Tam Thái Tử

Chương 477: Chương 477: Cửu đại cao thủ




Ầm, hai bóng người hệt như hai đầu tàu lao vào nhau mà va chạm, tiếng nổ vang đó đủ để truyền ra hơn trăm dặm. Cây cối cùng núi đá trong phạm vi vài chục trượng bị khí tức khủng bố đánh văng. Ngay cả Lãnh Băng đứng cách đó vài chục trượng cũng bị kình phong quất bay ra hơn mười mét, nếu không phải nàng kịp phản ứng thì có lẽ đã chật vật ngã xuống đất rồi. Tên mập và Lâm Vũ Vi cũng chật vật vô cùng, chỉ là hai người cách khá xa nên không bị thương tổn gì.

Bình ổn khí tức, Lý Lân bước từng bước đi tới đối phương, trên mặt đã hiện lên chút sát khí. Đây là lần đầu tiên Lý Lân để lộ ra sát khí rõ như thế, tên đánh lén này đã hoàn toàn gợi lên sát niệm của hắn. Lý Lân tuy chẳng phải hạng người tốt đẹp, nhưng cũng không phải ma đầu tùy tiện giết người, huống chi đối phương không hỏi gì đã tới gây chuyện, Lý Lân không nổi đóa lên mới là lạ.

- Thực lực của ngươi?

Một âm thanh cực kỳ kinh ngạc truyền đến, kẻ ra tay với Lãnh Băng đã hoàn toàn lộ diện. Đây là một thanh niên cực kỳ tà dị, mặc trường bào màu đỏ máu trông có vẻ cổ xưa, dáng người tuy không cao bằng Lý Lân nhưng cực kỳ cân xứng, mà khuôn mặt lại đẹp đến mức đủ để phụ nữ phải xấu hổ. Chỉ là khuôn mặt này hơi tái nhợt, đôi mắt xếch tản ra lục quang u u, bộ dạng âm trầm kia đã phá hủy đi vẻ đẹp quỷ dị kia, làm cho cả người y trông tà dị khó mà nói nên lời.

- Không cần biết ngươi là ai, động đến lão tử thì sẽ phải trả giá đắt!

Lý Lân gầm lên một tiếng, đột nhiên phát động công kích với thanh niên tà dị.

Một thủ đao vừa nhanh vừa gấp, đao quang mãnh liệt khiến thanh niên mặc trường bào huyết sắc kia biến đổi sắc mặt. Y lập tức mở to miệng, một đạo cốt mâu u ám bắn ra từ bên trong. Ầm, nó đụng vỡ nát đao quang của Lý Lân.

- Âm Dương Lưỡng Phân!

Đôi tay Lý Lân như đao bổ tới thanh niên mặc trường bào huyết sắc. Đây là lần đầu hắn sử dụng áo nghĩa đao pháp lĩnh ngộ được kể từ khi hắn đột phá tới Võ Hoàng.

Một tiếng ầm vang lên, theo Lý Lân vung tay, một cái khe đen sì xuất hiện trong hư không, rồi một đao đao quang hùng mạnh hơn, khủng bố hơn ban nãy không biết bao nhiêu lần phóng lên cao, đột nhiên xộc thẳng tới thanh niên kia.

Sát!!!!

Sát khí bắn ra bốn phía, một chiêu công kích mạnh nhất này của Lý Lân dường như muốn chém cả vùng trời này thành hai nửa.

Keng…

Rắc….

Hai tiếng một mạnh một yếu truyền đến, trước người thanh niên mặc huyết sắc trường bào xuất hiện một bộ xương khô quỷ dị. Bộ xương này giơ đôi tay lên chặn lại một kích tất sát của Lý Lân. Nhưng xương cánh tay cũng bị Lý Lân chém vỡ, những vết rạn nứt lan ra khiến cả cánh tay màu vàng đó dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát.

Sắc mặt Lý Lân biến đổi, hắn cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người bộ xương khô màu vàng này. Khí tức phát ra từ trên người nó thậm chí còn khiến Lý Lân cảm thấy khó mà hô hấp được.

- Khụ khụ!! Thật là công kích khủng bố! Vị huynh đệ kia, xin hãy dừng tay!

Thanh niên mặc huyết sắc trường bào nhìn vết nứt trên xương cánh tay của Hoàng Kim Khô Lâu, trên khuôn mặt hiện lên vẻ đau xót. Y không công kích nữa mà mở miệng hô lên.

Lý Lân nghiêm mặt lại, bộ xương khô này khiến hắn cảm thấy uy hiếp, nhưng dù sao đó cũng chỉ là vật chết, dù trước khi chết có thực lực khủng bố thế nào thì cũng khó mà làm được những gì như khi còn sống, bởi vậy hắn chỉ kiêng kỵ chứ không hề sợ hãi.

- Tại hạ Tu La, lúc trước mạo phạm, xin lỗi ngươi. Ngươi là cường giả đáng để tại hạ kết bạn!

Thanh niên tự xưng Tu La mở miệng nói.

- Không hứng, ngươi đi đi!

Nếu như không có bộ xương khô màu vàng này, Lý Lân sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

- Huynh đài xin dừng bước, huynh đài có biết lai lịch của tiên đảo hay không?

Tu La mở miệng nói.

- Không biết!

Lý Lân dừng bước lại, tuy đoán rằng thứ được gọi là tiên đảo đó tới từ Man Hoang Cổ Địa, nhưng dù sao lúc trước hắn chỉ cảm nhận được những tia khí man hoang, chứ không đoán chính xác được. Tên thanh niên tự xưng Tu La này dường như rất muốn biết vài chuyện, điều này khiến Lý Lân bỗng thấy hứng thú.

- Tòa tiên đảo đó là một trong thập đại cấm địa của đại lục, Man Hoang Cổ Địa, chính là một món trọng bảo của Thần Ma học viện.

Lời của Tu La khiến Lý Lân im lặng, quả nhiên giống hệt những gì hắn đoán.

- Chính xác thì tòa tiên đảo này chính là chiến trường nơi thần ngã xuống, vô số Nguyên Linh Châu này chính là chấp niệm bất diệt của tàn hồn còn sót lại của cường giả thượng cổ hình thành nên.

Tu La lại tiết lộ thêm.

- Ngươi nói cho ta biết những điều này là để làm gì?

Lý Lân không phải thằng ngốc, lúc trước đao kiếm đối chọi, bây giờ lại giải thích nghi ngờ như vậy, khiến Lý Lân biết đối phương hẳn là có thứ gì đó cần. Dù sao thấy thế nào thì đối phương cũng chẳng hề giống loại người tốt không chút mong muốn này.

- Huynh đài đừng lo, lúc trước tại hạ chỉ thử thực lực của huynh đài, mà chỉ Nguyên Linh Châu thì chưa lọt vào mắt xanh của tại hạ được. Thực lực huynh đài mạnh như vậy, tại hạ đương nhiên sẽ không có tâm tư gì khác. Thậm chí nếu huynh đài thích, tại hạ còn có thể đem Nguyên Linh Châu mà tại hạ đoạt được đưa cho huynh đài.

Nói xong, Tu La lấy ra một đống Nguyên Linh Châu, số lượng chừng hai mươi viên. Thời gian ngắn như vậy mà Tu La đã lấy được nhiều Nguyên Linh Châu như thế, cũng không rõ là y tự dựa vào thực lực của mình săn được hay là mua bán không mất vốn.

- Không cần, nếu không còn chuyện gì nữa thì cáo từ!

Lý Lân không muốn vướng mắc gì nhiều với đối phương.

- Hãy khoan! Huynh đài liệu có thể nghe tại hạ nói một câu? Ngươi cũng biết có bao nhiêu siêu cấp cao thủ tiến vào tiên đảo thí luyện này không?

Tu La vội vàng lên tiếng ngăn Lý Lân lại.

- Siêu cấp cao thủ?

Lý Lân cau mày. Khoảng thời gian này hắn không ở Thiên Đế thành, hoàn toàn không biết gì về siêu cấp cao thủ cả.

- Quả nhiên là không biết!

Trong mắt Tu La lóe lên tinh quang. Y đã biết thực lực của đối phương, tuy chỉ là Võ Hoàng tam phẩm đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu vừa bộc lộ ra đủ để uy hiếp cả Lục phẩm Võ Hoàng đỉnh phong. Thực lực như vậy trong đám người ở đây hoàn toàn được coi là một trong những kẻ mạnh nhất, hơn nữa còn là một vị siêu cấp cao thủ chưa nổi danh. Đây chính là có tiềm lực của siêu cấp cao thủ.

- Huynh đài, lần này siêu cấp cao thủ có danh tính tham gia khai mở ngoại viện có chừng chín người, mà chín người này cũng được xưng là nhân vật hạt giống, có thể nói là đã thành công có được tư cách gia nhập Thần Ma học viện trước cả khi mở viện. Sở dĩ chúng ta tới tham gia, chẳng qua là muốn thông qua cửa ải cuối cùng, trực tiếp bước vào nội viện của Thần Ma học viện mà thôi.

Tu La nói với vẻ mặt đầy tự hào. Lời của y không khó để lý giải, huống hồ bản thân y lại là một trong cửu đại cao thủ.

Lý Lân nhăn mày lại, trong lòng bỗng thấy khó chịu lạ kỳ. Mặc kệ là đi tới đâu, đều không thể thiếu những tấm màn đen như vậy. Những tán tu như Trương Thanh tiêu hao vô số tâm huyết cũng khó mà gia nhập ngoại viện được, mà những người như Tu La này đã lấy được danh ngạch cả trước khi mở. Có chín người này thì cũng sẽ có những người khác, những gì trải qua ở kiếp trước khiến Lý Lân cảm thấy tất cả chuyện này thật quá quen thuộc.

- Huynh đài, có muốn kết minh với tại hạ không?

Tu la đột nhiên mở miệng hỏi.

- Kết minh? Với thực lực của ngươi, e rằng ngươi không cần!

Lý Lân nhìn bộ xương khô hệt như hộ vệ yên lặng đứng sau thanh niên mặc huyết bào kia.

- Thực lực của huynh đài không kém gì tại hạ, ta và ngươi liên kết lại chắc chắn có thể vượt qua cửa cuối cùng! Hơn nữa huynh đài không phải hạt giống, cũng không có thể tìm tới chỗ có cửa ải cuối cùng được! Nếu hợp tác với tại hạ là huynh đài sẽ có cơ hội tiến vào nội viện!

Tu La mỉm cười đầy quỷ dị, kết hợp với dáng vẻ quỷ dị của y khiến người ta thấy lạnh cả sống lưng.

- Ý của ngươi là cửa ải cuối cùng đó trừ chín đại cao thủ các ngươi ra thì không ai có thể tìm được?

Lý Lân lại càng thấy khó chịu. Đây cũng thật quá bất công. Tiếc là những cao thủ kia ẩn giấu thực lực, một lòng muốn giả heo ăn hổ mà tiến vào nội viện, hiện giờ xem ra nhất định sẽ thất vọng rồi.

- Đương nhiên, không phải ai cũng có thể tiến vào nội viện được, chỉ những người được cao thủ nội viện tán thành mới có cơ hội. Hãy chú ý, được tán thành thì cũng chỉ là có cơ hội mà thôi. Cửa ải cuối cùng lần này do tứ đại thiên tài đệ tử nội viện canh giác, tại hạ không chắc là có thể thông qua, cho nên mới muốn liên kết đồng minh với huynh đài.

Tu la cũng không giấu diếm.

Sắc mặt Lý Lân âm tình bất định, cuối cùng cắn răng, gật đầu nói:

- Được, ta đồng ý. Chúng ta cùng nhau hành động hay là tách ra?

Tu La khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái chút nào, Lý Lân chẳng thể yên tâm đồng hành với y.

- Tách ra đi. Ngươi hãy cầm lấy ngọc phù này, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi!

Nói xong, Tu La quăng một quả huyết sắc ngọc phù qua.

Lý Lân tiếp lấy, dùng thần thức quét qua, xác định không có âm mưu gì rồi mới giắt ở bên hông.

Tu La thu bộ xương khô màu vàng lại, cười đầy tà dị nói:

- Cho ngươi một lời khuyên, hãy dốc sức thu thập Nguyên Linh Châu càng nhiều càng tốt, nó sẽ giúp ngươi rất nhiều.

- Nguyên Linh Châu?

Lý Lân khó hiểu, nhưng không có mở miệng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.