Tam Thái Tử

Chương 267: Chương 267: Lừa gạt




- Không thể nào! Ngươi hóa ra lại là kẻ cổ hủ như thế sao?

Đế Thí Thiên thể hiện sự kinh ngạc bản thân. Ánh mắt nhìn về Vương nữ tựa như một loài cần được thế giới bảo tồn vậy.

- Cút…!

Vương nữ cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đánh ra một chưởng, đánh văng Đế Thí Thiên ra ngoài.

Uỳnh uỳnh, Đế Thí Thiên tựa như một viên đạn pháo bắn thẳng ra khỏi cửa lớn. Bình bình một tiếng, đã khiến cho núi nhỏ ở đối diện xuất hiện một cái hố sâu vài chục thước.

Phì phì…!

Đế Thí Thiên đầy vẻ chật vật chui ra từ trong đống đá, Vương nữ mặc dù ra tay với hắn, nhưng cũng không dùng đòn sát thủ, huống chi thân thể của hắn cường hãn, mấy hôm nay lại bắt đầu tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương kinh, tinh khí lại thêm củng cố, thân càng thêm cường hãn. Công kích như thế căn bản không thể gây ra uy hiếp gì cho hắn. Quỷ dị hơn, Đế Thí Thiên tuy bị ăn đòn nhưng hắn không hề tức giận, mà ngược lại trên mặt lại hiện ra một nụ cười đáng khinh, tựa như âm mưu đã được thực hiện vậy.

- Diện mạo thực đẹp nha! Hắc hắc, một chưởng này đáng lắm đây!

Nói rồi, phủi phủi đám đất đá trên người, Đế Thí Thiên lại tựa như một con gà trống kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi về Thánh Long động.

Cùng lúc đó, động tĩnh không nhỏ bên trong sơn động khiến cho không ít cao giai linh thú bị kinh sợ, hai kẻ chạy tới đầu tiên là Đại Địa Bạo Long Vương Ngạo Thiên với Long thái tử Ngao Kim.

- Vương tỷ lại ra tay với Thánh Long Vương đại nhân ư?

Ngao Kim nhìn ngọn núi phía xa đã bị sụp, khuôn mặt trắng bệch, quá độc ác rồi, Vương tỷ vẫn chưa hề thay đổi!

- Thánh Long Vương đại nhân hình như không có chịu thiệt thì phải, ta thấy mặt hắn tươi cười đắc ý như là hồ ly ấy.

Đại Địa Bạo Long vương thực lực mạnh hơn Ngao Kim, cho nên có thể thấy được nụ cười đáng khinh trên mặt của Đế Thí Thiên.

- Lá gan của Thánh Long Vương đại nhân cũng thật ghê ghớm, dám trêu chọc Vương tỷ. Vương tỷ vào ba trăm năm trước đã bước vào Hoàng cấp Tam phẩm. Tuy rằng Thánh Long Vương đại nhân có bất phàm thì cũng chỉ có tu vi Nhất phẩm Hoàng Tọa mà thôi. Phần dũng khí này đáng để ta noi theo.

Ngao Kim nhịn không được nhìn về phía Thánh Long động, mặt đầy vẻ sùng bái.

- Hừ! Vuốt mông ngựa!

Đại Địa Bạo Long vương khinh thường nói. Mặc dù vậy hắn cũng thấy giật mình vì Đế Thí Thiên. Nhưng với tính cách của hắn cũng không thể nào bắt chước Ngao Kim nói ra mấy lời tán tụng như thế.

- Ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh thì ngươi cũng vào cung điện của Vương tỷ xem, để coi ngươi còn cứng mồm được không, trách không được mấy trăm năm rồi mà thực lực cũng không có tiến thêm.

Ngao Kim trực tiếp vạch trần Ngạo Thiên, vẻ mặt trào phúng nói.

- Hỗn trướng này, là ngươi muốn chết!

Ngạo Thiên giận dữ, hai người này chuẩn bị động thủ tới nơi rồi.

- Hai người các ngươi cút ngay cho ta!

Một tiếng quát truyền tới, một bàn tay màu xanh lăng không phóng tới, tựa như đập ruồi vậy, đánh bay Ngạo Thiên lẫn Ngao Kim.

Các cao thủ khác của Long cốc thấy một màn này thì rụt cổ lại hết, khiếp sợ không thôi với thực lực của vị Vương nữ Ngao Vô Tình này. Trên mặt vị Đại trưởng lão của Thần Long nhất mạch, Ngao Vô Ba cũng khó coi vô cùng. Nhưng hắn cũng không có ý kiến gì với chuyện này, chỉ trực tiếp chạy tới động phủ mà bế quan. Hắn có thể phá tan lá chắn vào Hoàng cấp, có thể cải biến cục diện nơi Hắc Thủy Tùng Lâm này.

Trong tiểu điện, sau khi đánh bay hai con ruồi Ngạo Thiên với Ngao Kim, Vương nữ chậm rãi đứng lên, sương mù trên mặt cũng tán dần đi, để lộ ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Sau khi vượt qua thiên kiếp biến hóa, long giác trên trán nàng đã biến mất. Sự tức giận của nàng cũng đã biến mất hoàn toàn rồi.

- Thấy rồi ư? Cái tên hỗn đản chết tiệt kia có ý gì đây? Chỉ vì muốn nhìn mặt ta mà để cho ta đánh trúng sao?

Giọng Vương nữ nửa giận nửa ngờ, đối với hành động này của Đế Thí Thiên rất khó hiểu. Không có ai rõ hơn nàng về thực lực của Đế Thí Thiên. Một chưởng kia, lực đạo cũng không lớn, hắn nắm chắc có thể tránh được, nhưng hắn lại không có tránh, ngược lại còn chủ động đón đỡ, trong nháy mắt bị đánh bay, tay phải hắn gạt đi sương mù trên mặt nàng, làm cho dung mạo của nàng hiện ra hoàn toàn. Cái vẻ mặt đáng khinh của Đế Thí Thiên dù cho bị đánh kia của hắn khiến cho Vương nữ tức giận vô cùng.

Trong Thánh Long động, Đế Thí Thiên ngồi xếp bằng trên một đôn đá màu xanh ngọc lớn, khí tức trên thân biểu hiện ra cường hãn hơn so với mấy ngày trước. Hắn nói với Long Thái tử Ngao Kim đang đứng cung kính bên dưới:

- Có biết bản vương vì sao lại triệu ngươi tới không?

Ngao Kim lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.

- Bản vương có một nhiệm vụ trọng yếu muốn giao cho ngươi đây.

Thần sắc Đế Thí Thiên rất là trịnh trọng.

- Thánh Long Vương đại nhân xin cứ nói, chỉ cần là Ngao Kim có thể làm được, thì cho dù có chết cũng không từ.

Ngao Kim lớn tiếng nói, trong giọng đầy sự chân thành, điều này khiến cho Đế Thí Thiên lộ ra vẻ hài lòng.

- Bản vương muốn ngươi đi theo ân nhân của ta, Lý Lân tiến vào thế giới nhân loại.

- Cái gì?

Ngao Kim kinh hãi, từ cổ chí kim, cũng có đầy cao thủ linh thú từ bên trong Hắc Thủy tùng lâm tiến vào bên trong thế giới nhân loại để lịch lãm, nhưng đó là sau khi vượt qua thiên kiếp biến hóa, chân chính có được hình dáng nhân loại. Cho dù cao thủ Hoàng cấp linh thú cũng khó có thể bị phát hiện, nhưng cũng sẽ không dừng lại quá lâu. Dù sao thì nhân loại luôn có đầy một lòng tham đối với linh thú, một khi thân phận mà bị rò rỉ ra ngoài thì có khả năng lớn sẽ bị cao thủ nhân loại đuổi giết.

- Về vấn đề thân phận thì ngươi cứ yên tâm, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ bí quyết thu phát khí tức, chỉ cần không gặp phải cao thủ Hoàng cấp, những kẻ khác còn lâu mới có thể phát hiện ra được chân thân của ngươi.

Đế Thí Thiên tự tin nói, đây là Lý Lân đã chuẩn bị hết rồi, đó là pháp môn che dấu khí tức mà Lý Lân kết hợp Tiên Thiên Nhất Khí Quyết với một số pháp quyết che giấu khí tức của thời đại này mà tạo thành. Trước khi hắn để lộ ra khí tức thì cho dù cao thủ cùng cấp cũng không thể nào biết được sâu cạn của hắn.

- Nếu như mà gặp phải cao thủ Hoàng cấp thì sao? Ta còn xa mới là đối thủ của bọn hắn.

Trên mặt Long thái tử lộ thần sắc khó xử.

- Điểm ấy ngươi yên tâm đi, ta với Vương nữ đã hợp lực luyện chế được ba miếng Truyền Tống Phù, tọa độ không gian được định tại Hắc Thủy tùng lâm, nếu gặp phải cao thủ Hoàng cấp, ta cho phép ngươi dùng Truyền Tống Phù quay về.

Đế Thí Thiên đã sớm nghĩ tới vấn đề này, theo việc Hắc Thủy vương thành thăng cấp thì khả năng có Hoàng cấp cao thủ ra tay là rất lớn, Long Thái tử không bảo vệ được mình thì làm sao có thể trông cậy vào được chứ. Mà trong khoảng thời gian này Đế Thí Thiên hầu như ngày nào cũng chạy tới chỗ Vương nữ, trải qua việc hắn bất chấp tất cả, mặt dày mà quấn lấy nàng, Ngao Vô Tình tuy không thay đổi ý kiến bản thân về hắn, nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước kia. Nếu không thì Đế Thí Thiên cũng không thể có được sự trợ giúp của nàng, luyện chế ra được Truyền Tống Phù có không gian tọa độ. Đương nhiên, bản tôn Lý Lân cũng có tác dụng rất lớn trong lúc chế tạo Truyền Tống Phù.

Đối với việc Đế Thí Thiên muốn Long Thái tử tới xã hội loài người, Vương nữ cũng không có đồng tình lắm, nhưng sau khi hắn chuẩn bị đầy đủ như vậy thì cũng không có phản đối. Về phần kẻ có khả năng phản đối nhất, Đại trưởng lão Thần Long nhất mạch, Ngao Vô Ba đã bế quan từ lâu rồi, cho nên không thể phản đối quyết của Đế Thí Thiên.

- Một khi đã như thế, thuộc hạ sẽ tới thế giới nhân loại. Nhưng có một điều là, tên nhân loại đó có thể tin tưởng được không? Dù sao lúc trước ta cũng có chút không phải với hắn.

Ngao Kim có chút buồn bực nói.

- Chuyện đó thì ngươi an tâm. Bản vương vẫn khá là hiểu tính cách tên đó. Huống hồ việc lần này của ngươi khi tới Hắc Thủy vương thành trừ thu thập tình báo, chính là bảo vệ an toàn cho hắn. Có lẽ ngươi cũng nghe nói tới việc, Hắc Thủy tùng lâm ta muốn cùng liên thủ với nhân loại Đại Đường, cùng nhau ổn định thế cục của Hắc Thủy vương thành. Mà Tam hoàng tử Đại Đường Lý Lân là kẻ trung gian, cho nên chúng ta trước khi đạt được hiệp nghị với Đại Đường thì nhất định phải bảo vệ cho hắn an toàn.

Đế Thí Thiên trầm giọng phân phó.

- Chuyện này xin Long Vương đại nhân yên tâm, chỉ cần Ngao Kim ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để cho tên nhân loại đó xảy ra chuyện gì.

Ngao Kim vỗ ngực cam đoan.

Đế Thí Thiên gật đầu, sau đó nói tiếp:

- Còn có một chuyện vô cùng quan trọng nữa, đó là sau khi ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm, tất cả mọi chuyện phải nghe theo Lý Lân, ngươi không thể tùy ý làm chủ được.

Ngao Kim hơi do dự, có chút không hiểu hỏi lại:

- Tại sao, hắn chỉ là một tên nhân loại thực lực nhỏ bé mà thôi, cho dù là cái gì hoàng tử Đại Đường, thì cũng không thể chỉ huy ta được?

Ngao Kim cũng có kiêu ngạo của riêng hắn, muốn hắn bảo vệ một nhân loại đã đủ chán đời rồi, bây giờ còn muốn phải nghe người ta chỉ huy, hắn đường đường là Long Thái tử của Hắc Thủy tùng lâm, lại phải làm bảo tiêu cho cái tên nhân loại đê tiện đó hay sao?

- Hừ! Nơi đó là thế giới nhân loại, tự nhiên phải theo quy củ của nhân loại. Nhân loại có một câu, súng bắn chim đầu đàn, bản vương cũng không mong muốn ngươi phải đi chịu chết đâu.

Sắc mặt Đế Thí Thiên âm trầm hẳn, nếu không thể giải quyết chuyện này. Với tính tình kiêu ngạo bất tuân của Ngao Kim, đi theo Lý Lân không phải là trợ lực, mà chính là thêm phiền toái.

- Nhưng mà…

Long Thái tử vẫn muốn biện bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.