Tầm Tần Ký

Chương 269: Chương 269: Biết Được Âm Mưu




Hạng Thiếu Long đang luyện đao trong vườn thì Phi Phụng bước tới, nói, „Phải chăng đêm ngày mốt chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây? Thiếp thân đang bực bội vì Hàn Kiệt cứ bám riết lấy, chỉ mong có thể mau chóng rời khỏi đây."

Hạng Thiếu Long do dự một lúc, nhưng vẫn không quyết định rằng có nên tin tưởng Phụng Phi nữa không. Tình cảm của nữ nhân thay đổi khó mà đoán được, hôm nay nàng nói đã chán Hàn Kiệt, nói không chừng ngày mai sẽ lại ngả vào lòng y, tiết lộ bí mật của gã, lúc ấy gã sẽ trở thành kẻ mù mà quay về Hàm Dương.

Phụng Phi thấy mặt gã biến sắc, giật mình nói, „Sự việc phải chăng đã thay đổi?"

Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Ðại tiểu thư phải chăng là muốn sau khi biểu diễn ở Tắc Hạ học cung rồi mới rời khỏi Lâm Tri?"

Phụng Phi sững người một lúc rồi mới nói, „Nếu phải đi, tại sao phải ở thêm vài ngày?"

Hạng Thiếu Long cố ý nói, „Chủ yếu là vì bọn nhị tiểu thư, mọi người cùng đi, tại hạ sẽ yên tâm hơn."

Phụng Phi thở dài nói, „Phải chăng thượng tướng quân muốn nói ra điều gì?"

Hạng Thiếu Long biết nếu phủ nhận, thì sẽ khiến nàng sinh nghi. Gật đầu rằng, „Ta chỉ lo lắng Quách Khai, kẻ này lòng dạ xấu xa, nếu chúng ta chạy thoát được, y có thể sẽ trút giận lên bọn Thục Trinh."

Phụng Phi ngạc nhiên nói, „Ðã có Trọng Tôn Long chiếu cố bọn Thục Trinh, ngài còn lo lắng gì nữa?"

Hạng Thiếu Long không còn cách nào, chỉ đành cương quyết nói, „Ðừng hỏi nữa, ta đã quyết định sau buổi biểu diễn ở Tắc Hạ học cung thì mọi người sẽ cùng đi để tránh lo lắng. Chả lẽ đại tiểu thư không quan tâm đến an nguy của bọn họ sao?"

Phụng Phi không trả lời, cúi đầu.

Hạng Thiếu Long biết mình đã nói nặng, bước tới ôm vai nàng, dịu dàng nói, „Là ta không đúng, mong đại tiểu thư tha thứ."

Phụng Phi thở dài, „Phải chăng thượng tướng quân hôm nay có chuyện buồn bực? Phụng Phi lần đầu tiên thấy ngày nổi giận vô lý như thế."

Hạng Thiếu Long thầm nghĩ mình làm sao vui được, giờ đây hận không thể chém giết một phen để trút hận trong lòng, đang định lên tiếng thì Phụng Phi nói, „Phụng Phi biết được ngài vì đêm qua thiếp lén đi gặp Hàn Kiệt, cho nên không còn tin tưởng nữa. Nhưng dù cho phải chia tay, cũng phải nói một lời chứ!"

Hạng Thiếu Long không ngờ mình đã vô tình khiến Phụng Phi tự khai như vậy, nói thế, nàng vốn đã có ý giấu mình.

Phụng Phi buồn rầu nhìn gã, nói, „Thượng tướng quân có muốn biết Phụng Phi và y nói những lời gì không?"

Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói, „Phải chăng y bảo rằng nếu nàng theo ta, thì sẽ có hậu quả thê thảm?"

Phụng Phi hơi giật mình, nói, „Sao ngài biết được?"

Hạng Thiếu Long nhìn mặt nàng, đỏ cả mặt, cố ý gạt nàng rằng, „Ta không những nghe các người nói gì, mà còn nghe cả tiếng các người hôn nhau nữa."

Phụng Phi nói với vẻ mất tự nhiên, „Chỉ là y cưỡng ép thiếp thôi! Nhưng lúc ấy trời vẫn sáng! Ngài nấp ở đâu thế?"

Hạng Thiếu Long cố chống đỡ, „ở dưới gầm xe chẳng phải có thể nấp sao?"

Phụng Phi cho đó là thật, buồn bã nói, „Chắc ngài biết rằng lúc đó vì muốn dỗ dành y, cho nên thiếp phải nói những lời không đúng với lòng Hạng Thiếu Long nảy ra một ý, nhớ lại Lã Bất Vi đêm qua đã đến gặp Trọng Tôn Long, nói không chừng là do Hàn Kiệt thám thính được tin tức ở chỗ Phụng Phi, nhíu mày nói, „Nhưng sao nàng lại cho biết thời gian chúng ta rời khỏi Lâm Tri, rồi lại cho Hàn Kiệt hay rằng Trọng Tôn Long sẽ sắp xếp mọi chuyện? Ðại tiểu thư không biết Hàn Kiệt và Lã Bất Vi cùng một giuộc hay sao?"

Phụng Phi lúc này hoàn toàn tin gã đã biết được mọi chuyện, giải thích rằng, „Hàn Kiệt vốn là người phía Lao ái, lần này đến Lâm Tri là vì thiếp, tuy nói y đã từng giấu thiếp những chuyện y có qua lại với Trọng Tôn Huyền Hoa, nhưng Phụng Phi quả thật thương yêu y, nên đã có hẹn riêng với y, trong chốc lát mà bảo thiếp quên y, quả thật là quá khó."

Rồi lại nhìn gã, „Phụng Phi vốn là muốn mượn thượng tướng quân để quên y, nhưng thượng tướng quân không chịu ân sủng.

Hạng Thiếu Long hiểu được rằng Phụng Phi sẽ là một con cờ qua trọng của gã sau này, cố y giành nàng lại, cười nhạt nói, „Nàng có biết rằng sau khi Hàn Kiệt đã biết được mối quan hệ giữa ta và cha con Trọng Tôn Long, Lã Bất Vi và Hàn Kiệt ngay trong đêm đã thuyết phụ cha con Trọng Tôn Long hay không?"

Phụng Phi biến sắc nói, „Sao lại có chuyện ấy?"

Hạng Thiếu Long ung dung nói, „Không biết nàng tin hay không, giả sử đại tiểu thư vẫn không ngừng truyền tin cho Hàn Kiệt, không những Hạng Thiếu Long này chết không đất chôn thân, đại tiểu thư cũng phải đối mặt với vận mệnh bi thảm. Hàn Kiệt có lẽ cũng có ý với tiểu thư, nhưng con người y đặt chữ lợi lên hàng đầu, nói không chừng sẽ hy sinh tiểu thư Những kẻ đi theo Lã Bất Vi và Lao ái, ai mà không phải là hạng tự tư tự lợi."

Phụng Phi hổ thẹn nói, „Phụng Phi này cũng là kẻ tự tư tự lợi, giờ đây phải làm thế nào?"

Hạng Thiếu Long nói, „Vẫn là phải chờ sau khi biểu diễn ở Tắc Hạ học cung, chúng ta sẽ cùng bỏ đi, đến Hàm Dương, nàng thích theo ai cũng được, nhưng trước mắt, không thể để lộ chuyện của chúng ta cho bất cứ ai biết."

Phụng Phi nói, „Thiếp đã hiểu. Từ nay trở đi, Phụng Phi chỉ tin mỗi mình thượng tướng quân."

Hạng Thiếu Long tạm thời vẫn không nghĩ ra được làm thế nào để lợi dụng quân cờ Phụng Phi này. Dặn dò nàng vài câu nữa rồi mới quay đi.

Có thể thấy đây là thu hoạch bất ngờ, biết được Hàn Kiệt là con rắn hai đầu, cùng lúc cấu kết với nhà Trọng Tôn và Lã Bất Vi. Nếu gã tính không sai, bề ngoài y tuy là thủ hạ đắc lực của Lao ái, nhưng thật ra đã bị Lã Bất Vi mua chuộc. Mà y đối với Lã Bất Vi cũng chẳng hết lòng hết dạ, chí ít cũng dấu chuyện Phụng Phi đối với tên gian tặc này.

Hàn Kiệt rốt cuộc có tính toán gì với Phụng Phi? E rằng cả bản thân y cũng chưa quyết định được.

Giữa nam nữ một khi đã sinh tình, thì rất rắc rối, khó mà một dao chặt đứt. Gã và Triệu Nhã cũng là như thế.

Ngày mai là buổi biểu diễn, trong biệt viện yên tĩnh một cách bất ngờ, những cuộc tập luyện cũng đã dừng lại.

Hạng Thiếu Long tuy tâm sự trùng trùng, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, lại phải nói chuyện phiếm với bọn người Phí Thuần, Lôi Xung Nhi, mới biết được rằng Phụng Phi đã phát cho mỗi người một số tiền gọi là phí giải tán, nhưng mọi người đều chuẩn bị ở lại, tiếp tục đi theo Ðổng Thục Trinh.

Trong số các ca vũ cơ chỉ có Tân Nguyệt quyết định về quê quy ẩn, Vân Nương thì vẫn chưa quyết định, xem ra nàng đang chờ ý Tiêu Nguyệt Ðàm.

Cũng có người dò hỏi muốn đi theo Hạng Thiếu Long, nhưng đều bị gã khéo léo từ chối.

Giờ đây thân gã khó giữ, khôn muốn người khác cùng mạo hiểm, cũng không muốn làm yếu đi sức mạnh của đoàn ca vũ. Bởi vì bọn họ tuy không thể đối phó được với những nhân vật như Trọng Tôn Long, nhưng với những kẻ trộm đạo thông thường thì vẫn còn dư sức.

Ðột nhiên Trọng Tôn Huyền Hoa đến tìm gã, Hạng Thiếu Long trong lòng đã có tính toán, khi ra đến đại sảnh, Trọng Tôn Huyền Hoa nói vài lời khách sáo, bảo rằng nhị hoàng tử rất ưa thích gã, rồi chuyển sang chủ đề chính, „Bọn chúng tôi đã sắp xếp xong một chiếc thuyền cho thượng tướng quân, sau khi đón thượng tướng quân ở Tắc Hạ học cung sẽ lập tức lên thuyền. Chỉ là không biết đại tiểu thư có đi cùng thượng tướng quân hay không, hay chậm một bước, đợi biểu diễn xong ở Tắc Hạ học cung mới lên đường?"

Hạng Thiếu Long giả vờ bộ dạng khổ não nói, „Ðây chính là chỗ khiến ta đau đầu nhất, nàng kiên quyết đợi biểu diễn kết thúc xong mới đi. Ta làm sao có thể yên tâm đi một mình được?"

Trọng Tôn Huyền Hoa rõ ràng đã nhận được tin từ chỗ Hàn Kiệt, biết được Phụng Phi sẽ cùng bỏ đi với Hạng Thiếu Long sau khi tỷ võ, không khỏi ngạc nhiên nói, „Các người không phải đã bàn bạc với nhau rồi sao?"

Hạng Thiếu Long chính là muốn y nghi ngờ Hàn Kiệt, than rằng, „Vốn là nói như thế, nhưng không biết cớ gì hôm nay nàng lại thay đổi chủ ý. Nàng có tai mắt, lẽ nào ta không có?"

Trọng Tôn Huyền Hoa rõ ràng là không biết mối quan hệ thật sự giữa Hàn Kiệt và Phụng Phi, nghe thế thì biến sắc nói, „Ai là nam nhân của nàng?"

Hạng Thiếu Long lắc đầu, „Ðó là bí mật riêng tư của đại tiểu thư, xin thứ lỗi ta không thể tiết lộ. Song có lẽ cũng phải trễ vài hôm, ta sẽ chờ sau khi biểu diễn ở Tắc Hạ học cung xong mới bỏ đi."

Trọng Tôn Huyền Hoa lập tức lúng túng, vội vàng nói, „Lã Bất Vi bảo rằng sẽ quyết định lên đường về nước sau khi thượng tướng quân quyết đấu với Tào công, thượng tướng quân không muốn cùng y về hay sao?"

Hạng Thiếu Long biết y vẫn chưa từ bỏ ý đồ, vẫn cứ thăm dò mình, ngạc nhiên nói, „Về sớm làm gì? Huống chi ta đã sớm sai người về Hàm Dương, báo lại những chuyện của ta, lại còn cho ngài hay rằng nếu ta xảy ra chuyện ở nơi nào, thì nước ấy phải chịu trách nhiệm, bảo ngài báo thù cho ta. Ta không tin Lã Bất Vi và Ðiền Ðan dám ra mặt động đến ta, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm người thế mạng."

Rồi lạnh lùng nói, „Cao thủ nhà họ Ô nhiều như mây, ai hại ta thì khó tránh khỏi vận mệnh bị truy sát, những kẻ muốn hại ta chắc cũng phải nghĩ lại, cho nên Huyền Hoa huynh xin cứ yên lòng."

Trọng Tôn Huyền Hoa trong lòng có mưu đồ, làm sao yên tâm được, nghe nói thế thì biến sắc không ngừng, cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Bọn Lý Viên nào dám tự tay đối phó với Hạng Thiếu Long, cũng chỉ lôi kéo cha con Trọng Tôn Long để làm con ma thế mạng như Lã Bất Vi.

Từ sau cuộc chiến của Ô gia ở Hàm Ðan, ai mà không biết sự lợi hại của các chiến sĩ Ô gia.

Nếu sau này để lộ ra rằng là do cha con Trọng Tôn Long làm không những hoàng thất nước Tề sẽ trách tội, chỉ những tử sĩ báo thù của nhà họ ô, cũng đã khiến cho cha con bọn chúng ăn ngủ khó yên.

Hạng Thiếu Long đương nhiên không bỏ cơ hội, tiếp tục hù dọa Trọng Tôn Huyền Hoa, „Nếu ta là Lã Bất Vi, sẽ tìm những kẻ ngu ngốc kiểu như Ma Thừa Giáp, sai y giết ta. Sau khi sự việc xong xuôi, rồi lại để lộ tin tức ra, lúc ấy nước Tần ta sẽ chính thức đòi đại vương quý quốc giao ra đầu của Ma Thừa Giáp, huynh bảo đại vương của quý quốc có giao hay không?"

Trọng Tôn Huyền Hoa nén không được giật mình, nói, „Ðó quả thật là một độc kế mượn dao giết người."

Hạng Thiếu Long cười thầm, biết rằng y đã hiểu rõ được Lã Bất Vi bề mặt muốn quay lưng với Ðiền Ðan, nhưng thật sự trước tiên mượn tay cha con y để giết chết Hạng Thiếu Long, sau đó lợi dụng chuyện này để trừ khử cha con bọn họ, đây quả là một đá chọi hai chim.

Lại thêm nữa, nếu khi xảy ra chuyện, bọn Lý Viên cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu người Tề.

Trọng Tôn Long bản thân không phải là kẻ ngốc, nếu không cũng không thể giành được địa vị như thế này, vì tưởng rằng nếu Hạng Thiếu Long và Doanh Chính gặp nguy thì có lợi cho mình.

Nào ngờ Hạng Thiếu Long biết được phong thanh, lại nghe lén được cuộc mật nghị đêm qua của bọn họ, cho nên đã nhắc nhở Trọng Tôn Huyền Hoa đang bị bọn Lã Bất Vi, Lý Viên, Hàn Sấm lợi dụng.

Lúc này Trọng Tôn Huyền Hoa đang vội quay về thương lượng với cha mình, nào có hứng thú nói chuyện nữa, nên gấp rút bỏ đi.

Hạng Thiếu Long vươn vai, quay về tìm Phụng Phi.

Nếu gã tính không nhầm, Trọng Tôn Huyền Hoa hôm nay sẽ gặp Hàn Kiệt để chất vấn, rồi Hàn Kiệt đến hỏi Phụng Phi.

Sáng ngày mốt Lã Bất Vi sẽ lên đường quay về nước Tần, Hàn Kiệt cũng đi theo, dù vì bản thân y hay vì Lã Bất Vi, cũng không để cho Phụng Phi lọt vào tay Hạng Thiếu Long. Nhưng đến bây giờ thì gã biết được cho dù Trọng Tôn Long có gan to bằng trời cũng không dám động đến Phụng Phi.

Dù cho Trọng Tôn Long vẫn phải đối phó mình, nhưng cũng không dám nắm lấy điểm này, điều đó có nghĩa là cho người ta biết được rằng y vì Phụng Phi mà đối phó Hạng Thiếu Long gã.

Sự việc đột nhiên thay đổi.

Bọn Lý Viên lừa gã, gã thề rằng phải ăn miếng trả miếng, lừa ngược lại bọn chúng một phen.

Phụng Phi hình như quả thật đã không còn tình yêu với Hàn Kiệt nữa, nghe theo sự chỉ dẫn của Hạng Thiếu Long.

Ðến khi Tiêu Nguyệt Ðàm đếm tìm gã, Hạng Thiếu Long mới kể hết mọi việc đã xảy ra hôm qua và sáng nay.

Tiêu Nguyệt Ðàm vỗ đùi khen rằng, „Hạng Thiếu Long rốt cuộc là Hạng Thiếu Long, đối phương chỉ hơi sơ suất thì bị đệ nắm bắt được sơ hở. Trọng Tôn Huyền Hoa kinh nghiệm còn kém, bị đệ dọa mấy câu thì đã sợ."

Ngừng một lát nhìn gã nói, „Hình như Thiếu Long lo lắng rằng Lã Bất Vi tìm được đôi vợ chồng đã từng nuôi Doanh Chính?"

Hạng Thiếu Long biết y vẫn còn nghi ngờ thân phận của tiểu Bàn. Song chuyện này, ngoài Ô Ðình Phương, Ðằng Dực ra, cả những người thân thiết như Kỷ Yên Nhiên cũng không biết được. Cho nên gã không thể để cho bất cứ người nào biết nữa. Cho dù Tiêu Nguyệt Ðàm cũng thế. Giả vờ ngạc nhiên, nói tỉnh như không, „Tìm ra thì thế nào, trừ phi bọn họ bị Lã Bất Vi dùng tiền mua chuộc, nếu không thì cần gì lo lắng?"

Tiêu Nguyệt Ðàm ngạc nhiên nói, „Thật ra vấn đề này lão ca vẫn muốn hỏi đệ, trong thư Đồ tổng quản gởi cho ta, có nhắc đến việc đệ đã từng hợp tác với các bậc nguyên lão trong quân đội nước Tần, tiến hành nhỏ máu nhận thân cho Lã Bất Vi và bị quân, chứng thực hai người này không có quan hệ máu thịt, bị quân và đệ mới được bọn họ toàn lực ủng hộ, áp chế Lã Bất Vi. Nhưng Thiếu Long tại sao lại nắm chắc như thế, khẳng định bị quân không phải là cốt nhục của tên gian tặc họ Lã?"

Đó chính là câu hỏi ngày trước của Đồ Tiên, cũng là câu hỏi mà Hạng Thiếu Long sợ nhất, thở dài rằng, „Ðệ đã từng hỏi Chu Cơ, bị quân rốt cuộc là con của ai? Bà ta bảo cả mình cũng chẳng rõ, có nghĩ là năm phần cơ hội là của Lã tặc, nhưng năm phần cơ hội là không phải. Trong tình huống đó, nếu đệ từ chối đề nghị của Lộc Công, há chẳng phải mất lòng bọn họ sao? Cho nên đành phải đánh liều một phen mà thôi."

Tiêu Nguyệt Ðàm gật đầu nói, „Nhưng giờ đây tình huống của đệ lại không lạc quan như thế, Trọng Tôn Long tuy đã bị đệ hù dọa, có lẽ sẽ không dám làm công cụ cho kẻ khác nữa, nhưng đệ cũng không nên tin tưởng y."

Dừng lại một lát rồi nói, „May mà mối quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa ai biết, ai cũng tưởng ta là người tri âm của Phụng Phi. Giờ đây chỉ còn một kế, đó là Thiếu Long hãy cứ đi trước, chỉ cần đệ rời khỏi đây bọn Phụng Phi sẽ an toàn.

Hạng Thiếu Long nhủ thầm, bọn Phụng Phi chỉ có thể nhờ Thiện Nhu và Long Dương quân cùng bảo vệ. Nếu như Tề Vương tuyên bố phong cho Ðiền Kiện là thái tử, địa vị của Giải Tử Nguyên sẽ khác, cha con Trọng Tôn Long càng phải lấy lòng y, mà Ðiền Ðan cũng phải càng e ngại y.

Tiêu Nguyệt Ðàm là kẻ suy nghĩ sâu xa, nhắc nhở rằng, „Hàn Kiệt là kẻ không đơn giản, bản thân là quý tộc nước Hàn, lại là học trò của Tào Thu Ðạo, xem bề ngoài cùng phe Lao ái, nhưng có mối quan hệ thân thiết với Lã Bất Vi.

Giờ đây lại thêm sự đố ky vì Phụng Phi, nói không chừng sẽ mạo hiểm xúi giục bọn người ở Tắc Hạ học cung đến đánh lén, chuyện này không thể không phòng."

Hạng Thiếu Long nói, „Sau cuộc chiến với Tào Thu Ðạo, đệ sẽ lập tức đi khỏi nơi đây, may mà Tắc Hạ học cung ở ngoài thành, cho nên cũng thuận tiện lắm."

Nhớ lại tấm ván trượt tuyết, hạ giọng nói, „Thời gian không còn nhiều nữa, lão ca hãy tìm giùm đệ một khúc gỗ để đệ chế ra công cụ trượt tuyết, sau đó huynh hãy đem công cụ này và lương khô giấu ở gần Tắc Hạ học cung, khi ra ngoài thì đệ có thể mau chóng trốn thoát."

Tiêu Nguyệt Ðàm bản thân cũng là thợ mộc khéo tay, ngạc nhiên hỏi dấn tới, đến khi Hạng Thiếu Long miêu tả tấm ván trượt tuyết, y kinh ngạc đến há hốc mồm nói, „Sao đệ lại có thể nghĩ được như thế? Ðây là nguyên lý của xe tuyết, chuyện này cứ giao cho ta, lão ca sẽ lập tức ra tay, bảo đảm còn tốt hơn thứ mà đệ nói, thời gian chắc là kịp."

Tiêu Nguyệt Ðàm bước ra khỏi Thính Tùng biệt viện, Giải Tử Nguyên đến, vui vẻ nói, „Nếu thượng tướng quân không có chuyện gì khác, hay là chúng ta hãy cùng đi xem nhu cốt mỹ nhân đang luyện tập bài ca vũ mà tiểu đệ vừa mới sáng tác."

Hạng Thiếu Long đang rầu rĩ, nhưng nghĩ lại phải giả vờ vui vẻ, không hề lo lắng rằng sẽ có chuyện gì để Lã Bất Vi lột trần, nên mới hớn hở đi cùng Giải Tử Nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.