải sợ.” Theo giọng nói kia, trước mắt nàng chợt trở nên mơ hồ, Thành Ngọc có chút hoảng loạn.
Lúc trường đao phi tới, bà lão được Thành Ngọc nửa nâng lên đang đưa lưng về phía trận đánh, nên không nhìn thấy một màn kinh tâm này, đến khi cây đao ghim vào câu đối trên cửa tiệm thuốc cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là nhìn thấy Thành Ngọc bất động liền kéo nàng một cái. May mà tiểu hỏa trong tiệm thuốc có mấy phần dũng cảm, lập tức chạy ra ngoài nắm tay bà lão đỡ vào bên trong, lại quay đầu đỡ Thành Ngọc.
Thành Ngọc lúc này mới mê mê man man phản ứng lại, trước mắt vẫn mơ hồ, nàng ngây ngô một chút, phát hiện trên đường sớm không còn bóng người, thanh niên áo đen đứng cách mình chừng mười bước. Nữ tử bạch y đứng xa hơn một chút.
Đôi mắt nàng còn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ, trong lòng liền biết kia là hai cái vị vừa bị vây đánh. Nàng cũng không biết tình trạng hiện tại là gì, liền lấy tay áo dụi mắt.
Lúc Thành Ngọc dụi mắt, Quý Minh Phong có bước về trước một bước, nhưng cũng không lại gần, chỉ đứng cách đó không nói một lời nhìn nàng.
Liên Tống vén rèm xe lên muốn nhìn xem Thành Ngọc có phải bị sợ đến choáng váng, cảnh Quý Minh Phong dán tầm mắt trên người Thành Ngọc và không tự chủ được đến gần một bước kia đúng lúc rơi vào mắt hắn. Hắn đem rèm xe treo lên, lần nữa nhặt cuốn nhàn thư vừa mới xem trong lúc chờ Thành Ngọc khi nãy, lại không có ý lật, chỉ cầm trong tay. Hắn ngồi trong xe ngựa nhìn hai người, tầm mắt bình thản, cuốn sách trên tay gõ gõ đầu gối.
Lúc Thành Ngọc dụi dụi mắt liền cảm thấy có người đang nhìn nàng, đến khi đôi mắt sáng tỏ lại ngẩng đầu nhìn một cái, liền trực tiếp đối diện với tầm mắt Quý Minh Phong, nàng đầu tiên bối rối một hồi, sau đó gương mặt trong nháy mắt không còn chút huyết sắc.
Bàn tay cầm kiếm của Quý Minh Phong siết chặt, gọi tên nàng: “A Ngọc.”
Thành Ngọc thấp giọng nói: “Quý công...” rồi chợt sửa lại lời nói: “Không, Quý thế tử.” Nàng cố gắng trấn định sắc mặt: “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp lại Quý thế tử, tháng trước nghe nói thế tử đại phá Nam Nhiễm, thế tử là cùng Vương gia tới kinh thành vì chuyện này đi.”
Quý Minh Phong nói: “Có thể đại phá Nam Nhiễm, ngươi góp sức...”
Thành Ngọc không để hắn nói hết lời, nhìn đám người bịt mặt ngổn ngang cách đó không xa, cố gắng chuyển đề tài của Quý Minh Phong: “Trong kinh thành thật ra luôn luôn thái bình, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay lại khiến thế tử người gặp phải cuồng đồ, thế tử nhất định đã bị kinh sợ, a, tuần sai tới rồi.” nàng mím môi nói một câu: “Quý thế tử còn bận bịu nhiều việc, ta cũng không muốn làm trễ nải...”
Tầm mắt Quý Minh Phong vẫn dán chặt lên người nàng, cứng rắn cắt đứt lời nàng: “Khi đó tại sao lại âm thầm rời đi?”
Thành Ngọc tựa như không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, cúi đầu im lặng một chút, lúc ngẩng đầu lên thì thần sắc có ý cười. Gò má trắng như tuyết, nhưng vẫn gượng cười, nàng thấp giọng nhưng rõ ràng nói: “Không có âm thầm, ta nhớ đã lưu lại, cái gì cần ta cũng đã để lại cho thế tử.”
Quý Minh Phong mím môi.
Quý Minh Phong không nói lời nào, Thành Ngọc cũng không biết nói gì. Trên mặt nàng nhìn có vẻ trấn định, thực ra cả người đều mơ màng, nàng không hiểu tại sao lại ở chỗ này gặp Quý Minh Phong. Thật ra thì nàng cũng không hi vọng gặp lại bất kỳ người nào có liên quan đến Vương phủ Lệ Xuyên. Nhưng hôm nay, lại gặp những hai người, một là Quý thế tử, nàng trống rỗng liếc nhìn nữ tử bạch y đứng cách đó một khoảng, còn một người nữa là thế tử phu nhân.
Nàng lại bắt đầu choáng váng, đầu khẽ đau. Sắc mặt nàng trắng như tuyết, muốn nhanh chóng kết thúc việc này, nhìn chung quanh nửa khắc, nhìn Quý Minh Phong vẫn không nói lời nào, liền thấp giọng lặp lại lời cáo từ vừa mới nói: “Quý thế tử còn bận bịu nhiều việc, ta cũng có chút việc bận, không dám trễ nải thế tử.” Nàng vừa muốn thi lễ cáo từ, lại nhớ tới bản thân đang mặc y phục công tử, liền không khụy đầu gối, chỉ miễn cưỡng cười một cái, bước tới tiệm thuốc bên cạnh, nhưng nàng thật ra không biết mình đi vào tiệm thuốc làm gì. Đầu nàng vẫn còn choáng váng.
Quý Minh Phong nói: “Ngươi cứ như vậy không muốn...”
Bên trong xe ngựa đối diện đột nhiên truyền tới giọng nói nam tử: “Đi đâu đấy, quên đường rồi sao?”
Quý Minh Phong nghiêng đầu nhìn về phía xe ngựa, Thành Ngọc lúc này mới nhớ ra nàng vào tiệm thuốc để làm gì, tiếp đó nàng nhớ còn để mấy cái bao vải trong tiệm, tiếp đó lại nhớ tới nàng căn bản không có qua loa lấy lệ với Quý Minh Phong, nàng đúng là còn có việc, chính là phải mang Liên Tam đến cái địa phương mới lạ kia giải buồn, địa phương mới lạ nàng nói chính là sơn động Tâm Nghi.
Nàng ổn định lại, vừa đi tới tiệm thuốc vừa trả lời: “Không quên, chỉ là ta còn quên đồ trong tiệm, đợi một chút.”
Vào trong tiệm thuốc, nàng móc trong người ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên an thần, cau mày nhìn viên thuốc một hồi, trực tiếp nuốt vào.
Lúc Thành Ngọc đang chỉnh lại đầu trong tiệm thuốc thì tuần sai đang hỏi Quý Minh Phong một số câu, trong lời nói biết được thế tử gia từ biên thùy tới, không tránh được một phen hàn huyên chấp lễ, Tần Tố Mi đứng bên người Quý Minh Phong, trên đường cũng dần dần nhiều người.
Trong khi đường phố dần trở lại tấp nập, chiếc xe ngựa chạm khắc tinh xảo trước Tước Lai lầu kia từ đầu đến cuối hết sức yên tĩnh. Không chỉ phu xe trầm lặng, ngay cả con ngựa kéo xe tựa như cũng hiểu chuyện mà chưa từng vì đám người chém giết mà hoảng sợ.
Lúc Thành Ngọc ôm bọc giấy dầu chạy đến xe, chợt ngừng một chút, nhìn Quý Minh Phong cùng tuần sai nói chuyện, nàng thở phào nhẹ nhõm, tựa như cơn gió chạy đến bên cạnh xe ngựa.
Trong kinh thành xảy ra chuyện đại sự như vậy, đám người bịt mặt ba chết bốn hôn mê, cánh tay thế tử gia từ biên thùy tới cũng bị trầy một ít, đây là đại sự cỡ nào, còn khiến tuần sai làm việc hết sức tỉ mỉ, nhưng có lúc không khỏi không có con mắt, hỏi thêm thế tử gia mấy câu.
Thế tử gia tuy có hỏi tất trả lời, nhưng sự chú ý phân nửa lại đặt trên chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Hắn thấy Thành Ngọc như một cơn gió lao tới bên cạnh xe ngựa, giọng nam nhân lúc nãy lại vang lên: “Chạy nhanh lắm, không có chút nào mềm nhũn?” Giọng nói hơi lạnh nhưng không lãnh khốc.
Thành Ngọc khôn khéo trả lời nam nhân kia: “Có mềm nhũn một lúc, khi ngươi ở trong xe ngựa gọi ta thì đã hết.”
Giọng nói nam nhân dừng một lúc: “Bị dọa rồi?”
Thành Ngọc tiếp tục khôn khéo: “...Không có.”
Nam nhân kia nhàn nhạt nói: “Nói thật.”
Thành Ngọc ngập ngừng: “...Có bị dọa.”
Nam nhân kia giống như đang cười: “Nói ngươi ngốc ngươi còn ý kiến, nguy hiểm ngay trước mặt còn không biết đường né tránh, ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Thành Ngọc ấp úng: “Ta không kịp phản ứng nha, là người đều có thời điểm không kịp phản ứng mà, Liên Tam ca ca ngươi chắc chắn cũng có những lúc như thế, còn giáo huấn ta.”
Nam tử nói: “Ta chưa khi nào như thế.”
Thành Ngọc thán phục một tiếng.
Nam tử lại nói: “Ngươi có nghĩ tới, nếu hôm nay ta không ở đây, ngươi sẽ ra sao không?”
Thành Ngọc ngừng một hồi, nhẹ giọng nói: “...Sẽ bị thương, sẽ chết.”
Quý Minh Phong nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Nam tử nói: “Cho nên sau này phải làm sao?”
Lần ngày Thành Ngọc ngừng lâu hơn một chút, lúc mở miệng âm thanh nhẹ nhàng: “Sau này...Nếu ta không thể bảo vệ mình, thì sau này...Tốt nhất không nên đi dạo phố nữa, có đúng không?”
Trái tim Quý Minh Phong chợt co rúm lại. Trước kia chính là hắn yêu cầu nàng như vậy. Hắn muốn nàng an phận một chút, nếu không thể bảo vệ mình, cũng đừng đưa mình vào hiểm cảnh, tạo phiền toái cho người khác. Cho đến khi nàng rời đi rất lâu, hắn mới biết những lời này thật ra gây tổn thương bao nhiêu.
Nam tử kinh ngạc cười một tiếng: “Ngươi ngốc sao?”
Thành Ngọc nhẹ giọng nói: “Không thể tự bảo vệ mình, lại không thể đặt mình vào hiểm cảnh, tạo phiền toái cho người khác, không thể mắc sai lầm như thế được.” Nàng có chút mê man: “Cho nên sau này ta sẽ giảm bớt việc đi dạo phố, không mang thêm phiền toái cho người khác nữa, chẳng lẽ không đúng sao? giống như hôm nay ta đã phạm sai lầm, đem phiền toái đến cho Liên Tam ca ca ngươi...”
Nam tử trầm mặc một lúc, mới nói: “Nguy hiểm không dự liệu trước, gọi là bất ngờ. Đi dạo phố không nguy hiểm, hôm nay trên đường gặp chuyện này, gọi là bất ngờ. Phát sinh ngoài ý muốn, không phải là lỗi lầm của bất kỳ ai.”
Thành Ngọc tựa hồ rất ngạc nhiên: “Cho nên cũng không phải lỗi của ta?” Nhưng vẫn còn lăn tăn, giống như lẩn quẩn trong mê cung: “Nhưng nếu ta không chọn ngày hôm nay để đi dạo phố, ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm, Liên Tam ca ca cũng không gặp nguy hiểm.” Nam tử đưa tay ra: “Dĩ nhiên ngươi không sai, ngươi cũng không mang phiền toái đến cho ta.” Hắn dừng một chút: “Ta chẳng qua là hy vọng sau này gặp phải chuyện bất ngờ, ngươi nên cơ trí một chút.”
Quý Minh Phong nhìn nam tử kéo Thành Ngọc lên xe ngựa, hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng nam tử đó, cũng không thấy biểu tình trên mặt Thành Ngọc khi nam tử kia nói ra những lời đó.
Ngón tay nắm chuôi kiếm, vì dùng sức nên có chút cứng ngắc. Tuần sai trước mặt dông dài cái gì, Quý Minh Phong hoàn toàn không chú ý tới, hắn đột nhiên nghĩ tới Thành Ngọc trước kia vẫn gọi hắn là gì.
Nàng trước kia thân mật gọi hắn là thế tử ca ca.
Đó lại giống như một câu chuyện cũ đã rất lâu.
Quý Minh Phong đứng tại chỗ không biết bao lâu.