Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 104: Chương 104: Chị em gặp lại




Mộc Cận có một đêm không ngon giấc, cô nằm trên giường luôn tự hỏi làm cách nào mới có thể giấu Giang Thiếu Thành đi gặp Chu Lạc Khiết, mãi cho đến lúc trời hửng sáng cô mới ngủ được ba, bốn tiếng. Sáng sớm sau khi rời giường lần đầu tiên cô bước xuống lầu, chủ động ngồi vào bàn cơm, cả dì Chu và Giang Thiếu Thành đều giật mình ngạc nhiên.

Giang Thiếu Thành đã định mang mâm cơm sáng lên nhưng cô lại đang đứng trước mặt, anh vui vẻ vuốt tóc cô: "Hôm nay nhìn khí sắc em cũng không tệ." Cô đã thay một bộ váy mùa hè, mái tóc cũng được buộc lên, cả người đầy sức sống, tuy rằng sắc mặt vẫn còn vẻ nhợt nhạt, nhưng trông đã tốt hơn trước rất nhiều.

Mộc Cận không trả lời, chỉ yên lặng dùng bữa sáng trước mặt. Cô nghĩ, nếu bây giờ cô đề xuất ý kiến muốn đi đâu đó, nhất định anh sẽ nói anh cũng đi cùng với cô, không biết đến chừng nào anh mới có chuyện bận để không còn trông coi cô mỗi ngày như thế này nữa! Lẽ nào đến bây giờ anh vẫn còn bị đình chỉ công tác sao? Đang nghĩ đến đó thì cô chợt nghe thấy Giang Thiếu Thành nói: "Anh có chuyện phải ra ngoài một lát, có lẽ chiều mới về, buổi trưa em ở nhà phải ăn cơm nhé?"

Mộc Cận không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng thì mừng rỡ. Sau khi ăn sáng xong, Giang Thiếu Thành quả thật đã đi ra ngoài, giống như mọi lần anh đi ra ngoài, lúc đi còn dặn dì Chu buổi trưa phải trông chừng Mộc Cận ăn cơm, có việc gì thì gọi điện cho anh.

Giang Thiếu Thành chân trước vừa bước ra khỏi cửa, cô đã lập tức gọi tới dãy số kia, nghe thấy giọng nói của Chu Lạc Khiết, Mộc Cận gần như muốn nghẹn ngào đến nói không nên lời, Chu Lạc Khiết sắp xếp nơi gặp mặt qua điện thoại. Cúp máy xong, dì Chu thấy Mộc Cận ra ngoài, nên muốn đi cùng cô.

Mộc Cận nói: "Không cần đâu, dì yên tâm, tôi sẽ không đi luôn không trở về đâu."

Dì Chu thì lo lắng nói: "Có lẽ tôi nên gọi điện thoại báo cho cậu ấy một tiếng, mỗi lần khi cô muốn ra ngoài tôi đều gọi điện thoại cho cậu ấy, lần này không gọi, ngược lại sẽ làm cậu ấy nghi ngờ."

"Vậy dì gọi đi, nhanh lên, hãy nói là tôi muốn đi siêu thị mua đồ ăn với dì."

Sau khi dì Chu nói chuyện điện thoại với Giang Thiếu Thành xong thì nói với Mộc Cận: "Cậu ấy nói đừng ở bên ngoài quá lâu."

Có lẽ dì Chu thật sự sợ Mộc Cận sẽ nhân diệp bỏ đi, đến lúc đó bà sẽ không biết ăn nói sao với Giang Thiếu Thành, cho nên mới khăng khăng muốn đi theo, Mộc Cận nghĩ lại cảm thấy nếu như chỉ một mình cô ra ngoài lại càng làm cho Giang Thiếu Thành thấy kì lạ, nên cũng không ngăn cản dì Chu nữa.

Mộc Cận và Chu Lạc Khiết hẹn trong một quán ăn bên cạnh siêu thị mà dì Chu bình thường hay đến mua thức ăn, lúc tới nơi, Mộc Cận nói với dì Chu: "Dì đi siêu thị mua đồ đi, tôi làm xong chuyện thì sẽ đi tìm dì."

Dì Chu hơi khó xử, Mộc Cận vội thúc giục: "Dì đi đi! Dì đi theo tôi làm gì, dù không tìm thấy tôi, anh ta cũng sẽ không ăn thịt dì đâu, dì sợ cái gì!"

Dì Chu lo lắng căn dặn: "Đừng đi lâu quá, không chừng buổi trưa là Giang tiên sinh sẽ về ăn trưa." Tuy đi chậm nhưng cũng đã đến gần siêu thị.

Mộc cận thở phào nhẹ nhõm, đi lên lầu hai của quán ăn, tìm đến được căn phòng đã hẹn với Chu Lạc Khiết, bốn phía trong phòng đều buông rèm rất dày, Mộc Cận khép cửa lại, đi về phía Chu Lạc Khiết. Chu Lạc Khiết cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, cách lần từ biệt vội vã chỉ mới một, hai tháng thế nhưng cả hai lại tưởng chừng như đã mấy đời, cõi lòng cảm thấy thật thê lương.

Hai bàn tay cùng nắm chặt lấy nhau, Chu Lạc Khiết ôm chằm lấy Mộc Cận, nhìn thấy Mộc Cận rơi nước mắt, đôi mắt cô cũng ửng hồng, cô biết từ bấy tới nay, Mộc Cận chịu dày vò và tổn thương còn sâu sắc hơn cô. Mộc cận mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, sinh ra trong Mộc gia nhưng lại chưng từng trải qua mưa gió gì, chỉ trong một đêm làm sao có thể chịu đựng nổi nhiều tin buồn như vậy, cô cũng không cần hỏi cô bé đã phải trải qua như thế nào!

Chu Lạc Khiết dìu Mộc Cận ngồi xuống: "Em ốm đi nhiều quá, trông có vẻ không được khỏe."

Mộc Cận không nói cho Chu Lạc Khiết chuyện mình sinh non: "Em không sao, em còn tưởng những ngày này chị còn ở chỗ Diệp thiên, được rồi, Vọng thư thì sao, bé khỏe chứ? Bây giờ các chị ổn cả không, chị quay lại đây sẽ không sao chứ, có thể bị Diệp Thiên phát hiện không?"

Chu Lạc Khiết bảo cô đừng vội, nói: "Vọng Thư vẫn khỏe, lần này chị đến đây, Giang gia đã ngầm phái rất nhiều người đi theo bên cạnh chị, sẽ không sao cả đâu. Mộc Cận, lần này chị tới là muốn hỏi em về chuyện của Tại Nham, chị nghe cảnh sát tìm được một cái xác, em có đi nhận diện..." Chu Lạc Khiết nắm chặt tay của Mộc Cận, khó khăn mở miệng hỏi: "Là anh em?"

Mộc Cận nhìn xung quanh, lắc đầu.

"Em chắc chắn chứ?"

Mộc Cận hạ giọng nói: "Tuy là cái xác đó không còn nhìn rõ mặt, dáng người lại rất giống anh em nhưng em chắc chắn không phải, em với anh cùng lớn lên, chỉ cần nhìn lướt qua em cũng biết có phải hay không. Hơn nữa quần áo cũng khác, em không biết tại sao họ lại trùng hợp vớt được cái xác đó, có lẽ là ý trời, để cho anh em thoát được nạn này, chỉ cần họ tin cái xác đó là anh em, như vậy hi vọng sống sót của anh ấy càng lớn hơn."

Nghe Mộc cận nói như vậy, trái tim Chu Lạc Khiết mới từ từ thả lỏng, cảm thấy mình sống đến giờ nhưng cô vẫn luôn sợ sẽ nghe được từ miệng Mộc Cận cái đáp án khiến mình chịu không nổi kia, đã nhiều ngày nay cô vẫn như người treo lơ lửng cạnh vách đá, cảm thấy chơi vơi, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống địa ngục. Cảm giác này giống như đang đợi người khác cho mình một phán quyết tử hình, bây giờ Mộc Cận cuối cùng cũng cho cô một tia hi vọng.

Chu Lạc khiết nói: "Cảnh sát chưa chắc đã dễ dàng tin tưởng, nếu không bọn họ đã chẳng muốn tìm Vọng Thư để xét nghiệm ADN."

"Chị dâu, nhất định đừng để cho bọn họ tìm được Vọng Thư, bây giờ, trên đời này chỉ còn lại Vọng Thư có quan hệ huyết thống với anh em, chỉ cần kéo dài thời gian, họ mà không tìm được cách nào xác định thì sẽ kết thúc vụ án thôi."

"Chị biết, cho nên chị mới đi gặp em trước, đừng lo lắng, cho dù họ có tìm được Vọng Thư thì cũng sẽ e ngại thế lực của Giang gia, họ sẽ không dám bắt chị đưa Vọng Thư đi xét nghiệm ADN đâu." Chu Lạc Khiết khẽ thở dài: "Có điều, giờ anh em đang ở đâu, là sống hay chết, sao đã lâu vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì cả, Mộc Cận, lúc đó...Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuy chị sắp đặt mọi chuyện có vội vàng nhưng chỉ trong một thời gian ngắn sao cảnh sát có thể nắm được tin tức..." Cho dù Diệp Thiên có thông báo ngay cho Lưu Tiến Dân cũng không thể nhanh như vậy, chính xác như vậy được?

Tình hình rạng sáng ngày hôm đó hiện lên trước mắt Mộc Cận, cô đau đớn nhắm hai mắt lại, tự trách: "Đều là do em liên lụy, lúc đó, lúc đó anh và Cương Tử vốn vẫn kịp thời gian rời đi, nhưng anh sợ em lên thuyền sẽ không cầm cự nổi, nên gọi điện cho Giang Thiếu Thành, nhưng mà, anh ta...anh ta lại dẫn theo bọn Lưu Tiến Dân tới..."Móng tay Mộc Cận cắm sâu trong lòng bàn tay: "Nếu không phải tại em, anh cũng sẽ không mạo hiểm lựa chọn tin tưởng anh ta lần nữa...Cao Liệt đỡ đạn cho em, Cương Tử cũng gián tiếp vì em mà chết, nhưng cái người cùng chung chăn gối với em kia, ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng không để lại cho em, mà đuổi cùng giết tận, chị ơi, em hận anh ta!"

Chu Lạc Khiết gỡ những ngón tay của Mộc Cận ra, không muốn cô lại tự làm tổn thương mình, nếu như chỉ có hận thì làm sao lại có thể khổ sở đến mức này, cô khuyên nhủ Mộc Cận: "Tất cả sẽ qua cả thôi, chúng ta dù sao cũng phải sống, chúng ta phải kiên cường lên, chờ anh em trở về."

"Chị, chị cũng cho rằng anh em còn sống đúng không."

Chu Lạc Khiết kiên quyết gật đầu: "Ừ!” Đây là niềm tin còn lại của cô, tin tưởng, ít ra cô vẫn còn có hi vọng.

Mộc Cận cắn cắn môi, muốn cười nhưng lại bật khóc: "Chị dâu, em rất nhớ cha, rất nhớ anh, trong khoảng thời gian này em cũng muốn đi tìm chị với Vọng Thư, nhưng mà em sợ sẽ liên lụy các chị bị cảnh sát bắt được, em là một kẻ không may mắn, nếu không có em, Mộc gia chúng ta đâu có như ngày hôm nay, chị không biết trên người cha trúng bao nhiêu đạn đâu, mỗi tối em đều mơ thấy cả người cha đầy máu, cảnh cha chết không nhắm mắt, ông ấy đang trách em, chắc chắn là đang mắng em, nếu như em có thể chọn lựa lại lần nữa, nhất định em sẽ tránh xa Giang Thiếu Thành, nhưng không bao giờ, không thể làm lại nữa rồi..."

"Mộc Cận, đừng nghĩ như vậy, cha em thương em như vậy, sao trách em được, tất cả đều có số cả rồi, Mộc gia chắc chắn cũng đã đoán được có kết cục ngày hôm nay, không phải do em sai, em phải sống cho tốt mới khiến cha em linh thiêng trên trời được yên lòng! Hơn nữa, cuộc đời này còn rất dài, cuộc đời em vẫn còn có nhiều việc, cũng sẽ có vui vẻ, không thể nản lòng như vậy được, nếu như chị cũng giống em tuyệt vọng trong lúc bất hạnh như vậy thì sao có thể sống tới ngày hôm nay, cũng sẽ không quen biết với anh em, càng không thể có được Vọng Thư. Mộc Cận, nghe chị nói, phải kiên cường bước tiếp nghe em!"

"Em không biết mình phải kiên cường như thế nào nữa, những ngày như vầy thực sự rất đau khổ, em muốn rời khỏi anh ta, chị ơi, chị dẫn em theo đi, chúng ta cùng chăm lo cho Vọng Thư, chờ anh trở về, được không?"

Bàn tay Chu Lạc Khiết phủ lên bàn tay Mộc Cận, như muốn truyền sức mạnh cho cô: "Mộc Cận, em và Vọng Thư mãi mãi là người thân của chị, lúc nào em cũng có thể tìm bọn chị, nhưng trái tim còn bị ràng buộc thì đi tới đâu cũng không có tự do, em có thể tránh một lúc nhưng đâu thể trốn cả đời. Dù có muốn đi thì em cũng phải kết thúc hoàn toàn với Giang Thiếu Thành, em hiểu chưa?"

Ánh mắt Mộc Cận ảm đạm mà cô liêu, hoàn toàn kết thúc ư? Khi đó mình và Giang Thiếu Thành còn chưa đủ dứt khoát sao?

Chu Lạc Khiết lau nước mắt cho cô: "Chúng ta ăn cơm đi, buổi chiều chị sẽ ề Giang Nhạc, Mộc Cận, em nhớ kỹ nhé, không phải trên đời này em không còn người thân nào, bất cứ lúc nào, bất kể hoàn cảnh gì, chị cũng là chị dâu của em, cả đời này chị chỉ làm vợ của anh em mà thôi."

"Cảm ơn chị, chị dâu."

Sau khi tạm biệt Chu Lạc Khiết, trên đường về, Mộc Cận cứ nghĩ mãi đến những lời Chu Lạc Khiết nói với mình. Đúng vậy, nếu như muốn rời khỏi đây không vương vấn, đoạn tuyệt sạch sẽ, không còn chút dính líu đến nhau, lúc này đây cô nên cùng Giang Thiếu Thành nói chuyện cho rõ ràng. Cô và anh ta đã là người ở hai lối rẽ, mỗi người mỗi ngả, chắc rằng anh ta cũng hiểu điều này. Cho dù bây giờ anh giữ cô lại bên cạnh là vì trách nhiệm, vì hổ thẹn, hay quả thật còn chút tình cảm với cô thì cũng vẫn không thể thay đổi được kết quả, cho nên anh cần gì phải vẫy vùng vô ích như vậy!

Lúc Mộc Cận và dì Chu về đến nhà, Giang Thiếu Thành đã về rồi.

Dì Chu nói: "Tiên sinh, cậu ăn trưa rồi sao, chúng tôi không biết cậu lại về sớm như vậy, cho nên mới cùng cô ấy đi dạo siêu thị một lát."

"Không sao, tôi ăn bên ngoài rồi mới về." Anh mỉm cười nhìn Mộc Cận: "Mệt không, em mua cái gì vậy?"

Dì Chu trả lời thay Mộc Cận: "Đi dạo trong siêu thị một lúc sẵn đó mua cơm trưa về."

Mộc Cận vẫn không nói chuyện đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Giang Thiếu Thành: "Chúng ta nói chuyện đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.