CHƯƠNG 40 : TRỞ VỀ
Rốt cục ta đã trở lại ——
Đứng ở dưới Tây Hoa Sơn ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút mờ mịt trong sương, ngọn núi cao dường như vô tận, cũng chỉ có đỉnh núi đứng sửng, một đông một tây chiếm hầu hết diện tích ngọn núi, nếu nói đây là âm phủ thì đỉnh núi chính là trung tâm địa ngục.
Ba mươi năm, ta đã trở lại, thân phận bất đồng bộ dạng bất đồng thậm chí còn mất giọng ——
“Nhớ kỹ lời ta nói, ngươi hiện tại chính là Khinh Trúc cũng chỉ có thể là khinh trúc, nếu bị phát hiện ngươi cũng chỉ có một con đường chết!” Lại cao thấp liếc mắt đánh giá ta một cái, hiển nhiên mụn nhọt chi chit trên mặt ta khiến bọn hắn thực vừa lòng, ‘con quạ’ thứ hai tiếp tục dặn dò: “Chúng ta tuy rằng đoạt giọng nói huỷ dung của ngươi, nhưng qua mấy chục năm nếu chúng ta còn sống nhất định sẽ cho ngươi giải dược.” Mấy chục năm người đã già đi, gương mặt đã già nua ai còn nhìn ra ta có phải Khinh Trúc hay không, khi đó cũng không ai truy cứu chuyện đã giấu diếm mấy chục năm, thậm chí khi đó Khinh Trúc đã chết, hoặc là đã bị trục xuất rời núi, tóm lại ở tuổi đó Kinh Trúc sẽ không còn tư cách trở thành một nam sủng nữa…
Ta giật nhẹ da mặt mình, sờ thật không có gì, thoạt nhìn thì khủng bố hơn, mụn nhọt đỏ hồng dày chit che kín phân nửa gương mặt, so với da cóc cũng chỉ khác một điểm, đơn giản của ta là màu đỏ.
“Ở đây ngươi không thiếu áo cơm, chỉ cần nơi chốn cẩn thận có thể nói là vinh hoa phú quý, ngươi cũng không có gì bất mãn.” Lời này là ‘con quạ’ muốn giết người, xem ra hắn còn nhớ rõ bộ dáng ta lúc trước, ta lúc trước bị ném ra vẫn mặc y phục vải thô, hài rách, cực kỳ chật vật, cũng cực kỳ lôi thôi, dù sao treo trên tường lâu như vậy còn nhào lộn cả đêm, không nhăn nhúm cũng bẩn thỉu, huống hồ ban đầu nó cũng chẳng phải tốt lành gì.
“Nhớ kỹ lời ta, ngươi chỉ cần ngồi ngốc trong đó, không cần ảo tưởng làm gì, chúng ta sẽ phụ trách bảo vệ ngươi, nếu có cơ hội sẽ đưa ngươi rời đi.” Ta tự nhiên không để lời hắn trong lòng, tâm hiện có chút nhảy nhót, bảo qua ba mươi năm kia thì ta cũng nửa năm chưa về nhà, với ta là đi mấy tháng, với bọn họ chính là ba mươi năm đời người, cũng không biết liệu còn có ngươig nhớ tới ta, cho dù nhớ, ta nghĩ sẽ không nhận nổi gương mặt toàn mụn nhọt này.
“Ai?” Tây Hoa Sơn cùng Đông Hoa Sơn kết nối chặt chẽ, mặc dù là hai ngọn núi lại chưa một ai chia chúng thành hai phần, có thể nói Tây Hoa Sơn cùng Đông Hoa Sơn nổi danh nhất trong tất cả núi đồi, Đông Hoa Sơn hơi cao, mọi người luôn theo Tây Hoa Sơn đi lên mới có thể đến Đông Hoa Sơn, mà toàn bộ Tây Hoa Sơn đều là trạm kiểm soát.
Muốn nhập Đông Hoa trước qua Tây Hoa, Tây Hoa có đường, Đông Hoa tuyệt nhai. Muốn vào Tây Hoa trước qua Bát Hạp (tám nhành sông!?), vuông góc với Bát Hạp là Tây Hoa.
Vách núi thẳng đứng phía nam Đông Hoa Sơn tuy là vượn hầu cũng đừng hòng leo, mà Tây Lưu cung xây trên Đông Hoa, là nơi ẩn cư của giáo chủ nhiều thế hệ, có điều đến khi ta lên làm giáo chủ thì đã thay đổi hoàn toàn, hàng đêm kèn tiêu huyền cầm, thâu đêm suốt sáng, người là mỹ nhân, rượu là mỹ tửu, chốn thần tiên cũng không bằng, chẳng qua cuộc sống thần tiên của ta có chút thô bỉ.
Mà Tây Hoa Sơn cũng nơi hoạt động chủ yếu của bổn giáo, cũng có thể nói là ngọn núi cao nhất, dù sao đại bộ phận U Minh giáo đều ở Tây Hoa Sơn, muốn lên Tây Hoa Sơn mặc dù nói có đường, nhưng phỏng chừng cũng chẳng dễ dàng hơn Đông Hoa Sơn, dù sao cũng là hang ổ thiên hạ đệ nhất tà giáo, há có thể mặc người tự do qua lại.
Trong chốn võ lâm truyền nhau một câu, muốn vào Tây Hoa trước qua Bát Hạp, nói là Bát Hạp kỳ thật cũng chỉ có một sơn đạo mà thôi, còn bảy đường khác trạm kiểm soát so với vách núi cũng chẳng dễ qua hơn được mấy, đương nhiên ta cho tới giờ chưa qua đó, dù đi cũng có người đưa đi, người Thất Hạp kia còn nghênh đón từ xa cần gì ta xông vào, ta mới trước đây còn rất thích ngắm hoa đào nơi đây, chẳng qua ngại một đi không trở lại, bất quá đường thì vẫn nhớ rõ đi thế nào, đến mê cung hoa đào ngàn dặm trong giáo cũng có cách phá giải, ta đường đường là một giáo chủ càng không cần nói, huống chi chỉ cần biết đường, tự nhiên có thể dễ dàng tránh được chướng khí, đương nhiên, nếu muốn ngắm hoa trong sương thì nơi đó cũng rất đẹp.
“Phiếu Miểu lâu thuộc Ngũ Kỳ lâu” ‘Con quạ đầu đàn’ đi lên, hướng về phía sơn trại xa xa ôm quyền nói.
“Thì ra là là Lâu huynh đệ, nhanh vậy đã trở lại sao? Mau lên đi, lâu chủ chờ ngươi hồi báo đó, được khen thưởng cũng đừng quên mời rượu huynh đệ.” Người tới cười ha ha.
“Chưa chắc được khen thưởng, nhưng rượu này nhất định phải mời.” Thu hồi yêu bài, ‘con quạ đầu đàn’ ôm quyền cúi chào.
Hoá ra ‘đàn quạ’ này ở Phiếu Miểu lâu, Phiếu Miểu lâu thuộc Ngũ Kỳ lâu, đứng trên đàn chủ, chủ chưởng nội vụ, không ngờ đến thủ vệ cũng biết đến Phiếu Miểu lâu, ta trước kia còn phải thông qua Lạc Bích lâu để điều người kia.
Lại vòng vo mấy cửa quan, ‘đám quạ’ đi qua dễ dàng, xem ra Phiếu Miểu lâu cũng có chút mặt mũi, theo sườn núi đến đỉnh núi đều là đường đá, hai bên núi đá dốc đứng cách nhau chỉ một bàn chân, ta lần đầu cảm thấy núi cao, cũng lần đầu biết không có khinh công leo núi có bao nhiêu vất vả, như trước chỉ cần hai cái nhún liền lên đỉnh núi, ngay cả khí đều không cần suyễn một cái, hiện tại lại thở không xong, không có võ công thật sự không tốt, nhưng Cửu Hỏa lại như có cừu oán với ta, chút dấu vết cũng tìm không thấy, thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu, ta thật sự không còn khí lực.
Lúc trước ‘con quạ’ kia còn ôm ta phi lên một đoạn, hiện tại lại thế nào cũng không chịu ôm ta, thậm chí bản thân cũng không dùng khinh công, chỉ mải miết chạy lên, càng lên cao càng dốc.
“Ta trước dẫn người hồi lâu, ngươi đem người đuổi về Khung Ngọc viên” ‘Quạ thủ lĩnh’ liếc nhìn ta ngồi thở dốc trên bậc đá, phân phó ‘con quạ’ thứ hai “Mọi sự cẩn thận” Bốn chữ cuối giảm âm xuống thấp nhất, hiển nhiên không muốn cho ngoại nhân nghe được.
“Đại ca yên tâm, ta sẽ đưa Khinh Trúc công tử trở về, việc công tử thủy thổ bất phục ta cũng sẽ nói rõ với chủ quản.”
‘Quạ thủ lĩnh’ lộ cái mỉm cười ngươi làm việc ta yên tâm, ‘con quạ’ thứ hai hồi lại ánh mắt ta làm việc ngươi yên tâm, ta cứ như vậy bị mang về Khung Ngọc viên, thậm chí tổng quản kia nhìn ta cũng chẳng có nửa điểm sinh nghi, mà lại lộ ra ánh nhìn thương hại.
Ta biết lão thương hại cái gì, Khinh Trúc vốn cũng được ân sủng, chẳng qua sau lớn vài tuổi sẽ không có cơ hội, hiện tại mặt lại bị hủy đương nhiên không còn nửa điểm hy vọng, ta không phải Khinh Trúc, nhưng cũng biết chuyện của Khinh Trúc, nếu ‘con quạ’ này muốn ta thay Khinh Trúc, tự nhiên không thể để ta không biết cái gì, nơi nơi sơ hở.
Khinh trúc tên khai sinh Tần Chúc, là người được phân đàn Hợp Dương chọn mười hai năm trước, lúc ấy chỉ có mười hai tuổi, hiện tại cũng mới hai mươi bốn tuổi, bởi vì dung mạo tú lệ thi họa tinh tuyệt mà ở bốn, năm năm trước được sủng ái qua một hai lần, cũng chỉ một thời gian ngắn mà thôi, sau sẽ không ai nhớ tới một kẻ thất sủng, nhưng chỉ được phép ở trong Khung Ngọc viên không được ra ngoài, nói là nhà giam cũng tốt nói là kim ốc cũng thế, tóm lại kẻ vào thì nhiều người ra lại thiếu, nhưng căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, cứ bốn năm vẫn cho phép một lần về thăm người thân, có điều bởi vì số người khó cầu, bình thường muốn về cũng không thể về, Khinh Trúc đã phải đợi mười hai năm mới được một cơ hội, vì vậy góm hết mọi thứ được coi là đáng giá mang ra ngoài, không ngờ về tới nhà, người trong nhà đã sớm chết hết, trên đường trở về bản thân cũng bị người giết, nói đáng thương cũng thực đáng thương, nhưng vẫn dễ chịu hơn là về sống ở đây, nản chí ngã lòng thảm độ nhân sinh.
Ta lắc đầu, nhìn cảnh vật xa cách ba mươi năm, đi theo lão tổng quản về chỗ của Khinh Trúc, trong phòng không người ở lại đã nhiễm không ít tro bụi, ta sờ sờ cái bàn, đánh giá chung quanh một chút, trong Khung Ngọc viên so với bên ngoài tốt hơn nhiều, nhưng nhìn cảnh thê lương này hẳn Khinh Trúc cũng không được sống dễ chịu, tiểu bộc duy nhất hầu hạ hắn cũng bị người làm thịt, nói cách khác sau này ta phải tự lực cánh sinh, hơn nữa ta nghĩ lấy thân phận cùng bộ dạng ta hiện tại muốn phân người tới hầu cơ hồ là không thể.
.
.
.