Tầm Tần Ký

Chương 270: Chương 270: Ân Oán Phân Minh




Ngồi trên xe ngựa cùng Giải Tử Nguyên, nghe y nhẹ ngân nga bài hát của mình, Hạng Thiếu Long định thần lại, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa mới xảy ra trong mấy ngày hôm nay.

Có thể biết rằng lúc mới đầu Lý Viên gặp mình ở nhà Trọng Tôn, thì trong lòng chỉ có tình bằng hữu. Chỉ tới khi y nén không được, mới tiết lộ cho Hàn Sấm nghe, thì trong đầu mới có ý nghĩ nên trừ khử gã hay không. Cho tới sau khi gặp Quách Khai, thì y không do dự nữa.

Bọn họ biết Long Dương quân có tình cảm đặc biệt với gã, vả lại sau đó hối hận vì bán đứng gã, nên đã giấu Long Dương quân không cho y biết chuyện này. Long Dương quân vì đến tìm Phụng Phi mới gặp phải gã.

Ðến khi Hàn Sấm đến tìm gã, biết được gã sẽ đến chỗ Tào Thu Ðạo để đánh cắp đao, có lẽ vẫn chưa quyết tâm hại gã, vẫn đang do dự.

Nhưng khi Hàn Sấm kể chuyện này cho Lý Viên hoặc Quách Khai, thì rốt cuộc đã gợi nên ý muốn mượn tay Tào Thu Ðạo để trừ khử gã. Có thể thấy sau khi Tào Thu Ðạo không giết chết gã, Hàn Sấm biết chuyện này đã lộ ra, cho nên tránh gặp mặt gã, chỉ có Lý Viên đến thăm dò mà thôi.

Lý Viên không hổ là cao thủ, cố ý để lộ chuyện Hàn Sấm cấu kết Quách Khai để lừa gạt lòng tin gã. Còn mình thì ngu ngốc để lộ chuyện Long Dương quân sắp xếp cho mình bỏ chạy.

Còn Long Dương quân thì biết rõ bọn Lý Viên hại gã, nhưng không cách nào nói ra, nên chuẩn bị không màng hết mọi thứ, đưa gã rời khỏi Lâm Tri. Chỉ vì mình hối hận nên từ chối hảo ý của y.

Nếu hôm qua không nghe lén được cuộc nói chuyện của họ, e rằng đã không biết tình hình nguy hiểm đến mức nào.

Ðiều kỳ lạ là gã chỉ cảm thấy đau lòng chứ không thấy tức tối.

Bởi vì ai cũng đều bất đắc dĩ cả.

Lúc này Giải Tử Nguyên mới nói, „Huynh và Hứa Thương có thân thiết với nhau không? Nghe nói y là người đất Thượng Thái, cũng có bản lĩnh lắm."

Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ y cũng đi cùng Lã Bất Vi đến Tề, chỉ vì không gặp mặt nên suýt tí nữa quên y. Gật đầu tỏ ý có quen biết.

Giải Tử Nguyên nói, „Giờ đây y và Tề Vũ đang tranh nhau Lan Cung Viên, Lã Bất Vi hình như dung túng cho Hứa Thương.

Hạng Thiếu Long nghĩ ngợi rồi nói, „Nếu ta đoán không sai, chuyện tình giữa Lan Cung Viên và Hứa Thương chắc là bắt đầu khi ngày trước còn ở Hàm Dương, huynh có biết chuyện Lan Cung Viên đã từng giả tỳ nữ để hành thích ta không?

Giải Tử Nguyên ngạc nhiên nói, „Có chuyện thế sao? Song nàng quả thật đã từng được huấn luyện, thân thủ rất ghê gớm."

Hạng Thiếu Long kể chuyện ngày ấy ra, Giải Tử Nguyên thần sắc ngưng trọng nói, „Ðoàn tạp kỹ ấy chắc là đoàn tạp kỹ Ðông Châu của Biên Ðông Sơn, trước nay biểu diễn ở khắp các nước, chả trách nào đột nhiên mất hẳn tiếng tăm, té ra là đều mất mạng ở Hàm Dương."

Hạng Thiếu Long hỏi, „Biên Sơn Ðông là ai?"

Giải Tử Nguyên chép miệng, „Trong bốn đại đệ tử của Tào Thu Ðạo, Biên Ðông Sơn đứng đầu, tiếp theo là Trọng Tôn Huyền Hoa, Hàn Kiệt và nội nhân. Biên Ðông Sơn giỏi thuật nhào lộn, là một thích khách thuộc hàng nhất lưu, trước nay luôn làm việc cho Ðiền Ðan."

Hạng Thiếu Long nói, „Có lẽ y cũng mất mạng ở Hàm Dương."

Giải Tử Nguyên lắc đầu nói, „Mấy tháng trước tại hạ còn nghe Trọng Tôn Huyền Hoa nói rằng đã gặp y. Nghe nói y vừa đến kinh đô nước Yên để ám sát tướng nước Yên, người Yên rất e ngại y. Thượng tướng quân tuy lợi hại, nhưng ám sát là chuyện bất chấp thủ đoạn, không thể không phòng."

Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Muốn ám sát tại hạ, giờ đây là cơ hội tốt nhất."

Giải Tử Nguyên nghiêm mặt nói, „ở đây thì không cần lo lắng, Biên Ðông Sơn trung thành với đại Tề, tuyệt không khiến cho đại vương khó xử, nhưng nếu rời khỏi nước Tề thì rất khó nói. Người Yên gọi Biên Ðông Sơn là bách biến thích khách, có thể biết y giả rồng thì giống rồng, giả quỷ thì giống quỷ, không ai biết y sẽ trở thành người tướng mạo như thế nào."

Hạng Thiếu Long lúc này nào còn rảnh rỗi mà nghĩ đến Biên Ðông Sơn, nhớ lại chuyện Trương Tuyền đánh cắp ca phổ, kể cho Giải Tử Nguyên nghe, đồng thời bảo rằng Phụng Phi đã sáng tác một ca phổ khác, Giải Tử Nguyên tức giận nói, „Nhất định là Tề Vũ sai khiến, kẻ này trước nay luôn theo đuổi Phụng Phi, nhưng bị nàng cự tuyệt, cho nên ôm hận trong lòng. Chuyện này cứ giao cho ta, Giải Tử Nguyên sẽ không để cho Viên Viên làm những chuyện đáng hổ thẹn như thế."

Xe ngựa đến Ngọc Lan lâu, lúc này thanh lâu vẫn chưa mở cửa, cho nên xung quanh im ắng, ở phía sau hậu viện văng vẳng tiông nhạc.

Hai người xuống xe bước vào trong sảnh.

Lúc này có một đám ca cơ đang tập múa, còn Lan Cung Viên thì tập hát.

Những kẻ đứng ngoài xem ngoài Tề Vũ còn có khoảng mười mấy người Tề mà Hạng Thiếu Long không quen biết, bỗng nhiên gã phát hiện Hứa Thương cũng trong số ấy.

Khúc nhạc vừa chấm dứt, bọn Tề Vũ vỗ tay khen hay.

Lan Cung Viên cho những kẻ khác lui xuống, bước về phía Giải Tử Nguyên và Hạng Thiếu Long, mặt cười như hoa nói, „Giải đại nhân và thượng tướng quân sao lại đến trễ thế?"

Giải Tử Nguyên kéo Lan Cung Viên ra một góc.

Bọn Tề Vũ thì bước về phía Hạng Thiếu Long, Hứa Thương thi lễ với Hạng Thiếu Long, rồi nghiêm mặt nói, „Chưa có cơ hội chính thức thỉnh an với thượng tướng quân, mong thượng tướng quân thứ tội vô lễ cho mạt tướng."

Hạng Thiếu Long cười nói, „Ðây đâu phải là Hàm Dương, hãy miễn lễ."

Tề Vũ có vẻ hơi chú ý đến chỗ Lan Cung Viên và Giải Tử Nguyên, rồi nói với Hạng Thiếu Long rằng, „Nghe nói thượng tướng quân cũng có hiểu biết về âm luật, không biết có thể đánh giá gì về khúc hát lúc nãy?"

Hạng Thiếu Long biết y nghe được điều này từ chỗ Trương Tuyền, nghiêm mặt nói, „Tề huynh nói đùa, tiểu đệ chỉ là kẻ ngoài nghề, song dù cho một người không hiểu âm luật như tiểu đệ, cũng có thể cảm nhận được rằng khúc hát này rất tuyệt vời, khiến cho người ta cảm động."

Một võ sĩ trẻ tuổi dáng người cao lớn đứng bên cạnh Tề Vũ nói, „Tại hạ Mân Ðình Chương, bái kiến thượng tướng quân.

Hạng Thiếu Long nhủ thầm, té ra ngươi là nhân vật nổi tiếng ngang hàng với Ma Thừa Giáp ở nước Tề, miệng nói may mắn được gặp.

So với Ma Thừa Giáp, Mân Ðình Chương có vẻ nhã nhặn hơn, bề ngoài cũng tương đối thuận mắt.

ánh mắt của Mân Ðình Chương dừng lại ở chỗ thanh Bách Chiến đao, Hạng Thiếu Long tháo vỏ đao xuống, đưa cho y xem Kiếm thủ nổi danh này lộ vẻ bất ngờ, trao cho những kẻ đứng sau hiếu kỳ, ai nấy đều khen ngợi không ngớt.

Chỉ còn lại Tề Vũ, Hứa Thương và Hạng Thiếu Long, hình như đều cảm thấy lúng túng vì không có gì để nói.

Lúc này Giải Tử Nguyên và Lan Cung Viên quay lại, Lan Cung Viên có vẻ hơi hổ thẹn, chắc là bị Giải Tử Nguyên mắng cho một trận.

Tề Vũ đưa mắt dò hỏi, Lan Cung Viên thì cố ý không nhìn y, xem ra đang giận y, quay sang Hạng Thiếu Long nói, „Thiếp lập tức theo thượng tướng quân đi gặp đại tiểu thư."

Hứa Thương tới bên cạnh Lan Cung Viên, ngạc nhiên nói, „Viên Viên hình như có điều không vui?"

Bọn Tề Vũ đều ngạc nhiên, không biết xảy ra chuyện gì.

Mân Ðình Chương nghe thế thì hay tay trao đao cho Hạng Thiếu Long khen rằng, „Nghe nói đao này là do thượng tướng quân thiết kế, quả thật rất khéo léo, khiến cho chúng tôi mở rộng tầm mắt."

Hạng Thiếu Long biết mình một đao đánh bại Ma Thừa Giáp, được những kiếm thủ này tôn kính, nói khiêm nhường mấy lời, đợi Giải Tử Nguyên, Lan Cung Viên cùng quay về Thính Tùng biệt viện, Mân Ðình Chương mời mọc rằng, „Ngày mai là kiếm hội của Tắc Hạc học cung, thượng tướng quân không biết có thể bớt chút ít thời gian, chỉ điểm cho bọn tiểu bối được không?"

Hạng Thiếu Long lộ vẻ khó xử, chân thành mà nói rằng, „Nói thật, gặp Tào công như thế, thật là khó xử."

Một người khác nói, „Tào công gần mười năm này không xuất hiện trong kiếm hội, thượng tướng quân có thể yên tâm."

Hạng Thiếu Long nhủ thầm thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nói bừa rằng, „Ngày mai hãy nói!“ rồi lộ vẻ ngạc nhiên, „Không phải kiếm hội cử hành vào mùng một sao? Sao lại trễ thế?"

Tề Vũ nói, „Vì lễ mừng thọ của đại vương cho nên phải cử hành muộn hơn, song long trọng hơn lúc bình thường, thượng tướng quân nhớ đến."

Lúc ấy có người nói cho gã biết thời gian và địa điểm.

Rồi cả bọn Hạng Thiếu Long, Lan Cung Viên và Giải Tử Nguyên ra cửa.

Khi bước ra sân, Giải Tử Nguyên bảo phải vào hoàng cung, cho nên không thể đi cùng, nhường xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa đi.

Hạng Thiếu Long không ngờ lại một mình có thể ngồi cùng nhu cốt mỹ nhân, lòng sinh cảnh giác nói, „Viên Viên hãy ngồi xe, ta cưỡi ngựa thì tốt hơn."

Lan Cung Viên liếc nhìn gã, bình thản nói, „Thiếp thân đã lâu không cưỡi ngựa, hay là chúng ta hãy cùng cưỡi ngựa vậy.

Bọn Diêu Thắng vội vàng đem ra hai thớt ngựa tốt, Lan Cung Viên tuy mặc đồ dài tha thướt, nhưng phóng lên ngựa lại khéo như ly miêu.

Hạng Thiếu Long cũng nhảy lên lưng ngựa, cùng Lan Cung Viên cưỡi ngựa sánh vai ra khỏi Ngọc Lan lâu, nhất thời tạo nên sự chú ý cho người đi đường.

Diêu Thắng sai bốn ky sĩ mở đường cho bọn họ trước, còn những người khác đi hai bên phía sau. Lan Cung Viên thúc ngựa đến sát gã nói, „Thượng tướng quân phải chăng cảm thấy không yên lòng?"

Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Tại hạ vẫn chưa quên rằng Viên tiểu thư đã từng muốn lấy mạng mình."

Lan Cung Viên trầm ngâm một lát, rồi nói nhỏ, „Trên đời này, có ba người Viên Viên đã nợ tình nghĩa, thượng tướng quân có muốn nghe không?"

Hạng Thiếu Long nói, „Người thứ nhất chắc không khó đoán lắm, phải chăng đó là Giải đại nhân?"

Lan Cung Viên vui vẻ nói, „Nói chuyện với ngài quả thật đỡ phải phí nhiều sức, hãy thử đoán tiếp người thứ hai! Kẻ này đã mất mạng trong tay thượng tướng quân."

Hạng Thiếu Long cười khổ, „Chả trách gì nàng đến ám sát ta."

Lan Cung Viên thản nhiên nói, „Chắc là thượng tướng quân không đoán được. Người này chính là Ngao Ngụy Mâu, Viên Viên sở dĩ có hôm nay, toàn là nhờ y đã trao Viên Viên cho người họ Biên huấn luyện, nếu không nói không chừng đã sớm chết ở đầu đường xó chợ."

Ngao Ngụy Mâu thật ra là do Ðằng Dực đâm chết, gã đương nhiên không nói ra, ngạc nhiên nói, „Phải chăng là Biên Ðông Sơn? Chả trách thân thủ của nàng lại ghê gớm đến thế, chắc y là người thứ ba mà nàng cảm kích!"

Lan Cung Viên bất ngờ gằn giọng nói, „Ngược lại, y là người mà thiếp hận nhất, chuyện ác y đã làm, Viên Viên không muốn nhắc lại nữa."

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Nhưng trong chuyến đi đến Hàm Dương, nàng chẳng phải là phụng lệnh của y hay sao?"

Lan Cung Viên bình thản nói, „Ðó chỉ là giao dịch, chỉ cần nô gia theo kế hoạch hành sự, bất luận là thành hay bại, sau này sẽ không có quan hệ gì với Biên Ðông Sơn nữa. Mà thiếp thân chấp nhận, cũng vì cho rằng muốn trả thù cho Ngao Ngụy Mâu, sau này không còn nợ y điều gì nữa."

Hạng Thiếu Long thở dài, „Quả thật mỗi người đều có chuyện gút mắt, song nàng đã quá mạo hiểm, không ngờ Ngạo Ngụy Mâu cũng làm được chuyện tốt."

Lan Cung Viên bĩu môi nói, „Y và Biên Ðông Sơn cũng chỉ vì yêu thích dung mạo của thiếp thân! Có tốt gì đâu.

Ðừng nói về bọn họ nữa! Thượng tướng quân có đoán được người thứ ba là ai không?"

Hạng Thiếu Long gãi đầu nói, „Ngao Ngụy Mâu thì ta đoán không được, người thứ ba càng khó đoán, song chắc không phải là người ta quen biết. Chả lẽ là Ðiền Ðan, hay là Lã Bất Vi?"

Lan Cung Viên lắc đầu quầy quậy, nói, „Ðều không đúng cả."

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng nói chuyện với nhu cốt nữ này thật thú vị, nhận thua rằng, „Không đoán được!"

Lan Cung Viên nhoẻn miệng cười, „Là Hạng Thiếu Long!"

Hạng Thiếu Long kêu lên, „Cái gì?"

Bọn họ vẫn nói với nhau bằng giọng thì thầm, đến lúc này Hạng Thiếu Long kêu lên, bọn Diêu Thắng mới nghe thấy, đều ngạc nhiên nhìn lại.

Lan Cung Viên vui mừng nói, „Có gì mà phải ngạc nhiên, đúng là ngài! Lúc ám sát không thành thì bỏ chạy, đến đêm tối rời khỏi Hàm Dương, thiếp thân cũng đã chuẩn bị để cho ngài đem đi chém đầu, nào ngờ ngài đã thả người ta, ngài bảo Lan Cung Viên làm sao không cảm kích được? Lúc ấy Lã Bất Vi cũng nói binh lính giữ thành đều là người của ngài, y cũng khó bao che cho thiếp."

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên một lúc nói, „Nàng không cần cảm kích ta, nói cho cùng nàng cũng là một con cờ, bị người khác lợi dụng để đối phó ta, giết nàng, ta cũng chẳng có ích lợi gì."

Lan Cung Viên nghiêm mặt nói, „Hạng Thiếu Long là người như thế, bọn Ðiền tướng, Ðản tướng quân đều là kẻ tủ địch của ngài, nhưng cũng rất kính trọng phẩm cách của thượng tướng quân, ngược lại khinh bỉ Lã Bất Vi."

Hạng Thiếu Long cảm động nói, „Có phẩm cách thì có ích gì, giờ đây ai cũng coi chữ lợi làm đầu, những kẻ e ngại ta, đều bất chấp thủ đoạn muốn trừ khử ta."

Lan Cung Viên mỉm cười nói, „Hôm nay thiếp chỉ là lấy cớ muốn gặp Phụng Phi để một mình nói chuyện với ngài.

Thượng tướng quân cũng phải cẩn thận đám võ sĩ của nhà Trọng Tôn, bọn chúng vốn là thổ phỉ lưu manh, chuyên thu nợ cho Trọng Tôn Long, không tin ngài hãy để ý xem, kẻ nào mà dỏng tai nghe lén chúng ta?"

Hai câu sau cùng cố ý nói cao giọng, khiến cho bọn Diên Thắng phải tránh ra xa.

Hạng Thiếu Long nhất thời lãnh giáo được sự cay độc của nàng.

Lan Cung Viên cười khúc khích, quay sang gã hạ giọng, „Chuyện đánh cắp ca phổ, thiếp thân vô tội, Tề Vũ bảo rằng đó là sáng tác của y."

Hạng Thiếu Long cười, „Ðó mới giống là Lan Cung Viên!"

Thính Tùng biệt viện đã ở trước mặt, Lan Cung Viên nói, „Thượng tướng quân phải cẩn thận Thạch Tố Phương, ả trước nay có quan hệ mật thiết với Phố Cao, nói không chừng xem ngài như kẻ thù!"

Hạng Thiếu Long cười khổ, „Chẳng qua là thêm một người nữa mà thôi!“ Gã quay về phòng, chỉ mới nghỉ ngơi được một lá thì Trọng Tôn Huyền Hoa đến tìm.

Ngồi trong khách sảnh, Trọng Tôn Huyền Hoa nói, „Thượng tướng quân có biết Lã Bất Vi đến tìm bọn chúng tôi không?

Hạng Thiếu Long biết bọn chúng vừa mới bàn bạc xong, suy đoán được mình không còn tin tưởng nữa, nên vội vàng đến đây lấp liếm. Nhưng y đương nhiên vẫn không nói ra qua hệ với bọn Quách Khái, Lý Viên.

Mỉm cười rằng, „Tuy không thấy, nhưng cũng có thể đoán được. Hạng Thiếu Long này còn lạ gì thủ đoạn của Lã Bất Vi nữa, lại thêm Hàn Kiệt là sư huynh đệ của Trọng Tôn huynh. À này, y và Trọng Tôn huynh có quan hệ thế nào?"

Trọng Tôn Huyền Hoa đột nhiên bị gã hỏi một câu như thế, nhất thời lúng túng đáp rằng, „Huyền Hoa cũng nói không được, nói cho cùng vẫn chỉ có một chút giao tình."

Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Hàn Kiệt muốn giết ta hơn cả Lã Bất Vi, bởi vì Lã Bất Vi còn tưởng rằng đã nắm được yếu điểm của ta, cho nên muốn hại ta thân bại danh liệt, Hàn Kiệt thì đố ky với ta đến mức phát điên, kẻ điên làm việc sẽ không nghĩ ngợi gì."

Trọng Tôn Huyền Hoa không phải kẻ ngốc, đoán được tình nhân thật sự của Phụng Phi là Hàn Kiệt, nếu không sao y lại có thể lấy được tin về Phụng Phi. Nhất thời mặt biến sắc, cúi đầu che giấu, trầm giọng nói, „Thượng tướng quân quyết định khi nào mới đi?"

Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười, biết mình đã khéo thi triển thủ đoạn, khiến cho cha con bọn chúng bàng hoàng, nghiêm mặt nói, „Sau khi suy nghĩ kỹ, tại hạ sẽ chính thức cáo từ với đại vương và nhị hoàng tử, sau đó nhờ họ phái binh bảo vệ, đàng hoàng quay về nước Tần, còn hơn là cứ lén lén lút lút, bị người ta cười chê."

Trọng Tôn Huyền Hoa gật đầu nói, „Huyền Hoa tuyệt đối đồng ý, thượng tướng quân có thể nhờ Giải đại nhân chuyển lời, đảm bảo có thể sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy."

Chỉ nói mấy câu, thì đã biết được sau khi cha con Trọng Tôn Long cân nhắc lợi hại, không dám nhúng tay vào âm mưu hãm hại gã nữa. Giả sử Hạng Thiếu Long được Tề vương phái người bảo vệ, vậy thì Lý Viên hoặc Lã Bất Vi cũng không dám động thủ.

Song đây không phải là cách giải quyết hay, Tề vương rốt cuộc không thể phái thiên binh vạn mã đi bảo vệ gã, lại thêm nói không chừng sẽ có bọn nằm vùng, cho nên khó mà phòng ngừa được, lúc đó gã còn có mạng nữa đâu mà vượt qua biên giới của tam Tấn hay người Sở.

Còn người Tề cũng không liều mạng vì gã, đến khi xảy ra chuyện, nếu không bỏ chạy mới là điều lạ.

Nhưng đối với Phụng Phi mà nói, đó là sự sắp xếp tốt nhất, Hạng Thiếu Long nghĩ bụng sẽ tìm Ðiền Kiện để nói việc này.

Trọng Tôn Huyền Hoa nhíu mày nói, „Vừa rồi Mân Ðình Chương có đến tìm tại hạ bảo rằng thượng tướng quân đã hứa sẽ tham gia kiếm hội vào ngày mai, tại sao thế?"

Hạng Thiếu Long cười, „Ta nào đã hứa, ta chỉ bảo rằng đến lúc đó thì sẽ xem lại mà thôi."

Trọng Tôn Huyền Hoa tức giận nói, „Tên tiểu tử này thật đáng ghét, nhất định phải dạy y một bài học."

Hạng Thiếu Long nói, „Hãy yên tâm! Tại hạ sẽ không đi đâu!"

Trọng Tôn Huyền Hoa nói, „Ði cũng chẳng sao, ai dám động đến thượng tướng quân, trước tiên phải qua cửa ải này.

Huyền Hoa sẽ cảnh cáo những kẻ không biết trời cao đất dày, ai khiến cho thượng tướng quân không vui, thì có nghĩa là khiến cho Trọng Tôn Huyền Hoa này không vui."

Hạng Thiếu Long biết y vì trước kia sai lầm, cho nên giờ đây cố ý lấy lòng mình. Thuận miệng nói, „Ngày mai mới tính!

Trọng Tôn Huyền Hoa nói, „Ðêm nay...“ Hạng Thiếu Long ngắt lời y, nói, „Mấy đêm nay tại hạ sẽ không ra ngoài, nếu không không có tinh thần đối phó Tào Thu Ðạo Trọng Tôn Huyền Hoa cảm thấy Hạng Thiếu Long không còn tin tưởng y như trước nữa, biết rằng chuyện Lã Bất Vi đã ảnh hưởng đến mối quan hệ này. Chỉ đành vội vàng quay về.

Hạng Thiếu Long suy nghĩ một lát, sai người mời Giải Tử Nguyên đến, nói thẳng luôn vào đề.

"Tiểu đệ có chuyện nhờ Giải huynh giúp đỡ."

Giải Tử Nguyên vui vẻ nói, „Hạng huynh hãy cứ nói thẳng, mọi chuyện đều đã có ta."

Hạng Thiếu Long thản nhiên nói hết sự việc ra, nhưng lại giấu chuyện cha con Trọng Tôn Long cấu kết với Lý Viên, chỉ ngầm bảo rằng tam Tấn và người Sở không đáng tin, bí mật khiến cho quan hệ giữa Tần và Tề xấu đi.

Giải Tử Nguyên nghe xong thì hít một hơi, nói, „Trọng Tôn Long lẽ nào không biết tâm ý của đại vương và nhị hoàng tử? Ai mà không biết Lã Bất Vi sau này sẽ chẳng có kết quả tốt gì."

Hạng Thiếu Long nhắc nhở y, „Bề ngoài huynh phải giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ngầm thông báo cho nhị hoàng tử tại hạ có thể bỏ đi mà không từ biệt, mong ngài chiếu cố cho Phụng Phi và Ðổng Thục Trinh."

Giải Tử Nguyên vỗ ngực nói rằng, „Chuyện này thì hãy cứ giao cho tiểu đệ. Sau khi Hạng huynh đi, tiểu đệ sẽ nhờ nhị hoàng tử rước bọn họ vào hoàng cung ở tạm, sau đó sẽ sai người đưa bọn họ đến Hàm Dương."

Rồi tỏ vẻ luyến tiếc nói, „Không có Hạng huynh, ngày tháng sẽ không còn vui vẻ như trước nữa."

Hạng Thiếu Long cười, „Phải chăng là sợ không thể ra ngoài nữa?"

Giải Tử Nguyên đỏ mặt nói, „Nội nhân đã quản thúc tiểu đệ lỏng hơn trước, hy vọng sau khi Hạng huynh đi cũng là như thế.

Hai người cười nói một lúc rồi Giải Tử Nguyên quay về.

Hơn năm trăm kiếm thủ Tắc Hạ đang biểu diễn nghi thức lễ kiếm.

Ðộng tác của họ rất đều đặn, đẹp mắt.

Hạng Thiếu Long ngồi ở chỗ dành cho thượng khách ở quảng trường của học cung, bên phải là Lã Bất Vi, bên trái là Ðiền Ðan, bên cạnh gã là Ðiền Kiện, Thiện Nhu cũng có mặt.

Những tay tai to mặt lớn ở Lâm Tri cũng đều xuất hiện, không khí rất long trọng.

Rất nhiều võ sĩ và người dân đang tụ tập ở xung quanh quảng trường, chí ít cũng có đến ba, bốn nghìn người.

Nghi thức lễ kiếm hoàn tất, trong tiếng trống rộn ràng, Ðiền Kiện thần thái bay bổng thay mặt cho Tề vương tuyên bố kiếm hội bắt đầu, Trọng Tôn Huyền Hoa cùng hơn mười kiếm thủ xuống sân theo dõi cuộc thi.

Bên cạnh Ðiền Ðan là Giải Tử Nguyên, nháy mắt với Hạng Thiếu Long, tỏ ý mọi việc đã sắp xếp xong.

Lã Bất Vi quay sang nói, „Hoàng hôn ngày mai, ta sẽ đưa Hạng Thiếu Long đến Tắc Hạ học cung, chuyện này có liên quan đến vinh nhục của đại Tần ta, cho nên cần phải cẩn thận."

Hạng Thiếu Long nghĩ thầm ngươi đến từ cửa trước, ta đã đi cửa sau, xem ngươi lúc đó xuống thang nhưng thế nào, mỉm cười chứ không trả lời.

Nào ngờ Ðiền Kiện nghe thấy, xen vào nói, „Ta sẽ cùng trọng phụ đi đón thượng tướng quân!“ Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, chỉ đành chấp nhận.

Ðiền Ðan cười nói, „Ðại tiểu thư đã vào cung, chuẩn bị cho buổi lễ tối nay!"

Hạng Thiếu Long trong lòng cười thầm, biết y chỉ là tìm lời để nói, chỉ ừ một tiếng, đưa mắt nhìn xuống sân, vừa khéo một võ sĩ bắn trúng hồng tâm cách hai trăm bước, khiến cho ai nấy đều hoan hô.

So với lễ Ðiền Liệp của nước Tần, Tắc Hạ kiếm hội kém hơn nhiều, có thể thấy võ phong của người Tề không bằng người Tần.

Lúc này có người đến bên Ðiền Ðan, hạ giọng nói mấy câu.

Người ấy đi xong, Ðiền Ðan cười mà quay sang Lã Bất Vi, „Có người hứng thú với kiếm pháp của đệ nhất kiếm thủ đất Thượng Thái, người của trọng phụ, không biết trọng phụ có thể cho Hứa Thương xuống sân không?"

Hạng Thiếu Long giật mình, đoán được Tề Vũ đang giở trò, hạ uy phong của tình địch.

Sau khi tiếp xúc với nhu cốt mỹ nhân, gã cảm thấy dù là Tề Vũ hay Hứa Thương, đều tưởng rằng đã khiến được nàng mỹ nữ này yêu họ, song Hứa Thương là cao thủ ngang hàng Quản Trung Tà, dù cho Trọng Tôn Huyền Hoa hoặc Mân Ðình Chương, e rằng cũng không dễ đối phó.

Lã Bất Vi sững người một lát rồi nói, „Có thượng tướng quân ở đây, sao không ai đến hỏi han ngài?"

Ðiền Kiện nghiêm mặt nói, „Phụ vương đã hạ lệnh, không ai được phép khiêu chiến thượng tướng quân, Ma Thừa Giáp cũng vì thế mà bị trách tội."

Lã Bất Vi cười khà khà cố giấu vẻ lúng túng và bất an.

Vẻ mặt Ðiền Ðan cũng chẳng hay ho gì, bởi vì chuyện của Ma Thừa Giáp chính y cũng phải có chút trách nhiệm.

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, té ra là thế, đoán được Ðiền Kiện đã giúp sức. Cố ý nói, „Nhất định Tề Vũ huynh muốn trêu đùa Hứa thống lĩnh!“ Lã Bất Vi và Ðiền Ðan đều biết Hạng Thiếu Long đã biết được hai người này có tranh chấp lẫn nhau, vẻ mặt không tự nhiên.

Khi Lã Bất Vi định lên tiếng, đột nhiên ở dưới sân có tiếng khen ngợi không dứt.

Khi mọi người đưa mắt nhìn xuống, Hạng Thiếu Long, Ðiền Ðan, Giải Tử Nguyên đều đồng thời biến sắc.

Thiện Nhu hiên ngang xuất hiện dưới sân, quát lên, „Thời gian thi thố tài nghệ đã tới, Thiện Nhu mời Ðiền Bang chỉ giáo."

Ðiền Ðan giật mình, biết được Thiện Nhu ỷ thế phu quân của mình là Giải Tử Nguyên ngày càng tăng, cho nên đã mượn đứa con yêu của mình là Ðiền Bang để báo thù.

Kiếm thuật của Ðiền Bang tuy không kém, nhưng so với Thiện Nhu, đệ tử đắc ý của Tào Thu Ðạo, thì chỉ có nước chết dưới kiếm mà thôi.

Nhưng nếu Ðiền Bang sợ mà không ra, sau này y đừng hòng ngẩng đầu lên làm người. Nhất là nói cho cùng đối phương chỉ là hạng nữ lưu, tình huống rất khó khăn.

Bọn Trọng Tôn Huyền Hoa đều lúng túng, không biết ứng phó thế nào.

Ðiền Kiện cười ha ha nói, „Nhu phu nhân quả thật dũng khí hơn cả nam nhi."

Y đã nói như thế, còn ai dám phải đối nữa.

Ðiền Bang định đứng lên, thì bị Ðản Sở bên cạnh kéo lạnh, lạnh lùng nói, „Nhu phu nhân nếu có hứng thú, hay là Ðản Sở phụng bồi phu nhân trước vậy."

Lần này đến lượt Giải Tử Nguyên và Hạng Thiếu Long đều biến sắc.

Thiện Nhu đã sinh hai đứa con, thể lực không còn như trước nữa, đối mặt với hạng cao thủ như Ðản Sở, nói không chừng sẽ thua chắc.

Hạng Thiếu Long không còn lựa chọn nào nữa, trước khi Thiện Nhu trả lời, cười lớn rằng, „Ta đã ngứa tay, xin Nhu phu nhân hãy giao trận này cho tiểu đệ!"

Tiếng reo hò át cả tiếng kháng nghị yếu ớt của Thiện Nhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.