Tam Thái Tử

Chương 471: Chương 471: Bỏ đá xuống giếng (tiếp)




Không thể không nói, cảm giác của Lâm Vũ Vi cực kỳ chuẩn xác. Tiểu thế giới này quả thật đã bị người lấy được phần lớn bản nguyên, vả lại trong quá trình luyện hóa có một số bộ phận không cách nào khống chế xuất hiện sự sụp đổ.

Lâm Vũ Vi cõng Lãnh Băng, ba người tránh đi những nơi không gian rung chuyển, rất nhanh đã đến cửa vào lúc đầu. Lúc này quầng sáng cửa ra đã rút nhỏ đi hơn phân nửa, nếu ba người tiếp tục kéo dài nữa chỉ sợ sẽ không kịp.

- Đi!

Lâm Vũ Vi dẫn đầu nhảy vào thông đạo, Trương Thanh vô ý thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, thoáng thở dài, cũng xông ra ngoài.

Quầng sáng phía sau bắt đầu trở nên mỏng manh, thông đạo không gian dần dần biến mất dưới thần sắc phức tạp của ba người.

- Triệu huynh không có đi ra!

Lãnh Băng mở mắt lãnh đạm nói.

- Lãnh tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh rồi!

Thần sắc Lâm Vũ Vi vui vẻ, cẩn thận buông cô xuống.

- Ừ! Đa tạ muội Vũ Vi, nếu không có muội, lần này tỷ cùng mập mạp nguy hiểm thật sự rồi.

Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Băng hiện lên vẻ cảm kích.

- Lãnh tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy, chúng ta là đồng bọn, vốn nên chung sức hợp tác. Lại nói dọc theo đường đi tỷ vẫn luôn rất chiếu cố đến muội, làm những chuyện đó cũng là lẽ dĩ nhiên.

Lâm Vũ Vi cười tủm tỉm nói. Ra khỏi tiểu thế giới phong bế, sự già dặn trên mặt Lâm Vũ Vi cũng biến mất, lại hóa thành tiểu ma nữ không rành thế sự.

- Bất kể như thế nào, chuyện này Lãnh Băng ta nhớ kỹ!

Tiện đà nói với Trương Thanh:

- Hiện tại có thể nói tình huống của Triệu Vô Cực cho chúng tôi. Ta chung quy cảm thấy các huynh đang che giấu một thứ gì đó.

Trương Thanh cười khổ nói:

- Được rồi, dù sao hiện tại Triệu huynh đệ đã bị nhốt lại bên trong, việc này cũng không còn gì phải che giấu.

Tiếp theo Trương Thanh nói ra chuyện của Lý Lân đã xảy ra ở Thiên Đế Thành.

- Nói như vậy Triệu huynh mà chúng ta nhìn thấy là sau khi dịch dung, vậy có phải ngay cả cái tên Triệu Vô Cực cũng là giả không?

Lâm Vũ Vi nhướng mày, có chút khó chịu nói. Nàng luôn cảm thấy lần đầu gặp mặt có chút một chút không được tự nhiên, bây giờ nghĩ lại hóa ra đó không phải là hình dáng thực của Lý Lân.

- Thủ đoạn dịch dung thực tinh diệu. Đoàn người chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy vậy mà cũng nhìn không ra. Nhưng Triệu huynh không có ác ý đối với chúng ta, hơn nữa bị giữ lại trong tiểu thế giới chưa chắc đã đại biểu cho tử vong, có lẽ hắn sớm đã đi ra, chỉ là lưu lại ấn ký gì đó trong tiểu thế giới thôi.

Lãnh Băng mở miệng nói.

- Tên đó tuyệt đối không chết được, trên người hắn có rất nhiều bí mật. Không nói cụ thể ra được. Nhưng luôn cảm thấy tên đó là tai họa ngàn năm, kẻ nào động đến hắn kẻ đó sẽ không may.

Lâm Vũ vi bĩu môi nói.

- Nếu Triệu huynh không có chuyện gì, hắn nhất định sẽ tham gia khảo thí khai giảng ngoại viện một tháng sau, đến lúc đó các muội sẽ có thể nhìn thấy hình dáng thực của Triệu huynh.

Trên mặt Trương Thanh lộ ra một chút ý cười.

- Không sai, dựa vào những thứ chúng ta lấy được, tất nhiên có thể khiến cho thực lực tiến thêm được một bước trong khoảng thời gian ngắn. Những chuyện khác không dám nói, nhưng thông qua khảo thí của ngoại viện Thần Ma học viện là tuyệt đối không có vấn đề.

Trên mặt Lãnh Băng tràn đầy tự tin.

- Nói như vậy các ngươi đã lấy được Đạo Hạnh Đan?

Một thanh âm kinh hỉ truyền đến. Sắc mặc ba người đại biến, đột nhiên đề phòng xoay người.

- Tần Nguyên, vậy mà lại là ngươi?

Lâm Vũ Vi biến sắc, có chút giận dữ nói.

- Vũ Vi, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại nhau. Bằng vào thực lực của các muội lại có thể giãy thoát được từ trong tay Kim Sư Môn. Bản công tử không thể không bội phục.

Trên mặt Tần Nguyên lộ ra nụ cười ôn hòa, cả người đã không còn có một chút khí chất lỗ mãng, gã tựa như những công tử thuộc thế gia được tỉ mỉ bồi dưỡng ra, mang theo mặt nạ thân cận giả nhân giả nghĩa.

- Ngươi biết Kim Sư Môn, chẳng lẽ những ngững người đó là do ngươi đưa tới?

Lâm Vũ Vi không phải đứa ngốc, đã biết rất nhiều thứ từ trong mấy câu nói của Tần Nguyên

- Lời ấy sai rồi, ta chẳng qua là ngẫu nhiên biết các ngươi đã mở ra phong ấn của một tòa tiểu điện. Mới kêu bằng hữu của chúng ta để lộ cho Kim Sư Môn, không nghĩ tới người của Kim Sư Môn lại vô dụng như vậy, đối phó ba người các ngươi vậy mà lại thất bại. Không cần phải nói, người của Kim Sư Môn hẳn là toàn quân đã bị diệt.

Nụ cười trên mặt Tần Nguyên chậm rãi biến mất. Có một số việc một khi nói ra, thì không còn có chỗ để xoa dịu đi. Tần Nguyên thực thích Lâm Vũ Vi, nhưng loại thích đó ở trước mặt lợi ích thì cái rắm cũng không bằng. Cho nên gã có thể không chút do dự hãm hại bọn họ, cũng bố trí mai phục ở cửa ra, muốn ngư ông đắc lợi.

- Còn có một người? Là Mao Kỳ hay là Triệu Đại Thạch?

Sắc mặt Lâm Vũ Vi trầm xuống, thần sắc trở nên càng thêm khó coi.

- Vì sao muội không đoán là Triệu Vô Cực, hắn là người cuối cùng gia nhập với chúng ta.

Trên mặt Tần Nguyên hiện lên vẻ ghen ghét. Vốn gã ở trong đội ngũ đã lấy được ấn tượng tốt của Lâm Vũ Vi. Ai biết Lý Lân xuất hiện phá vỡ loại ấn tượng tốt đó. Lý Lân tuổi trẻ, lại có thực lực, rất nhanh trở thành tiêu điểm chú ý của ánh mắt Lâm Vũ Vi, điều đó làm cho lòng đố kị của Tần Nguyên tăng vọt, nếu không phải tài nghệ không bằng người. Chỉ sợ gã sớm đã dẫn người đi tiêu diệt Lý Lân.

- Lấy thực lực của Triệu đại ca, căn bản không cần sử dụng loại hành vi của lũ tiểu nhân đó. Tần Nguyên, vẫn nên gọi kẻ kia ra đi!

Vẻ mặt Lâm Vũ Vi khinh thường nói.

- Mao Kỳ huynh đệ, nếu Vũ Vi muốn gặp huynh, vậy huynh ra gặp mặt đi! Không phải huynh coi trọng tòa băng sơn kia sao! Hiện tại cô ta bị trọng thương, bằng vào thực lực của huynh bắt cô ta thì không có vấn đề gì cả.

Tần Nguyên hô với phía sau.

Thân ảnh nguyên bản ẩn núp có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi ra.

- Mao Kỳ, không nghĩ tới vậy mà là ngươi, xem ra hình tượng mãng phu trước đây đều là ngươi giả bộ. Chúng ta thực là mắt mù rồi!

Trong mắt Lãnh Băng hiện lên một luồng hàn quang. Đồng thời yên lặng tích tụ chân khí trong cơ thể, chuẩn bị liều chết một trận.

- Hừ! Tới bây giờ đã không còn gì để nói nữa rồi! Giao những thứ cô lấy được trong động phủ ra đây, sau đó theo ta một lần, ta sẽ làm chủ không thương tổn đến tính mệnh của cô.

Trên mặt Mao Kỳ lộ ra một vẻ kiêu ngạo.

- Nằm mơ!

Sắc mặt Lãnh Băng cực kỳ khó coi. Nguyên bản cô vẫn cảm thấy Mao Kỳ có tính cách xúc động nhưng có chút chân thành không tồi. Lại không nghĩ rằng vừa kéo xuống ngụy trang, vậy mà là người ác liệt như vậy.

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tần thiếu gia, hai người kia giao cho huynh.

Dứt lời, Mao Kỳ đột nhiên xông về phía Lãnh Băng.

- Tần Nguyên, để ta đối phó ngươi!

Sắc mặt Trương Thanh xanh mét phóng về phía Tần Nguyên. Những kẻ này đều là do y mời chào mà đến, không nghĩ tới Tần Nguyên với Mao Kỳ lại là loại người xấu xa như thế, điều này làm cho y có một loại xấu hổ và giận dữ khi nhìn lầm người.

- Trương Thanh, ngươi không phải đối thủ của ta, ta khuyên ngươi vẫn là không nên dính vào vũng nước đục này. Tán tu thì phải có bộ dáng của tán tu, vật thượng cổ ngươi đừng nên mơ ước.

Đáy mắt Tần Nguyên tràn đầy khinh thường cộng thêm trào phúng cực độ. Nếu lúc trước không phải vì tiếp cận Lâm Vũ Vi, gã việc gì phải xưng huynh gọi đệ với một tên tiểu tán tu thực lực yếu kém.

- Đồ vô sỉ, hôm nay lão tử sẽ tiêu diệt ngươi!

Trương Thanh đột nhiên rít gào một tiếng, trường kiếm trong tay giống như rắn độc đâm về phía chỗ hiểm của Tần Nguyên.

Một tiếng ầm vang, trường kiếm ầm ầm vỡ vụn. Tần Nguyên đồng thời xông lên đánh một chưởng vào ngực Trương Thanh, đánh cả người y bay đi.

- Ọc ——! Không có khả năng, làm sao ngươi có thể dùng nhục chưởng kháng được binh khí của ta!

Trương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tràn đầy không vẻ thể tin.

- Hừ, vấn đề này ngươi đi địa ngục hỏi Diêm vương gia đi!

Trên người Tần Nguyên hiện lên một luồng sát khí dày đặc.

- Dừng tay!

Lâm Vũ Vi khẽ quát một tiếng, cả người giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người Trương Thanh.

- Bát Phẩm Vương Tọa, Vũ Vi, muội quả nhiên che giấu thực lực!

Đồng tử Tần Nguyên co rụt lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kiêng kị.

- Ngươi không tồi, có thể cảm giác được thực lực ta ẩn tàng. Nếu ta không nhìn lầm, ngươi chắc là Bát Phẩm Vương Tọa đỉnh phong, hơn nữa dựa vào tuổi tác của ngươi mà nói cũng không phải là hạng người bừa bãi vô danh. Nói, ngươi rốt cuộc là ai!

Sắc mặt Lâm Vũ Vi ngưng trọng nói.

- Ta là ai, đợi ta bắt giữ được muội, tự nhiên sẽ nói cho muội biết ta là ai!

Trên mặt Tần Nguyên hiện lên một vẻ cười ác độc.

- Chỉ sợ ngươi không có bãn lĩnh đó!"

- Ha ha ——! Vũ Vi, ta khuyên muội vẫn là không nên cậy mạnh, nếu ta không nhìn lầm, công pháp muội tu luyện chắc là loại hình phụ trợ. Chiến đấu tuyệt không phải là của sở trường của muội!

Tần Nguyên không hề có vẻ lo lắng.

Lâm Vũ Vi biến sắc, đây là bí mật lớn nhất của mình, Tần Nguyên đáng chết làm sao có thể biết.

- Vũ Vi, để cho huynh tới đi!

Trương Thanh giãy dụa đứng lên, nói:

- Cho dù chết huynh cũng phải cắn xuống hai lạng thịt của gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.