Mấy buổi tối gần đây Diệp Thiên đều ở Mị Thành, có điều hắn thường ngồi một mình trong phòng, đêm nay hắn nghe đàn em nói có Chu Lạc Khiết tới đây, hình như là xảy ra tranh cãi với Chu Nhất Minh dưới lầu, hắn thấy rất ngạc nhiên, là chuyện gì mà khiến cho hai chị em phải đến nỗi trở mặt! Cho nên mới ra xem thử.
Một giây khi Lâm Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt Diệp Thiên bị khuôn mặt trước mắt này cướp đi hô hấp, thì ra ông trời vẫn thiên vị hắn lắm, vẫn cho cô ấy quay lại bên cạnh hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu Quân, đi đến gần hơn, Chu Nhất Minh đứng che đằng trước Lâm Hiểu Quân: "Anh Diệp ...”
Diệp Thiên giơ một tay ra, hắn nâng cằm của Lâm Hiểu Quân, cẩn thận tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô, lát sau, hắn nhíu nhíu đầu mày, ngón cái miết mạnh lau đi son môi của cô, trong mắt lộ ra cảm giác vừa lòng.
“Tên gì?”
Chu Nhất Minh đã chẳng thể nhẫn nại, hắn kéo Lâm Hiểu Quân ra phía sau, để cho cô cách xa Diệp Thiên một chút, mới nói: “Anh Diệp, giới thiệu với anh, cô ấy là Lâm Hiểu Quân, là người phụ nữ của em!”
Diệp Thiên như chẳng nhìn thấy Chu Nhất Minh, lại nhìn về phía Lâm Hiểu Quân: “Tôi là ông chủ ở đây, đồng ý đi theo tôi không?”
Lâm Hiểu Quân mới đầu còn thấy hoang mang nhưng cũng bình tĩnh trở lại, cô không ngốc, nhớ lại vẻ mặt của những người này khi nhìn thấy cô, và câu nói kia của Chu Lạc Khiết “ Là vì Thiệu Nhiên Nhiên” cũng đủ để cô hiểu được phần nào chuyện này. Cho dù diện mạo mình có xinh đẹp thế nào, cũng không đến mức làm cho mỗi người đàn ông khi nhìn thấy khuôn mặt mình đều như bị cô mê hoặc, huống chi đây lại là ông chủ của nơi này, nơi muôn hồng nghìn tía này, đàn bà bên cạnh kiểu nào cũng có, không có lí nào lần đầu tiên nhìn thấy cô lại có ánh mắt si mê như vậy. Cho nên chỉ có một cách giải thích, là khuôn mặt này của cô giống với của một người phụ nữ nào đó! Trong lòng âm thầm cười lạnh, thì ra là như vậy, thì ra bản thân phải chịu những bất hạnh này đều là vì mình giống với người phụ nữ đó!
Cô chỉ suy nghĩ một hai giây rồi bày ra vẻ mặt tươi cười với Diệp Thiên: “Đi theo anh anh có thể cho tôi cái gì?”
“Cô muốn cái gì?”
“Muốn được nuông chiều, muốn được giàu sang phú quý.”
Diệp Thiên nắm lấy say gáy cô, lại in dấu lên môi cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Đồng ý!”
Đứng cách cách Diệp Thiên vài bước, Chu Lạc Khiết nhắm hai mắt lại, lưng tựa lên tường, cơ thể cô không thể khống chế mà phát run, đã nhiều năm rồi, vậy mà cô lại chẳng thể vượt qua được cái bóng của Thiệu Nhiên Nhiên, thật ra chuyện này trong lòng cô đã sớm có đáp án, nhưng khi thật sự đối mặt với nó, lại vẫn đau đớn khó chịu như vậy, giống như là bị người ta dùng dao nhọn đâm thật sâu vào lòng ngực! Cô có linh cảm lúc này đây cô và Diệp Thiên đã bước tới ngõ cụt! Cũng được! Vốn cũng là cam chịu số phận, cũng nên hết hi vọng rồi!
Trần Kiến Trung nhìn Chu Lạc Khiết, ánh mắt hiện lên nét lo lắng, lại không biết nên nói gì để giúp cô, đều trách mình quá sơ ý, nếu sớm gặp cô ta, hắn tuyệt đối sẽ không để cô ta có cơ hội xuất hiện trước mặt Diệp thiên và Chu Lạc Khiết.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, xem cách Diệp Thiên đối Lâm Hiểu Quân, rõ ràng đã coi Lâm Hiểu Quân là Thiệu Nhiên Nhiên. Đáy lòng Trần Kiến Trung thở dài u ám, nếu thật sự là Thiệu Nhiên Nhiên thì tốt, ít nhất Thiệu Nhiên Nhiên không có lòng riêng, đối với hai chị em Chu Lạc Khiết cũng không có gì đáng ngại, nhưng cô Lâm Hiểu Quân này, chỉ bằng câu nói vừa rồi cô ta nói với Diệp Thiên, thì cũng thấy cô ta không phải chỉ là một cô gái đơn thuần, bây giờ lại rất hận Chu Nhất Minh, sau này không biết còn xảy ra những chuyện gì! Chỉ hy vọng là đừng liên lụy đến Chu Lạc Khiết!
Chu Nhất Minh nhìn thấy Diệp Thiên muốn đưa Lâm Hiểu Quân đi, tình cảnh này thật giống nhiều năm trước, mỗi lần hắn đều trơ mắt nhìn Diệp Thiên đưa Thiệu Nhiên Nhiên từ bên cạnh hắn đi, biết rõ ràng cô ở bên cạnh Diệp Thiên chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn lại bất lực với nỗi u oán trong mắt cô, chỉ có thể nắm chặt nắm tay đứng sau lưng nhìn chằm chằm bọn họ.
Khi đó Diệp Thiên gặp gỡ Thiệu Nhiên Nhiên trước hắn, hắn cũng không thể nói gì, chỉ có thể đè nén tình cảm của bản thân.
Đến khoảnh khắc khi Thiệu Nhiên Nhiên mất, cô nói với hắn, kiếp sau muốn bên hắn, không ai biết lúc đó hắn hận chính bản thân mình đã kiềm chế tình cảm đó như thế nào, bây giờ rốt cục cơ hội cũng đến với hắn, nhưng Diệp Thiên lại xuất hiện, hắn ta muốn chen ngang, lần này hắn sẽ không bao giờ lùi bước nữa!
Hắn bắt lấy cánh tay của Lâm Hiểu Quân, nói với Diệp Thiên: “Anh không thể đưa cô ấy đi, cô ấy là người đàn bà của tôi ! Anh đừng hòng lại giành lấy tình yêu của tôi!”
Diệp Thiên khinh thường Chu Nhất Minh. Nhưng một câu “Anh đừng hòng lại giành lấy tình yêu của tôi !” lại nhắc nhở hắn, Diệp Thiên nói: “Tốt nhất cậu nên kiềm chế một chút, tôi tha cho cậu một lần nhưng sẽ không tha cho cậu lần thứ hai!” Đừng tưởng trước đây hắn không biết Chu Nhất Minh có tình cảm gì với Thiệu Nhiên Nhiên, cũng vì cậu ta có tâm nhưng không dám làm, hơn nữa cũng vì nể mặt Chu Lạc Khiết nên hắn mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu không Chu Nhất Minh có chết vạn lần cũng không đủ!
Chu Nhất Minh vẫn không buông tay, nói: “Cô ấy yêu tôi!”
Diệp Thiên nghe vậy cười cợt, quay lại hỏi Lâm Hiểu Quân: “Cô muốn đi với ai!”
“Đi theo anh!” Lâm Hiểu Quân ngẩng đầu lạnh lùng nói với Chu Nhất Minh: “Buông ra!” Trong mắt cô lóe lên sự lạnh lẽo sắc bén của lưỡi dao, giống như lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn! Cô chính là muốn mạng của hắn, từ lâu cô đã thề, nếu có một ngày Chu Nhất Minh rơi vào tay cô, cô sẽ cho hắn muốn sống không được, bây giờ xem ra ngày này của hắn cũng chẳng còn bao xa!
Đồng tử Chu Nhất Minh dần dần co lại, trong nháy mắt khi hắn móc súng ra, Diệp Thiên đã kề họng súng lên trán Chu Nhất Minh: “Đấu súng với tao? Nếu mày thật lòng muốn chết tao sẽ tiễn mày một đoạn!”
Trần Kiến Trung hoảng sợ, la lên: “Anh Diệp!”
Chu Lạc Khiết cũng hồi phục tinh thần, cô chạy tới ôm lấy người Chu Nhất Minh, khuyên nhủ: “Nhất Minh, đi với chị!”
“Không!” Ánh mắt Chu Nhất Minh mang theo sự điên cuồng, như mất đi lý trí, cũng bất chấp hậu quả, trong đầu đều là ánh mắt chờ mong của Thiệu Nhiên Nhiên, hắn không thể lại để cho cô không vui vẻ, Diệp Thiên muốn nhốt cô cả đời, lần này rõ ràng là hắn gặp trước, hắn sẽ không để cho Diệp Thiên có cơ hội tổn thương cô!
Diệp Thiên gật gật đầu, hắn dường như còn cười cười: “Được lắm! Xem ra tao thả lỏng mấy năm nay, ngay cả con chó mà tao nuôi cũng muốn quay lại cắn tao!”
Chu Lạc Khiết thấy Diệp Thiên đặt tay lên cò súng, cô vội đẩy Chu Nhất Minh ra, để họng súng của Diệp Thiên chĩa vào trán mình: “Diệp Thiên, nếu hôm nay anh muốn động đến cậu ấy thì bước qua xác tôi trước đi!”
“Cô nghĩ là tôi không dám phải không!”
“Tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ vậy, không phải lần đầu tiên anh chĩa súng vào tôi!”
Vẻ mặt Diệp Thiên càng ngày càng âm trầm, lần đầu tiên hắn chĩa súng vào cô là khi hắn biết được tin Thiệu Nhiên Nhiên chết, một giây đó hắn muốn cho cô cũng chết luôn đi, nhưng cuối cùng tại sao hắn lại không làm vậy? Khi hắn nổ súng chưa bao giờ nương tay, nhưng khi cô nhắm hai mắt lại trước họng súng của hắn, hắn lại run run chẳng còn sức lực để bóp cò, hắn không biết tại sao mình lại không ra tay được, hắn cũng không muốn nghĩ.
Trần Kiến Trung thấy chuyện không tốt, chạy lên giải vây: “Anh Diệp, anh đừng tức giận, Lạc Khiết cô ấy chỉ là lo lắng cho Nhất Minh, nhất thời nóng ruột mà thôi!”
Cánh tay Diệp Thiên chậm rãi buông xuống, nói: “Cô nên hiểu rõ tính tình của tôi, không có lần sau!”