CHƯƠNG 108 : RÂU ÔNG NỌ CẮM CẰM BÀ KIA – 2
“Đi xuống đi” Hàn Đàm nhìn người trên giường, trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không rõ là tâm tư gì, ngày đó người này vội vàng xuống núi đuổi theo Cách Ngạo Sinh, hắn tuy chưa từng biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại cũng bất dã tư vị, theo cung chủ chạy tới, nhưng đến nơi lại không biết muốn đi làm gì, chỉ có thể cả ngày ở khách ***, nói cũng buồn cười, suy nghĩ lâu như vậy, thế nhưng đến hôm nay thấy người này mới chính thức hiểu được cảm giác bất khả tư vị trước kia là vì đâu.
Hắn, không ngờ lại đi ghen tị ——
Lắc đầu, cười khổ một tiếng, hắn đây là gặp ma chướng sao, biết rõ không có khả năng lại cứ thích, đây không phải tự tìm khổ sao, nhớ tới những người dây dưa cùng người này, Hàn Đàm trong khoảng thời gian ngắn cười càng thêm chua sót.
Cung chủ với hắn ân trọng như núi, việc phản bội hắn tuyệt đối không thể làm, cho nên hắn cùng người này bất kể thế nào đều không có khả năng, ngày mai liền phái người bẩm báo cung chủ đi.
“Dạ” Đinh Hình chần chờ, nhìn người nằm ngã trên giường, thử dò hỏi “Công tử, có cần đem người này ra ngoài?”
“Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng” Đinh Hình không dám nói nữa, khom người lui xuống, cuối cùng liếc người say không biết trời đất trên giường một cái, như có suy nghĩ gì.
“Ngươi đã trở lại, công tử thế nào?” Trọng Thích vừa thấy Đinh Hình quay lại, lập tức nhảy dựng lên “Cô nương kia đâu?”
“Có công tử ở bên chiếu cố hẳn là không có trở ngại.” Đinh Hình rót cho mình chén trà, lấy lại bình tĩnh.
“Cái gì?” Trọng Thích vừa nghe liền nhảy dựng lên, há to mồm không dám tin, Đại công tử —— chiếu cố ——
Mạc Khải bên canh nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt “Thực sự?”
Đinh Hình cũng không ngẩng đầu lên đảo cặp mắt trắng dã “Người nọ bây giờ còn đang nằm trong phòng công tử đó, ngươi nói ta phải nói thế nào.”
Trọng Thích thực ngây ngẩn cả người “Công, công tử lại —— này, nam, nam nữ ——” Hắn muốn nói công tử là một đại nam nhân, cùng một cô nương cô nam quả nữ, tuy rằng lấy nhân phẩm của công tử là tuyệt đối không có khả năng có cái gì, nhưng nghĩ thế nào vẫn là quái dị a.
Mạc Khải cũng nhăn mày “Công tử tựa hồ cùng vị cô nương kia là quen biết cũ”
Đinh Hình gật gật đầu, muốn nói thật sự kì quái, nhưng sự tình lại diễn ra trước mắt như vậy.
Trọng Thích lúc này rốt cục lấy lại một chút thần trí, miệng giống cóc khép khép mở mở, cuối cùng bị đả kích lớn hỏi ra câu “Ngươi nói, Đại công tử chúng ta có phải muốn thành thân không?” Xem thái độ của Đại công tử, đại khái thật sự sẽ đem nữ nhân kia thú về, nhớ tới vừa rồi Đại công tử bị ói ra một thân uế vật lại vẫn không buông nàng ra, Trọng Thích cảm thấy phán đoán này rất có khả năng.
“Ngươi quá lo rồi, người nọ căn bản không phải một cô nương” Đinh Hình lại rót một chén trà, vừa rồi vội đến vội đi, gây sức ép làm hắn miệng đắng lưỡi khô.
“Cái gì?” Trọng Thích lại nhảy dựng lên.
Đinh Hình không hề đoái hoài đến sự cả kinh của tiểu sư đệ, đứng dậy thu thập bọc hành lý, Đại công tử nói ngày mai khởi hành, vẫn nên sớm chuẩn bị hảo hết thảy.
Nghĩ đến ngày mai phải trở về Thiên Huyền cung, cũng không biết Đại công tử tính toán an bài người thế nào, mang về sao?
Hoa nở một đóa, các biểu hai cành, không nói đến đám Trọng Thích nghĩ thế nào, bên này Hàn Đàm lại như thú bị giam, bị một kẻ say áp trên giường, tùy ý vuốt ve lại tránh không thoát, sỉ nhục thương thương khiến hắn cắn chặt răng.
Nghĩ Hàn Đàm cũng là kẻ cực tự chế, cho dù trong lòng có một chút buông lỏng, một khi biết chuyện không thể làm, liền quyết không để tâm tình lớn mạnh thêm, đến cuối cùng tự gây tổn thương, đây cũng là lí do hắn khoái mã vào Nhạc Dương lại chỉ ngồi trong khách *** uống trà.
Nhưng trời cố tình không ưng, ngay khi hắn muốn trở về chặt đứt nhánh cuối cùng của cây tơ tình, thì thần xui quỷ khiến đem người tới, không thể không nói nghiệt duyên cũng là duyên, chỉ không biết nguyệt lão dùng tơ hồng có bị rối không, không duyên cớ lại dừng trên người này quá nhiều người, dính đến ngay cả ông trời cũng chắn không dứt.
Hàn Đàm mắt thấy vạt áo mình bị bài khai, ngay cả khí cũng không kịp suyễn, khố tử đã bị người kéo xuống, hai mắt trừng đến suýt rớt, hắn cũng không phải chưa từng bị người này sờ qua, nhưng lúc này cùng lúc ấy nào có giống nhau, nếu tiếp tục nữa sẽ không thể quay lại. Có điều võ công của hắn không tồi, nhưng lại đụng vào kẻ tuyệt không kém, trí kế không tệ, hơn nữa kẻ say ngay cả chính mình là ai cũng không biết, sẽ bất chấp bất kể cái gì.
Há mồm hô quát, muốn đem người cứu tỉnh, nhưng mới hé miệng, đầu lưỡi đã bị người bắt lấy, cắn cái sạch sẽ không nói, ngay cả thời gian thở cũng không có, cứ như vậy chỉ trong chốc lát Hàn Đàm liền từ trên xuống dưới, từ đầu tóc đến ngón chân bị người sờ soạng không còn một mảnh, so với cướp còn nhanh nhẹn hơn.
Bên này ta lần mò vui vẻ, nghĩ đến Cách Ngạo Sinh đã trở lại, sao có thể không nhân cơ hội ăn sạch sẽ, bồi thường tiểu tâm can ta bao ngày suy tính hơn thiệt, lập tức lại nghĩ tới mấy trận lúc trước, tự nhiên là dục hỏa càng thêm sốt cao.
Bất quá bị người gắt gao ngăn chặn, lại không hề có lực hoàn thủ, Hàn Đàm mắt thấy xiêm y của mình từng kiện bay đi như tuyết rơi, sao còn nhẫn nổi, lúc này cũng bất chấp phong phạm, hự một ngụm cắn lên, ta bị đau lập tức phát ra tiếng.
Hàn Đàm thấy cơ hội đâu chịu buông tha, liền xoay người muốn chạy trốn, cũng bất chấp hình tượng chật vật thế nào, thầm nghĩ trốn càng xa càng tốt, đến việc bị khinh bạc, tuy rằng hận nghiến răng, nhưng nghĩ đến thân phận người nọ bất kể thế nào hắn cũng không làm gì được, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lúc này Hàn Đàm, trong đầu có chút hưởng thụ còn đa phần là tức giận, chưa thấy qua người nào thích cường gian như vậy, giống như lúc với Bạch Liêm, tỉnh còn không phải bị kêu đánh kêu giết, nếu vì không cơ duyên, chỉ sợ người giờ đã bị chôn ở hố nào, phỏng chừng xé thành mảnh nhỏ cho chó ăn còn ngại quá nhân từ.
Bất quá Hàn Đàm đã quên võ công của mình chống lại người khác là nhất đẳng, nhưng chống lại người này thật sự chỉ như con chuột cho mèo đùa giỡn, còn chưa kịp từ trên giường lăn xuống, đã bị người xách về như xách thỏ, bị chộp lại, chưa kịp động thân, liền bị điểm huyệt đạo, lúc này Hàn Đàm cũng chỉ có thể cười khổ.
Hắn luôn tự phụ võ công, nhưng hôm nay lại thật sự bắt đầu hoài nghi, võ công của mình không biết kém đến cái tình trạng gì, thậm chí người này ngay cả nửa chiêu thức còn chưa dùng đến, lắc đầu cười khổ cũng không nói chuyện, kỳ thật đừng nói hắn không thể tưởng được, hẳn người phòng bên cũng không nghĩ tới, không thể tưởng được Đại công tử võ công cao cường của bọn hắn sẽ khinh địch như vậy để người chế trụ, tùy ý khinh bạc hưởng dụng.
Cả giang hồ còn chưa từng nghe qua có người nào có thể ‘giải quyết’ Tả sứ U Minh giáo Đại công tử Thiên Huyền cung đơn giản như vậy, nếu thực có người võ công lợi hại như thế, dù bọn họ chạy tới phỏng chừng cũng chỉ có bị đánh bay.
Bất quá trong mắt Trọng Thích, sự tình ấy căn bản không có khả năng xảy ra.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn cắn trên vai ta, tuy rằng cảm thấy rất đẹp, lại cũng không dám tiếp tục đến gần, do dự lại do dự, ta quyết định tạm thời bỏ qua vết cắn, đổi vị trí trận địa, rượu uống quá nhiều, ánh mắt không được tốt, nơi này nắn nắn nơi đó trạc trạc, thật vất vả tìm được nơi xinh đẹp như mặt trên, chợt nghe mặt trên chấn động nghiến răng, ta trong lòng vẫn còn sợ hãi hàm răng nhọn kia, nơi này sẽ không phải cũng cắn người đi, càng nghĩ càng có khả năng, lại luyến tiếc đổi trận địa, chỉ có thể trừng mắt, muốn xem rõ xem có mai phục hay không.
Khi ta minh tư khổ tưởng, muốn cho tay tiến vào, không để ý người này bị xem, bị áp mà nghiến răng mòn đi bao nhiêu. Hàn Đàm nhìn kẻ trên người mình trêu ghẹo mãi, lúc này bài bắp đùi hắn chui đầu vào, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, răng nanh lại ken két vang lên, người phía sau lại cố tình không còn động tác, chỉ nhìn mình, lại nhìn nơi xấu hổ phía sau mình, thật lâu sau lại đáng thương yêu cầu “Đừng cắn, ta muốn đi vào “
Hàn Đàm nghe xong một câu như vậy, đợi hiểu được là chuyện gì xảy ra, suýt nữa tức chết, lên cầu Nại Hà, cũng không chịu nổi nhục nhã này, chẳng lẽ người này còn mong mình nói “Vào đi, ta sẽ không cắn người.”
Ta thấy người không đáp, trong lòng hiện tại thực ngứa, trên người lại nghẹn khó chịu, suy đi nghĩ lại, bất chấp tất cả, thử thăm dò trước cửa huyệt, lại thử hướng bên trong nhích nhích, cuối cùng rõ ràng đi vào mấy ngón tay tinh tế sờ soạng, nghĩ vạn nhất có răng nanh, lập tức rút ra là được, đợi xác định được nơi này mềm chặt ôn nhu, thấy thế nào cũng không giống có nguy cơ, mừng rỡ lập tức đem thứ đang bành trướng tiến vào, thư thư phục phục thở dài, tận tình tận hứng đùa nghịch, chỉ cảm thấy tư vị phi thăng như tiên cũng không tuyệt vời như vậy.
Hàn Đàm cũng khổ không thể tả, bị người lộn xộn ra vào, ánh mắt trừng muốn vỡ ra, lại cũng chỉ có thể cắn răng thở hổn hển, tinh tế rên rỉ như nước chảy róc rách, thật lâu vẫn còn dư vị.
…
Sáng sớm chim hót thập phần thanh duyệt, sớm đã có người thức dậy, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên.
Ta chuyển thân, đầu giống như bị bánh xe nghiền qua, rên một tiếng, thân lại đụng tới một mảnh ấm áp.
“Đại công tử, ngựa đã chuẩn bị xong, dùng tảo thiện xong liền có thể lên đường, có cần thuộc hạ hầu hạ?” Đinh Hình đã sớm ở ngoài cửa, lúc này nghe thấy động tĩnh bên trong, liền bẩm báo một tiếng.
Ta trợn mắt nhìn người loã thể nằm bên cạnh, khiếp sợ ngay cả nói cũng không nói ra được, đây là chuyện gì?
“Đại công tử?” Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi, ta mạnh mẽ phục hồi tinh thần, bộ dạng này tự nhiên không thể cho người ta thấy, chột dạ liếc mắt một cái, người này mông lộ bên ngoài, cả người máu ứ đọng xanh tím, ta nhanh chóng nói: “Ngươi đi xuống trước đi, công tử nhà ngươi còn chưa tỉnh.”
Đinh Hình sửng sốt, cảm thấy nghi vấn, lúc này một thanh âm khàn khàn vang lên “Ngươi đi xuống trước, ta một hồi nữa sẽ xuống”
“Vâng” Nghe được thanh âm của Đại công tử, Đinh Hình lập tức yên lòng, lại thấy buồn cười, bản thân đang lo lắng cái gì, nơi này còn có người có thể tổn thương Đại công tử sao, thật sự là cẩn thận quá mức.
Nghe thấy ngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng xa, lão nhân gia ta thở ra một hơi, nhưng đối mặt với ánh mắt thù hằn nghiến răng nghiến lợi bên cạnh lại nhịn không được da đầu run lên.
Này, vậy phải làm sao bây giờ —— cười khổ một tiếng, xem Hàn Đàm này, gặp tâm trở ngại đều có.
Sáng sớm tỉnh lại thấy bên cạnh có một vị cùng ngươi đều không mặc y phục thì sẽ có cảm giác gì? Hơn nữa người này cũng là người ngươi quen biết, trên danh nghĩa là đồ tử đồ tôn của ngươi, đạo nghĩa còn đồng lứa với tôn tử của ngươi…
《 Tam thập niên nhất mộng giang hồ chi Võ lâm minh 》
HOÀN
.
.
.
.