Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 41: Chương 41: Hà Hán ( Hà Kỳ Sinh Và Hán Nghêu Sinh )




CHƯƠNG 41 : HÀ HÁN ( HÀ KỲ SINH VÀ HÁN NGHÊU SINH )

Bán mẫu hoa đường nhất liễm thâm,

Du quang kiếm tẩu trảm lưu hồn.

Táp táp xuân phong hương chiết thị,

Y vân đái tẩu tĩnh điền thân.

Cánh đào rơi, rơi xuống đất không tiếng động, một thân bạch y thanh sam vung kiếm, kiếm thế uyển chuyển như du long, thân kiếm bóng loáng như thuỷ kính, trong kính ngàn cánh hoa đào như dòng nước trôi, nâng tây nâng chân đều lộ một vẻ hoa đào phong vận, thắt lưng tựa cành đào, mặt nhuận như hoa sắc, vạt áo theo gió thành hình vòng cung, lại như cùng cánh hoa nhảy múa, kích khởi lay động, tóc đen tung bay, đuôi mày khóe mắt một vẻ quân tử trầm ổn, quả thực là như lan như ngọc, bạn cùng mây cỏ.

Kiếm là hảo kiếm, sàn quang như nước, cánh mỏng như quyên. Người là mỹ nhân, tú bạt đĩnh lập, nhân trung long phượng. Cảnh là mỹ cảnh, ngàn dặm hoa đào rực rỡ. Chỉ tiếc không có người xem, không có tiếng huyên náo, cười đùa như xưa.

Tiêu Dự liền ở một bên nhìn, hắn biết hàng năm cung chủ đều ở đây luyện kiếm, kiếm pháp hoa lệ như vũ, nghe nói là cung chủ lúc còn trẻ sáng chế, gọi là Hoa Chi Loạn Kiếm thiên hạ đệ nhất kiếm, lần đầu nghe cái tên này Tiêu Dự cũng thực sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng kịp, vốn nghĩ cái gì là thiên hạ đệ nhất kiếm đến khi bảo chủ múa trước mắt mới biết mình bị lừa gạt, Hoa Chi Loạn Kiếm thiên hạ đệ nhất kiếm nhắc tới cũng không thể nói là hữu danh vô thực, bộ kiếm pháp này nhất chiêu đều kinh tẩu, kiếm thế như hồng, xuất chiêu thân kiếm chuyển động như rồng cuộn, từ xa xem như cơn mưa hoa rũ xuống, thật đẹp. Còn nhớ lúc hắn lần đầu nhìn qua, cơ hồ đến ngày hôm sau mới có thể nói ra lời, thật không thể tìm được từ nào hình dung, tổng chỉ có thể nói phải xem qua mới biết được, hắn trước mặt người ta khoa tay múa chân, cũng không thể ta được bộ dáng cng chủ lúc ấy.

Nói đến chữ thiên hạ đệ nhất phía sau, đệ nhất thiên hạ này phỏng chừng khiến người ta cười rớt hàm, chiêu thức là hảo chiêu thức, đáng tiếc nếu muốn dùng đối địch cũng chỉ có bị chặt phân, có thể nếu đệ nhất thiên hạ này là để cung chủ múa may lúc nhàn dỗi, kia thật sự không ai bỏ qua được, kiếm thuật cung chủ siêu việt dù không xưng là đệ nhất nhưng cũng khó ai theo kịp, kiếm pháp do cung chủ sử dụng chỉ sợ trên đời không có một người nào, không có thứ gì có thể sánh, đệ nhất thiên hạ cũng không đủ.

Bất quá chiêu thức hoa lệ rườm rà như vậy thật không thích hợp đối địch, cho nên người trong cung tuy cũng biết bộ kiếm pháp kia, nhưng thật sự tu luyện cũng không nhiều lắm, nhất là không ai có thể xuất ra kiếm pháp phong vận như cung chủ, hơn nữa vẫn cần lo lắng vấn đề thực tế, dù sao đối với mấy thứ kiếm pháp vui đùa này ít người có thể chuyên tâm cầu kiếm, phỏng chừng cũng chỉ có cung chủ rãnh rỗi dùng thứ vô dụng đó giết thời gian.

Thu kiếm bật hơi, bạch y chậm rãi phiêu hạ che đậy hai chân, lúc này Tiêu Dự đứng một bên chờ đợi đã lâu mới dám tiến đến.

“Cung chủ!”

“Dự Nhi?” Hán Nghiêu Sinh cười ôn hoà, đem kiếm thu vào vỏ, đặt vào hộp, một động tác không có gì đặc biệt, mà hắn làm lại đẹp như vậy, Tiêu Dự không khỏi cảm thán người với người thật không giống nhau.

“Đám người Lương Hán đã bị bắt, cung chủ muốn xử trí thế nào?” Bọn Lương Hán ở trong cung cũng không phải kẻ có địa vị, chức vị thấp không ai nhìn đến, bình thường loại chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần hắn ra tay, có điều lần này là cung chủ trực tiếp ra lệnh, hắn đành tự mình lo liệu.

“Toàn bộ ban chết “

“Cung chủ, bọn hắn chẳng qua chỉ giết một tên nam sủng nhỏ bé của U Minh giáo, xử tử liệu có quá mức không?” Tiêu Dự nói thế cũng không phải thay mấy người kia cầu tình, chỉ là không rõ, ngày thường có chuyện còn rắc rối hơn, thiên hạ đều biết Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo từ trước đến nay không hợp, bình thường cũng xung đột không ngừng, giết vài người tính là gì, bình thường ngươi diệt ta một phân đà ta giảm ngươi một phân đường, trên đường gặp đánh đến lưỡng bại câu thương cũng là chuyện thường.

“Bọn hắn giết người không nên giết” Hán Nghiêu Sinh cúi đầu vuốt ve thân cây, ánh mắt có chút xa xăm cũng có chút bi thương.

Tiêu Dự khịt mũi, chẳng qua là nam sủng của Bạch Liêm có gì mà không nên giết, tốt nhất là giết sạch mấy tên được sủng ái, xem hắn còn hưởng lạc được không.

Vốn định nói, lại bị Hán Nghiêu Sinh nâng tay chặn “Người trong Khung Ngọc viên đều là người của giáo chủ” ‘Giáo chủ’ trong lời Hán Nghiêu Sinh chỉ có một —— giáo chủ ba mươi tư của U Minh giáo Hợp Hư ——

“Cung chủ người vào Khung Ngọc viên hai mươi mấy năm nay nào có ai là của thánh giáo chủ” Chẳng qua là đồ chơi cho đám quyền quý U Minh giáo.

“Ít nhất trên danh nghĩa những người đó là người của hắn” Hán Nghiêu Sinh không nói thêm, phất tay ý bảo Tiêu Dự lui ra, còn một mình lăng lăng nhìn hoa đào trước mắt xuất thần.

Ba mươi năm, ba mươi năm, chẳng lẽ là thực —— Hán Nghiêu Sinh ngửa đầu khép mắt, khóe mắt ẩm ướt, lúc này hắn không còn như bình thường xem phong nguyệt thản nhiên mà cười dịu dàng phong nhã, chỉ có hồi ức khắc cốt ào về, người ta nói tương tư tận xương, chỉ không biết hắn ba mươi năm này sầu tư có xuyên thấu xương cốt vài phần.

Cùng một khắc, trong cung Đông Hoa Sơn tại đoạn nhai U Minh giáo ——

Một người hồng bào tử sam ngồi dưới gốc đào, trên bàn đá đặt hai cái chén, bên cạnh nhiều hơn một vò rượu, mùi rượu thực thuần, miệng vò kín không có ý định mở ra, người nọ chỉ nhìn, nhìn dưới chân núi hồng trướng quỷ cốc, nhìn mây khói chân trời mênh mông, nhìn chim yến cô độc lượn qua, nhìn đỉnh đầu ngập mắt hoa đào, chậm rãi miết lên vò rượu, ngón tay thon dài không thể nhìn ra được y đã hơn bốn mươi, trừ bỏ đầu một ít hơi bạc, đáng tiếc đó không phải do năm tháng tạo thành.

Một trận gió thổi qua, lọn tóc hắc bạch cuốn vào nhau như suối ngân hà cũng như tơ bạch gắn ngân tuyến, không giảm tao nhã.

Không ai biết y đã ngồi bao lâu, cũng không người nào biết y sẽ ngồi bao lâu, có lẽ ngay sau đó y liền mang theo vò rượu kia biến mất cũng có lẽ y sẽ cùng tảng đá kia hoà làm một thế ——

Hư, ngươi nghe, gió reo kìa…

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.