Tam Thái Tử

Chương 495: Chương 495: Thức tỉnh cường giả Thượng Cổ.






- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết!

Trong chớp mắt phá nát ba cây cột đá. Âm thanh thần bí phẫn nộ hét lớn. Nhưng Lý Lân hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, nếu có thể tìm ra chân thân của âm thanh, Lý Lân tuyệt đối sẽ không khách khí.

Bây giờ hắn có hai lựa chọn: lập tức rời khỏi, thứ hai là xem trên hai cây cột đá còn lại là ai.

Một tiếng ầm vang, Lý Lân xuất hiện trên cột đá trung ương, dựa theo phân chia ngũ hành, nơi này giam giữ hẳn là người thuộc tính thổ.

Điều khiến Lý Lân có chút kinh ngạc là trên tế đàn này lại không có người.Xem ra là đối phương căn bản không tìm ra người có thuộc tính thổ. Mà đây e rằng cũng là nguyên nhân để Tần Tuyết Linh thực lực mỏng manh có thể kiên trì suốt nửa năm nay cho đến lúc này.

Một đao chém nát tế đàn, Lý Lân dưới lời chửi mắng đe dọa của âm thanh thần bí xuất hiện trên cột đá Tây phương đại biểu cho thuộc tính kim.

Lúc này trên đó cũng giam giữ một nữ tử tuổi thanh xuân. Lúc này hơn nửa thân người của nữ tử đã hóa thành màu vàng kim, xem ra bản nguyên hóa so với Trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình còn lợi hại hơn nhiều, cũng nói rõ thời điểm người này bị Tây Môn gia chủ bắt đến còn sớm hơn một chút.

Lý Lân thoáng do dự, đột nhiên vung đao chém vỡ tế đàn. Đem nữ tử thần bí cũng đưa vào không gian Lục Mang Tinh. Dựa theo mức độ bản nguyên hóa, bây giờ chỉ e rằng toàn bộ ý thức đã bị sức mạnh bản nguyên nuốt chửng. Do đó tự nhiên cũng không tồn tại khả năng tiết lộ bí mật không gian Lục Mang Tinh của Lý Lân.

A!

Một tiếng hét thảm truyền đến, ngay trong khoảnh khắc Lý Lân phá vỡ cây cột đá cuối cùng, phía dưới xuất hiện một vòng sáng màu đen, một con đường không gian thần bí xuất hiện.

- Hắn muốn tỉnh rồi. Không, đừng…

Âm thanh thần bí phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó âm thanh truyền về phía Lý Lân:

- Mau dùng Huyền Nguyên Quỳ Thủy Giáp và Ất Mộc Thanh Long đao trấn áp con đường phía dưới. Nhanh lên!

Âm thanh thần bí hoảng sợ khiến Lý Lân thờ ơ, không phải hắn không muốn mà cả người căn bản là không thể nhúc nhích được, một luồng không khí khủng khiếp đông cứng hắn lại. Lý Lân nháy mắt mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, một luồng nguy cơ tử vong bao phủ tâm trí hắn.

- Ta… đã ngủ… bao lâu rồi?

Một âm thanh mê mang khan đục từ phía dưới truyền đến. Giống như đã vô số năm không nói gì, hơn nữa lời của hắn cũng căn bản không phải là ngôn ngữ lưu hành ở đại lục lúc này, nếu không phải hắn dùng thần niệm phát ra, Lý Lân căn bản là nghe không hiểu.

- Hắn tỉnh! Không ngờ thật sự tỉnh rồi! Điều này sao có thể…

Trong âm thanh thần bí tràn ngập vẻ hoảng sợ khó tin. Một bóng đen từ con đường phía dưới lao ra.

Đồng tử Lý Lân co lại, bóng đen kia dĩ nhiên là một mảnh hồn vụ, dường như được ngưng tụ từ vô số tàn hồn mà thành. Sau đó đạo tàn hồn này do dự một chút, rồi đột nhiên hướng về phía Lý Lân mà vọt tới. Trong thời gian ngắn nhập vào trong cơ thể Lý Lân.

- Mẹ nó! Lão tử sao xui xẻo thế này, cứ thứ gì quỷ dị thì liền hướng vào cơ thể lão tử! Chẳng lẽ lão tử thơm tho lắm sao!

Lý Lân sắc mặt hóa đen. Nhưng cũng ngựa quen đường cũ triệu hồi Lục Mang Tinh tọa trấn thức hải.

- Gì? Thức hải thật quá rộng, lần này nhặt được bảo rồi?

Hồn vụ thần bí nhảy vào thức hải của Lý Lân, nhìn thấy thức hải rộng lớn không thấy bờ bến, âm thanh hưng phấn truyền đến.

- Không sai, nhưng nơi này là địa bàn của lão tử, ngươi vào đây thật sự là tìm chết rồi! Không nghe qua địa bàn của ta ta làm chủ sao?

Lý Lân hóa thành thực thể đứng trước mặt hồn vụ, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.

- Nhảm nhí, ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến cấp Võ Hoàng, lão tử tùy tay cũng có thể nghiền chết ngươi!

Hồn vụ kiêu ngạo cười nói.

Lý Lân không nói lời nào, trong biển ý thức đột nhiên xuất hiện tám sợi dây xích màu vàng kim, trong nháy mắt trói buộc chặt lấy hồn vụ.

- Ngu ngốc, lão tử không phải là thực thể, xiềng xích năng lượng của ngươi căn bản vô dụng.

Hồn vụ khinh thường nói.

Lý Lân cười mà không nói, giống như đang nhìn một tên ngốc kiêu ngạo.

Hồn vụ thấy Lý Lân cười có chút tức giận, muốn phá vỡ xiềng xích giết chết Lý Lân. Nhưng chuyện khiến hắn vô cùng hoảng sợ đã xảy ra, tám sợi xích màu vàng kim vô cùng chắc chắn. Cũng hình thành năng lượng giam giữ triệt để trói buộc lấy hắn.

- Sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, huống chi là đánh nhau giữa người với người. Xem ra sinh mệnh mấy ngàn năm qua của ngươi đều sống trên thân chó rồi!

Lý Lân lắc đầu, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép.

Hồn vụ không ngừng vặn vẹo, phát ra một tràng tiếng hống thê lương, cuối cùng hóa thành một quái vật xấu xí, quái vật này trên người có một cái đầu mơ mơ hồ hồ, lại quỷ dị có mười mấy cánh tay, mười mấy cái chân, thậm chí trong đó một vài tứ chi rõ ràng không phải là bộ dạng của nhân loại.

- Ta phải giết ngươi!

Một tiếng rống to truyền đến, quái vật đột nhiên giãy dụa không thôi.

Ngay đùng lúc Lý Lân chuẩn bị vận dụng sức mạnh Lục Mang Tinh giết chết quái vật, một loại cảm giác bị rình rập ùa vào tâm trí. Không gian thức hải không tiếng động đung đưa hẳn lên, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung, nhìn vào quái vật bị trói buộc bởi xiềng xích màu vàng kim, cũng nhìn vào Lý Lân.

Ngay tại khoảnh khắc này, Lục Mang Tinh yên lặng không thấy, ngay đến một tia liên hệ của Lý Lân cũng bị cắt đứt. Đồng thời Thú Đạo Thiên Thư đang ngủ say đột nhiên lẳng lặng đến tầng dưới cùng của đan điền, một loại cảm xúc kiêng kị truyền vào tâm trí của Lý Lân.

Đôi mắt thanh lương coi thường tất cả, nhưng trong khoảnh khắc Thú Đạo Thiên Thư trầm tịch, trong con mắt dường như thoáng chút mê mang. Cuối cùng một sức mạnh đáng sợ truyền đến, quái vật bị xiềng xích màu vàng kim trói buộc bị đá văng ra khỏi không gian Lục Mang Tinh.

- Thu!

Lý Lân khẽ quát một tiếng, tám sợi xích màu vàng kim hóa thành tám thần phù ánh vàng rực rỡ vờn quanh người Lý Lân. Đồng thời cả người hắn nghiêm trọng nhìn lên đôi mắt chưa tiêu tán trên không trung.

Nửa canh giờ chậm rãi trôi qua, không đợi được kết quả muốn có, hai tròng mắt đột nhiên phát ra một luồng sức mạnh tuyệt đại.

Ong!

Thần phù màu vàng kim đột nhiên vọt tới đỉnh đầu Lý Lân, tám miếng thần phù với phương thức huyền ảo vận chuyển điên cuồng, trong nháy mắt hóa thành một lá chắn màu vàng kim. Chính diện nghênh đón lực lượng phát ra từ hai tròng mắt.

Một tiếng ầm vang, lá chắn màu vàng kim ầm ầm phân giải thành tám miếng thần phù, luồng hơi thở kia cũng đồng thời biến mất không thấy nữa.

Cùng lúc đó, từ trong cơ thể Lý Lân truyền đến một tiếng rồng ngâm mỏng manh nhưng không mất khí phách, nửa thanh tàn đao phá toái hư không xuất hiện trong tay phải Lý Lân. Ngay sau đó một tiếng hổ gầm ngạo nghễ, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong tay trái của Lý Lân. Sau đó một tiếng hống nặng nề, một chiến giáp màu đen xuất hiện bên ngoài thần hồn của Lý Lân.

Biến cố bất thình lình này rốt cuộc cũng làm cho hai tròng mắt trong không trung biến sắc. Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Lân một cái, sau đó đôi mắt mang đến áp lực không cùng chậm rãi biến mất.

Lý Lân thở dài một hơi, có chút thầm mắng Lục Mang Tinh và Thú Đạo Thiên Thư không nói nghĩa khí. Mỗi lần gặp phải loại tồn tại không thể chống cự thế này, đều khốn nạn ẩn núp đi, chỗ trốn đó ngay đến chủ nhân như hắn cũng không tìm được. May mắn tám thần phù phong ấn vào thời khắc quan trọng rất hữu dụng, ba món Thượng Cổ thần binh Thanh Long đao, Bạch Hổ kiếm, Huyền Vũ Khải cũng tự chủ hộ chủ, nếu không hôm nay thật sự có khả năng bị cao thủ thần bí này giải phẫu thần thức rồi.

Khôi phục khả năng khống chế thân thể, Lý Lân lập tức hướng về phía bên ngoài cấm chế mà phóng đi, ngay cả một chút tâm tư tiếp tục tra xét cũng không có. Có thể vô thanh vô tức cắt đứt thế kia, lại cộng thêm nơi này khí tức Thượng Cổ dày đặc, người này rất có khả năng là kẻ mạnh Thượng Cổ ngủ say cho đến lúc này. Sự tồn tại thế này e là thổi một hơi đã có thể giết chết chính mình. Lý Lân không cho rằng bản thân đánh bậy đánh bạ làm thức tỉnh đối phương sẽ có được lợi ích gì.

Nhưng điều khiến Lý Lân cảm thấy may mắn là, phong ấn màu xanh giam giữ nơi này cũng đã biến mất, không biết vì hắn phá vỡ cột đá, hay là do kẻ mạnh thần bí Thượng Cổ xuất thế gây nên.

Lý Lân lại tiến vào cơ thể Bát trưởng lão, chuẩn bị lẩn ra ngoài. Trong tiểu thế giới đều thông suốt không ngăn trở, đến lúc hắn đi đến cửa ra tiểu không gian, một hắc ảnh đột nhiên chặn đường.

- Tránh ra!

Lý Lân trầm giọng quát.

- Ngươi không phải là Bát trưởng lão, ngươi rốt cuộc là loại người nào?

Hắc ảnh là một người trung niên sắc mặt tái nhợt gầy gò, khí thế trên người này rất cường hãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.