CHƯƠNG 39 : NGOÀI Ý MUỐN – 2
Ta lau mồ hôi lạnh, chậm rãi đem chân mình từ khe giữa thùng và bánh xe, nếu không phải trước đây rất xui xẻo ta còn nghĩ vận khí ta thật tốt đó, đang nghĩ như vậy, bên cạnh liền xuất hiện mấy vị hắc y nhân, trên cổ thừa ra một mũi đao, ta chỉ có thể vô lực đảo cặp mắt trắng dã, sao ai cũng thích hướng cái thứ kia vào cổ ta vậy? Hơn nữa những người này không phải hắc y thì là bạch y, đơn điệu đến đáng buồn.
Một ‘con quạ’ vén rèm xe đi ra, sắc mặt trắng bệch, vài ‘con quạ đen’ phía sau hắn sắc mặt cũng biến, không khí thập phần áp lực, ta nhìn nhìn thăm dò, chỉ thấy có hai người trẹo đầu, trên cổ còn có giọt máu nhỏ, ánh mắt mở thật to, chết không nhắm mắt a.
Xem ra ‘đàn quạ’ vì hai người kia mà tới, ta lại nhìn mấy hắc y nhân kia, trên người ít nhiều cũng dính máu thậm chí còn mất cánh tay, binh khí cũng có tổn thương, hẳn là mới vừa trải qua một trận đánh kịch liệt, xem bọn hắn u ám như cha chết mẹ chết vậy, không biết hai người trong xe ngựa là ai, nhưng khinh địch bị người làm thịt hẳn là không phải nhân vật quan trọng.
‘Đàn quạ’ sau nỗi đau ‘mất cha mẹ’ hồi phục, lập tức nhớ tới kẻ xui xẻo vừa may mắn chật vật thoát khỏi móng vuốt của chúng.
Một ‘con quạ’ quét mắt qua ta một cái, lại nhìn trong xe, vừa định vung tay giết người diệt khẩu, lại bị một ‘con quạ’ khác ngăn cản.
“Đại ca?” ‘Con quạ’ muốn giết người nhìn ‘con quạ đầu đàn’.
“Trước đừng giết hắn” ‘Con quạ đầu đàn’ nhìn chằm chằm mặt ta, sau bảo huynh đệ đem người trong xe ra, cẩn thận tìm tòi toàn bộ vật phẩm trong xe, xác định không còn gì liền cho mồi lửa biến chiếc xe ngựa thành tro tàn, ngọn lửa chiếu lên mặt ta, phả ra hơi ấm, ấm rất ấm nhưng thời gian lâu bắt đầu nóng lên, ta không rõ bọn họ vì sao không giết ta, có lẽ ta còn hữu dụng ở điểm nào đó mà chính ta không biết chăng.
Vì thế ta cứ như vậy bị người ném sau lại bị người khác nhặt, vẫn tiếp tục mệnh làm bao tải, nằm cùng hai xác chết biến mất trong rừng cây, miễn cưỡng nhận ra bọn hắn đi ngược hướng thành Lai Châu, nói cách khác giải dược của ta hoàn toàn bay mất ——
Đêm đã khuya, đêm rất tĩnh, không tĩnh chính là tâm nhân.
“Đại ca chúng ta trốn đi.” Rốt cục có người chịu không nổi không khí áp lực đứng lên, hắc y nhân ngồi trên cũng không ngẩng đầu chỉ bưng trà lên uống một ngụm, cả gian phòng cũng chỉ có thanh âm uống trà của hắn.
Ta dùng nướt bọt nhuận một chút yết hầu khô khốc, nếu có thể ta cũng muốn một ly trà, bụng đói kêu vang thật không dễ chịu gì, bị ném trong góc, ta đói đến tâm muốn trốn cũng không có.
“Đại ca?” Người nọ chưa từ bỏ ý định lại gọi một tiếng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, hắn đã muốn ngồi không yên, cứ như vậy bọn hắn cũng chỉ có chết.
“Chạy? Chúng ta có thể chạy đi đâu?” Một hắc y nhân khác phản bác nói, ngữ điệu mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể cảm giác được trong đó có run rẩy cùng sợ hãi khôn cùng.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” Hắc y nhân lúc trước đứng lên hoàn toàn mất đi bình tĩnh, rống lớn một tiếng sau đó vội vàng đem thanh âm đè thấp, sợ hãi nhìn chung quanh, tựa hồ ngay sau đó tử thần liền cầm lưỡi hái đứng trước mặt hắn.
Người chung quanh cũng bắt đầu xôn xao, có người bắt đầu phụ hoạ cho ý kiến người nọ.
“Đại ca chúng ta trốn đi.” Trở về cũng là cái chết, không bằng trốn.
“Chỉ sợ chết thảm hại hơn” Một thanh âm khác thở dài, nói ra sự thật trong lòng mọi người đều minh bạch, chạy án, tội thêm một bậc.
“Vậy làm sao bây giờ?” Người lúc trước bi ai quát, hắn không muốn chết, nơi này không ai muốn chết.
“Đại ca” Vị thứ hai thuỷ chung trầm ngâm cuối cùng mở miệng “Đại ca nói làm sao bây giờ, các huynh đệ đều đi theo đại ca.”
Hắc y nhân thủ lĩnh rốt cục buông chén trà, ngẩng đầu lên, hắn cũng không bình tĩnh như hắn biểu hiện, nơi này tất cả đều là huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn, rất nhiều mạng người nằm trong tay hắn, mà hắn không thể xác định kế hoạch của mình rốt cuộc có thể thành công hay không, nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Lần này là chúng ta bảo hộ bất lực, mới khiến cho người Thiên Huyền cung đắc thủ, hại tánh mạng Khinh Trúc công tử, không thể bảo vệ tốt người của giáo chủ, ta có tan xương nát thịt cũng khó chuộc tội này.” Nhiệm vụ lần này chẳng qua là bảo hộ một tên nam sủng nho nhỏ, thậm chí bọn hắn căn bản không có để tên nam sủng kia vào mắt, tiếp nhận một nhiệm vụ, còn còn là nhiệm vụ chẳng quan trọng gì, bằng không cũng không dễ dàng để địch đắc thủ, ai có thể ngờ đến lại gặp người Thiên Huyền cung ở đây? Khinh Trúc mặc dù chỉ là một nam sủng nhưng trên danh nghĩa vẫn là người của cung chủ, trong giáo quy củ sâm nghiêm, phạm sai lầm sẽ là chặt tay chém đầu, tội danh bảo hộ bất lực, tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết.
Hắn có tội, nhưng chết như vậy thật không cam, bọn họ đã vì giáo chủ vào sinh ra tử dù là núi đao biển lửa cũng tuyệt đối không một chút nhíu mày, nhưng bây giờ lại bởi vì một món đồ chơi sớm bị thất sủng mà toàn bộ bị ban chết ——
Không cam lòng, cực độ không cam, chết như vậy, sinh mệnh nhiều lần cửu tử lại chết đơn giản như vậy, làm sao bọn họ có thể nuốt trôi cơn giận, phải chết cũng phải là cùng bọn danh môn chính phái kia quyết tử một phen, cho dù giáo chủ hạ lệnh muốn hắn chết, chỉ cần là giáo chủ chính miệng hạ lệnh hắn sẽ tuyệt đối không do dự.
“Đại ca chúng ta không cam lòng, chỉ vì thứ đồ chơi ——” Hắc y nhân kia khóe mắt dục liệt, hốc mắt đỏ đậm, đều là một đám hán tử nhiệt huyết, giờ chỉ vì lý do cỏn con, đã khiến bọn họ đầu rơi xuống đất.
Nhìn ‘đàn quạ’ đỏ mắt nói chuyện sinh tử, ta chỉ cảm thấy Khinh Trúc kia thật đáng thương, bị người giết mà vẫn không ai coi ra gì, chết vô ích.
“Tước Thú ngồi xuống, nghe đại ca nói xong.” ‘Con quạ’ thứ hai lên tiếng, ‘con quạ nhỏ’ xúc động lập tức ngồi xuống, đầu chôn giữa đầu gối, không biết có khóc nhè không, ta định cúi đầu đi ngó ngó, bất đắc dĩ bị trói quá chặt không nhích nổi mình, đành phải từ bỏ.
“Chúng ta vì giáo chủ mà sinh, vì giáo chủ mà tử, chỉ cần là chuyện giáo chủ phân phó dù là chảo dầu chúng ta cũng sẽ nhảy vào, huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử như vậy là vì cái gì?”
“Vì vinh quang bổn giáo, thống nhất giang hồ” ‘Đàn quạ’ tiếng vang tận trời, mặt mỗi ‘con quạ’ đều sáng lên quang mang thánh khiết, kiên định như muốn bảo vệ quốc thổ không thể xâm phạm.
Ta thực vui mừng a, đây là giáo sĩ U Minh giáo ta a, thân là tiền giáo chủ ta quyết định sau này không trừng phạt ‘đàn quạ’ này, hơn nữa thưởng cho bọn hắn y phục màu khác, thủ hạ của ta cũng có thể từ quạ đen hoá phượng hoàng a!
Có lẽ là ta tưởng tượng quá mức kịch liệt, tóm lại lao động quá độ hậu quả chính là —— “Ừng ực ừng ực ừng ực” ta nhìn bụng mình, có chút xấu hổ, nhìn nhìn lại đám giáo sĩ kia, hiển nhiên đều bị thanh âm vĩ đại của ta gọi đến.
“Đại ca để ta giết tên này” ‘Con quạ’ ban ngày muốn giết ta đứng lên, vừa nói vừa tiến lại, nhìn sắc mặt hiển nhiên vô cùng bất mãn vì ta cắt ngang câu chuyện giáo lý của họ, có điều sao ta cảm giác hắn đặc biệt thích giết ta? Chẳng lẽ cổ ta quá ưa nhìn? Ta còn thật sự suy tư về chuyện đó.
“Tước Thú, ngươi xem mặt hắn.”
Tước Thú nghi hoặc nhìn ‘thủ lĩnh quạ’, sau đó mang theo ánh mắt nghi hoặc bắt đầu đánh giá ta, ngay sau đó liền kinh ngạc há to miệng “Hắn —— “
Quay đầu lại nhìn ‘thủ lĩnh quạ’, tựa hồ muốn xác nhận cái gì, thấy ‘thủ lĩnh quạ’ mỉm cười gật đầu, lập tức bạo xuất biểu tình mừng như điên, con mắt lóe sáng so với ngọn đèn bên cạnh còn hơn bao nhiêu lần, xem ta cả người không được tự nhiên.
‘Đàn quạ’ nghi hoặc nhìn nhau mấy lần, cũng quay lại nhìn ta, lúc da đầu ta rung lên thì họ lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng kinh hỉ, biểu tình chẳng khác Tước Thú là mấy.
“Đại ca muốn để người này thay thế Khinh Trúc tiến vào Khung Ngọc viên?” Nói chuyện vẫn là ‘con quạ’ thứ hai, ta thấy được trong mắt hắn kinh hỉ lại cũng thấy lo lắng, chỉ có người này không làm cái chuyện dùng ánh mắt mang toàn bộ hy vọng nhìn về phía ta, bởi vì hắn cũng như người thủ lĩnh, biết sự tình cũng không đơn giản như bọn hắn tưởng tượng, muốn đổi trắng thay đen trong Khung Ngọc viên U Minh giáo, không bị phát hiện thì hoàn hảo, nếu như bị phát hiện, chỉ sợ chết cũng không đơn giản như vậy, nhưng bọn hắn còn có lựa chọn sao? Cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
.
.
.