CHƯƠNG 109 : NHẤT LỘ TƯƠNG PHÙNG – 1
Vừa qua một trận mưa, nhưng trời vẫn rất oi bức, mặt đường nóng bỏng, thường thường bị xe qua lại tặng cho một tầng bụi đất, cùng mồ hôi hỗn tạp phi thường khó chịu.
Chẳng qua mắt thấy sắp tới chính ngọ, người đi đường cũng muốn nghỉ chân, trên đường tự nhiên vắng nhiều, dù sao trời nóng như vậy, trừ phi có chuyện đặc biệt cấp bách, nếu không cũng sẽ không chạy ra ngoài lúc này, phần lớn là chờ qua giờ Mùi (sau 3h chiều) mới đi ra.
Nơi này quan đạo nối thẳng Lạc Dương, bình thường khách qua đường cũng không thiếu, sinh ý cũng coi như náo nhiệt, chủ quán trà đang sinh ý bề bộn, già trẻ một nhà sinh kế dựa vào hai gian lều tranh này, hầu như lúc nào cũng đông khách, tự nhiên là vội vội vàng vàng, bất quá cũng không biết có phải được ông trời chiếu cố không, hôm nay khách nhân đông hơn thường lệ, các bàn đều chật người.
“Lão bản cho ấm trà, thuận tiện lấy cả lương khô tới.”
“Được rồi”
Lúc này vừa vặn có đoàn người tới trước quán trà, chỉ thấy đi đầu một người ước chừng ba mươi, diện mạo trung hậu, lúc này đang quay lại nói với vị cẩm y nhân cái gì đó.
“Đại công tử, mắt thấy đã chính ngọ, không ngại dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi.”
Cẩm y nhân kia quét mắt qua quán trà, không nói gì thêm, chỉ thản nhiên gật gật đầu, bất quá xem bộ dáng hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, không biết có phải do gấp rút lên đường hay không.
Mắt thấy bốn người đang vào, khí chất y phục đều không tầm thường, lão bản lập tức gọi nhi tử ra đón, nhưng trong quán đã hết chỗ, thật không biết an bài bốn người này thế nào, cũng không thể bắt người ta ngồi trên đất, huống chi bốn người này cũng không giống người có thể đắc tội.
“Khách quan, thật ngại quá, ngài xem, thật sự không còn chỗ trống, nếu không ngài ngồi ngoài tiểu nhân sẽ đem nước trà cho ngài?”
Lúc này xung quanh khách *** quả thật có rất nhiều người ngồi dưới bóng cây, cách nơi này không xa còn có cờ tiêu cục cùng một đám người bao quanh.
Mạc Khải không khỏi khó xử, ba người bọn hắn tìm một chỗ cũng không có gì, nhưng Đại công tử ở đây, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Lão bản có thể dọn một bàn cho công tử nhà ta nghỉ ngơi một chút được không, tiền bạc không thành vấn đề.” Nói xong lấy ra chừng mười lượng bạc, phải biết đĩnh bạc nhỏ này cũng đủ nhà người này dùng hơn một năm.
“Hừ ỷ vào tài đại khí thô liền khi dễ người, có bạc nhưng chưa chắc muốn làm gì thì làm.” Một bàn bên cạnh truyền đến tiếng châm chọc, hiển nhiên không ưa cái màn dùng bạc áp người.
“Tam ca ngươi bớt tranh cãi”
“Ta nói sai sao?” Nam tử không phục, hồng y nữ tử cũng không còn cách nào, liếc lão giả ngồi chung một cái, lão giả kia cũng khoảng bốn mươi, một bộ bố y, giống như người hầu.
“Biểu thiếu gia cùng biểu tiểu thư vẫn nên mau ăn đi, hắn lão phu nhân đã đợi không kịp.”
“Tứ vị huynh đài đừng để ý, thỉnh ngồi bên này đi.”
Tiêu cục Lạc Dương là người trượng nghĩa, lần này lão áp tiêu hồi Lạc Dương, mang nhân thủ rất nhiều, trong quán có hơn phân nửa là người của lão, lúc này thấy đám người Hàn Đàm diện mạo không tầm thường, hiển nhiên đều là cao thủ nội gia, toan nổi lên lòng kết giao, nói xong đánh mắt đám thuộc hạ, lập tức có năm người tránh chỗ, dọn ra một bàn.
“Vài vị không cần chú ý, chúng ta đi sớm, đã sớm ăn xong rồi, mời ngồi.”
Mạc Khải ôm quyền nói tiếng đa tạ, Đinh Hình đã nhanh chóng dọn bàn sạch sẽ, lấy lá trà từ trong ngực ra giao cho tiểu nhị mạng đi pha. Mà Trọng Thích vẫn luôn theo sau Hàn Đàm, sau khi Hàn Đàm ngồi xuống, mới theo thứ tự ngồi xuống. Chấp lễ cung cẩn, đều không phải chủ tớ bình thường có thể sánh bằng, Lý Biểu không khỏi nổi tâm, đang muốn tiến lên bắt chuyện, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí.
Nếu nói là vừa rồi đám Hàn Đàm xuất hiện khiến người ta hai mắt tỏa sáng, vậy người này xuất hiện chỉ là khiến người chú ý, cho nên chỉ nhìn thoáng qua cũng không để ý đến, lại không ngờ thanh niên kia xuống ngựa lại đi thẳng vào chỗ bốn người vừa ngồi, lập tức ngồi xuống đối diện cẩm y nhân, bưng ấm trà liền uống.
Tất cả không khỏi sửng sốt, Lý Biểu hắn thật đúng là nhìn nhầm, người này không thể tưởng được lại đi cùng cẩm y nhân kia, chỉ không biết là quan hệ thế nào, cũng không giống tôi tớ a.
Lau một phen mồ hôi, trời nóng bức thế này còn chạy vội thế thật không muốn sống, cũng không biết Hàn Đàm vội vàng trở về làm gì, cho dù có việc cũng không cần phải chạy nhanh như vậy đi, đương nhiên lời này ta cũng chỉ dám oán hận trong lòng, dù sao là ta đuối lý trước.
Nghĩ đến ngày ấy làm chuyện hoang đường, ta không khỏi sờ sờ cái mũi, quét mắt một vòng qua Hàn Đàm ngồi đối diện không nói được một lời, nhanh chóng rót chén trà cẩn thận đưa qua, cử chỉ có chút chột dạ.
Chuyện kể rằng ta một đường bưng trà dâng nước lấy lòng hết sức, nhưng Hàn Đàm lại như biến thành nước, nửa điểm động tĩnh cũng không có, ngươi nói hắn tức giận, hắn cũng không giống Bạch Liêm muốn đánh muốn giết, ngươi nói hắn không tức giận, nhưng hắn biết thân phận của ta, lại hờ hững với ta như người dưng, cũng thật rất quỷ dị.
Tả nhìn nhìn hữu ngắm ngắm, thấy trên trán Hàn Đàm có mồ hôi nhỏ, lập tức ân cần kéo tay áo đi lau, nhìn trái xem phải thấy bào y Hàn Đàm dính bụi, tùy tay vỗ vỗ, cử thủ chi lao, hắc hắc.
Trọng Thích bên cạnh tròng mắt trừng cơ hồ sắp rớt ra, nhìn kẻ bám theo này lúc lấy tay áo hắn vừa lau mồ hôi sát loạn lên trán công tử, một hồi lại lấy chính tay áo bẩn ấy cọ loạn trên bào y của công tử, trong lòng hỏa nộ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng công tử lại một chút phản ứng cũng không có, hắn muốn giáo huấn người cũng không dám tùy tiện ra tay, cảm thấy rất bất bình, công tử sao lại dung túng người này như vậy.
Mồ hôi cũng lau xong rồi, tro bụi cũng phủi xong rồi, nhưng người cả bàn ai cũng không nói chuyện, không khí thật sự quái dị, ta liếc liếc Hàn Đàm, sờ sờ bụng, thành thật: “Ta đói bụng”
Trọng Thích trên ót nổi gân xanh, kẻ này từ khi bọn hắn lên đường liền bắt đầu theo sau, ban đầu hoàn hảo chỉ là theo chân, sau lại rõ ràng bám lấy hết ăn lại uống, đến giờ bọn hắn còn không để ý, người ta đã mở miệng đòi ăn.
“Ngươi đói bụng thì liên quan gì tới ta?” Trọng Thích đập bàn nhảy dựng lên, so với bắn tên còn nhanh hơn.
Ta tự nhiên không để ý tới hắn, chỉ tha thiết mong chờ nhìn Hàn Đàm.
Dưới ánh mắt quá mức nóng bỏng của ta, Hàn Đàm dừng một chút, quay đầu hướng lão bản tao nhã hữu lễ hỏi: “Chủ quán còn có gì ăn được không?”
“Có, có” Chủ quán kia lập tức đưa một mâm thịt bò bưng một mâm màn thầu tới, ta thấy cũng không khách khí, đem đồ một chia thành hai, một phần đặt trước mặt Hàn Đàm, một phần để trước mặt mình, còn ba người bên cạnh —— không có ——
Trọng Thích nhất thời tức giận lông tóc dựng đứng, người này thật khinh người quá đáng, nhìn Đại công tử còn chậm rãi uống trà, hắn cho dù muốn đá người ra ngoài, nhưng không rõ ý tứ của Đại công tử nên cũng không dám tùy tiện hành động.
Cả một đường này hắn thấy rõ, Đại công tử căn bản không có ý giáo huấn người này.
Lý Biểu ở bên cạnh nhìn một bàn quỷ dị này cũng không hiểu ra sao, nghĩ bốn người trước còn dễ đoán, người thứ năm này hắn thật sự nhìn không ra, nếu nói là người đi đường sao lại thân mật cùng cẩm y nhân kia như vậy, nếu nói là quen biết lại giống như gặp địch nhân, thật sự là quái dị.
.
.
.