Tam Thái Tử

Chương 470: Chương 470: Bỏ đá xuống giếng




Lãnh tỷ tỷ! Muội đã dùng bí pháp ngăn chặn thương thế trong cơ thể tỷ, cũng cường hóa kinh mạch của tỷ trong thời gian ngắn, có thể khiến cho lực lượng trong cơ thể tỷ bùng nổ đến trình độ nửa bước Võ Hoàng. Nhưng thời gian chỉ có 10 phút. Tỷ phải giải quyết những kẻ đó trong 10 phút!

Lâm Vũ Vi thu hồi nụ cười trên mặt, thần sắc trở nên có chút ngưng trọng.

- Được!

Lãnh băng không nói nhảm nữa, chỉ có khi giết được những kẻ trước mắt, các nàng mới có thể có đường sống.

Uỳnh ——

Một luồng chân khí màu thủy lam dâng lên từ trên người Lãnh Băng, một luồng sát khí đóng băng hết thảy mênh mông cuồn cuộn từ trên người nàng mà ra.

- Không tốt, ả ta muốn liều mạng. Mọi người cùng nhau tiến lên!

Lão giả Kim Sư Môn cảm nhận được sự uy áp nháy mắt vượt qua khí thế của mình. Sắc mặt đại biến. Kêu sáu tên thủ hạ đồng thời phát động công kích.

Động tác đoàn người cực nhanh, gần như ở thời điểm khí thế của Lãnh Băng vừa mới kéo lên tới đỉnh, công kích của những kẻ đó đã đến.

- Đi chết hết đi! Huyền Băng Vũ!

Thanh âm Lãnh Băng còn băng lãnh hơn so với huyền băng nơi cực hàn, dáng người cao gầy của cô nhẹ nhàng múa, băng nhận vô biên tựa như gió lốc bao phủ toàn bộ đoàn người ở bên trong. Băng nhận xoay tròn cao tốc quả thực ngang bằng như công kích của thần binh lợi nhận.

A ——!

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ trong gió lốc.

- Ma nữ đáng chết, giết tộc nhân ta. Ngươi sẽ không chết được tử tế!

Lão giả trong gió bão nổi giận rống to. Trong nháy mắt ngắn ngủi. Ba gã Thất Phẩm Vương Tọa lần lượt bị băng nhận cắt thành mảnh nhỏ. Ba gã Bát Phẩm Vương Tọa cũng lung lay sắp đổ, áo giáp chân khí toàn thân sáng tắt không chừng, giống như tùy thời đều có thể sụp đổ hoàn toàn.

- Giết ——!

Thanh âm lãnh khốc giống như gió lạnh của Cửu U địa ngục, khiến cho sắc mặc của mấy kẻ trong gió lốc đại biến.

Rắc một tiếng, áo giáp hộ thân của một gã Bát Phẩm Vương Tọa đã vỡ nát, gã còn chưa kịp phát ra một tiếng hét thảm, cả người đã bị vô số băng nhận cắt thành thịt vụn. Một luồng máu tanh nồng nặc tán phát ra.

- Lãnh tỷ tỷ làm tốt lắm. Nhanh giết bọn chúng!

Trên gương mặt đẹp của Lâm Vũ Vi tràn đầy vẻ hưng phấn. Cô không ngờ Lãnh Băng khi đạt tới nửa bước Võ Hoàng lại khủng bố như thế.

Thình thịch ——!

Hai tiếng kêu thảm thiết không cam lòng vang lên liên tiếp, hai gã Bát Phẩm Vương Tọa còn lại cũng bị giết sạch. Trong nháy mắt ngắn ngủi, bảy tên cao thủ chỉ còn lại một kẻ bị Trương Thanh mập mạp đả thương nặng không rõ sống chết.

Vẻ mặt lão giả Kim Sư Môn kinh sợ phẫn nộ, cả người bộc phát ra sát khí khiến cho người ta sợ hãi.

- Tiện nhân đáng chết nhà ngươi, bản tọa phải bắt lấy ngươi, đưa đến trong thanh lâu thế tục cho ngươi bị ngàn kẻ cưỡi, vạn kẻ đạp.

Dù sao lão giả Kim Sư Môn cũng là Cửu Phẩm Vương Tọa, hơn nữa dừng lại nhiều năm ở Cửu Phẩm Vương Tọa, tu vi bản thân sớm đã đạt tới Cửu Phẩm Vương Tọa đỉnh phong. Tuy hiện tại không phải đối thủ của Lãnh Băng, nhưng bằng vào chân khí thâm hậu. Tự bảo vệ mình trong khoảng thời gian ngắn cũng không thành vấn đề. Còn có một điều khiến cho lão giả kiên trì không lùi, đó chính là kiểu thủ đoạn đó chắc là Lãnh Băng sử dụng bí pháp, bất kỳ bí pháp bá đạo nào đều sẽ có thời điểm mất đi hiệu quả, đến lúc đó tất nhiên là thời điểm nữ tử trước mắt suy yếu nhất. Mất đi bảy tên thuộc hạ thực lực cường đại, lão giả trở lại Kim Sư Môn tuyệt đối sẽ bị hỏi tội. Nếu như có thể bắt được nữ nhân này. Thu hoạch bí pháp làm cho thực lực tăng vọt của ả ta, trở về chắc sẽ có thể được lấy công chuộc tội. Dù sao bí pháp có thể tăng thực lực dị thường trân quý, có thể dùng vô giá để hình dung.

- Chết đến nơi còn dõng dạc, Huyền Băng Kiếm Vực!

Lãnh Băng biết tình trạng của mình, chỉ dựa vào Huyền Băng Vũ thật sự khó có thể xử lý được Cửu Phẩm Vương Tọa.

Theo lời của nàng, vô số hàn băng hóa thành một thanh trường kiếm hàn băng sắc bén, cũng hóa thành kiếm trận dưới sự thao túng của Lãnh Băng. Trong lúc nhất thời lực công kích của Lãnh Băng giảm mạnh.

Một tiếng ầm vang, vô số trường kiếm hàn băng đột nhiên oanh kích một điểm trên áo giáp của lão giả Kim Sư Môn.

Rắc một tiếng!

Áo giáp màu đỏ đột nhiên bị phá vỡ ra một lỗ lớn, một luồng hàn quang lóe qua, một cánh tay của lão giả nháy mắt bị chém rụng.

Lãnh Băng thầm nghĩ đáng tiếc, mặc dù lão già này khiến người ta khinh thường, nhưng không thể nghi ngờ về kinh nghiệm chiến đấu của lão. Khi một kích tất sát vừa rồi của Lãnh Băng vừa đến thân thể đã bị lão tránh đi được chỗ hiểm. Chỉ sợ chặt đứt một cánh tay vẫn không thể khiến cho lão mất đi lực chiến đấu.

Sắc mặt lão giả đối diện trắng bệch, tay trái đột nhiên điểm trên cánh tay phải, ngừng chảy máu. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lãnh Băng đã thêm một vẻ kinh hãi.

Lãnh Băng không chút do dự, khí thế quanh thân lại bành trướng, mấy chục chuôi trường kiếm huyền băng ngưng tụ hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu thủy lam. Khí thế của kiếm khổng lồ kinh người, lão giả dưới khí thế kinh khủng như vậy xoay người bỏ chạy.

- Bố mày chạy đi đâu, nhận mệnh đi!

Lãnh Băng khẽ kêu một tiếng, trường kiếm chậm rãi bay lên. Một luồng khí sắc bén nháy mắt khóa vào lão giả đang bỏ chạy.

Sắc mặt lão giả đại biến, đột nhiên lấy ra một tấm phù triện, vứt ra phía sau!

- Nổ!

Một trận nổ mạnh kịch liệt nổ gãy kiếm khổng lồ đang tập trung, lão giả thúc giục chân khí đến mức tận cùng, cả người nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

- Đáng tiếc, để cho lão ta chạy rồi.

Trương Thanh vừa băng bó vết thương, vừa tiếc hận nói.

"Ọc ——!"

Phun ra một ngụm máu tươi, cả người Lãnh Băng uể oải trên mặt đất.

- Lãnh Băng, cô thế nào rồi?

Thần sắc Trương Thanh đại biến.

- Mặc dù có bí pháp của muội bảo hộ, nhưng bỗng nhiên vận dụng lực lượng không thuộc về bản thân, tạo thành thương tổn rất lớn đối với thân thể kinh mạch, hiện tại chẳng qua là thương thế hoàn toàn bộc phát ra mà thôi.

Lâm Vũ Vi đi đến trước người Lãnh Băng, chậm rãi đưa vào chân khí của bản thân. Chân khí của nàng có chút đặc thù, có được năng lực chữa thương. Nhưng dù sao chân khí không phải là linh đan diệu dược. Không thể có được hiệu quả ngay tức khắc.

- Nói như vậy hiện tại cô ấy đã không còn có chiến lực?

Thần sắc Trương Thanh có chút ngưng trọng.

- Trong khoảng thời gian ngắn quả thật không thích hợp động võ. Mập mạp, những đan dược chữa thương này. Ngược lại có thể cho huynh nhanh chóng khôi phục. Bọn muội còn cần huynh bảo hộ đó!

Nói xong, Lâm Vũ Vi vứt một bình ngọc nhỏ cho Trương Thanh. Sau đó xoay cả người đi đến chỗ tên cao thủ Kim Sư Môn nằm ngửa không rõ sống chết kia.

- Muội muốn làm gì?

Thần sắc Trương Thanh sửng sốt.

- Nhổ cỏ tận gốc, trước đó muội đã nhìn thấy, trong đám người công kích chúng ta miệng kẻ này thối nhất, nói sao cũng không thể không công buông tha gã ta!

Lâm Vũ Vi ngoái đầu lại khẽ cười, nhưng mà nụ cười của cô làm cho Trương Thanh rùng mình một cái vô ý thức.

Oành ——!

Lâm Vũ Vi đi tới đá một cước không hề thương xót lên trên vết thương của gã ta, Trương Thanh đã trúng một kiếm, nhưng không thương tổn đến chỗ hiểm. Mà tên trước mắt thì lại cực kỳ xui xẻo. Chẳng những ngực bị xuyên qua, ngay cả trái tim cũng vỡ nát. Nếu không phải thực lực có chút vững chắc, chỉ sợ sớm đã chết lâu rồi.

- Nữ nhân... đáng chết, ngươi muốn... làm gì!

Thất Phẩm Vương Tọa Kim Sư Môn bởi vì đau đớn mà tỉnh lại rõ ràng không rõ tình hình lắm. Thấy tiểu nữ tử trước đó bị bọn họ xem là con mồi vậy mà dám đối với gã như vậy, nhất thời một luồng tà hỏa xông thẳng ót.

- Đồ không biết sống chết, cô nãi nãi sẽ khiến cho ngươi thanh tỉnh!

Trong hai tròng mắt của Lâm Vũ Vi lóe qua một chút hàn quang. Vươn ngọc thủ kéo gã giống như kéo chó chết đến trong rừng xa xa.

Một trận tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta rùng mình toàn thân truyền đến từ trong rừng. Nửa khắc đồng hồ sau, trên gương mặt đẹp của Lâm Vũ Vi lộ mỉm cười đi ra.

- Muội làm gì gã ta thế?

Ánh mắt Trương Thanh nhìn về phía Lâm Vũ Vi rõ ràng đã thêm một tia sợ hãi. Quả nhiên nữ nhân này không vô hại giống như bề ngoài. Chỉ cần theo tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là đã có thể tưởng tượng ra sự đáng sợ của Lâm Vũ Vi.

- Không làm gì hết, chỉ là nghe ngóng một số tình báo mà thôi! Muội đã nghe ngóng rõ ràng, Kim Sư Môn tuyệt không phải thế lực của Thiên Đế Thành. Mà là thế lực lớp giữa của Thiên Uy Thành cách trăm dặm ở hướng tây nam Thiên Đế Thành. Thực lực cao nhất trong tộc bất quá cũng chỉ là Võ Hoàng Ngũ Phẩm. Những kẻ kia là vào từ một cửa khác. Hơn nữa ngoại trừ hai cửa vào đó, hẳn là còn có cửa vào khác, chỉ là cụ thể thông hướng nơi nào thì không rõ lắm." Lâm Vũ Vi nói.

- Vậy kế tiếp chúng ta làm sao?

Trương Thanh nói!

- Rời khỏi nơi đây, thế giới này đang thu nhỏ lại, không phải sắp sụp đổ thì là bị người luyện hóa rồi, mặc kệ là loại khả năng nào, chúng ta tiếp tục lưu lại nơi đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.

Lâm Vũ Vi trầm giọng nói.

- Được rồi, đáng tiếc không tìm được Triệu huynh, không biết huynh ta còn sống không.

Tỷ lệ thành công leo lên trung ương thánh sơn gần như không có. Tử vong lại là việc thường có, tuy thực lực Lý Lân bất phàm, nhưng so sánh với thế lực quen thuộc tình huống nơi đây chỉ sợ không có chút ưu thế nào. Cho dù chết ở nơi đây cũng không hề có gì kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.