Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 60: Chương 60: Chu Lạc Khiết lại thấy mình rơi vào tuyệt vọng




Trần Kiến Trung cũng mới biết chuyện này vào hai ngày trước, nhưng hắn chỉ nghĩ đây là chuyện nhà của vợ chồng son mà thôi, hắn không tiện can thiệp.

Má mì ở Mị Thành nói với hắn, tuy là Chu Nhất Minh giao Lâm Hiểu Quân cho bà nhưng mà cũng dặn không được động tay động chân, Trần Kiến Trung nghe má mì nói như vậy, Trần Kiến Trung càng cho rằng chuyện này cũng không có gì đáng ngại. chẳng qua là Chu Nhất Minh muốn dạy dỗ người đàn bà của mình một chút mà thôi, nên hắn cũng không để chuyện này trong lòng, cũng không báo lại với Chu Lạc Khiết.

Gần đây tâm trạng của Chu Lạc Khiết cũng không tốt, sau cái đêm tranh cãi với Diệp Thiên, hai người lại rơi vào cảnh chiến tranh lạnh trước nay chưa từng có, nếu là trước đây cô sẽ lựa một lúc nào đó thích hợp cúi đầu xin lỗi hắn, mà hắn thì dù trong lòng nghĩ gì, hay trước đó có tranh cãi kịch liệt như thế nào, miễn là chịu nhận lỗi trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không so đó tính toán gì nữa!

Có điều lần này thái độ của hắn rất khác, suốt mấy ngày nay, lúc nào dối diện với cô cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai, nhưng có khác trước là hắn không còn đánh hay giày vò cô nữa. Với tình trạng giằng co này, Chu Lạc Khiết không biết nên giải quyết như thế nào, hơn nữa hắn ít trở về hơn và thời gian ở lại cũng càng ngày càng ngắn, cho dù cô có lòng muốn hòa giải cũng không có cơ hội.

Vốn là cô định gọi điện thoại cho Long Tại Nham, thử dò hỏi xem Diệp Thiên có xích mích gì với hắn không, nhưng lại sợ chữa lợn lành thành lợn què. Trong lúc tâm trạng thế này, nhất thời cô đã lơ là Chu Nhất Minh, hơn nữa mỗi ngày hắn luôn ở lại thành phố A, đều ở ngay trước mắt cô, có một hai lần nói chuyện với Trần Kiến Trung, Trần Khiến Trung cũng nói mọi chuyện đều suôn sẻ, nên cô cũng không quá quan tâm.

Chu Lạc Khiết không gọi cho Chu Nhất Minh, mà cùng Trần Kiến Trung tới thằng Mị Thành, Trần Kiến Trung biết trước giờ cô ghét nhất là những chuyện lấy sức mạnh đi cưỡng ép người khác, cho nên suốt dọc đường đi cũng không nói gì thêm.

Đêm nay Chu Nhất Minh ở Mị Thành, Chu Lạc Khiết chưa tới, thì đàn em đã báo tin này cho hắn, cho nên hắn đã đón sẵn trước cửa Mị Thành. Chu Lạc Khiết phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn hắn rồi đi lướt qua, Chu Nhất Minh giữ chặt cô: “Chị, chuyện này chị đừng quan tâm!”

Chu Lạc Khiết gạt tay, chỉ vào hắn mắng: “Cút ngay, trở về sẽ tìm em tính sổ, biết chị không thể chịu nổi cái gì nhất không, em biết rõ còn cố tình!"

“Chị, không phải như chị nghĩ đâu, chị đừng làm chuyện bé xé to, hơn nữa, đây là việc riêng của em, cho dù chị là chị của em cũng không được phép xen vào!"

Chu Lạc Khiết hừ lạnh: “Được lắm, cũng dám dùng chữ “cho phép” này với chị! Emkhiến con gái người ta đang sống êm đẹp mà hành hạ ra thành thế này, còn cho là việc riêng của mình? Em không dùng bạo lực với người ta? Em không ép người ta tới đường cùng?” Trên đường tới đây cô đã nắm đại khái tình hình.

Chu Nhất Minh không dám mạnh miệng, nhưng thái độ vẫn ngang ngạnh: “Tóm lại đây là chuyện của em, em đối xử với người phụ nữ của em thế nào không tới lượt người khác chỉ tay năm ngón!”

Chu Lạc Khiết ngẩn người, Chu Nhất Minh vẫn một mực tôn trọng, yêu quý người chị như cô đây, vậy mà hôm nay lại coi cô trở thành “ người khác”! Xem ra quả thật cậu ta thực sự quan tâm tới cô bé kia, chỉ là bằng cách quá ác liệt, cô không thể dễ dàng tha thứ cho hành dộng vô liêm sỉ này của em trai mình!

Chu Lạc Khiết không nói nhiều với hắn, đẩy hắn ra, Chu Nhất Minh thấy cô muốn xông vào, nghiến răng, vẫy tay với đàn em phía sau, mấy người đàn ông lực lưỡng làm thành một bức tường chắn trước mặt Chu Lạc Khiết, chặn đường đi của cô!

Ánh mắt Chu Lạc Khiết trờ nên lạnh lùng, mắng: “Làm phản hết rồi có phải không! Tất cả tránh ra cho tôi, hôm nay tôi không muốn dùng đến súng!”

Chu Lạc Khiết nổi giận thì áp lực không thua Diệp Thiên, những người này lại kiêng kị thân phận của cô, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên ngăn cô nữa hay không, Chu Lạc Khiết lướt qua mấy tên đàn ông, vừa đi vừa nói với Trần Kiến Trung: “Đưa Tề Hồng tới gặp tôi.”

Tề Hồng chính là má mì ở dây, bà nghe nói Chu Lac Khiết tới thì đã ra đứng đón từ sớm, cười cười: “Sao đêm nay rảnh rỗi mà…”

“Lâm Hiểu Quân ở đâu?”

Tề Hồng theo bản năng đưa mắt nhìn Chu Nhất Minh, nói: “Đang ở phòng số bảy tiếp khách!”

“Đưa tôi tới đó!

“Chị, đủ rồi! Chị muốn làm gì!”

Chu Lạc Khiết bước tới phòng có Lâm Hiểu Quân, Chu Nhất Minh đành phải đi theo sau cô lên lầu, khách hàng trong phòng số bảy là những thương nhân Đài Loan, bên trong còn có ba, bốn cô gái ngồi tiếp khách, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mấy người đàn ông đều ngừng tay giữa không trung, Chu Lạc Khiết nhìn một vòng xung quanh, thấy mấy cô gái đều trang điểm thật đậm thật rực rỡ, không thể phân biệt, cô hỏi Trần Kiến Trung bênh cạnh: “Là ai?”

Trần Kiến Trung chỉ vào người từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía mọi người, Lâm Hiểu Quân, nói: “Là cô gái đó!”

Chu Lạc Khiết đi đến kéo Lâm Hiểu Quân định đưa cô đi, nhưng khi Lâm Hiểu Quân quay đầu lại, hiện ra khuôn mặt quen thuộc làm cho Chu Lạc Khiết kinh ngạc buông lỏng tay ra, bất giác lảo đảo lùi về phía sau, Chu Lạc khiết nghĩ sắc mặt mình lúc này nhất định rất khó coi, nếu không phải tận mắt chứng kiến Thiệu Nhiên Nhiên chết trước mặt mình, cô sẽ không nghi ngờ gì là Thiệu Nhiên Nhiên đã trở lại, cho nên, bậy giờ cô đang nhìn thấy quỷ, nhất định là nhìn thấy quỷ! Thì ra là như vậy! Rốt cục cô cũng hiểu vì sao lần này em trai mình lại làm ra những chuyện như vậy, ngay cả cô cũng thấy hoảng sợ, thì càng chẳng cần bàn tới tậm trang của hắn ta làm gì!

Vừa rồi lúc cửa bị mở ra, Lâm Hiểu Quân cũng không quay đầu lại, bởi vì trong hai ngày qua, chỉ cần ở trong phòng tiếp khách đều sẽ có bóng dáng của Chu Nhất Minh, sau đó hắn ta sẽ ở bên cạnh xem cô chật vật diễn trò, đối đáp dung tục với những tên đàn ông xấu xí, đêm nay cô biết cũng sẽ chẳng có ngoại lệ, quả nhiên là Chu Nhất Minh! Nhưng nhìn thấy Chu Lạc Khiết người đến cùng Chu Nhất Minh đang đứng trước mặt cô, cô có hơi bất ngờ, người phụ nữ này là ai, vì sao lại có vẻ mặt phức tạp như vậy khi thấy cô, dường như là quá sợ hãi.

Chu Lạc Khiết gắng sức nuốt nuốt nước miếng, hô hấp vẫn chưa thông, tuy rằng Thiệu Nhiên Nhiên là một cô gái hiền lành, nhưng vì Diệp Thiên, cho nên khi còn sống Thiệu Nhiên Nhiên đã gây cho cô rất nhiều đau khổ, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này, Chu Lạc Khiết lại cảm thấy mình như rơi vào tuyệt vọng. dường như cô hơi tỉnh táo lại từ trong cơn hoảng, hỏi Chu Nhất Minh: “Là vì Thiệu Nhiên Nhiên?”

Chu Nhất Minh nhìn cô trên đầu tứa ra một lớp mồ hôi, lo lắng nói: “Chị, chị không sao chứ?”

Hắn tự trách mình rốt cục lại quên trên đời này không chỉ có mình hắn mới cảm thấy Lâm Hiểu Quân giống Thiệu Nhiên Nhiên, còn chị của hắn , còn Diệp Thiên! Nghĩ đến Diệp Thiên, lúc này Chu Nhất Minh mới thấy sợ khi mình lai giữ Lâm Hiểu Quân ở đây, hành động này thật chẳng không ngoan, nếu để Diệp Thiên gặp được Lâm Hiểu Quân, vậy... Đến lúc đó, e là Diệp Thiên cũng sẽ nảy sinh ý muốn đối với Lâm Hiểu Quân, như vậy là tổn thương chị hắn, hắn không thể chuyện như vậy xảy ra!

Hắn nói: “Chị, chị đi về trước đi, chị yên tâm, em sẽ đưa cô ấy đi, sẽ không để anh Diệp nhìn thấy!"

Lâm Hiểu Quân không thể hiểu nổi phản ứng của hai người này, thì ra Chu Nhất Minh còn có một người chị, anh Diệp là ai? Thì ra vẫn còn có người khiến cho Chu Nhất Minh cảm thấy sợ hãi, thật là thú vị, cô rất muốn gặp được người này! Chỉ là chưa để cô nói gì đã bị Chu Nhất Minh dẫn đi.

Lâm Hiểu Quân giãy dụa: “Anh buông ra!”

Chu Nhất Minh đột nhiên dừng bước, trong tầm mắt Lâm Hiểu Quân xuất hiện một đôi giày da đàn ông, cô ngẩng đầu, đứng trước mặt cô là một người đàn ông dáng người cao lớn, hắn ta mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên một đoạn, khí thế của người đàn ông trước mặt giống như của một vì quân vương, vẻ mặt hắn ta thật kì lạ, nhưng sự say mê trong đôi mắt thì cô hiểu rõ, giống như những lần Chu Nhất Minh nhìn thấy cô vậy.

Chu Nhất Minh nắm chặt tay Lâm Hiểu Quân, bất giác gọi một tiếng: “Anh Diệp!” Còn một giây khi Chu Lạc Khiết nhìn thấy Diệp Thiên, trên mặt đã không còn một giọt máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.