Tam Thái Tử

Chương 755: Chương 755: Hắc Thủy Lâm tan hoang




Thiên Hỏa chạy trốn, Lý Lân thật sự không có biện pháp gì. Dù sao nơi này thông với Hỏa sơn vô tận, Lý Lân không tinh thông hỏa diễm căn bản không thể nào đi thông. Thậm chí, bởi vì không quen thuộc nơi này, Lý Lân có thể bị tổn thất nặng.

Ngay tại lúc Lý Lân đã thúc thủ vô sách, mặt đất đột nhiên bộc phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, nham thạch nóng chảy vô cùng vô tận cuộn trào như nước, một thân ảnh màu lửa đỏ từ bên dưới bay ngược ra.

- Khốn kiếp, ngươi dám nhân lúc cháy nhà hôi của!

Trong giọng nói của Thiên Hỏa tràn ngập phẫn nộ.

Tại trên dòng nham thạch nóng chảy, một thân ảnh màu đen chậm rãi hiện lên, đúng là Long Mạch thiên sư thần bí, cũng rất có khả năng là Tần Tranh.

- Lý Lân, lão phu sẽ điều động long mạch đại địa mà giam cầm mảnh thổ địa này! Ngươi tới bắt lấy hắn!

Long Mạch thiên sư hô lên, hai tay lại vẽ ra từng tia đại địa bản nguyên nồng đậm. Một tiếng rống ngâm từ dưới mắt đất dựng lên, Long mạch dưới mặt đất Hỏa Diệm Sơn bị hấp dẫn, tia sáng màu vàng đất vô cùng tận bao phủ khắp mặt đất, nham thạch cuồn cuộn đã cứng lại trong nháy mắt, dòng nham thạch đang phun trào cũng trở nên yên lặng. Rất nhiều hỏa linh đã bị tan thành mây khói trong lực đại địa không thể ngăn cản này.

Lý Lân gật đầu, vung hung kích giết tới Thiên Hỏa.

- Nhân loại đáng chết! Các ngươi đều chết đi! Thiên Hỏa lĩnh vực!

Thiên Hỏa gầm lên giận dữ, hỏa diễm khôn cùng hóa thành biển lửa, bao trùm tất cả vào bên trong. Lần này, bên trong hỏa diễm phát ra linh tính, hỏa diễm lúc trước không cách nào so với.

Lý Lân không chút chần chờ, không gian quanh thân bao trùm bản nguyên lực nồng đậm, trong thời gian ngắn đã công kích tới bên người Thiên Hỏa.

Xoẹt…

Tiếng kiếm rít vang lên, một thanh kiếm với phong cách cổ xưa xuất hiện trong tay Thiên Hỏa. Rầm một tiếng, trường kiếm mạnh mẽ chặn lại một kích hung mãnh của hung kích.

Tình huống đột ngột này làm cho Lý Lân kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Thiên Hỏa vẫn còn tinh thông kiếm đạo. Chuôi kiếm phong cách cổ xưa này tất nhiên cũng có lai lịch bất phàm.

Nhưng chất liệu của hung kích cũng không tầm thường, hơn nữa nó đã cắn nuốt vô số hung sát khí. Dù là trong nhóm thần binh thượng cổ thì nó cũng đứng ở thứ vị bất phàm. So với chuôi kiếm mà Thiên Hỏa rõ ràng còn chưa luyện hóa kia thì chiếm được ưu thế rất lớn.

Rầm rầm….

Hung kích vù vù như gió, hoàn toàn chiếm được ưu thế. Cuối cùng, Lý Lân dựa vào pháp tắc cường hãn nhất Thế giới mộng huyễn mà mạnh mẽ đánh tan bản thể Thiên Hỏa, hoàn toàn trấn áp nó vào sâu trong không gian Lục Mang Tinh.

Thiên Hỏa biến mất, Long Mạch thiên sư cũng giả trừ phong ấn trên mặt đất, dòng nham thạch nóng chảy bên dưới lòng đất lại điên cuồng phun trào. Nếu không gì ngăn cản, không bao lâu sau, nơi này sẽ trở thành một ngọn núi lửa cực lớn.

Long Mạch thiên sư bay về phía Lý Lân.

- Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ!

Lý Lân ôm quyền cảm tạ. Vẻ mặt rất chân thành, nếu không có người này ra tay, Lý Lân căn bản không cách nào bắt được Thiên Hỏa.

- Tiểu tử, lão phu không nghĩ tới Thiên Hỏa lại bị thương nặng khi giao thủ với Vũ vương. Cũng là tiện nghi cho ngươi rồi!

Long Mạch thiên sư trậm giọng nói.

- Tiền bối vẫn sống ở nơi này là vì Thiên Hỏa?

Lý Lân hỏi.

Long Mạch thiên sư lắc đầu, nói:

- Thiên Hỏa không có tác dụng quá lớn đối với cao thủ Thần cấp, nhưng đối với dưới Thần cấp thì đó là thứ nghịch thiên. Chỉ là đoàn Thiên Hỏa này đã có linh trí, không dễ cắn nuốt luyện hóa, bởi vậy, người luyện hóa phải vô cùng thận trọng.!

Long Mạch thiên sư nghiêm nghị nói.

- Tiền bối, ta chuẩn bị mạnh mẽ cướp lấy pháp tắc trên thân Thiên Hỏa. Về phần hồn lực bá đạo còn sót lại của Thiên Hỏa, vậy thì trở thành thuốc bổ cho đứa nhỏ của ta cùng Tuyết Linh!

Lý Lân nói ra tính toán của mình. Đồng thời, khi Lý Lân nói ra chuyện này, Long Mạch thiên sư cũng run lên, ánh mắt nhìn Lý Lân lộ vẻ phức tạp không nói nên lời.

- Xem ra cảm ứng của ta là đúng rồi! Tiểu tử, ta biết ngươi vẫn luôn dò xét thân phận ta! Tần Tranh là ta, nhưng ta cũng không phải là Tần Tranh. Ta thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước, lấy trí nhớ kiếp trước làm chủ. Hơn nữa, trong quá trình này đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới du đãng tại trong Hắc Thủy Lâm này.

Long Mạch thiên sư rốt cuộc nói ra thân phận của mình.

Lý Lân thở dài, trước kia hắn cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng hiện tại xác nhận, trong lòng Lý Lân vẫn cảm thấy tiếc hận. Giống như Ngao Vô Tình, thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước rồi cũng lấy kiếp trước làm chủ. Một kiếp ngắn ngủi này sao có thể so sánh với kiếp trước cường hãn kia được, bởi vậy, trí nhớ kiếp này chỉ là phụ.

- Tiền bối định làm thế nào? Cứ ẩn cư mãi ở nơi này sao?

Lý Lân hỏi.

- Dù sao Tần gia cũng sinh ta nuôi ta, vốn muốn báo đáp, nhưng giờ đã không còn cần thiết rồi! Nhưng Long Mạch thiên sư là thiên hạ không dung, thân phận của ta không thể lộ ra ánh sáng được.

Long Mạch thiên sư trầm trọng nói.

Lý Lân ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Tiền bối có bằng lòng theo chúng ta đi Trung Vực không? Ta tin tưởng, tương lai không lâu, ta có thể cho một mạch Long Mạch thiên sư phát triển trở lại.

Tần Tranh không hề lộ vẻ kích động, chỉ có bình tĩnh không nói.

- Ta sẽ đi, nhưng không phải hiện tại! Long mạch bên dưới Hắc Thủy Lâm không phải đơn giản, trước khi không tìm hiểu thấu đáo thì ta sẽ không rời đi! Ta hiểu được tâm tư của ngươi, theo huyết mạch mà nói, Tuyết Linh đúng là nữ nhi của ta, ngươi cũng không phải người ngoài!

Tần Tranh nói.

Có những lời này của Tần Tranh, Lý Lân hoàn toàn buông lỏng.

- Nếu đã vậy, Lý Lân ở tại Trung Vực đợi tiền bối quang lâm!

Long Mạch thiên sư chui xuống đất, tiếp tục tham ngộ đại trận long mạch dưới đất của hắn. Lý Lân liếc nhìn Hỏa Diệm Sơn lần cuối, sau đó phá toái hư không bay ra bên ngoài.

Bên ngoài Hỏa Diệm Sơn, Tuyết Linh dùng cấm chế căn trở lửa đá bay ra làm thương tổn. Mưa bụi tràn ngập Hỏa Diệm Sơn vừa đụng vào cấm chế này liền tự động văng ra. Tuyết Linh khoanh chân ngồi trước quân doanh Vệ đội Hán vương phủ, dùng thực lực bản thân tạo ra một mảnh an bình cho toàn Vệ đội.

Khi Lý Lân xuất hiện, Tuyết Linh đã biết chuyện này đã kết thúc, buông ra cấm chế, cùng ra lệnh cho đại quân xuất phát đi Vương thành.

Lý Lân cũng không hành động với Vệ đội Hán vương phủ, hắn mang Tuyết Linh bí mật đi sâu vào trong Hắc Thủy Lâm.

Trên đường đi, sắc mặt Lý Lân cũng không dễ coi. Hiện tại, sự hỗn loạn chính là điểm đặc thù của Hắc Thủy Lâm rồi. Linh thú ở nơi này đều lâm vào điên cuồng, khắp nơi đều là chém giết. Sau khi gặp phải mấy lần, Lý Lân rốt cuộc phát hiện manh mối. Bên trong thần hồn của linh thú có cấp bậc đều có cấm chế thần bí bắt buộc chém giết lẫn nhau. Có thể nói, cấm chế này làm cho dã thủ trong Hắc Thủy Lâm đã trở nên khát máu điên cuồng. Thần niệm của Lý Lân chậm rãi tản ra, bao trùm toàn bộ Hắc Thủy Lâm, hai tay phá vỡ hư không, chụp về phương xa. Khi hắn thu lại tay phải, một linh thú thân hổ toàn thân đẫm máu xuất hiện trong tay hắn, chỉ là lúc này thân thể đã bị mạnh mẽ giam cầm mà trở thành hình thái nhỏ bé. Vì vậy, dù nó điên cuồng cũng khó mà thương tổn tới Lý Lân.

Thuận tay phá vỡ cấm chế bí ẩn trong thần hồn kia, linh thú đang điên cuồng giết chóc dần trở nên thanh tỉnh.

- Vương, ngài trở lại khi nào?

Linh thú cao giai này xuất thân từ Long cốc, tuy không phải một mạch họ rồng, nhưng cũng là chủng tộc linh thú có chút cường đại. Lúc Lý Lân đoạt được vị trí Long hoàng đã may mắn gặp được Lý Lân một lần.

- Cấm chế trong thần hồn của các ngươi là do ai hạ?

Lý Lân nghiêm nghị hỏi. Khả năng lớn nhất là do Vũ vương làm, nếu đã có thể hạ phong ấn lên thần hồn của linh thú, vậy vì sao lại phóng sinh toàn bộ. Chẳng lẽ muốn biến cả Hắc Thủy Lâm trở thành một vùng hỗn loạn?

- Cấm chế? Cấm chế gì?

Linh thú cao giai không hiểu hỏi lại.

- Ngươi không nhớ rõ lúc trước ngươi đã làm gì à?

Lý Lân hỏi.

Con linh thú cao giai này gãi gãi đầu, lộ vẻ mờ mịt.

- Long cốc có còn không?

Đây là vấn đề Lý Lân quan tâm nhất.

Linh thú cao giai lắc đầu, trên mặt lộ vẻ đau thương tràn ra từ đáy lòng. Đối với toàn bộ linh thú trong Hắc Thủy Lâm mà nói, Long cốc có ý nghĩa đặc thù, vì có Long cốc tồn tại, một mạch họ rồng mới có thể phát triển lớn mạnh. Đối kháng với linh thú cường hãn trong Man Hoang Cổ Địa, còn ép cho Nhân tộc không thể lấn vào. Có thể nói, vì Long cốc tồn tại nên mới đảm bảo cục diện yên ổn của cả Hắc Thủy Lâm.

- Long cốc đã bị người phá hư, ngoài Vương hậu ra thì không ai thoát được.

Linh thú cao giai hình hổ lộ vẻ đau thương.

Lý Lân gật đầu, hắn cự tuyệt kiến nghị xây dựng lại Hắc Thủy Lâm của con linh thú cao giai này, tiếp tục tiến sâu vào trong rừng rậm. Không phải Lý Lân không nhớ tình cũ, mà Hắc Thủy Lâm hiện tại thật sự quá hỗn loạn, nhìn thấy như vậy, Lý Lân cảm thấy có chút gì đó làm hắn kiêng kỵ.

- Là Man Hoang Cổ Địa làm nên sao?

Tuyết Linh thấp giọng hỏi.

Lý Lân gật đầu, nói:

- Ta còn tưởng Vũ vương làm ra, vậy thì sẽ chọc giận tới Man Hoang Cổ Địa. Dù Man Hoang Cổ Địa không thật sự đối phó với linh thú trong Hắc Thủy Lâm, nhưng dù sao đều là một mạch linh thú, nếu Hắc Thủy Lâm bị nô dịch, tất nhiên sẽ kích thích toàn bộ linh thú cao giai trong toàn bộ Man Hoang Cổ Địa. Nhưng hiện tại có thể loại trừ Vũ vương rồi, còn lại thì chỉ có Man Hoang Cổ Địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.