Tam Thái Tử

Chương 213: Chương 213: Khổ chiến (1)




Hơn nữa võ đạo của Lý Huân khiến Lý Lân có cảm giác cực kỳ chân thật, không có chút khí tức bất ổn định do đốt cháy giai đoạn nào, điều này chứng tỏ nền tảng võ đạo của Lý Huân cực kỳ vững chắc, mà nền tảng vững chắc thì càng dễ phá vỡ Tiên Thiên bình chướng, bước vào hàng ngũ Tiên Thiên Vương tọa.

- Bản hoàng tử nhắc lại một lần nữa, giờ ngươi lui ra thì bản hoàng tử sẽ bỏ qua mọi chuyện, nếu không thì đừng trách bản hoàng tử không khách khí!

Sự kiên nhẫn của Lý Lân cũng có hạn, hắn có thể nhịn mà không lập tức ra tay đã là cố kỵ tập đoàn Vũ vương ở sau lưng Lý Huân kia rồi.

- Bớt nói nhảm đi! Bản công tử đã đáp ứng tiểu tử Lý Kỳ kia, phải trút giận thay hắn. Lý Lân, hôm nay ngươi đừng có mong mà đi về, bản công tử sẽ để lại cho ngươi một hơi.

Khuôn mặt Lý Huân hiện lên vẻ dữ tợn. Dù gã không động sát tâm nhưng nụ cười dữ tợn kia lại càng khiến người ta bất an.

- Lý Kỳ! Lại là hắn ta!

Lý Lân tâm trầm hẳn xuống, xem ra hắn vẫn coi thường năng lực của Tứ hoàng tử. Dù bản thân y không có đại tài gì, nhưng có thể khiến con trai trưởng của Vũ vương ra mặt đối phó Lý Lân thay y thì cũng chứng minh tên này lung lạc được tâm tư của tên Tiểu vương gia ngu ngốc này. Thậm chí nếu lùi thêm một bước nữa mà nói thì thế lực trên triều đình của Tứ hoàng tử đã từ trận doanh Đại hoàng tử đảo sang trận doanh của Vũ vương. Nếu thêm cả thế lực nhà mẹ đẻ của Lan phi thì thế lực ngoài sáng của Vũ vương trên hoàng triều đã hơn xa những người khác.

Ngay lúc Lý Lân đang im lặng suy nghĩ thì Lý Huân đã động thủ.

- Hãy nếm thử Túy Thể Quyền của bản công tử!

Nắm tay của Lý Huân được bao phủ bởi một tầng chân khí màu vàng nhạt, chân khí mơ hồ rung lên kia khiến người ta có cảm giác như mộng như ảo. Lý Lân cảm thấy một loại nguy hiểm đang kéo tới, hắn nhanh chóng di chuyển thân thể tránh đi nắm tay của Lý Huân.

- Ngươi cũng đạt tới Võ tông? Sao có thể chứ!

Lý Lân vừa động cái là khó có thể che giấu được cảnh giới võ đạo của mình. Cảnh giới võ đạo Tứ phẩm Võ tông của hắn đã khiến Lý Huân chấn động. Cho dù Lý Huân gã tu luyện ở Mật địa, nơi mà thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm kia, mười lăm tuổi cũng chỉ đạt tới Tứ phẩm Võ tông. Lý Lân chẳng qua chỉ là một tên hoàng tử lớn lên trong thế lực, hơn nữa nghe nói tu luyện võ đạo khá là muộn, kém xa kẻ đã tu luyện võ đạo từ khi bắt đầu hiểu chuyện như gã. Điều này khiến Lý Huân vốn luôn rêu rao rằng mình là thiên tài kia nhất thời có thể tiếp nhận được.

- Ếch ngồi đáy giếng!

Lý Lân lạnh lùng nói. Nếu Vũ vương tiếp nhận Tứ hoàng tử Lý Kỳ, vậy ông ta và hắn cũng không có thể chung sống hòa bình được nữa. Với cái tính cách có thù tất báo của Tứ hoàng tử kia, y chắc chắn sẽ không chịu xoa dịu quan hệ với hắn. Huống chi cách đó không lâu hắn đã nhục nhã y một phen, ngay cả Lan phi mẹ của y cũng ăn thiệt, hai bên lại càng không thể nào hòa hoãn được. Nếu đã là địch, Lý Lân đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Hừ! Cho dù ngươi đạt tới Tứ phẩm Võ tông thì sao chứ, bản công tử chính là Cửu phẩm Võ tông, trừng trị ngươi cũng dễ như nghiền chết một con kiến thôi.

Sắc mặt Lý Huân đỏ lên, một kẻ vốn cẩm y ngọc thực từ bé như gã sao có thể chịu được lời châm chọc của Lý Lân.

Lý Lân không thèm nói nhiều với gã, hừ lạnh một tiếng, cả người vận chuyển Huyễn Ảnh Bộ, thân thể giống hệt một ảo ảnh màu trắng, trên nắm tay vung lên kia cũng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Đó là chân khí được rèn luyệnh ra từ Kim Cương Bất Phôi Thần Công, bao phủ trên cánh tay khiến cho lực phòng ngự của cánh thay càng thêm cường hãn. Đây cũng là cách thức chiến đấu mà thời gian này Lý Lân mới tìm tòi ra. Mà về ma khí trong cơ thể thì bị Lý Lân áp chế đến các huyệt đạo tiết điểm trong Đốc mạch. Ma khí có tính ăn mòn quá mạnh, ảnh hưởng quá lớn tới linh hồn tính cách, theo đó là tính cách Lý Lân càng lúc càng không kiêng nể gì, hắn cũng càng thêm kiêng kỵ ma khí trong cơ thể kia. Nếu lúc trước hắn còn có ý tu luyện công pháp ma đạo, khai phá ma khí trong cơ thể thì lúc này đã hoàn toàn buông tha. Trong tình huống hiện tại này, tu luyện ma khí rất có khả năng bị ma khí khống chế. Hơn nữa toàn bộ đại lục hiện giờ, ma tu gần như đã tuyệt diệt, đám ma binh truyền thừa lưu truyền ra từ Vô Lượng Ma Vực kia đã bị phong ấn trong các đại thế lực, nếu để lộ ma khí ra thì hắn rất có khả năng phải đối địch với toàn thiên hạ. Với thực lực hiện tại, Lý Lân làm vậy hoàn toàn là hành vi lao đầu vào chỗ chết.

Một tiếng ầm ầm vang lên, nắm đấm của Lý Lân và nắm đấm của Lý Huân va chạm vào nhau. Cả người Lý Lân chấn động, hắn cảm thấy như có một lực lớn đánh tới khiến cả người hắn không tự chủ được mà lui ra sau vài chục bước. Khí huyết toàn thân cuồn cuộn, khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên một vệt đỏ.

- Khí lực thật là lớn!

Thần sắc Lý Lân càng thêm ngưng trọng. Thực lực mà con trai trưởng của Vũ vương biểu hiện ra còn cường hãn hơn cả mấy tên Cửu phẩm Võ tông của Thần Lang giáo kia. Trên Thương Long đại lục, hai tên võ giả có cảnh giới võ đạo như nhau không có nghĩa là thực lực của bọn họ cũng ngang nhau. Võ giả nắm giữ càng nhiều công pháp võ đạo và bí kỹ thì chân khí tu vi lại càng thêm tinh thuần và hùng hậu, sức chiến đấu cũng mạnh hơn một phần. Mà võ đạo của Lý Huân hiển nhiên là bất phàm, tất nhiên là gã tu luyện công pháp hoặc bí kỹ võ đạo tốt.

Hắn lại không biết lúc này Lý Huân càng kinh ngạc hơn. Hai người chênh nhau năm cảnh giới tu luyện, mà sau Võ tông cửu phẩm thì mỗi một phẩm lại có chênh lệch càng lúc càng lớn. Lý Lân có thể bước qua ngũ phẩm chiến đấu khiến Lý Huân không khỏi thèm thuồng công pháp võ đạo mà Lý Lân có kia.

- Lý Lân, hãy giao huyền công võ đạo trên người ngươi ra đây, bản công tử sẽ tha cho ngươi một mạng.

Lý Huân mở miệng nói. Đối với một võ giả, thiên phú tuy quan trọng nhưng một bộ công pháp tu luyện tốt sẽ là lợi thế quan trọng để ước lên đỉnh cao võ đạo. Là con trai trưởng của Vũ vương, Lý Huân không hề thiếu công pháp tốt, ở giai đoạn Võ tông, gã chiến đấu vượt một phẩm cũng là điều có thể, nhưng muốn bước qua ngũ phẩm để chiến đấu như Lý Lân thì gã lại không làm được. Công pháp đó e rằng ít nhất cũng phải từ Địa cấp trở lên.

Lý Lân không nói câu nào, thân thể căng thẳng kia dần thả lỏng lại, thong thả bày ra một thủ Thái Cực Thôi Thủ, hơi thở vốn dao động vì giao thủ kia nhanh chóng bình thường trở lại. Nếu chỉ riêng về phía sức mạnh mà có khuyết thiếu gì thì Lý Lân có thể dùng nhu để thắng cương, Thái Cực Quyền truyền lưu cực rộng rãi ở kiếp trước kia cuối cùng đã có thể phát uy ở dị giới rồi.

Thái Cực Quyền trọng ý không trọng hình. Kiếp trước Lý Lân có nghiên cứu Thái Cực, tuy chưa đến mức thuần thục nhưng cũng đã học được các loại chiêu thức Thái Cực và nghiên cứu quyền pháp yếu quyết của các trường phái. Ở thời đại võ đạo tàn lụi như Trái đất kia, cho dù quyền pháp lý luận có sâu sắc đi chăng nữa mà không có thiên địa nguyên khí chống đỡ thì cũng chỉ là khoe khoang mà thôi. Sau khi trùng sinh ở Thương Long đại lục này, thiên địa nguyên khí đã khiến cho lý luận võ đạo đã có thể thực hành. Thái Cực Quyền là quyền pháp nội gia Đạo gia, sinh ra cộng minh với Tiên Thiên Nhất Khí Quyết trong cơ thể Lý Lân đã khiến cho uy lực của Thái Cực Quyền càng khó có thể đoán được. Chỉ là tới bây giờ những kẻ mà Lý Lân phải đối mặt không phải kẻ địch nhỏ yếu thì cũng là đối thủ hoàn toàn không thể địch nổi, đâm ra quyền ý mềm mại của Thái Cực Quyền thực sự không phải thứ mà Lý Lân thích. Bởi vậy khi quyết đấu, Lý Lân sử dụng các loại quyền pháp dữ dằn như Băng Quyền, Thốn Quyền, Bát Cực Quyền nhiều hơn, đây là lần đầu sử dụng Thái Cực Quyền trong chiến đấu.

Hôm nay đối mặt với con trưởng của Vũ vương, Lý Huân, cảnh giới võ đạo của gã cao hơn mình nhiều, lại tu bí kỹ gì đó mà mình không biết, chân khí hùng hậu, sức chiến đấu khá là cường hãn, cho dù Lý Lân dựa vào Tiên Thiên Nhất Khí Quyết và Kim Cương Bất Phôi Thần công thì cũng khó mà bù lại được khoảng cách về võ đạo giữa hai bên. Về mặt tốc độ và lực lượng đều rơi vào thế yếu tuyệt đối, vì thế Lý Lân chỉ có thể lựa chọn lý niệm Thái Cực lấy nhu thắng cương, lấy yếu thắng mạnh để giao thủ với gã kia.

- Tiểu tử, thức thời thì giao công pháp võ đạo ra đây, bản công tử có thể để cho ngươi một hơi, nếu không thì đừng trách bản công tử độc ác vô tình.

Sắc mặt Lý Huân dữ tợn. Sau khi biết thiên phú và thực lực của Lý Lân rồi, ý nghĩ đầu tiên của Lý Huân là không thể để kẻ này sống, nếu không tất thành mối họa lớn mai sau. Đương nhiên nếu để Lý Huân đánh chết Lý Lân chính diện thì gã không dám, nhưng phế bỏ tu vi của Lý Lân hoặc là dùng thủ đoạn ngầm giết chết hắn thì không khó với Lý Huân. Nếu Lý Lân thức thời mà giao võ đạo huyền công ra đây, khiến ưu thế võ đạo của hắn không còn nữa, với sự tự phụ của mình thì có lẽ Lý Huân sẽ không phế bỏ Lý Lân nữa, chỉ khiến cho hắn nằm liệt giường dưỡng thương vài tháng là có cái để ăn nói với Tứ hoàng tử Lý Kỳ, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ thân gã đã giao cho, nhiệm vụ lôi kéo mượn sức tất cả quan viên thế gia thuộc hệ của Lan phi đương triều vào trong trận doanh của Vũ vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.