CHƯƠNG 65 : TÂY LƯU TRỌNG HỘI – 3
Người khi trốn sẽ theo bản năng trốn về nhà, vì thế có câu ngạn ngữ “chạy hòa thượng chớ chạy vào miếu”, nhưng nhà chính là U Minh giáo, tuy rằng đã ba mươi năm, nhưng muốn trốn còn nơi nào an toàn hơn nơi đây, cho nên khi người khác chạy xuống núi, thì lão nhân gia ta theo bản năng chạy lên, chạy bạt mạng, đến khi phục hồi tinh thần cũng đã chạy vào Đông Hoa sơn, nhìn Tây Lưu cung ẩn trong sơn lâm thâm xử, thầm thở dài, không phải để người ta bắt ba ba trong rọ sao?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng hiện tại tự nhiên là không thể ngoan ngoãn trở về cho đám người kia trói, thế nào thì cũng phải chờ người kia nguôi giận hẵng về, đá đá đôi giầy lệch, bất đắc dĩ kéo chặt y bào của Bạch Liêm trên người, vải mặc dù tốt nhưng dễ thấm nước, mưa nho nhỏ, liền dính sát người, chỉ đổ thừa vừa rồi chạy quá mau, không kịp lấy dù.
Chân trái giầy vân văn, chân phải hài cầm phấn, thâm cước thiển cước tiến vào rừng trúc, cánh rừng kỳ thật lớn hơn nhiều so với lúc nhìn, từ lưng chừng Tây Hoa sơn đến đỉnh Đông Hoa sơn có thể đều là phạm vi cánh rừng, trong đó dấu bao cạm bẫy sinh tử, cơ quan xảo hoàng khắp nơi khó lòng phòng bị, nhưng chung quy vẫn là địa bàn của mình, đi đứng dù phiền toái nhưng cũng không bị vây bên trong.
Đi không đến một khắc, phía trước đột nhiên xuất hiện tảng đá, tảng đá là tảng đá bình thường, cả U Minh giáo chính là đội đá mà sinh, bất đồng chính là tự trên tảng đá ——
“Thiện nhập giả tử?” Quan sát mấy chữ đỏ tươi trước mắt, hiếu kỳ Đông Hoa sơn từ khi nào cũng có bài tử? Chẳng lẽ đi rồi nơi này đã trở thành cấm địa?
Nghĩ như vậy, năm đó Hà Lân Sinh truyền ngôi cho Bạch Liêm lui vào Tây Lưu cung Đông Hoa sơn, lập bia làm giới, thiện nhập giả tử, bao gồm cả hai đệ tử giáo chủ Bạch Liêm, Hữu hộ pháp Tử Minh.
Bất quá ta tự nhiên sẽ không để vào mắt, nhấc chân vượt qua tảng đá chặn đường, theo đường nhỏ vào sâu trong rừng trúc, trận pháp tuy tinh diệu nhưng cũng ngăn không được kẻ biết đường, xa cách lâu năm lại trở lại, nhưng cũng khó được có vài phần vui sướng.
…
Âm Nghiễm Khuếch điện Bích Hải Triều Sinh các
“Cái gì?” Bạch Liêm nghe vậy đột nhiên đứng dậy, khóe mắt muốn nứt ra.
Hắc y nhân bị hù nhanh chóng lập lại “Khởi bẩm giáo chủ, người nọ đã tiến vào rừng cấm Đông Hoa sơn, thuộc hạ không dám tùy tiện tiến vào, cho nên, cho nên —— “
Bạch Liêm cả người chấn động, giống như sét đánh, cánh rừng kia ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện xông vào, người nọ thế nhưng liều lĩnh tiến vào đó, người trên núi lại là người tính khí quái dị, chính hắn đích thân đi cầu tình còn sợ cũng khó hồi toàn, huống chi trong rừng trúc cơ quan dầy đặc, dù võ công cao cường cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra —— không chừng người nọ hiện tại đã ——
Bạch Liêm giống như bị tháo cạn khí lực, suy sụp ngồi lại, vốn đạo nhân sẽ chạy xuống chân núi, lại sao —— chẳng lẽ thật sự là ý trời?
Vốn là cuồn cuộn lửa giận, thật sâu hận ý, nhưng khoảng khắc biết người có lẽ đã chết, liền tiêu tán sạch sẽ, chỉ cảm thấy ***g ngực khó chịu.
“Tránh ra” Bỗng thanh âm rống to từ cửa Âm Nghiễm Khuếch điện truyền đến, theo đó là tiếng người ồn ào ngăn đón, còn có tiếng ai u kêu thét làm nền.
“… Giáo chủ sớm có phân phó, hôm nay không gặp bất luận kẻ nào… Hữu hộ pháp…”
“Hữu hộ pháp nơi này không thể vào loạn…”
“Hữu hộ pháp xin dừng bước, chờ thuộc hạ bẩm báo… Giáo quy…”
“… Há có thể cho phép trước mặt giáo chủ làm càn…”
Bạch Liêm mở đôi mắt muốn kiệt sức, nhìn về phía người đang đẩy tất cả sắc mặt thê lương hai mắt đỏ đậm, xua tay ý bảo mọi người lui ra, thân ảnh mình phản chiếu trong mắt người đó.
“Phải lên Đông Hoa sơn cầu kiến sư tôn” Tử Minh nhìn Bạch Liêm ” —— nhất định phải đi” Quy củ năm đó lập hạ quá nặng, y sợ, sợ mình y không cản được.
Thấy Bạch Liêm mím môi không nói, Tử Minh cười lạnh, trước mặt mọi người dứt khoát hạ thắt lưng, thân mình giống như con diều đổ xuống, “Thuộc hạ khẩn cầu giáo chủ cùng tới Đông Hoa sơn” Vạt áo tím hoa lệ phủ trên đất, cũng như đại đóa tử la lan chợt rơi xuống đất.
Thanh âm rõ ràng quanh quẩn trong đại điện, người chung quanh nhất thời ngừng thở, không thể tin được điều mình đang thấy, người ở lễ truyền ngôi năm đó cự tuyệt cúi lạy người, vì sao hôm nay lại khuất hạ —
Bạch Liêm chấn động, lập tức gợi lên nụ cười khổ, vì người nọ quỳ xuống xin người khác giúp đỡ, thật đúng là tình thâm ý trọng a, ha ha, ha ha ha ha…
Nếu hôm qua hắn không đem người về, không chừng hai người này như giao tự mật điềm a.
Chua sót không nuốt nổi, thì ra Bạch Liêm hắn cũng có lúc này, thôi, thôi, đều không so đo, còn tính toán cái gì, nếu người nọ còn sống —— Bạch Liêm nhắm mắt lại sau đó mạnh mẽ mở ra “Đi thôi” Nếu còn sống liền cùng cứu trở về, đến lúc đó hắn giữ thì giữ, không thì trực tiếp giết đi, cũng đỡ khiến hai người rơi vào chật vật như thế, hồ đồ không còn giống mình ——
…
Khoanh chân đả tọa, vận hành nội lực hai vòng, bỗng nhiên thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác khó chịu trên y phục cũng không còn, kỳ thật nếu không phải kích động trốn chạy, hút nội lực lại trả người, nhớ lại xuân phong liêu độ đêm qua mặt mày liền hồng hào, xuân phong đắc ý.
Bất quá —— khôi phục cũng không tệ lắm chỉ là ——
Khẽ búng tay, cây trúc xa xa liền đứt đoạn, thành công kinh hãi đám chim chóc, bay rồi nhân tiện còn lưu lại vài cái lông chim làm lưu niệm.
“Ai ở đó?”
Sững sờ, không nghĩ tới lại có người loanh quanh ở đây.
“Dám can đảm huỷ hoại trúc mộc nơi này, hừ” Âm trầm cười hai tiếng, giống như từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Lỗ tai khẽ nhúc nhích, dĩ nhiên đã tìm ra nơi người đứng, nhẹ nhàng bắn chỉ(động tác búng tay ấy =.=), mấy cây trúc phía Tây Nam lần lượt ngã xuống, người ẩn thân ở đó cũng lộ ra.
“Đạo hữu tiểu tử này thực có phân lượng, chẳng qua đồng bạn ngươi đã bị lão phụ chế trụ, tốt nhất hãy đưa tay chịu trói…”
Đồng bạn? Sao có thể có đồng bạn, lão túm được ai cũng chả sao, nâng tay lại bắn chỉ, lão phụ kia cuống quít né tránh, nhưng xiêm y vẫn bị đánh rách.
Lão phụ kia cả kinh, hiển nhiên không ngờ tới võ lâm chính đạo còn có loại “bại hoại” không để ý sinh tử của đồng bạn, lại biết chỉ pháp lợi hại, một bên đánh, một bên lấy còi thổi, vài âm tiết lập tức bay lên không trung.
Muốn tới đây cũng phải một lúc nữa…
Tức khí, vừa vặn trượng lão phụ kia đánh úp lại, đưa tay tóm lấy trượng lôi lại, lão phụ kia hiển nhiên cả kinh, nhưng lúc này sơ hở lộ đầy sao còn là đối thủ, mắt thấy thân sắp rơi vào tay kẻ kia, lại bất ngờ được người cứu.
Hắc y lão giả giúp đỡ kéo lão phụ kia về bên người, ánh mắt lại nhìn chằm chằm kẻ kia “Tuổi còn trẻ mà có tu vi như thế cũng là đáng quý, đáng tiếc lão phu tuy rằng tích tài —— lại không thể phá hư quy củ ——” Lời chưa dứt, liền cùng lão phụ kia liên thủ công, người dụng chưởng người trảo tới, người công thượng bàn người công hạ bàn, phối hợp không có một khe hở, uy lực so với một người vừa rồi còn mạnh hơn gấp ba.
.
.
.