CHƯƠNG 66 : TÂY LƯU TRỌNG HỘI – 4
“Tìm được rồi sao?”
“Tiếp tục tìm, đến khi tìm được mới thôi, không thể để kẻ ấy quấy nhiễu Thái thượng giáo chủ.”
“Dạ” Khoát tay ý bảo người tới lui ra, Cát Anh ấn xoa huyệt thái dương chậm rãi ngồi xuống, hiếm khi sự già nua hiện ra, thời gian không tha người, mặc dù lão không phục nhưng cũng vẫn cứ già đi.
“Ngu phu phụ hành sự bất lực, Cát tổng quản cứ việc xử lý.” Lão phụ chấp trượng, lão giả hắc y, không phải hai người trong rừng trúc thì còn là ai, chẳng qua nhìn sắc mặt hai người, hẳn là thụ thương không nhẹ.
“Hai người các ngươi đã làm hết sức, chỉ đổ thừa lão phu sơ suất, lại không biết võ lâm chính đạo từ khi nào đã có một “nhân tài mới” xuất hiện ’” Nói tới đây không khỏi lắc đầu, theo tin tức độc tịch truyền đến cũng không nhắc tới nhân vật như vậy, chẳng lẽ đúng là sơ xót? Hay võ lâm chính đạo có mưu đồ khác?
“Việc này có cần bẩm báo Thái thượng giáo chủ?” Lão phụ nhíu mi cẩn thận hỏi.
Cát Anh lắc lắc đầu, ý bảo hai người đứng dậy, nói: “Thái thượng giáo chủ không để ý tới giáo vụ nhiều năm, không cần phải… Vì việc nhỏ như vậy, mà đi quấy nhiễu ngài…” Sau lại hỏi: “Hai người cùng giao thủ, hãy nhìn ra hắn là môn phái nào không?”
“Khụ khụ” Hắc y lão giả nâng lão phụ dậy, thuận thuận lưng, nhíu mi nói “Nói ra thật xấu hổ, người nọ võ công phức tạp, dường như còn tận lực giấu diếm, phu phụ ta đấu tới ba trăm chiêu thế nhưng vẫn không nhìn ra chút lai lịch.”
“Nga? Ngay cả các ngươi cũng không nhìn ra ——” Cát Anh trầm ngâm, lão phu phụ trước mắt kỳ tuổi trẻ cũng có thanh danh trên trốn võ lâm, sau vì cừu gia đuổi giết mà dựa vào U Minh giáo, tới giờ lão niên võ công lại vẫn không để kẻ khác khinh thường, chiếu theo hai người nói kẻ chạy mất bất quá chỉ mới hai mươi, trong võ lâm từ bao giờ đã xuất hiện nhân vật bậc này?
Hắc y lão giả thở dài, tiếp tục nói: “Đâu chỉ nhìn không ra bang phái, ngay cả bộ dạng người nọ rốt cuộc thế nào chúng ta chỉ sợ cũng chỉ nhìn được dịch dung.”
“Không tồi, lão phụ tuy rằng hoa mắt, nhưng người này thân hình tuyệt đẹp phong thái phi phàm, khuôn mặt toàn hồng ban kia, chỉ sợ là dịch dung.”
“Ngay cả bộ dáng cũng không rõ ràng sao?” Cát Anh vuốt chòm râu, trầm ngâm thật lâu sau “Hai người trước đi xuống nghỉ ngơi đi, chuyện này lão phu sẽ xử lý.”
Hành lễ, lão phụ được lão giả giúp đỡ đi ra ngoài, có lẽ vẫn nhịn không được quay đầu, do dự nói “Không biết Cát tổng quản tính toán xử trí thế nào?” Không biết vì cái gì, từ khi gặp người kia trong rừng trúc, lòng bà lại hốt hoảng không yên, bà biết lão trượng phu cũng giống bà, người trong rừng trúc nếu là địch nhân, sẽ là đại địch.
Không thể cản người, là hai người sơ sẩy, lại không có trách phạt sao? Gương mặt không còn trẻ lộ ra chút mê man.
Cát Anh không vui nhăn mày, nhưng vẫn hồi đáp: “Ta sẽ sai người nghiêm thêm trông giữ kẻ bị bắt, không sợ người nọ không đến cứu.” Ngụ ý là muốn bắt ba ba trong rọ.
“Cát tổng quản, phu phụ ta cũng đã lấy những người đó để áp chế, nhưng —— người nọ tựa hồ cũng không để ý “đồng bạn” của hắn, lão phu hoài nghi người nọ có thể không phải đi cùng những người đó.” Hắc y lão giả cung kính hành quyền với Cát Anh, hơi hơi loan hạ thắt lưng đi xuống.
Cát Anh đã sớm bất mãn với hai kẻ nửa đường nhập giáo lại được Thái thượng giáo chủ tán thưởng này, nhưng ngại vì bọn họ là người thủ hộ rừng trúc mà hạ vài phần tư thái, cũng không so đo, nhưng lần này hai người lại khoa tay múa chân quản đến chuyện y, vậy có nửa phần đặt chủ quản y vào mắt?
Hừ, năng lực không đủ ngay cả tên tiểu sinh hậu bối đều không bắt được, để người thoát khỏi rừng trúc, trái lại còn hoài nghi năng lực của y. Nghĩ đến đây không khỏi đen mặt, đem chén trà đặt lên bàn, lực đạo cũng lớn chút, gây ra tiếng vang không nhỏ.
“Chúng ta chỉ là lo lắng an nguy của Thái thượng giáo chủ, Cát tổng quản đừng đa tâm, thuộc hạ cáo lui.” Phu phụ lão ăn nhờ ở đậu, khẩu khí lúc trước đã sớm không biết đi nơi nào, cái tuổi này cũng không thích hợp đi phân tranh, chỉ hy vọng bảo vệ tốt ba dăm rừng trúc ngoài Tây Lưu cung, coi như báo đáp ơn tri ngộ của Thái thượng giáo chủ năm đó.
“Đi thôi”
“Ân” Nhìn thoáng qua trượng phu bên cạnh, tâm tư của lão bà làm sao không hiểu, bọn họ đã già, tuổi xế chiều chỉ mong bình yên dắt tay nhay mà qua, còn cầu cái gì đây?
…
Mưa qua, có lẽ dưới chân núi vẫn còn mưa tầm tã, nhưng tại đỉnh núi cao cao này cũng đã tinh không vạn lí, nắng hồng mây bay liệu ai còn nhớ sự u ám dày đặc trước đó……
Kim quang chiếu lên can trúc, thúy sắc xen với tầng kim sắc của trúc diệp còn đọng giọt mưa, kim quang chiết môn rơi trên mặt đất, so với Âm Nghiễm Khuếch điện hàng vạn hàng nghìn kim chuyên tuyệt không thua nửa phần, ngói lưu ly kim sắc tựa hồ cũng vì gần như sắc hoàng hôn mà nhiễm một tầng trầm trọng, như tình cảm trầm tích ngàn vạn lần năm, hoặc như lịch sử chứa đầy ưu sầu, chuông gió dưới mái hiên khẽ vang, chứng minh nơi này vẫn có gió thổi qua.
Sân rất nhỏ, thậm chí ngay so với cả ngũ lâu còn kém, góc tường là ba tiêu, viện môn dựng thẳng mấy can trúc, đại khái cũng là một cảnh chỉ ở Giang Nam mới có thể tùy ý thấy được, trong gian viện tử bày một bộ bàn thạch chế, bất quá kỳ quái chính là bên bàn chỉ có một chiếc ghế dài, mà trên bàn có tới hai chén rượu, bình ngọc bên cạnh đã sớm vơi phân nửa tửu dịch.
Ta tùy ý cầm lấy bầu rượu quơ quơ, đưa đến miệng tính uống, nhưng vẫn là thả xuống, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ta dù không đến mức sợ hãi, nhưng nghĩ lại vẫn rùng mình, buông bầu rượu bạch ngọc, đảo mắt nhìn lướt qua chung quanh, ba mươi năm không trở về nơi này không thể tưởng được thế nhưng nửa điểm biến hóa cũng không có ——
Trở lại chốn cũ, vẫn là nơi ta ngụ năm đó, tư vị thật không nói rõ là dễ chịu hay khó chịu, ngoài vách như còn có thể nghe được tiếng bước chân, nghĩ hẳn những kẻ trong rừng trúc còn chưa bỏ qua, lắc đầu, đi qua tiểu chiết môn bên cạnh, thật vất vả thoát khỏi dây dưa của lão phu thê kia, lão nhân gia ta cũng không ham tự tìm phiền toái.
Ngắn ngủn một khúc rẽ, nhìn không ra có gì đặc biệt, chỉ khi chuyển qua rồi nhìn lại liền thấy nhất phiên thiên địa, quỳnh lâu ngọc vũ, cao lân tủng trất, ngọc cốt ngân các, như linh nguyệt trên không trung, vân hải mờ mịt, dư âm tịch dương chiếu rọi trên mặt, ngói lưu ly trong suốt chiết xạ ánh sáng ngọc quang mang, trụ thai bạch ngọc ẩn ẩn tia sáng kỳ dị trôi nổi, đường vân lúc này cũng sở đặc hữu tồn tại, ánh sáng bất đồng biến hóa không ngừng trên trời cao, Tây Lưu cung giống như một mặt gương khổng lồ, nó đem toàn bộ sắc thái đều hiện trên chính mình, đồng thời cũng đem tất cả sắc thái vứt bỏ ngoài thế tục.
Nhưng ta lại biết, đây vẫn chưa phải thời điểm đẹp nhất của Tây Lưu cung, rất ít người biết, Tây Lưu cung đẹp nhất không phải ánh sáng ngọc kim quang khi hoàng hôn, cũng không phải ráng chiều chân trời hồng hồng tử tử thay đổi trong nháy mắt, mà là một mạt lãnh quang thoáng hiện khi minh nguyệt lặn về tây ——
Nguyệt dạ chi hải, hiểu thần chi quang —— khi đó Tây Lưu cung không còn thuộc về nhân gian……
Ta có chút si mê nhìn cảnh sắc trước mắt, không tự chủ được nâng chân, dù phủ nhận nhưng vẫn là tưởng niệm, nơi này hết thảy đều quá giống năm ấy, giống đến —— căn bản là không có biến hóa ——
Ta có chút giật mình nhìn bài trí bên trong, từ thảm đến bình hoa, từ bức hoạ cuộn tròn đến nến, từ cước đạp tử đến liêm màn, thậm chí là niệu mã não cách gian đều quen thuộc, đẩy cửa phòng kế, thân thủ dò xét một chút ấm trà trên bàn, còn chút độ ấm chứng minh nơi này không phải là không ai ở, mà trong mấy rương tủ không có y phục của ta cũng chứng minh suy đoán của ta.
Đồ vật đều không đổi, nhưng chủ nhân lại thay đổi, thay đổi thành một người thích dùng đồ cũ ——
“Ai?” Ngay khi ta vân vê mấy bộ y phục của ta năm ấy mà tưởng nhớ, một mạt thân ảnh hồng sắc như quỷ mỵ xuất hiện ngay trước mặt ta……
.
.
.