Tam Thái Tử

Chương 268: Chương 268: Kích động (1)




- Không bằng chúng ta làm giao dịch chứ?

Vẻ mặt Lý Lân mang theo nụ cười tươi đi từ phía sau ngọc thạch ra ngoài.

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

Thần sắc Long Thái tử biến đổi.

- Chuyện ấy cũng không cần người phải bận tâm. Đại nhân Thánh Long Vương của ngươi đã nói, chuyện Hắc Thủy tùng lâm và Đại Đường ta ở Hắc Thủy vương thành cùng liên hợp là vì lợi ích đôi bên. Chúng ta sẽ tạo nên cục diện đôi bên cùng có lợi, hiện tại Thánh Long Vương muốn ngươi theo ta chỉ là vì hy vọng trước khi đạt thành hiệp nghị thì ngươi có thể bảo vệ an toàn cho ta. Ta biết mặc dù có mệnh lệnh của Thánh Long Vương, nhưng ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện mà bảo vệ cho ta. Nếu như thế, không bằng chúng ta hãy làm một cái giao dịch nhé, ngươi bảo vệ an toàn cho ta, ta tặng cho ngươi Thần Long quả làm thù lao, ngươi thấy thế nào?

Lý Lân chẳng hề cố kỵ nói.

- Ngươi nói cái gì?

Long Thái tử khó tin nói.

- Ngươi không nghe nhầm đâu, chỉ cần ngươi có thể bảo vệ cho ta trong thời gian này. Ta sẽ lấy Thần Long quả tặng cho ngươi, hơn nữa còn là đã thành thục nhé!

Lý Lân cười tủm tỉm lại ném tiếp ra một viên pháo nặng hơn.

- Thần Long quả….thành thục?

Long Thái tử không tự chủ được phải nuốt nước bọt, một đôi long nhãn đại phóng tinh mang.

- Này, thu ánh mắt thèm khát của ngươi lại đi. Giờ thì về thu đồ đạc, sau đó đi theo Lý Lân rời khỏi Hắc Thủy tùng lâm. Bản vương sẽ cho Hạc vương tiễn các ngươi một đoạn đường.

Đế Thí Thiên lên tiếng.

- Vâng!

Long Thái tử đáp lưng, sau đó hấp tấp quay về Long huyệt của mình để thu dọn đồ đặc. Bảo vệ một nhân loại không phải chuyện hắn muốn làm, nhưng vì một quả Thần Long quả thì quả là đáng giá.

Vụt!

Thanh quang chớp động, một thân ảnh thanh sắc dừng ở trước mặt Đế Thí Thiên.

- Sao ngươi lại tới đây?

Đế Thí Thiên bình tĩnh lên tiếng hỏi, tựa như hắn đoán được nàng ta sẽ đến vậy.

- Xin chào Vương nữ tiền bối!

Lý Lân chắp tay làm lễ.

- Đế Thí Thiên, không phải ta đã nói cho ngươi, nơi này là Thánh Long động, chỉ có Thánh Long Vương mới có thể ra vào, sao ngươi lại để cho nhân loại này sống ở đây. Ngươi đang khiêu chiến ta đấy phải không?

Giọng nói của Vương nữ tràn đầy sự phẫn nộ.

- Ngươi hà tất phải như vậy? Cái thiết quy của tùng lâm thực sự quan trọng đến như vậy hay sao? Còn nữa, dù sao hắn cũng là ân nhân của bản vương, giờ cũng sắp đi rồi. Ngươi không thể để cho ta chút mặt mũi được sao?

Đế Thí Thiên cười khổ, nói.

- Hừ! Cho ngươi mặt mũi, ngươi nói đi, ta cho ngươi mặt mũi bao nhiêu lần rồi. Lý Lân, ta mặc kệ ngươi có quan hệ thế nào với Đế Thí Thiên, mong ngươi có thể rời đi ngay! Còn nữa, nếu đệ đệ ta có chuyện gì, đừng trách ta không khách khí với ngươi!

Với tu vi Hoàng cấp của Vương nữ, vô thanh vô tức đi vào thế giới nhân loại, đuổi giết Lý Lân là chuyện cỏn con.

- Ngươi dám?

Đế Thí Thiên hét lớn một tiếng, khiến cho Vương nữ giật mình.

- Ta mới là Thánh Long Vương của Hắc Thủy tùng lâm này, hắn là khách nhân của ta, ngươi càn rỡ rồi đấy!

Sắc mặt Đế Thí Thiên xanh mét đi, khí tức bành trướng, trông như thực sự nổi giận.

- Ngươi…

Vương nữ thực không nghĩ tới Đế Thí Thiên sẽ nổi giận, cho nên không kịp phản ứng. Dù sao thì khoảng thời gian này hắn thể hiện sự mặt dày trước mặt nàng quá nhiều, nào ngờ còn có một mặt mạnh mẽ như hôm nay.

- Vương nữ tiền bối xin bớt giận, ta cũng đi đây, mong rằng hai người không nên kết thành một đôi oan gia trời định!

- Phi! Ai muốn thành một đôi trời định với hắn chứ? Cái tên tiểu tử nhân loại nhà ngươi mà còn nói hươu nói vượn, chớ có trách ta không khách khí!

Vương nữ trực tiếp trừng mắt nhìn Lý Lân, giọng nói tuy mang đậm nét tàn nhẫn nhưng sự phẫn nộ thì giảm đi nhiều.

- Lời ấy của Vương nữ tiền bối sai rồi, ở thế giới chúng ta, có một câu nói đó là, có phá mười ngôi miếu, cũng không phá một chuyện tình. Nếu mà bởi vì nguyên nhân do ta mà khiến cho hai vị có mâu thuẫn, ta thực là chết muôn lần không hết tội. Sớm nghe nói Vương nữ tiền bối thích bảo thạch, ta xin thay mặt Thánh Long Vương đại nhân làm chủ một lần, đem một nửa chỗ tài bảo trong động tặng cho Vương nữ tiền bối, người thấy thế nào?

Lý Lân dõng dạc nói. Những thứ bảo thạch này tuy có giá trị, cũng có thứ là tài liệu luyện khí cao cấp, nhưng Lý Lân cũng không có ý muốn lấy làm của riêng. Bởi hắn không thiếu tiền, cũng không biết thuật luyện khí, nếu quả thật là cần, thì để sau này tới đòi, dù sao có phân thân là Vương giả của Hắc Thủy tùng lâm, muốn gì có đó.

- Này, tiểu tử ngươi đừng có mà tự ý làm chủ thế chứ!

Đế Thí Thiên bất mãn nói.

- Được rồi, với quan hệ của ta với ngươi còn cần giấu diếm nhau cái gì? Hôm qua ngươi còn nói cái gì cũng sẽ làm vì Vương nữ tiền bối, sao giờ có một nửa bảo thạch đã thấy tiếc rồi?

Lý Lân nháy mắt mấy cái, giọng trêu tức.

Cái trán trơn bóng của Vương nữ đỏ ửng lên, khẽ hừ một tiếng giận dữ.

- Nhân loại các người thực biết điều đó.

Nói xong, bàn tay trắng nõn vung lên, đống bảo thạch trong Thánh Long động của Đế Thí Thiên vơi đi một nửa. Sau đó Vương nữ rất tiêu sái bước đi, nửa lời cảm ơn cũng không nói.

- Bản tôn, nữ nhân này khó đối phó đây.

Đế Thí Thiên lên tiếng.

- Ta biết là khó đối phó, nhưng băng sơn nữ nhân này thì chúng ta chỉ có thể xuống tay vào nhược điểm của nàng ta mà thôi. Ngươi không phải tìm hiểu được từ tiểu tử Ngao Kim rồi sao, Ngao Vô Tình đối với bảo thạch có sự ham mê khác người, có lẽ đó sẽ là cơ hội cho ngươi. Ngươi xem nhé, một nửa đống bảo thạch này nện xuống thì băng sơn mỹ nhân cũng sẽ thành đống chỉ mềm.

Lý Lân cười vui vẻ, hắn tuy không hiểu được tình cảm của long tộc ra sao, nhưng với kinh nghiệm học được từ tâm lý học phụ nữ của kiếp trước, hắn cũng có chút hiểu biết, còn nhớ được một câu kinh điển: “Giữa nam với nữ không sợ không có cảm tình, chỉ sợ không có va chạm!” Trải qua khoảng thời gian Đế Thí Thiên quấn chặt lấy nàng, tuy chưa vào được khuê phòng người ta, nhưng quan hệ hai bên rõ ràng có tiến bộ.

Trên tấm lưng rộng lớn của Hạc Vương, Lý Lân tò mò đánh giá khu vực rừng núi phía dưới, không khỏi có chút cảm thán, bởi những nơi được coi là xanh tốt nhất, nguyên thủy nhất, như là rừng rậm nhiệt đới thì cũng không có khung cảnh bao la hùng vĩ như là ở đây được. Sau lưng hắn, Long Thái tử Ngao Kim không biểu cảm gì hết. Mặc dù Lý Lân dùng Thần Long quả để mê hoặc hắn, nhưng nhiều năm chán ghét nhân loại khiến cho thái độ của hắn trong nhất thời khó có thể thay đổi được.

Hạc Vương thoạt trông không có mấy địch ý gì với Lý Lân, có lẽ là vì quan hệ bất thường của Đế Thí Thiên với Lý Lân. Trên đường đi hắn nói chuyện cũng khá là khách khí, cũng mở mang thêm cho Lý Lân biết về phi hành nhất mạch của Hắc Thủy tùng lâm. Giống với bộ tộc linh thú, phi hành thú cũng có nhiều chủng loại đa dạng, Hạc Vương thuộc một dòng tiên hạc có đẳng cấp tương đối cao, hơn nữa cũng có thực lực mạnh nhất trong đám phi hành linh thú. Tất nhiên bọn chúng vẫn nằm dưới trướng của Thánh Long Vương, vì dù sao thì vẫn còn có phi hành cự long ở phía trên Hạc Vương nữa… Còn về cường giả như Đại Địa Bạo Long tại sao lại không có cánh, cái này chắc là có liên quan tới huyết mạch của hắn rồi.

- Bản tọa chỉ có thể đưa các ngươi tới đây! Long Thái tử, đi đường cẩn thận nhé!

Hạc Vương dừng lại cho Lý Lân và Ngao Kim xuống, sau đó gật gật mấy cái với Ngao Kim, rồi lại giang rộng hai cánh bay lên không.

- Không nghĩ tới lại có thể tới nơi này!

Trên mặt Lý Lân có chút cảm thán, bởi thạch lâm dầy đặc trước mặt khiến cho hắn có cảm giác thân quen vô cùng. Mấy tháng trước, hắn gian nan rời khỏi Hắc Thủy tùng lâm, chính là từ nơi này mà ra. Lúc ấy còn đụng phải đám Cuồng Bạo Tê Ngưu, còn cứu được Ngụy Duyên, kẻ bị mấy trăm con Cuồng Bạo Tê Ngưu cấp ba truy đuổi. Giờ nghĩ lại, thấy được bản thân lúc ấy thực quá lớn mật.

- Không phải chỉ là lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu sao? Có gì mà phải cảm thán chứ?

Ngao Kim bĩu môi khinh thường hỏi. Cấp bốn linh thú so với Cấp năm đỉnh phong như hắn thực sự chả là cái gì. Hơn nữa Cuồng Bạo Tê Ngưu có là một phần tử của Cự Long nhất mạch thì Ngao Kim cũng chả thèm quan tâm.

- Đi thôi!

Lý Lân thu lại tâm tình, sau đó bước vào thạch lâm.

Nhờ có huyết mạch uy áp ẩn hiện của Long Thái tử, đừng có nói mấy con Cuồng Bạo Tê Ngưu bình thường, dù có là Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương chỉ sợ cũng phải trốn sau một tảng đá mà tránh né. Đây là uy áp của cao giai linh thú, nếu như Long Thái tử không gọi thì Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương cũng không dám thò mặt ra, chứ đừng nghĩ tới việc tìm bọn họ gây sự.

- Phía trước là trạm kiểm soát của Đại Diễn tông, mau thu lại khí tức của ngươi đi, tránh gây chuyện cho chúng ta.

Lý Lân xoay người nói với Long Thái tử, mặc dù có Thần Long quả mê hoặc, nhưng cái tên kiệt ngạo bất tuân này vẫn khiến cho Lý Lân đau đầu. Huống hồ giờ còn phải vào thế giới nhân loại, nếu mà thân phận của Long Thái tử mà bạo lộ thì chỉ sợ bọn họ gặp phiền toái không nhỏ.

- Biết rồi. Đừng lắm chuyện nữa!

Long Thái tử gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm, bắt đầu dựa vào pháp môn Đế Thí Thiên truyền cho hắn, dần thu liễm toàn bộ khí tức trên cơ thể lại.

Lý Lân gật gù, sau đó quay người đi về phía trạm kiểm soát phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.