Ads
Ngữ điệu của Mộc Cận vừa lạnh lùng vừa quả quyết, điều này
làm cho khóe miệng đang mỉm cười của Giang Thiếu Thành cũng dần dần khép lại.
Hai người cùng bước vào phòng khách trên lầu, Mộc Cận ngồi xuống sô pha, chuẩn
bị tư thế sẵn sàng nói chuyện, còn Giang Thiếu Thành thì lục tìm bao thuốc lá
và hộp quẹt trong tủ rồi bước đến bên cửa sổ. Những khi gặp áp lực hoặc giả gặp
phải chuyện phiền muộn thì anh hút rất nhiều thuốc, biểu hiện của Mộc Cận làm
cho anh cảm giác cô sắp nói cái gì đó. Mấy ngày trước khi cô vẫn còn ngơ ngẩn,
anh vẫn hi vọng cô sẽ tỉnh táo lại một chút, nhưng bây giờ khi cô trở lại bình
thường nói muốn nói chuyện với anh, thì Giang Thiếu Thành lại hi vọng thà là cô
cứ tiếp tục khép mình, không chịu nói chuyện với bất kì ai như trước đây. Cô hiện
giờ khiến anh càng hoảng hốt và bất lực hơn so với chuyện phẫn nộ lấy dao đe dọa
anh.
Nên đối diện thì sẽ phải đối diện, kẹp trong tay điếu thuốc
đã tắt ngấm đứng bên bậu cửa sổ, anh đi đến trước mặt cô, ngồi xuống: “Em nói
đi.
Trong lúc anh hút thuốc, Mộc Cận đã nghĩ rất nhiều về những
lời muốn nói, nhưng cuối cùng câu nào cũng không thể diễn đạt rõ quyết tâm của
cô, cô sợ lần nói chuyện này sẽ kết thúc mà không đi đến kết quả. Mộc Cận mấp
máy môi, mấy giây sau mới ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Giang Thiếu Thành, câu
đầu tiên mà cô nói là: “Thiếu Thành, tôi muốn đi khỏi đây.”
Giang Thiếu Thành lại chỉ cảm thán, nói: “Rất lâu rồi mới
nghe em lại gọi tên anh.”
“Cuộc đời tôi còn rất dài, không muốn hận anh mãi, tôi không
muốn sống mệt mỏi như thế này nữa.
“Còn nhớ anh đã nói gì với em không? Anh đã nói là sẽ không
cho…em có cơ hội hối hận, em nhớ chứ, không phải anh không cho em cơ hội rời khỏi
anh thật xa, là chính em chọn trở về, đường là do chúng ta chọn, không có lí do
gì giữa đường em lại đổi ý, bỏ lại một mình anh!” Nói về đàm phán, cô làm sao
có thể là đối thủ của anh!
Mộc Cận nhắm chặt hai mắt, đè nén máu nóng đang cuồn cuộn
trong tim: “Tôi sai rồi, là do tôi không biết tự lượng sức mình, cho dù gặp phải
chuyện như ngày hôm nay thì cũng là tôi tự gieo gió thì gặp bão, coi như là tôi
xin anh, anh cho tôi một cơ hội sửa sai đi, được không vậy?”
“Em không cần phải nói những lời tự chà đạp mình như vậy, em
có biết tới bây giờ anh vẫn níu kéo, cố muốn bù đắp cho em, là vì anh yêu em,
là vì anh còn muốn giữ lại hôn nhân của chúng ta mà.”
“Nhưng anh có hỏi tôi có muốn hay không chưa? Anh có biết
bây giờ tất cả những thứ về anh đều làm cho tôi không chịu nổi không, gồm cả
tình yêu của anh, Giang Thiếu Thành, lúc trước tôi yêu anh là thế, vẫn không thể
thay đổi quyết tâm giết cả nhà tôi của anh, bây giờ anh dựa vào cái gì mà cho rằng
tình yêu vĩ đại của anh có thể cứu chuộc tôi đây? Dựa vào đâu mà anh cho rằng
tôi sẽ còn cần ‘tình sâu ý nặng’ của anh chứ?
Bàn tay đang vịn trên tay vịn sô pha của Giang Thiếu Thành
siết chặt lại, mu bàn tay nổi gân xanh, mấy câu nói đó của Mộc Cận khiến anh rất
thảm hại, chúng cũng không nể tình mà phô bày những điều anh tự lừa mình dối
người mấy ngày nay. Đúng! Dựa vào đâu mà anh cho rằng chỉ cần còn có tình yêu của
anh thì có thể khiến cô tha thứ? Anh có nghĩ tới không, Mộc Cận rời khỏi anh,
cô mới có thể quên đi đau khổ, là chính anh không muốn thừa nhận chuyện này, là
bởi vì anh ích kỉ vơ lấy lí do vụng về như vậy giữ cô bên mình.
Mộc Cận lại nói tiếp: “Tôi có thể ra nước ngoài hoặc tìm một
nơi không ai biết bình yên sống nốt những năm còn lại, từ từ quên đi chuyện tôi
là con gái của ai, quên đi tôi là vợ của ai, quên hết tất cả, ở bên cạnh anh
tôi không làm được, tôi sẽ chỉ càng thêm hận anh, hận chính tôi, anh cần gì cứ
tiếp tục giày vò mình như vậy.”
“Mộc Cận, anh có thể đưa em cùng ra nước ngoài, đi đến bất cứ
đâu, không quen biết một ai làm lại từ đầu.”
“Tôi không muốn!” Mộc Cận kiên quyết từ chối: “Ông trời
không cho chúng ta chết ở trong tay đối phương đã là sự nhân từ lớn nhất rồi,
không thể lại có thêm một cơ hội nữa! Trong biển người mênh mộng mờ mịt này, cả
đời tôi và anh đừng gặp lại nhau là kết cục tốt nhất!”!
Nghe được lời cô nói cả đời này không muốn gặp lại khiến cho
Giang Thiếu Thành mất một lúc không thể chấp nhận nổi, anh lại muốn hỏi: “Em muốn
đi đâu? Em cũng biết hiện nay bên ngoài vẫn còn rất nhiều người muốn mạng của
em.” Mộc gia đã chết, không có nghĩa nhưng người căm thù họ sẽ bỏ qua cho cô.
Trái lại, cũng chính vì mất đi sự che chở của Mộc gia, cô chỉ có thể mặc cho
người ta xâu xé.
Mộc Cận không quan tâm, nói: “Hôm nay, tôi chỉ là một đứa
con gái mồ côi còn sót lại của Mộc gia mà thôi, sao bọn họ còn muốn kiếm thêm
phiền phức mà đối phó với tôi, mà cứ cho là tôi có gặp chuyện gì bất trắc thì
đó cũng là số mạng của tôi, tôi chấp nhận. Chúng ta cứ vậy đi, coi như chưa từng
quen biết nhau, đừng lấy yêu hận ra làm cớ để tiếp tục dây dưa giữa anh và tôi
nữa, được chứ?
Âm thanh cuối cùng của cô rất nhẹ, nhưng mỗi câu đều rất dứt
khoát, không để cho anh có chỗ xoay chuyển, nhưng giữa anh và Mộc Cận có thể
không còn chỗ trống nữa sao? Không còn đủ chỗ cho tình yêu nữa ư? Anh đã nghĩ
có thể dùng những năm sau này bù đắp cho cô, nhưng cô lại nói chuyện đó chỉ
càng làm cô thêm đau khổ!
Giang Thiếu Thành không thể gật đầu cũng không thể lắc đầu,
anh không hề muốn kết thúc như vậy, hai người đã từng yêu nhau, hôm nay lại muốn
quay lưng ra đi, từ nay về sau không còn xuất hiện cùng nhau! Anh thong thả đứng
dậy, lúc đi, anh nói: “Cho anh thời gian suy nghĩ.”
Cô hỏi: “Bao lâu?”
“Mấy hôm nay có có công chuyện, chờ anh quay lại rồi tính.”
Anh lại nói thêm một câu, thái độ cứng rắn: “Nếu thật sự em muốn hoàn toàn cắt
đứt quan hệ với anh thì đừng nên bỏ đi khi anh không có ở đây, nếu không, em có
đi đến đâu anh cũng có thể đưa em trở về!”
Sau khi Giang Thiếu Thành đi, quả thực liên tiếp mấy ngày
cũng không quay về. Sáng sớm hôm đó anh nói có chuyện phải ra ngoài, ngoài việc
muốn để cô yên tâm đi gặp Chu Lạc Khiết, thì cũng vì cục trưởng Mã gọi anh trở
về cục nói chuyện. Trên đơn từ chức của anh vẫn chưa được kí tên, cục trưởng Mã
vẫn cố hết sức giữ anh lại, cũng là vì tiếc cho tài năng của anh, ông cảm thấy
Giang Thiếu Thành không cần vì một người đàn bà mà lại bỏ đi tương lai tươi
sáng của mình, mặc khác, cá nhân ông cũng là muốn thúc đẩy chuyện của Giang Thiếu
Thành và con gái mình.
Cho nên, cục trưởng Mã khuyên anh nên cân nhắc chuyện phục
chức. Đúng lúc, có một vụ án cướp vàng bạc trong thành phố, ba tên tội phạm giả
làm khách hàng trà trộn vào triển lãm, trộm mất một viên ngọc rất lớn, chuyện
này rất xôn xao, cục đã lập một tổ chuyên án, yêu cầu nhanh chóng phải phá án.
Cục trưởng Mã mong Giang Thiếu Thành có thể nhận vụ án này, lúc đó Giang Thiếu
Thành đã từ chối, anh muốn nhanh chóng từ chức, sau đó đưa Mộc Cận rời khỏi thành
phố A.
Nhưng mà, bây giờ, sau khi nói chuyện với Mộc Cận, Giang Thiếu
Thành lại thay đổi chủ ý đồng ý với ý kiến của cục trưởng Mã. Nếu cứ ở nhà, anh
không biết phải đối mặt với Mộc Cận bằng tâm trạng gì, càng không thể cho cô
đáp án mà cô muốn.
Trong hơn mười ngày Giang Thiếu Thành ra ngoài cũng không có
gọi điện thoại về, Mộc Cận cũng không biết việc bận theo lời anh nói là việc
gì, càng không biết anh phải đi bao lâu mới quay lại. Cho nên, tâm trạng của cô
trong lúc này từ bình tĩnh ban đầu dần dần trở nên vô cùng lo lắng và thiếu
kiên nhẫn, thậm chí ngày càng trở nên bất an. Anh đi như vậy bỏ lại một mình cô
là có ý gì?
Mấy ngày sau cô đều bất giác hỏi dì Chu mấy câu: “Anh ta có
gọi điện về không, anh ta không nói chừng nào mới về sao?
Lần nào dì Chu cũng lắc đầu: “Lúc cậu ấy ra ngoài chỉ nói
tôi phải chăm sóc cho cô chu đáo, không nói khi nào mới về.” Có một lần Mộc Cận
cũng hỏi một câu giống như vậy, thì dì Chu mới đề nghị: “Cô à, không thì cô gọi
cho ông bà hỏi thử xem.” Người dì Chu nói chính là cha mẹ của Giang Thiếu
Thành.
Mộc Cận nghe xong thì lặng lẽ quay người đi, cô không biết số
điện thoại của họ, nếu có biết cũng sẽ không gọi, cô không muốn tiếp xúc gì với
những người trong thế giới của anh, như vậy chỉ khiến mình bị tổn thương.
Một buổi chiều chạng vạng sau hơn hai mươi ngày không có
chút tin tức của Giang Thiếu Thành, Mộc Cận lại gặp lại Giang Thiếu Kiệt, vừa định
đứng lên, đây là lần thứ hai cô gặp mặt Giang Thiếu Kiệt. Khi đó, những lời
Giang Thiếu Kiệt nói trong bệnh viện vẫn còn văng vẳng bên tai Mộc Cận, cho nên
bây giờ khi Mộc Cận gặp lại anh ta lần thứ hai, cô cũng dùng ánh mắt không chút
thiện cảm nhìn anh ta.
Giang Thiếu Kiệt thấy thái độ cảnh giác của cô thì không đồng
tình, anh ta bật ra một tiếng cười chế nhạo, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt
quét một vòng trong nhà, chau nhẹ mày giống như không thích thú với bày trí
trong phòng. Mộc Cận đứng yên một chỗ chờ anh ta mở miệng, không biết lần này
anh ta tới là lại muốn nói lời khó nghe gì. Giang Thiếu Kiệt vừa nhìn những đồ
vật trong phòng khách vừa quay sang thản nhiên nói: “Anh ấy sắp chết rồi, đang ở
trong bệnh viện, qua gặp anh ấy một lần đi.
Giọng nói không chứa chút đau thương, giống như đang nói
chuyện thời tiết, cho nên rất lâu sau Mộc Cận mới nghĩ ra anh ta nói cái gì,
nhưng vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh ta khiến cho người ta nghi ngờ tính chân
thật của câu chuyện. Giang Thiếu Kiệt cũng nhìn ra nghi ngờ của cô, anh ta nhún
vai, nói như không có gì quan trọng: “Không tin à? Dù sao thì tôi cũng đã báo
tin rồi, có đi hay không thì tùy cô.” Giang Thiếu Kiệt để lại địa chỉ của bệnh
viện và số phòng rồi ra về, giống như chẳng muốn nói thêm câu gì với cô.
Mộc Cận vòng tay ôm lấy người, ngồi xuống chân cầu thang, bầu
trời bên ngoài đã bị che phủ một màu âm u, Mộc Cận hít thở hổn hển từng hơi, cảm
thấy như có cái gì chẹn lại trong ngực làm cô không thở được. Cô ôm ngực tự nói
với mình không có chuyện gì đâu, đêm mùa hè trời rất oi bức, cho nên mới khó thở
như thế này. Nhưng khi dì Chu đi qua kéo cô lên, lại la lên: “Cô ơi, sao cô lại
lạnh như vầy?”"
Cô thừ ra nhìn dì Chu: “Tôi thấy hơi lạnh.” Bây giờ không phải
đang hè sao, sao cả người lại giống như trầm trong nước lạnh vậy, cô vịn tay vịn
cầu thang đứng lên, hai mắt không có thần nói: “Tôi đi ngủ đây.” Ngủ một giấc sẽ
tốt thôi!
Ngoài Giang Thiếu Kiệt ra thì không có ai đến báo tin của
Giang Thiếu Thành cho cô, ngay cả điện thoái cũng không có, nếu như không có tờ
giấy ghi địa chỉ của bệnh viện thì cô sẽ nghi ngờ việc Giang Thiếu Kiệt đến đây
chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Ngày hôm sau, Mộc Cận vẫn thức dậy như bình thường, ăn sáng,
sau đó ngồi trước cửa sổ giết thời gian, nhưng lại không hề hỏi khi nào thì
Giang Thiếu Thành trở về. Cho mãi đến chiều tối ngày thứ ba, cô mới đưa địa chỉ
mà Giang Thiếu Kiệt để lại cho dì Chu hỏi: “Dì biết bệnh vện này ở đâu không?”
“À biết, bây giờ cô muốn đi à?”'
Mộc Cận gật đầu, dì Chu cởi tạp dề, lấy bóp tiền rồi cùng cô
ra ngoài.
Cho dù là lúc nào thì bệnh viện cũng đông nghịt người như vậy,
cô giống như một hình nhân đi theo phía sao dì Chu, mặc cho dì Chu kéo cô đi
tìm phòng bệnh của Giang Thiếu Thành từ trên xuống dưới. Trong đầu cô đang trống
rỗng, chỉ nhớ lại câu nói của Giang Thiếu Kiệt, anh ấy sắp chết! Cho đến khi dì
Chu dẫn cô tới trước cửa phòng bệnh, nói với cô là ở đây, cô mới sựt tỉnh trở lại.
Dì Chu mở cửa cho cô, Mộc Cận đứng ở cửa không chịu bước
vào. Giang Thiếu Thành nằm trên giường bệnh cũng không giống như sắp chết theo
lời của Giang Thiếu Kiệt, trên người không thấy có vết thương gì, nhưng hai mắt
lại quấn băng vải. Trong phòng bệnh, có cha mẹ của Giang Thiếu Thành, còn có
Giang Thiếu Kiệt và Mã Yến Dung đều ở đây.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mấy người đều nhìn lại, chỉ có Giang
Thiếu Thành là nằm yên, vẫn cứng ngắc trên giường. Một tay Mộc Cận nắm chặt
cánh cửa bình tĩnh nhìn Giang Thiếu Thành một lúc, đột nhiên cô quay người bước
nhanh khỏi đó. Mã Yến Dung từ trong phòng bệnh đuổi theo ra ngoài, bắt kịp Mộc
Cận trong hành lang.
Ánh mắt của Mã Yến Dung đầy hăm dọa: “Không vào thăm anh ấy
à, không hỏi thử anh ấy vì sao lại như vậy sao?”
Mộc Cận gạt tay của Mã Yến Dung ra, dựa lưng trên vách từng
hành lang bệnh viện, cô cảm thấy bản thân giống như con cá bị mắc cạn, mỗi lần
hít thở đều rất khó khăn, cô mơ màng nghe thấy giọng nói rì rầm của mình: “Anh ấy
sao vậy?”
“Đôi mắt anh ấy bị thương, anh ấy mù rồi.” Mã Yến Dung gào
lên với Mộc Cận: “Tôi nói anh ấy mù rồi, mù! Cô nghe thấy chưa, nghe thấy
chưa!”
Cả người Mộc Cận trượt xuống theo vách tường, ngồi bệt trên
mặt sàn lạnh băng, cô cũng cảm thấy lạnh, cả người đều lạnh lẽo, bên tai nghe
thấy tiếng khóc kiềm nén của Mã yến Dung, và tiếng những y tá đi qua bảo các cô
im lặng.