CHƯƠNG 64 : TÂY LƯU TRỌNG HỘI – 2
Ngọn đèn mờ nhạt, đem bóng in trên tường kéo dài, mưa tí tách đánh vào cửa sổ, tiếng gió thi thoảng rít qua là thành âm duy nhất trong phòng, ít nhiều che bớt không gian trống rỗng.
Cách Ngạo Sinh khêu đèn, sau đó lại không còn động tĩnh, đêm rất dài, đối với người không thể đi vào giấc ngủ, xuân thu bất ký niên, có ai sẽ biết giữa đêm mưa, có người lẳng lặng ngồi trong dã *** hoang vắng cùng ngọn đèn cô độc, cùng bóng mình khổ khổ ai đáo minh. Thu dạ trường, dạ trường vô mị bất minh, xuân nhật trì, nhật trì độc tọa nan mộ…
…
Bích Hải Triều Sinh các rộng lớn, tiếng mưa tí tách cùng vân khí xuyên vào trong điện, huân hương tựa hồ cũng rầu rĩ hòa cùng mùi mưa, có lẽ bởi địa thế quá cao, trong đại sảnh liền có ngắm cảnh mưa rơi, lần này cũng không biết thế nào, thế nhưng lại tí tách thấm mưa. (?)
Bạch Liêm ngồi ngay ngắn trên đại điện, vẫn ung dung hoa lên, nhưng tầng tầng nội y bao lấy dấu vết ***, chỉ là không có người dám xem, cũng không có ai dám biết, càng đừng nói đến có kẻ dám hỏi.
“Bắt người về” Bach Liêm nhìn tới hướng nào đó tùy ý xua tay, hắc y nhân như họa liền bay tới bên người “Còn sống” Vẫn bỏ thêm một câu.
“Vâng” Hắc y nhân quỳ trên mặt đất mắt xem giấy người, lập tức lĩnh mệnh mà đi, dù y đã quỳ đến nửa giờ chỉ để nhận một mệnh lệnh ngắn ngủn như vậy.
Bạch Liêm chậm rãi nâng tay phải, tay kia đã biến thành đỏ đậm, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện phát sinh đêm qua, cũng nhớ rõ mình bị người chế trụ, công lực xói mòn đến không còn cảm giác, nhưng —— người kia thế nhưng lại đẩy lại nội lực —— hơn nữa nội tức người nọ trả về so với ban đầu của hắn còn thuần tuý hơn ——
Bạch Liêm lộ ra thần sắc mê mang, dù loại mê mang này chỉ tồn tại trong ánh mắt hắn —— hắn không hiểu, hắn không hiểu bản thân vì sao lại do dự mà không hạ tất sát lệnh…
…
Phi Ngô Hiên, Tử Minh tựa trên ghế cẩm tú bằng gỗ đàn hương điêu khắc tinh xảo có kim ngân khảm quanh, mái tóc đen tuyền vấn lên, ngón tay bạch ngọc khẽ ôm lấy bầu rượu, tùy ý buông xuống một bên, rượu trong bầu sóng sánh, nhưng không có tràn ra ngoài, hiện tại Tử Minh có chút bình tĩnh quá trớn.
Cung Tập đứng phía sau, Doanh Nguyệt chờ hầu hạ đã sớm nín thở ngay cả đại khí đều không dám suyễn, không ai biết Hữu hộ pháp đang nghĩ gì, từ Bích Hải Triều Sinh các trở về liền giữ cái bộ dáng này, cũng không người nào biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, khiến Hữu hộ pháp ngồi ở chỗ kia động bất động uống rượu, hiện tại bầu rượu không biết đã vơi bao phần, mà người ngồi đó lại như không biết say, nếu say, người không nên có loại biểu tình như bị ruồng bỏ kia, nếu không say, người tự cao tự đại sao lại để bộ dạng yếu đuối chọc người nhạo báng kia xuất hiện trên mặt mình?
Cung Tập không biết đến tột cùng phát sinh cái gì, đi theo sau Tử Minh hắn căn bản không có quyền tiến vào Bích Hải Triều Sinh các, cho dù Tử Minh có thể không để ý giáo quy xông vào, hắn cũng không có thể không quan tâm theo vào, huống chi thủ vệ ngăn không được Tử Minh, nhưng muốn ngăn cản Cung Tập hắn lại là chuyện dễ dàng.
Sau đó —— hắn thấy người lẳng lặng đi ra, bên người không có bất luận kẻ nào, phía sau y tĩnh không có nửa điểm nhân khí giống như Vân Thải lý, cũng như lúc đến, hiện tại y muốn đi cũng không kẻ nào dám chặn đường, người nào cũng biết vị đệ tử tiền giáo chủ cùng giáo chủ xem nửa như sư huynh đệ, ai cũng biết vị Tả hộ pháp đại nhân tâm ngoan thủ lạt, người nào cũng càng biết chính là, U Minh giáo cao thấp người thực sự có thể ngăn người này trừ giáo chủ, người khác cho dù đi lên cũng là muốn chết mà thôi.
Cung Tập theo trở về, trong lòng đối với phát sinh bên trong, đối với người bị mang đi giờ ra sao, tràn ngập nghi vấn, nhưng đây là lúc nào cho thân phận như hắn có thể mở miệng?
Hắn chỉ có thể làm là lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi mình có thể biết ——
“Đều đi ra ngoài” Giống như người mê man đột nhiên mở miệng, thanh âm vang lên trong đại điện trống trải, phiêu phiêu như có hồi âm, mọi người đều bị đánh cái run run, lập tức phục hồi tinh thần lại phủ phục mà đi.
Cung Tập cũng theo lui ra, ngay khoảnh khắc cửa điện đóng lại, bên trong liền truyền đến thanh âm kinh động, thanh âm huân lô ngã xuống đất, thanh âm tọa ỷ bể nát, thanh âm rèm trướng rách vụn… Hết đợt này đến đợt khác không tắt, khuôn mặt Doanh Nguyệt tái nhợt ánh mắt hỏi Cung Tập, rốt cuộc là chuyện gì khiến người phát bao đại hỏa ——
Cung Tập mím môi lắc đầu, nhìn cánh cửa khép chặt, lắc mình bước ra ngoài.
Bất kể thế nào vẫn nên đi hỏi người đã không về cùng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì chỉ sợ cũng chỉ có người nọ biết, không biết người nọ có còn sống hay không…
Trong điện, dưới chân Tử Minh là một đống hỗn độn, hai mắt đã sớm nhuộm màu đỏ đậm, màn kia luôn quanh quẩn trong đầu y không ngừng, một lần lại một lần nhắc nhở y về sự phản bội khắc cốt ghi tâm kia, lạnh lùng cười, lại không cản được chua xót đang khuếch đại trong lòng, tâm thật giống như bị kim châm, Tử Minh cảm thấy mờ mịt, không nên là tâm của y, tim y vốn không nên đau, nhưng bây giờ tim y lại đau … Bên tai còn vờn quanh tiếng rên rỉ như có như không, trước mắt tựa hồ là hai cỗ thân thể gắt gao giao triền, móng tay cắt qua bàn tay, máu tươi như giọt lệ rơi trên mặt đất, một giọt hai giọt… ba giọt bốn giọt…
Vì sao bản thân tân tân khổ khổ chạy tới cứu người lại chứng kiến cảnh uyên ương ân ái, rõ ràng người luôn lời ngon tiếng ngọt cả ngày dây dưa lại chạy đi cùng người khác, vì sao y lại đổi về chính là phản bội —— ngụm máu tươi phun ra, rơi trên thảm đỏ, so với thảm đỏ càng thêm đỏ cũng càng thêm thê diễm ——
Lắc lắc đầu, y muốn nghĩ tới bất kể điều gì khác, nhưng đầu y cũng muốn phản bội y, vẫn khiến y nếm mùi vị đến khắc cốt minh tâm, Tử Minh đứng giữa điện, trước mặt là một mảng huyết ô, dần dần hai mắt mơ hồ, không phải vì nước mắt mà là bởi huyết vụ, trong hai mắt là điên cuồng là cường thế đồng thời cũng che dấu hận thù cùng báo phục ——
Nhưng chung quy —— vẫn không thể buông tay ——
Cửa điện đột nhiên bị người phá ra, Cung Tập bối rối tiến vào “Hữu hộ pháp, Lưu Ly công tử tiến vào Đông Hoa sơn —— “
Cái gì? Tử Minh bỗng nhiên mở lớn hai mắt
… Vào Đông Hoa sơn hữu tử vô sinh…
.
.
.