Tam Thái Tử

Chương 404: Chương 404: Tàn kiếm




Xuy…!

Hai tay Lý Lân cầm chắc lấy chuôi kiếm, một cỗ sát khí khiến cho người ta sợ hãi đột nhiên xâm nhập vào cơ thể hắn.

Hừ…!

Lý Lân hừ lạnh một tiếng, toàn thân cũng phát ra một cỗ sát khí nồng đậm, mặc dù không mạnh mẽ như là tàn kiếm nhưng sát khí của hắn vô cùng tinh thuần, còn tăng trưởng theo thực lực của hắn nữa. Điều này khiến cho sát khí kiếp trước dần sinh ra biến hóa, đối với Lý Lân thì những sát khí này đã không còn là nằm trong cơ thể nữa rồi, chúng dần hóa thành một vật chất đỏ sậm nào đó, lững lờ trôi bên thân thể của hắn, tựa như là lĩnh vực của đám Hoàng cấp hậu kỳ vậy. Tất nhiên là huyết sắc sát khí của Lý Lân cũng không thể được coi là lĩnh vực, nhưng lại mạnh mẽ hơn là sát khí mà người khác phóng ra. Nhờ có sát khí biến dị này mà Lý Lân mới có thể đứng trong lĩnh vực sát khí mà tàn kiếm phóng ra mà không bị ảnh hưởng gì, thậm chí sát khí của hắn còn đang cắn nuốt sát khí tàn kiếm để tăng trưởng chính mình.

Lý Lân thúc động chân khí chí dương chí cương Tiên Thiên Thuần Dương chân khí phóng thẳng vào bên trong tàn kiếm

Kenggg..

Tiếng kiếm minh vang vọng trời, sát khí khủng bố trên thân kiếm không còn nữa, bầu trời cũng không còn kiếm khí bạch sắc nữa, cuối cùng chỉ còn lại một thanh kiếm dài ba thước trong tay hắn mà thôi. Vết rạn, lỗ thủng trên thân kiếm vẫn còn, mũi kiếm lại sắc bén lạ thường, sát khí phóng ra khiến cho nó hiện nguyên hình là một thanh hung kiếm. Đỉnh chóp của chuôi kiếm không hề khác so với ma đao, ở đó không phải Long Thủ, mà một đầu mãnh hổ đang ngửa đầu lên trời mà rít gào.

- Hảo kiếm!

Lý Lân tuy không hiểu kiếm nhưng hắn cảm giác chuôi kiếm này thực bất phàm, vết tích dầy đặc kia không hề phá hư hình tượng của nó, ngược lại mang cho nó một phong cách cổ xưa đầy rung động…

Tàn kiếm hơi rung động, dường như nó vui sướng vì Lý Lân. Hắn có thể cảm nhận được cỗ cảm xúc này, nhưng không thể nào phát hiện ra kiếm linh.

- Ngươi lấy bạch hổ làm hồn, vậy gọi ngươi là Bạch Hổ kiếm đi.

Nói xong nửa thanh tàn đao xuất hiện trong tay phải hắn.

- Ngươi cũng không còn là Ma Đao nữa, hãy gọi là Thanh Long đao đi.

Một kiếm một đao nhẹ rung, nhưng khi hắn chạm hai thứ lên nhau thì hai kiện thần binh lại truyền lại cho hắn một cỗ cảm xúc bài xích, điều này làm cho hắn đau đầu.

Nhìn sương trắng dần dần cắn nuốt ma khí, hắn cũng không áp chế ma thai nữa, một viên cầu màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Lân, một cỗ hấp lực kinh khủng phúng ra, ma khí cô đọng lại như thực dần dần điên cuồng tụ lại như đám binh nhận được lệnh.

Một cỗ ý niệm điên cuồng từ bên trong ma thai truyền ra, bởi ma khí cũng đã bị phong ấn ở Vô Lượng Ma Vực, thiếu đi ma khí cho nên sau khi ma khí được tạo thành thì không được bổ sung gì cả. Lý Lân cũng không để ý tới nó cho lắm, dù sao hắn ngưng tụ ma thai chỉ là vì giải quyết tai họa ngầm của bản thân mà thôi, cũng không phải là muốn học tập Thần Ma biến của thượng cổ nhân tộc.

Ma thai điên cuồng hấp thu khiến cho ma khí dần trở nên loãng hẳn đi, cuối cùng biến mất không còn gì. Sương trắng dần hội tụ lại trung tâm của Tiên Thiên Bát Quái đại trận, không bao lâu nữa hẳn là đại trận sẽ bao phủ lại lần nữa.

Lý Lân không quản được Tiên Thiên đại trận, ánh mắt của hắn bị hấp dẫn tới vung trung tâm ma khí. Một cái vỏ kiếm đen thùi đang tản ra ma khí vô cùng, hóa ra ma khí trong ngàn dặm không phải đến từ Bạch Hổ kiếm mà là từ vỏ kiếm này. Ma thai phóng thẳng tới vỏ kiếm, nháy mắt chui vào đó, một cỗ hưng phấn truyền vào trong tim, Lý Lân khẽ thở ra. May mà trong vỏ kiếm không có phong ấn Thần Ma chân chính, nếu không bản thân dính phải đại họa rồi.

Trừ vỏ đao ra, trung tâm còn một cái động sâu, dường như là bị cự kiếm xuyên thủng.

- Rốt cuộc là kẻ nào có thể để lại vết thương trên mai của Thượng cổ Huyền quy đây, chẳng lẽ là chủ nhân của tàn kiếm ư?

Càng nhìn hắn càng thấy khó tin, vết thương này trải qua thời gian rồi mà không thể chữa trị được, chứng tỏ người tạo nên vết thương này kinh khủng cỡ nào.

Vụt…!

Ma thai từ bên trong vỏ kiếm bay ra ngoài, mặc dù không thay đổi kích cỡ, nhưng Lý Lân cảm thấy ma thai lần này khác hẳn với trước. Lượng ma khí tăng hẳn lên so với trước tầm một phần ba, nhưng không nên xem thường một phần ba này, bởi lúc trước ma thai phải dùng bản nguyên ma khí của một ma hoàng mới ngưng tụ thành, trước mắt chỉ là một vỏ kiếm mà lại có thể có được lượng ma khí bằng một phần ba một ma hoàng rồi, chủ nhân của nó thì khủng bố cỡ nào đây.

Sương trắng đang dần kéo về đây, Lý Lân đút kiếm vào vỏ, sau đó đưa cả vào bên trong đan điền. Những thứ thượng cổ thần binh này khí thế cường hãn thì cường hãn, nhưng rắc rối là đã bị tổn hại, sử dụng thì tiêu hao cũng hơn xa so với bình thường.

Lúc sau cả người Lý Lân chui ra từ cái lỗ lớn đó. Hắc Giao tiêu hao quá lớn, phạm vi đại trận này cũng quá lớn, tiếp tục đi thì không thể nào vượt qua được. So với việc đối nghịch cùng thiên địa lực lượng thì Lý Lân lựa chọn chui vào bên trong mai rùa.

Ngoài Tiên Thiên đại trận ra còn có áp lực phô thiên cái địa, tựa nhưu là thần thông linh quy trấn hải của Linh quy trong truyền thuyết, tất cả đã thúc đẩy việc Lý Lân đi đến một bước này. Mà trọng yếu nhất là cỗ trấn áp lực đó còn thiếu một loại ý chí rõ ràng, tựa như Thanh Long đao, Bạch Hổ kiếm, không biết kích thích thế nào mà lại phản ứng. Điều này đã khiến cho Lý Lân muốn chui vào bên trong nhìn thử xem sao. Nếu quả thật Huyền quy này còn sống thì hắn chỉ tự nhận bản thân khôn may, nếu không có thì hắn có thể thoát ra khỏi đại trận rồi. Dù sao đại trận chỉ là ở trên mai, còn bên trong làm sao mà chịu ảnh hưởng.

Khẽ thở một tiếng, Lý Lân rơi xuống một cái huyết trì, huyết trì ở ngay đáy của mai rùa. Dường như máu huyết dần cạn, chỉ còn sâu mười thước, máu trong huyết trì tuy tản ra khí tức cao quý, nhưng thứ máu này không nặng, không lưu động, lại cũng khôn có khí tức sinh mệnh. Lý Lân chưa làm ra phản ứng gì, Hắc Giao trên tay hắn đã há miện g hít một hơi rồi, thực sự Lý Lân không kịp ngăn cản luôn.

Tiếp theo hắc quang quanh thân Hắc Giao đại phóng, sinh mệnh tinh khí đại phóng, vết thương dần được chữa trị lại.

Lý Lân cũng muốn hấp thu sinh mệnh tinh khí bên trong huyết trì, nhưng khiến hắn bất đắc dĩ chính là, máu loãng ngoại trừ sinh mệnh tinh khí ra thì chẳng còn vật gì có thể thúc đẩy tiến hóa. Hắn cũng không muốn biến thành quái vật, cho nên hắn không nghĩ tới chuyện hấp thu năng lượng trong huyết trì nữa.

Nếu bản thân không hấp thu được thì không có nghĩa Lý Lân buông tha, Hắc Giao sau khi hút vài lần thì toàn bộ thân thể bị huyết sắc bao vây, nó dần lâm vào tiến hóa. Điều này khiến cho hắn rất buồn bực, mãi mới kiếm được một thủ hạ, chưa dùng được gì đã vội bế quan, thế nên Lý Lân không thể không ném nó trở về không gian của Lục Mang Tinh. Đồng thời hấp thu máu huyết vào trong Lục Mang Tinh, để ở một góc nào đó. Tuy không biết máu huyết này có phải là máu của Huyền quy không nhưng có thể giúp Hắc Giao nhanh chóng khôi phục và tiến hóa thì đã đủ nghịch thiên rồi.

Huyết trì biến mất, lộ ra một cái đáy màu đen, đây chính là bộ phận Huyền quy chưa kịp chữa trị, giờ hắn chỉ cần đánh vỡ là có thể chui vào thân thể của Huyền quy rồi. Lý Lân không nghĩ ngợi, lấy ra Thanh Long đao, Bạch Hổ kiếm, chém thẳng tới đáy huyết trì…

Cang cang cang…!

Tiếng nổ vang vọng trong không gian này, dưới lực Lý Lân quán chú thì linh giáp này dần bị Lý Lân đâm thủng qua. Một cỗ sát khí hắc ám đập thẳng vào mặt.

- Bản nguyên sát khí của tên đó. Mẹ, lần này chơi lớn rồi.

Lý Lân chui qua cái lỗ nhỏ đó vào bên trong mai rùa. Cũng giống như ý nghĩ của hắn, con Huyền quy này đã chết không biết bao năm rồi. Chỉ còn lại đúng một khối mai rùa mà thôi, mà tên kia không phải mang linh giáp vào đây để luyện chế, căn bản muốn lợi dụng sinh mệnh khí khi tạo dựng thế giới để làm cho đầu thượng cổ huyền quy sống lại mà thôi, trở thành cự thú chống đỡ cho tân sinh thế giới của hắn.

- Hồi sinh thượng cổ huyền quy sao, thật là ý nghĩ điên cuồng đây. Nhưng hình như cũng không có thuận lợi cho lắm.

Nhìn không gian trống trải bên trong linh giáp, Lý Lân cảm khái nói.

Nhưng lúc này một đạo sinh mệnh khí tức mỏng manh truyền ra từ lỗ thủng, cỗ khí thế phô thiên cái địa giằng co với Thanh Long đao, Bạch Hổ kiếm, tuy khí tức mỏng manh nhưng lại tràn đây khí tức sinh mệnh, tựa như một sinh linh mới mở mắt chào tân thế giới vậy.

- Không thể nào, chẳng lẽ lại vừa khéo như vậy?

Lý Lân thể hiện sự phấn khích ra mặt. Có thể phát hiện được sinh mệnh khí tức thì trừ đám sinh vật trong truyền thuyết kia thì còn ai khác, nhưng thế giới mà hắc giáp thanh niên tạo ra lại có thể chống đỡ được thiên địa Huyền quy sao? Lý Lân càng tò mò hơn, theo lượng thần thức tăng lên, Lý Lân cẩn thận bắt được một đợt sinh mệnh dao động.

- Tìm thấy rồi! Thật sự là huyền quy, ờ, chờ chút, thứ này không giống với huyền quy cho lắm.

Lý Lân biểu tình không ngừng biến hóa, bởi hắn thấy được một chuyện khó tin vô cùng, không thể tưởng tượng được.

- Thân thể Huyền quy, lại còn có đuôi rắn, chẳng lẽ là Huyền Vũ do quy và xà tạp giao hay sao?

Lý Lân lộ ra vẻ phấn khích, Huyền Vũ là một trong tứ linh trong truyền thuyết của kiếp trước, trong đạo giáo cũng ở một vị trí khá cao, không nghĩ tới ở thế giới này lại có thể thấy được Huyền Vũ. Một điểm quan trọng nhất chính là thực lực đầu Huyền Vũ này yếu vô cùng, chỉ cần có thể tránh đi bản nguyên sát khí, hàng phục nó là chuyện đơn giản vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.