Tam Thái Tử

Chương 212: Chương 212: Trưởng tử của Vũ vương




- Tiểu tử, tâm lớn bao nhiêu thì thành tựu sẽ cao bất nhiêu! Ngươi trẻ hơn bản cung, ở tuổi của ngươi thì rèn luyện võ đạo mới là chuyện nên làm nhất. Quyền lợi tuy mê người đấy, nhưng không có thực lực thì cũng chỉ công dã tràng. Trẻ tuổi mà có dã tâm là chuyện tốt, nhưng theo đuổi quá cao quá xa lại thành không tốt.

Thừa Càn thái tử khẽ nói.

- Đa tạ Đại hoàng thúc chỉ bảo, nhưng Lý Lân tự biết cuộc đời mình nên như nào, không làm phiền Đại hoàng thúc phải lo lắng.

Lý Lân trầm giọng nói. Sự hữu hảo mà Thừa Càn thái tử biểu hiện ra khiến Lý Lân phải đề cao cảnh giác, mặc kệ ông ta có mục đích gì, đối với dạng người như Thừa Càn thái tử thì tin tưởng ông ta sợ là bị bán rồi mà còn phải kiếm tiền cho ông ta.

Thừa Càn thái tử đương nhiên là nhìn ra rằng Lý Lân đề phòng, khẽ mỉm một nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tiểu tử có muốn đến phủ đệ của hoàng thúc ngồi một lúc không?

- Cảm ơn ý tốt của hoàng thúc! Lý Lân vừa mới hồi kinh, còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể thanh nhàn như hoàng thúc được!

Lý Lân khước từ, sở dĩ hắn từ chối là vì giai đoạn này hắn chưa muốn có nhiều giao thiệp gì với Thừa Càn thái tử, mà hắn quả thực có chuyện, dù sao Nam Cung Tiểu Vũ đang chờ hắn cùng đi đây.

- Nếu vậy thì ngươi cứ đi đi!

Đi xuống từ xe ngựa của Thừa Càn thái tử, sắc mặt Lý Lân khá là phức tạp. Thừa Càn thái tử thuyết giáo theo kiểu trưởng bối kia khiến hiện giờ Lý Lân không cách nào coi ông ta thành địch nhân được. Nhưng ở sâu trong lòng, hắn lại tự nhủ rằng lời của Thừa Càn thái tử chưa chắc đã là có ý tốt.

- Không cần biết là ông có mục đích gì, bản hoàng tử thừa nhận lời của ông đã kích thích bản hoàng tử. Nhưng ông lại coi thường quyết tâm của bản hoàng tử rồi, thực lực võ đạo dù là căn cơ, nhưng quyền lợi đôi khi lại móc nối với thực lực. Tu luyện võ đạo cũng không chỉ có con đường đóng cửa khổ tu.

Thần sắc trên mặt Lý Lân dần trở nên kiên định, nếu đã quyết định thì cứ thế mà tiến hành. Thương Long đại lục dù sao cũng không phải xã hội pháp chế ở kiếp trước, không khí trên toàn bộ đại lục này là cường giả vi tôn, mà cách tăng thực lực lên thì có rất nhiều. Đóng cửa khổ tu đương nhiên có thể tránh được sự ưu phiền của thế tục, nhưng cũng hoàn toàn tách rời khỏi toàn bộ thế giới này, đó đương nhiên là một lựa chọn không tồi với những vị thiên tài mười năm mài một kiếm kia, nhưng với những võ giả mà thiên phú chẳng hề xuất chúng thì đó chỉ là ôm một gốc cây chờ chết. Cây là chết, người là sống, chỉ cần tìm được con đường phù hợp thì kẻ ngu cũng có lúc cười ngạo cửu thiên.

Khu vực phía Tây Hoàng cung, khu vực vốn tôn quý nhất Yên Kinh này trở nên tiêu điều đi rất nhiều sau khi Vương thành xuất hiện. Nhất là nửa năm trước khi tứ đại gia tộc bị tiêu diệt, khiến cho sự kiêu ngạo của các thế gia ở Yến Kinh đã yếu đi rất nhiều. Đại Đường nội tình xuất thế, nhất là các cao thủ Tiên Thiên Vương Tọa ùn ùn xuất hiện, đó là một loại chấn động im lặng với các thế gia thế tục kia. Đám đệ tử thế gia vốn diễu võ giương oai ở Yến Kinh này đã hoàn toàn tuyệt tích, bị hạ lệnh cưỡng chế nhốt ở nhà. Dù sao thì cũng chẳng còn cách nào khác, ai có thể nghĩ đến rằng tên quê mùa trông ngu ngốc ở đầu phố Trường An kia lại là một vị Vương gia hoàng thất, ai có thể ngờ được rằng lão đạo sĩ ngồi xếp bằng ở góc tường, trông mặt mũi đạo mạo kia lại là một vị cao thủ Tiên Thiên. Mà thanh lâu nơi đám đệ tử thế gia thường đến kia lại có đủ các vị quý tộc hậu duệ hoàng thất đến mua vui. Nếu đắc tội những cao nhân này thì thế gia nào có thể chịu nổi!

Tần gia là đệ nhất gia tộc quân đội nên đương nhiên cũng bị chấn động khá lớn. Tần Mục từ chức vụ Binh Mã Đại nguyên soái kia cũng khiến địa vị của Tần gia ở Yến Kinh lung lay rất nhiều. Khác với các gia tộc khác, Tần gia với số người ít ỏi kia hiện giờ rất khiêm tốn, Tần Mục đi Bắc Cương, Tần Tuyết Linh đi Thần Ma học viện, huyết mạch trực hệ của Tần gia cũng không ở, những người thuộc chi thứ kia đương nhiên khó có thể đại diện cho Tần gia được. Hiện giờ Tần gia thấy thế nào cũng là dáng vẻ xuống dốc suy đồi.

Nam Cung Tiểu Vũ, nhân vật đại diện cho thế lực quân đội của Tần gia, không chọn ở lại trạm dịch mà trực tiếp tới Tần gia. Đương nhiên đây là vì Nam Cung Tiểu Vũ đã lớn lên từ nhỏ ở Tần gia, nói Tần gia là nhà của hắn thì cũng không phải là quá.

Trước cổng lớn của Tần phủ, sắc mặt Lý Lân vốn đang thoải mái ung dung bỗng trở nên ngưng trọng, bởi vì con đường phía trước hắn có một kẻ đang chặn đường. Đó là một thanh niên tuổi tầm mười tám mười chín, tướng mạo có thể coi là oai hùng, chỉ là đôi mắt lóe lên vẻ cao ngạo cộng thêm một thân cẩm bào hoa lệ kia, thoạt nhìn như không ai có thể sánh bằng.

- Ngươi là ai?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Ngươi là Tam hoàng tử Lý Lân trong đời thứ sáu?

Thanh niên ngẩng mặt lên nói, lời nói mang theo sự cao ngạo khó mà nói nên lời.

- Tránh ra!

Lý Lân cau chặt đôi lông mày lại. Tên thanh niên này tới chắc hẳn không có ý tốt gì, hơn nữa câu đầu tiên liền nói ra thân phận của mình, tất nhiên có có chỗ dựa. Lý Lân tuy không rõ là loại người nào muốn đối phó với hắn, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta.

- Tiểu tử, ngươi cuồng vọng quá rồi đấy!

Sắc mặt thanh niên kia đỏ lên, thẹn quá hóa giận mà nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thấy thanh niên này tức giận, Lý Lân lại không hề nóng nảy. Một tên rác rưởi không có đầu óc, dù thực lực có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là loại người bị kẻ khác đùa giỡn.

- Nghe cho rõ đây, bản công tử chính là con trưởng của Vũ vương Đại Đường này, Lý Huân, dựa theo bối phận thì ngươi kém bản công tử hàng vạn dặm. Gặp bản công tử, ngươi đó là cái thái độ gì!

Thanh niên dần khôi phục lại vẻ cao ngạo, dường như ngay sau đó Lý Lân sẽ hốt hoảng mà hành lễ với gã.

- Con của Vũ vương? Lão già đó chí ít cũng phải mấy trăm tuổi rồi ấy nhỉ! Sao có thể có đứa con nhỏ tuổi như ngươi được, ngươi không phải tên bịp bợm ấy chứ?

Sắc mặt Lý Lân khá cổ quái.

- To gan, ngươi dám bất kính với phụ vương à!

Thanh niên tức giận quát.

- Hừ! Vũ vương thì sao? Ngoài tuổi lớn hơn bản hoàng tử ra thì có điểm gì đáng để bản hoàng tử kính trọng. Nhưng ngươi, một tên con nối dòng của một vương phủ nho nhỏ lại ngang nhiên chặn đường của Hoàng tử đương triều, bản hoàng tử lại muốn hỏi ngươi xem ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn tạo phản sao? Hay là Vũ vương phụ thân của ngươi muốn tạo phản?

Trò chụp mũ này ai mà không biết, đừng tưởng ngày thường Lý Lân xử sự hệt như một tên mãng phu dùng nắm đấm tung hoành thiên hạ, nhưng thực tế Lý Lân biểu hiện như vậy chẳng qua chỉ là muốn làm đơn giản hóa mọi chuyện đi. Đó không có nghĩa là Lý Lân không hiểu quyền mưu, không giỏi dùng ngôn từ.

- Hừ! Miệng lưỡi giỏi lắm! Hôm nay bản hoàng tử muốn thay mặt cho hoàng thất Đại Đường dạy dỗ ngươi một trận!

Trưởng tử của Vũ vương, Lý Huân sa sầm sắc mặt. Trong các đời Hoàng tử, Vũ vương ngoài có bối phận lớn nhất thì thực lực cũng là hùng hậu nhất. Dù sao với một kẻ có dã tâm mà nói thì mấy trăm năm cũng đủ để xây dựng nên một thế lực khủng bố. Lý Huân là con trai trưởng nhỏ tuổi nhất của Vũ vương, ở trong vương phủ kia có thể nói là được cưng chiều ngàn vạn, lại thêm tu vi võ đạo của gã bất phàm nên ngay cả phụ thân là Vũ vương kia cũng cực kỳ sủng ái. Loại sủng ái này đã tạo cho Lý Huân cái tính cách không coi ai ra gì, tự cao tự đại.

- Ta và ngươi vốn không có đụng chạm gì, nếu ngươi càn quấy ở đây thì đừng trách bản hoàng tử không khách khí!

Sắc mặt Lý Lân cũng hoàn toàn âm trầm xuống, hắn không muốn gây chuyện không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Vũ vương dù có thân phận tôn quý thì chẳng lẽ có thể so được với đương kim Đường hoàng ư? Theo sự kiêu ngạo của Lý Huân, Lý Lân cuối cùng đã cảm nhận được quyền uy trên danh nghĩa của Hoàng đế Đại Đường. Nếu Lý Chấn Viễn còn có lực uy hiếp thì không nói đến một tên con trai trưởng của một tên Vũ vương nho nhỏ, cho dù là bản thân Vũ vương cũng không dám càn rỡ như thế.

- Ha ha….. Ngươi không khách khí á? Một tên rác rưởi hoàng thất nhà ngươi có bao nhiêu thực lực mà dám to miệng như vậy. Hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi biết xuất thân Mật địa và tên Hoàng tử thế tục nhà ngươi có chênh lệch lớn như thế nào.

Lý Huân mở miệng nói, không hề lo lắng gì về bí mật mà mình vừa nói ra.

- Mật địa!

Thần sắc Lý Lân trầm xuống, quả là như vậy, phần công cao thủ của Đại Đường quả nhiên sống ở một nơi bí ẩn. Chỉ không biết là Mật địa đó thần dị thế nào mà lại có thể đào tạo ra được nhiều cao thủ siêu cấp cho hoàng thất đến vậy.

Ông…

Một luồng khí thế cuồng ngạo bộc phát ra từ trên người Lý Huân, khí tức vốn kiêu căng xốc nổi trên người gã đã hoàn toàn trầm ổn lại, cả người gã trông như có thêm một phần khí phách hiên ngang.

- Cửu phẩm Võ tông đỉnh phong! Khá lắm, loại tính cách như gã cũng có thể tu luyện đến trình độ này, xem ra Mật địa của Đại Đường này đúng là nơi tốt.

Lý Lân không nhịn được mà cảm thán, thật không công bằng, lấy số tuổi của Lý Huân thì Cửu phẩm Võ tông kia đã được coi là thiên tài võ đạo. Cho dù nơi hội tụ thiên tài siêu cấp trên toàn đại lục như Thần Ma học viện kia thì Cửu phẩm Võ tông đỉnh phong khi chỉ mười tám mười chín tuổi đã được coi là thiên tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.